Bùi Anh đeo tai nghe lên, câu nói đó như thì thầm bên tai, vương vấn cả hơi thở của riêng mình Tống Nam Xuyên.
Mặt của cô thoáng đỏ, gỡ tai nghe xuống.
Thật là, đến đọc lời thoại mà cũng làm dáng thế nữa! Nhưng mà... giọng của Xuyên Xuyên hay thật, chỉ nghe thôi mà trái tim thiếu nữ của cô đã nhảy loạn lên rồi.
Tống Nam Xuyên vừa bước sang đã thấy mặt cô đỏ ửng đến mang tai. Ánh mắt lướt qua di động trên tay cô, anh biết ngay là cô đã nghe được câu nói của mình rồi.
Khóe môi khẽ cong lên, Tống Nam Xuyên giả vờ tò mò nhìn Bùi Anh rồi hỏi: “Anh Anh à, sao mặt em lại đỏ thế này? Nóng lắm à? Có cần hạ nhiệt độ điều hòa xuống không?”
Bùi Anh: “...”
Anh cố ý!
Cô giơ điện thoại trong tay lên, nhìn anh nói: “Em vừa nghe lời thoại của anh, hình như còn có một câu nữa, câu cuối cùng là gì vậy ạ?”
“Câu cuối cùng...” Tống Nam Xuyên nhìn cô đầy mờ ám: “Là câu anh muốn nói với em đấy“.
Bùi Anh nhíu mày: “Nhưng mà em nghe không hiểu, này, anh cũng biết em kém tiếng Anh lắm mà“.
Tống Nam Xuyên: “...”
Có kém đến mấy thì câu này cũng phải hiểu chứ! Học sinh tiểu học còn hiểu hết nữa đó!
Nhìn vẻ mặt Tống Nam Xuyên từ đỏm dáng trở nên phiền muộn, trong lòng Bùi Anh vô cùng sảng khoái. Nhưng mà rất nhanh sau đó, Tống Nam Xuyên bày ra một nét mặt âm u, vòng lấy hông cô đầy khiêu khích: “Nghe không hiểu cũng không sao, anh có thể dùng hành động thực tế để em hiểu mà“.
Bùi Anh còn chưa kịp hét lên thành tiếng, cả người đã bị anh ném lên giường. Cô hoảng hốt nhíu mày, nhìn Tống Nam Xuyên đang được đà lấn tới: “Tống Nam Xuyên, anh làm gì đó?”
Tống Nam Xuyên cong môi cười với cô: “Yêu em“.
Bùi Anh: “...”
Tống Nam Xuyên vẫn yêu cô nhiệt tình như lửa, mỗi lần đều muốn đốt cháy Bùi Anh đến không còn một mống. Sau một hồi tắm táp trong vui sướng tràn trề, Bùi Anh buồn ngủ nằm trong lòng Tống Nam Xuyên: “Mệt à em?” Tống Nam Xuyên vén mái tóc mướt mồ hôi trên trán cô, hôn lên trán cô một cái. Bùi Anh nhắm mắt lại, nhẹ giọng đáp: “Vâng“.
Tống Nam Xuyên còn hài hước nhìn sang: “Mới một lần đã mệt, tố chất cơ thể em không ổn chút nào“.
Lông mày Bùi Anh giật hai lần, mở mắt ra nhìn anh: “Anh một lần, chứ em không phải“.
Tống Nam Xuyên phì cười, Bùi Anh cũng ý thức được mình vừa nói cái gì, cô đỏ bừng mặt mắc cỡ không thôi.
Trời ơi, cô bị Tống Nam Xuyên làm hư rồi, bây giờ cô nói chuyện chằng biết xấu hổ ngại ngùng gì hết trơn!
Tống Nam Xuyên hôn lên gò mà đỏ hồng, cười nói: “Càng ngày em càng đáng yêu“.
Bùi Anh: “...”
Định nghĩa về đáng yêu của hai chúng ta không giống nhau chút nào đâu anh Tống.
“Chờ em nghỉ đủ rồi mình thêm lần nữa nhé, thể lực của em phải rèn luyện nhiều hơn một chút“. Tống Nam Xuyên chính trực nói thêm.
Bùi Anh bĩu môi quàng khăn tắm đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, “Em đi tắm“.
Tống Nam Xuyên bước theo cô, trước khi cửa phòng tắm khép lại anh còn chen mình vào: “Tắm chung đi, tiết kiệm nước“.
Địa điểm được đổi thành phòng tắm, cô vẫn không thể tránh được móng vuốt của người kia.
Ăn no sinh dâm dục. Cứ thế đến cuối tháng, Bùi Anh bắt đầu bận rộn. Diễn viên chính thức khai máy, trời còn chưa sáng cô đã được trợ lý đón đi, chạy tới trường quay.
Mùa yêu thương dạo trước cũng thế này, hôm nay là ngày đầu tiên khai máy chính thức. Lần khai máy này được tổ chức cực kì long trọng, ngoài diễn viên chính, các diễn viên phụ thì cả thầy Hạnh Tâm cũng có mặt tại trường quay. Đương nhiên truyền thông sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này, họ tới trường quay chờ đợi khi còn sớm.
Hôm nay Bùi Anh cũng thấy hơi lo lo, mặc dù cô debut đã ba năm nhưng nếu so về thành tích cô vẫn là người mới. Cô ít khi được đóng phim truyền hình, nhân vật chính thì chỉ có một vai, diễn viên nổi tiếng từng hợp tác... thì nổi nhất chỉ có Trương Thừa Diệc lần trước.
Nghĩ tới chuyện hôm nay sẽ nhìn thấy Mạc Trăn, cô vừa điểu chỉnh hô hấp của mình vừa thở dài một hơi.
Mạc Trăng là diễn viên nổi bật trong giới, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu ảnh đế, ngay cả kết hôn cũng không ảnh hưởng đến số fans và độ hot của anh - về điểm này Bùi Anh thật lòng cảm phục. Kết hôn giữa lúc mình hot nhất, có phải nghệ sĩ nam nào cũng có thể quyết đoán đến vậy đâu.
Khi Bùi Anh đến Mạc Trăn còn chưa tới nhưng mà Du Khải Trạch đã có mặt rồi. Thấy Bùi Anh bước xuống từ xe bảo mẫu, Du Khải Trạch chủ động đi qua chào hỏi: “Bùi Anh, lâu không gặp“.
Bùi Anh cười gật đầu: “Đúng vậy, lâu rồi không gặp“.
“Đúng rồi, quên chúc mừng cô được nhận vai nữ chính“.
“Cảm ơn anh“.
Đạo diễn thấy họ đang đứng cùng với nhau thì đi tới trò chuyện giết thời gian. Không bao lâu sau, xung quanh hơi náo nhiệt, Bùi Anh ngẩng đầu lên nhìn, thấy một chiếc Bentley đang lái tới bên này.
“Là xe của Mạc Trăn“. Đạo diễn cũng nhìn sang bên kia, sau đó ông quay đầu nói với Bùi Anh, “Cô là bạn diễn với Mạc Trăn, đến lúc đó nhớ học tập anh ta một chút“.
Bùi Anh gật gật: “Dạ, em hiểu rồi“.
Đạo diễn lại nhìn Du Khải Trach: “Du đại thiếu gia cũng nên học tập Mạc thiên vương nhé, cố gắng rèn luyện diễn xuất thêm“.
Du Khải Trạch bĩu môi nhưng vẫn đáp: “Biết rồi“.
Đạo diễn bảo: “Lúc đóng phim tôi sẽ không quan tâm cậu là ai, diễn không tốt thì tôi sẽ mắng“.
“...Vâng“. Uy danh của đạo diễn Triệu Du Khải Trạch đã nghe nói rồi, bình thường nói đất nói trời với nhau đấy, nhưng một khi đã nổi cơn lên thì chửi mình đến mức nghi ngờ cả cuộc sống.
Ba người đang nói chuyện thì Mạc Trăn cũng đi tới bên này. Trên mặt anh đeo một chiếc kính mác lớn nhưng vẫn không ngăn được khí chất mạnh mẽ trên người anh, ngay cả một đoạn đường bình thường như bao con đường khác mà anh cũng biến nó thành thảm đỏ lấp lánh ánh kim cương.
Sau khi bước tới, anh gỡ cặp kính trên mặt xuống rồi hỏi thăm đạo diễn, sau đó ánh mắt lướt qua người Du Khải Trạch và Bùi Anh.
Đạo diễn chủ động giới thiệu với anh: “Đây là Du Khải Trạch, diễn vai đàn em của cậu“.
Mạc Trăn sẽ gật đầu: “Tôi biết cậu ấy, công tử Hoàn Vũ“.
“Xin chào, rất vui khi được hợp tác với anh“. Du Khải Trạch đưa tay phải ra, chào hỏi Mạc Trăn. Mạc Trăn bắt tay lại rồi nhìn sang Bùi Anh. Đạo diễn vội vàng giới thiệu: “Đây là Bùi Anh, đóng vai Triệu Việt trong phim“.
Mạc Trăn vẫn gật đầu như trước: “Tôi cũng biết cô ấy“.
Nghe Mạc thiên vương nói biết mình, Bùi Anh vừa mừng vừa sợ, hai năm qua Mạc Trăn chủ yếu phát triển ở nước ngoài, cô không ngờ một người không có tên tuổi như mình mà anh ta cũng biết!
Như thể hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, Mạc Trăn nói: “Nói thế nào đi nữa thì cô cũng là nữ chính được chọn giữa bao người, tôi cũng rất mong chờ được hợp tác cùng cô“.
Sau một thoáng sửng sốt, Bùi Anh vội nói: “Em cũng rất vui khi được hợp tác với anh, mong anh chỉ bảo nhiều hơn“.
“Không nên nói là chỉ bảo, nên gọi là mọi người học hỏi nhau đi“. Mạc Trăn nói chuyện với họ xong thì có một người khác tới tìm anh nói chuyện. Nhân lúc anh trò chuyện với người ta, Bùi Anh thấp giọng nói với Du Khải Trạch cạnh bên: “Cái cặp kính mác của Mạc thiên vương cùng hiệu với anh có phải không?”
“...Ừ“. Du Khải Trạch hơi khó chịu, “Thực ra tôi rất thích anh ta“.
Bùi Anh khẽ cười thành tiếng, cô không ngờ đường đường là thái tử gia của Hoàn Vũ mà cũng là fan của Mạc thiên vương. Nhưng mà cũng không có gì lạ, mười sáu tuổi Mạc Trăn đã debut, lúc ấy Du Khải Trạch vẫn còn là học sinh trung học nhỉ.
Được hào quang của Mạc thiên vương tỏa rạng khắp mọi nơi, cả đoàn làm phim đều hân hoan phấn khởi, sắp tới giờ tốt, thầy Hạnh Tâm còn chưa tới trường quay, đạo diễn bắt đầu thấy sốt ruột. Phó đạo diễn đi tới bên cạnh ông, hốt hoảng hỏi: “Thầy Hạnh Tâm có lạc đường không nhỉ?”
Đạo diễn: “...”
Ông lấy điện thoại ra, gọi điện cho Hạnh Tâm. Điện thoại vang lên ba tiếng mới có người nhận máy, tiếng Hạnh Tâm vang lên từ đầu dây: “Sao thế? Tôi đang lái xe“.
Đạo diễn mím đôi môi khô khốc, hỏi: “Thầy à, bây giờ thầy đang ở đâu thế?”
“Sắp tới rồi“.
“Thế, thầy cần chỉ đường không?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một giây mới đáp: “Tôi sống ở thành phố A hai mươi mấy năm, ông nghĩ tôi không tìm được đường à?”
“Không không không, có điều thành phố kiến thiết, thay đổi từng này, lạc đường cũng không có gì lạ cả...”
“Tôi chưa từng lạc đường bao giờ đâu“. Thầy Hạnh Tâm đáp lại vô cùng kiên định.
“Được, tôi tin rồi“. Đạo diễn cảm giác miệng mình càng khô khốc: “Nhưng mà chỉ còn mười lăm phút nữa là tới lễ khai máy rồi, anh có tới kịp không?”
“Đương nhiên, nếu như ông đừng quấy rồi tôi“.
“Vâng, tạm biệt“. Đạo diễn cúp máy, phó đạo diễn ở bên hỏi luôn: “Sao? Thầy Hạnh Tâm đến đâu rồi?”
“Không biết“. Đạo diễn mệt mỏi đáp: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể trông mong vào cảm giác phương hướng của anh ta thôi“.
Phó đạo diễn: “...”
Đừng nói với vẻ tuyệt vọng như thế chứ đạo diễn Triệu!
Bùi Anh thấy họ như thế thì hiếu kỳ hỏi: “Sao vậy ạ, thầy Hạnh Tâm không tìm được đường tới đây sao?”
Đạo diễn nhìn cô đáp: “Đồng ý với tôi, sau này đừng bao giờ nói tới hai chữ mù đường trước mặt thầy Hạnh Tâm, nếu không vai nữ chính của cô cũng khó lòng giữ được“.
Bùi Anh: “...”
Phó đạo diễn bổ sung: “Cũng cố gắng đừng nói đồng thời hai chữ “mù” và “đường” nhé“.
Bùi Anh: “...”
Thế nghĩa là thầy Hạnh Tâm là một người mù đường hả?
...Cái này không phù hợp với tư duy của một tác gia trinh thám đẳng cấp đâu!
Giữa lúc đạo diễn và phó đạo diễn đang cầu khẩn, cuối cùng thầy Hạnh Tâm cũng chạy tới trước lúc khai máy. Lúc anh tới, phóng viên ở trường quay lại nháo nhào hẳn lên.
Phía trước đoàn làm phim có đặt một cái lò nướng, sau đó lại bắt đầu mang heo sữa ra quay. Vốn Bùi Anh định sau khi kết thúc lễ khai máy sẽ trao đổi với thầy Hạnh Tâm một chút về vai diễn, kết quả là sau khi buổi lễ kết thúc, anh ta lại vội vã bỏ đi.
“Thầy Hạnh Tâm không xem quay phim ạ?” Bùi Anh hỏi đạo diễn.
Đạo diễn đáp: “À, gần đây anh ta bận kết hôn, không rảnh“.
Bùi Anh: “!!!”
“Kết hôn? Thầy Hạnh Tâm sắp kết hôn rồi?” Sao nam thần nào cô biết đều lần lượt kết hôn hết vậy!
Đạo diễn nói: “Đúng thế, có người nói vào dịp Quốc khánh đấy“.
Bùi Anh tiêu hóa một hồi lâu mới hỏi: “Cô dâu là ai ạ?”
“Biên tập của anh ta“.
...Là người mà “biên tập của tôi nói thế mà” đó sao?!
Đăng bởi: admin