Ngay sau khi buổi lễ khai máy kết thúc, cả đoàn lại vắt chân lên cổ chuẩn bị cho công việc quay phim. Trong bộ phim này xuất hiện một tình tiết, đó là sau khi nhân vật Ngô Dạng rời ngành cảnh sát đã tự mở một quán cafe internet, cho nên cả đoàn làm phim lại cất công tạo dựng hậu trường này.
Bùi Anh cực kì yêu thích cuốn tiểu thuyết nổi tiếng “Cafe net An Nhiên”, thế nên khi nhìn thấy khung cảnh quán cafe được xây dựng vô cùng cẩn thận, như thể tái hiện lại một cách chính xác hình ảnh được miêu tả trong tiểu thuyết, cô không kiềm lòng được chụp một tấm ảnh rồi đăng lên weibo.
Bùi Anh v: “Cafe net An Nhiên” [icon quá tuyệt] [hình ảnh]
Fan hâm mộ rối rít để lại dấu chân mình trên weibo của Bùi Anh
“A a a, hang ổ của Ngô Dạng! Bùi Bùi tung lên đi!”
“Nếu không phải được tung lên từ weibo chính thức thì toàn là lừa phỉnh cả [chào tạm biệt]”
“Bùi Bùi ơi chị gặp Mạc Thiên Vương rồi à? Có phải bên ngoài anh ấy còn đẹp trai hơn trên ti vi nữa không?”
Bùi Anh còn chưa kịp xem hết một trang bình luận, phó đạo diễn bên cạnh đã gọi cô: “Bùi Anh, đi thôi!”
“Vâng.” Bùi Anh vội vàng cất điện thoại, ngồi lên xe bảo mẫu đi theo hướng cả đoàn.
Vì ở phần đầu phim, nhóm diễn viên nam nữ chính không có chung cảnh nào, cho nên đạo diễn quyết định chia đoàn phim thành hai nhóm, quay riêng để đẩy nhanh tiến độ.
Tốc độ quay phim mấy ngày này diễn ra vô cùng thuận lợi, mặc dù thời gian quay rất dài, nhưng Bùi Anh vẫn hoàn thành rất tốt. Chừng một phần nhỏ nội dung được quay xong, đoàn của đạo diễn Triệu cũng nhập vào đoàn cô, bắt đầu từ đây thì nảy sinh vấn đề.
Trước đây, hầu hết các bộ phim điện ảnh Bùi Anh đóng đều là vai phụ hoặc là vai quần chúng, cảnh đối mặt với nam nữ chính còn ít chứ đừng nói đến việc hợp tác cùng những người quan trọng. Lần này làm việc cùng với Mạc Trăn, mặc dù trước đó cô đã chuẩn bị rất kĩ, nhưng khi chính thức vào quay thì khí phách mạnh mẽ của Mạc Trăn vẫn dễ dàng trấn áp được cô.
“Cắt.” Đạo diễn ngừng quay thêm lần nữa, cau mày nhìn Bùi Anh, “Bùi Anh, cô làm sao thế? Khí thế khi thử vai của cô đâu? Tại sao trước mặt Mạc Trăn lại run rẩy thế này?”
“...” Bùi Anh mím môi, tiếp tục nghe đạo diễn mắng.
“Triệu Việt là một cô gái mạnh mẽ lại còn rất thông minh, khi cô ấy đứng bên cạnh Ngô Dạng cần phải có sự cân bằng, chứ như cô bây giờ là có thể tống thẳng vào nhà giam luôn đấy, phần sau còn diễn cái gì nữa? Chúng ta đóng máy kết thúc luôn còn hơn!”
Đạo diễn Triệu mắng xong một tràng dài thì cầm chai nước suối bên cạnh lên uống một hớp: “Nghỉ 10 phút, cô tự điều chỉnh trạng thái của bản thân đi!”
Bùi Anh ỉu xìu quay về khu vực nghỉ ngơi của mình, trợ lý đưa nước uống cho cô.
Về lý mà nói, một diễn viên gạo cội như Mạc Trăn sẽ rất dễ dàng giúp bạn diễn nhập vai, nhưng vì Bùi Anh có quá ít kinh nghiệm, thế nên khi gặp một diễn viên phong thái mạnh mẽ như vậy, cô rất dễ bị “khớp” khiến cho diễn xuất của mình bị gò bó.
“Lúc đạo diễn Triệu mắng chửi người ta toàn như vậy cả đấy, không nể nang ai mà cứ to mồm như vậy. Cô đã có kinh nghiệm làm việc với Kiều Dĩ Thần thì chắc tầm như đạo diễn Triệu cũng chưa là gì cả.” Không biết Mạc Trăn đã đi tới trước mặt Bùi Anh từ lúc nào, anh thản nhiên nói vậy.
Bùi Anh hơi bất ngờ, cô vội vàng đứng dậy nói: “Cũng không thể trách đạo diễn được, là diễn xuất của tôi quá tệ.” Cô đang nói thì bỗng nhớ ra gì đó, bật cười nhìn Mạc Trăn, “Nhưng mà đúng là nhà sản xuất Kiều Dĩ Thần, Kiều đại nhân mắng chửi người ta còn độc địa hơn cả đạo diễn Triệu nhiều lần.”
Mạc Trăn gật đầu vô cùng đồng cảm: “Có thể sống sót rời khỏi phòng thu âm của hắn đều là anh hùng hết.”
Bùi Anh nghe thế thì có hơi tò mò: “Chẳng lẽ anh cũng từng bị anh ấy mắng rồi sao?”
“Đương nhiên, chẳng nể mặt tôi tí nào, nhưng sau đó nghe nói đến cả vợ mình anh ta cũng mắng, trong lòng tôi cũng thoải mái ít nhiều.”
Bùi Anh cười khẽ, Mạc Trăn nhìn cô rồi nói: “Bây giờ hai chúng ta nói chuyện đã tự nhiên hơn nhiều rồi, đúng không?”
“À...” Thật ra cô vẫn hơi lo lắng, nếu không cô đã không đứng thẳng tắp thế này.
“Phong thái của diễn viên phải trải qua một quá trình tích lũy mới hình thành nên được, con đường nghệ thuật của cô quá ngắn, cho nên khó tránh khỏi bị tôi làm ảnh hưởng, vấn đề này phải do chính cô tự điều chỉnh thôi.”
“Tôi biết.”
“Thật ra cô cũng có phong thái của riêng mình, nhưng vì thiếu tự tin nên mới vì tôi mà tự tạo ra áp lực cho bản thân.”
“Vâng... tôi sẽ cố gắng điều chỉnh.”
Mạc Trăn nói không sai, cô còn thiếu tự tin. Mặc dù có được sự đồng ý của cả đạo diễn lẫn thầy Hạnh Tâm khi nhận vai diễn này, nhưng khi đối mặt với Mạc Trăn, cô lại thấy trống rỗng. Sự tự tin của một diễn viên sẽ mang lại cho người đó khán giả và rất nhiều giải thưởng, nhưng sự từng trải của Bùi Anh quá ít, không nói tới việc cô chưa từng nhận được bất cứ giải thưởng nào, ngay cả những vai diễn quen thuộc với khán giả cô cũng mới chỉ có hai vai.
Hình như càng nghĩ lại càng cảm thấy mất tự tin rồi.
“Trong tâm lý học có nói, tự kỷ ám thị có thể tạo nên tác dụng tốt, hay là cô thử xem sao, tự khích lệ trong lòng, mình là người giỏi nhất, mình là người tốt nhất.”
- Tự kỉ ám thị: Tự kỷ ám thị (tự mình che mắt) hay tự thôi miên (Autosuggestion) tự tâm niệm là thuật ngữ đề cập đến tất cả những hình thức tự kích thích và khuyến khích bản thân qua năm giác quan của con người, là quá trình tự tâm niệm, tự khích lệ.
“... Được, tôi sẽ thử xem sao.” Được Mạc Thiên vương góp ý, dù không lọt tai đi chăng nữa thì cô cũng phải thử, mù quáng là thế đấy.
“Được rồi, tiếp tục tiếp tục nào!” Đạo diễn hô to một tiếng, mọi người bắt đầu làm việc. Lần diễn này Bùi Anh làm tốt hơn lần trước, nhưng vẫn chưa làm cho đạo diễn thấy hài lòng: “Xem ra vừa rồi cô nói chuyện với Mạc Thiên Vương cũng có ích đấy, nhưng thế vẫn chưa được.”
Bùi Anh: “...”
Đến lúc thực hiện cảnh quay khó nhất trong ngày, Bùi Anh vừa nghe mắng chửi vừa cố gắng học hỏi cuối cùng cũng đã làm tốt hơn, từ từ bắt nhịp được công việc.
Quay đến tận đêm khuya, công việc cả ngày hôm nay mới kết thúc, đạo diễn vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói chuyện với Bùi Anh: “Hôm nay cô diễn tiến bộ hơn nhiều rồi, hy vọng biểu hiện ngày mai của cô sẽ tốt hơn.”
“Em sẽ cố gắng.”
“Lúc Mạc Trăn mới bắt đầu đóng phim cũng bị giới truyền thông nhận xét là bình hoa di động, cô đừng quá tôn sùng anh ta thành thánh thần làm gì, thả lỏng tinh thần sẽ tốt hơn nhiều đấy. Bộ phim này tên là “Diễn viên”, nội dung chính xoay quanh nhân vật Triệu Việt, cô mới thật sự là nhân vật chính, nơi này do chính cô làm chủ.”
“Em biết ạ.” Bùi Anh thầm nhủ trong lòng, mình là người giỏi nhất tốt nhất, đây là sân nhà mình, mình là người làm chủ.
Về đến nhà thì trời đã rạng sáng, Bùi Anh rón rén đi lên lầu, sợ đánh thức Tống Nam Xuyên, không ngờ vừa mở cửa phòng ra mới biết, anh không hề ngủ.
“... Sao anh còn chưa ngủ?”
Tống Nam Xuyên nhìn cô, nói: “Em chưa về sao mà anh ngủ được, trông em còn bận rộn hơn một tổng giám đốc là anh đây nữa nhỉ.”
Gần đây Bùi Anh về nhà càng ngày càng muộn, mỗi khi ngồi một mình trong phòng trống tự nhiên anh lại cảm thấy hối hận vì đã để cô nhận vai Triệu Việt này. Thấy anh có vẻ không vui, Bùi Anh vội bước lên ôm eo anh dỗ dành: “Xuyên Xuyên, anh cũng biết Hoàn Vũ rất coi trọng bộ phim này mà, mọi người ai ai cũng rất cố gắng. Với lại phim điện ảnh quay cũng không lâu, chỉ cần hai ba tháng là xong rồi.”
Cô nũng nịu dỗ dành mấy câu khiến Tống Nam Xuyên muốn giận cũng không giận nổi, anh nhìn cô một lát, hơi nhíu chân mày: “Em sao thế, có tâm sự phải không?”
Rõ ràng người cô đơn là anh, sao dáng vẻ của cô lại buồn buồn không vui như thế chứ?
Bùi Anh thở dài nói: “Hôm nay bắt đầu diễn chung cảnh với Mạc Thiên vương, em diễn không tốt, bị đạo diễn mắng cả ngày.”
Tống Nam Xuyên thở phào một cái: “Đạo diễn Triệu vẫn nóng tính quá.”
“Cũng không thể trách ông ấy được, dù sao cũng là tại em làm chậm tiến độ của đoàn làm phim.”
Tống Nam Xuyên ôm cô ngồi lên chân mình, hỏi cô: “Chẳng phải lần trước em diễn tốt lắm sao?”
“Vâng, nhưng diễn chung với Mạc Trăn tạo cho em một áp lực hơi lớn.”
Tống Nam Xuyên nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Không thì đổi vai nam chính đi.”
Bùi Anh mở to hai mắt vì bất ngờ: “Đổi ai?”
Tống Nam Xuyên trừng mắt nhìn cô: “Em thấy anh thế nào? Anh diễn với em chắc chắn không có áp lực gì.”
Bùi Anh nhìn Tống Nam Xuyên, bật cười: “Nhưng mà áp lực rất lớn cho đạo diễn.”
Tống Nam Xuyên thấy cô phì cười, cuối cùng cũng thoáng yên tâm: “Mạc Trăn cũng chỉ là người bình thường, đừng bị hào quang của anh ta hù dọa, trong mắt anh em còn tốt hơn anh ta nhiều lắm đấy.”
“Vâng.” Bùi Anh cười trả lời anh.
Tống Nam Xuyên kéo cô đứng dậy, đẩy cô vào phòng tắm: “Em mau đi tắm trước đi, tắm xong thì đi ngủ sớm.”
“Em biết rồi.” Bùi Anh nhanh chóng chạy vào phòng tắm, sau đó lên giường nằm. Cô thực sự rất mệt mỏi, đầu vừa đặt xuống gối là có thể ngủ ngay được rồi.
Nhưng Tống Nam Xuyên không định để cô được như mong muốn, anh sáp lại gần hôn cô, bàn tay quấy rối trượt vào cổ áo.
“A...” Bùi Anh cau mày khẽ lẩm bẩm, đè tay anh lại: “Đừng lộn xộn mà, hôm nay em quay phim mệt lắm.”
Mặc dù Tống Nam Xuyên không bằng lòng nhưng vẫn thu tay lại: “Ngày nào em cũng nói thế cả...”
Lời của anh len vào tai cô như một đứa trẻ đang tủi thân uất ức, Bùi Anh mở mắt nhìn anh rồi nói: “Hai ngày nữa đoàn phim được nghỉ, lúc đó em sẽ bù cho anh.”
Tống Nam Xuyên ôm eo cô, hôn một cái lên môi: “Ở trên giường cùng anh một ngày đi.”
Bùi Anh: “...” Không thèm để ý đến anh nữa.
Thấy cô lại nhắm mắt, Tống Nam Xuyên hờn dỗi gọi một tiếng: “Bùi Tú Quyên.”
“... Tống Cẩu Đản, sao anh lại phiền thế chứ!” Bùi Anh vội mở mắt ra nói.
Tống Nam Xuyên sững sờ hỏi cô: “Tống Cẩu Đản là ai?”
“Tất nhiên là anh rồi! Sau này anh mà gọi em là Bùi Tú Quyên, em sẽ gọi anh là Tống Cẩu Đản!”
Tống Nam Xuyên “...” Đúng là đòn trả thù mạnh mẽ đó.
Anh cười cười đưa chóp mũi của mình đụng đụng vào chóp mũi của cô, dịu dàng nói với Bùi Anh: “Chờ đoàn phim được nghỉ, anh với em cùng nhau trở về thành phố C nhé.”
Bùi Anh ngẩn ngơ, hơi hồi hộp hỏi anh: “Trở về thành phố C làm gì ạ?”
“Gặp cha mẹ anh.” Tống Nam Xuyên nói xong, không nhịn được lại cắn môi dưới của cô, tỉ mỉ nhấm nháp.
Một lúc lâu sau Bùi Anh mới hoàn hồn lại được, so với lúc đối diện với Mạc Trăn còn căng thẳng hơn thế nữa: “Gặp cha mẹ anh?”
“Ừ, chẳng lẽ em định cả đời này cứ duy trì mối quan hệ như hiện tại với anh sao?” Tống Nam Xuyên khẽ nhếch đôi môi quyến rũ của mình: “Gặp cha mẹ là có thể suy nghĩ đến chuyện kết hôn của chúng mình rồi.”
Bùi Anh mím môi, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Tống Nam Xuyên đang gần trong gang tấc, còn anh thì nhân lúc cô ngẩn người lại “ăn vụng chút đậu hũ” của cô. Mãi một lúc Bùi Anh mới lấy lại được giọng nói bình thường: “Aizzz, anh nói bất ngờ như thế, em còn chưa kịp chuẩn bị gì cả.”
Tống Nam Xuyên cười nói: “Yên tâm đi, cần chuẩn bị gì anh sẽ làm hết.”
“Nhưng mà em thấy hồi hộp quá, cha mẹ anh thích cái gì? Có khi nào họ không thích em không?”
“Chân em dài như vậy, chắc chắn họ sẽ thích em.”
Bùi Anh: “...”
Anh nghĩ cha mẹ anh cũng giống anh đấy hả!
“Được rồi, chuyện này anh sẽ thu xếp, bây giờ đi ngủ đã, ngày mai em còn phải dậy sớm đấy.”
“Vâng...” Trái tim Bùi Anh vẫn không ngừng nhảy nhót, cô đã nghĩ là thôi xong đời rồi, tối nay chắc sẽ mất ngủ mất, thế mà vì mệt mỏi quá, hồi hộp lo lắng chưa được hai phút cô đã nặng nề ngủ mất.
Tống Nam Xuyên lắng nghe tiếng hít thở mềm mại đều đều, đặt lên trán cô một nụ hôn rất nhẹ: “Ngủ ngon.”
Anh ôm cô trong vòm ngực rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đăng bởi: admin