Em Mù Mới Yêu Anh

Chương 51



Chuyển ngữ: Nấm lùn

Sau một tháng làm việc liên tục, cuối cùng đoàn làm phim Diễn viên cũng nghênh đón kỳ nghỉ đầu tiên.

Các cảnh quay ngoài trời đã hoàn thành vào ngày diễn cuối cùng, đạo diễn Triệu vung tay cho phép mọi người được nghỉ ngơi ba ngày.

Cả đoàn làm phim vui mừng nhảy nhót như nắng hạn gặp mưa, chỉ có mình Tống Nam Xuyên sau khi nghe được tin này lại khẽ nhíu đôi mày. Anh tự gọi điện thoại cho đạo diễn Triệu, nghiêm túc thảo luận với ông ta việc vợ ông ồn ào đòi ly hôn, liệu chỉ trong ba ngày có thể giải quyết chu đáo hết được không.

Kết quả của việc thảo luận là, kỳ nghỉ của đoàn làm phim từ ba ngày tăng lên thành năm ngày.

Mặc dù còn chưa vừa ý lắm, nhưng Tống Nam Xuyên cảm thấy chuyển biến thế này cũng đã khá ổn rồi, không nên được voi đòi tiên. Để chào đón Bùi Anh, anh bảo nhà hàng chuẩn bị một bữa ăn thật lớn, đưa đến biệt thự của mình.

Anh tính thời gian rất chuẩn, người đưa cơm vừa mới rời đi, xe của Bùi Anh đã dừng ngay ngoài cửa.

Tống Nam Xuyên đi ra ngoài đón cô, mấy còn mèo trong nhà cũng tranh nhau chạy tới.

“Meow~ “

Mấy con mèo nhỏ lượn vòng xung quanh chân Bùi Anh như mọi lần, Bùi Anh bỏ vali hành lý của mình xuống, cúi người sờ đầu mèo Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, mày lên cân à.”

Tống Nam Xuyên giúp cô cầm hành lý, thờ ơ đáp: “Em mà ở ngoài thêm mấy hôm nữa thì cái tên tiểu Hắc này có thể nhường cho em rồi đó.”

Bùi Anh: “...”

Anh đang chê cô phơi nắng đen người đấy hả? Có biết nói chuyện hay không thế?

Bùi Anh nhếch miệng: “Mỗi ngày em đều bôi ba lớp kem chống nắng mà lại chẳng có tác dụng gì mấy, ánh nắng mặt trời bên ngoài gay gắt quá.”

Tống Nam Xuyên cười cười, một tay cầm vali, một tay nắm tay cô bước vào trong. Tiểu Hắc và Tiểu Hoa đi phía sau bọn họ, Bùi Anh đưa tay lên nhìn thử, không yên tâm hỏi lại Tống Nam Xuyên: “Em cháy nắng đen lắm hả anh?”

Cô cảm thấy cũng không đen lắm mà, mặc dù có đen hơn lúc trước, nhưng da cô vốn trắng, như bây giờ vẫn trắng hơn nhiều người.

Tống Nam Xuyên nghiêng đầu nhìn cô một lúc rồi mới nói: “Tạm được, nhưng mà chờ đến lúc đi biển về, chắc chắn em sẽ đen thêm nữa.”

Bùi Anh hơi ngẩn người: “Phải đi biển ạ? Không phải anh nói đi thành phố C gặp bố mẹ anh sao?”

“ Ừ, sau khi gặp mọi người xong thì mình đi biển, vé máy bay anh đã đặt hết rồi.” Kế hoạch lần trước vì Bùi Tư Nhiên đột ngột đến chơi mà phải huỷ bỏ mất, mặc dù lần này không có nhiều thời gian nhưng ít nhất có thể ở cùng nhau. Chờ sau này đi hưởng tuần trăng mật, lúc đó họ sẽ chơi thoải mái.

Bùi Anh không biết Tống Nam Xuyên đang tính toán những gì, cô cau mày suy nghĩ một lúc, thấy lịch trình như vậy thì có phần gấp gáp: “Chúng ta chỉ có năm ngày nghỉ, em muốn nghỉ ngơi thôi.”

“Nghỉ ngơi ở biển cũng vậy mà, chúng ta chỉ đi một chỗ, em vẫn có thể nghỉ ngơi được.”

“Vâng, vậy cũng được.” Ít nhất ở biển chắc sẽ mát mẻ hơn.

Sau khi Bùi Anh vào phòng, đồ đạc cũng lười không thu dọn, cô đi tắm trước rồi ra ăn cơm tối. Tống Nam Xuyên gọi toàn những món cô thích ăn, Bùi Anh nhìn một bàn đầy món, không biết nên bắt đầu từ món nào trước đây.

Tống Nam Xuyên lột vỏ tôm rồi đặt trước mặt Bùi Anh, lấy khăn giấy lau tay: “Ngày mai đi gặp cha mẹ, em phải ăn mặc đẹp một chút, quần áo anh đã chuẩn bị sẵn cho em rồi, chờ tí nữa em lên thử xem sao.”

“Vâng, được ạ.” Bùi Anh gật đầu rồi hỏi anh, “Cha mẹ anh thích gì? Em đâu thể đi tay không đến được?”

Tống Nam Xuyên nói: “Quà biếu anh cũng chuẩn bị rồi, em không cần lo lắng.” Anh nói tới đây thì hơi dừng một chút, sau đó mới nhìn cô nói tiếp, “Nhưng mà cha mẹ anh thích con gái kiểu tiểu thư khuê các ý, ngày mai em cố gắng biểu hiện tiểu thư khuê các một chút nhé“.

Bùi Anh khẽ cau mày: “Tiểu thư khuê các một chút là thế nào?”

“Giống như các cô gái con nhà thế gia hay chiếu trên tivi đó, nhã nhặn một chút, phong thái tao nhã một chút là được.” Anh vừa nói vừa nhìn bàn tay dính đầy dầu mỡ vì bóc hải sản của cô, “Như tướng ăn của em bây giờ chắc chắn là không được.”

Bùi Anh: “...”

Cô để đũa xuống, lau lau tay mình: “Em hiểu rồi, anh đang chê bai em chứ gì, thế anh cứ đi tìm một thiên kim tiểu thư đến gặp cha mẹ mình là được.”

Tống Nam Xuyên bất đắc dĩ thở dài: “Lòng của anh ở đâu em còn không biết nữa hay sao? Anh ghét bỏ ai chứ không bao giờ ghét bỏ em, anh chỉ không muốn xảy ra thêm phiền phức từ phía cha mẹ mình thôi mà.”

“Vâng, cho nên anh bảo em diễn một thiên kim tiểu thư?”

“ Ừ... xem như nhân cơ hội này em luyện thêm diễn xuất. Không phải em đang đóng phim Diễn Viên đó sao? Nhiệm vụ ngày mai là đóng vai một thiên kim tiểu thư.”

“......” Bùi Anh im lặng một lúc lâu mới nhìn anh thán phục, “Anh giỏi ngụy biện ghê. Cứ xem như em qua được cửa ải ngày mai đi, sau này thì phải làm thế nào?”

“Chuyện sau này nói sau.” Tống Nam Xuyên nhíu mày, “Dù sao chắc chắn thời gian em sống chung với cha mẹ cũng không nhiều, nửa đời sau của em đều chung sống bên anh.”

“... Nghĩ hay thế.” Bùi Anh ngoài miệng thì khinh bỉ, nhưng khuôn mặt lại từ từ ửng đỏ, “Nhưng mà dù em có là một tiểu thư khuê các đi nữa cha mẹ anh cũng không nhất định sẽ thích em đâu.”

Gia thế nhà cô và Tống Nam Xuyên chênh lệch quá lớn, chắc chắn cha mẹ Tống Nam Xuyên sẽ hỏi rõ bối cảnh của gia đình cô, như vậy, cho dù lời nói và cử chỉ của cô có giống một thiên kim tiểu thư hơn nữa thì cũng ích lợi gì?

Tống Nam Xuyên cầm bàn tay cô đang đặt trên bàn, nắm thật chặt trong lòng bàn tay mình: “Cho dù họ không thích em đi nữa thì anh vẫn yêu em, không, càng yêu em nhiều hơn trước nữa, bù thêm cho cả phần của họ.”

... Thật biết nói chuyện mà. Mặt Bùi Anh lại ửng đỏ phừng phừng.

“Em đừng lo lắng quá, mẹ anh không phải là người chỉ biết nhìn vào dòng dõi và gia cảnh, chỉ cần ấn tượng đầu tiên thật tốt thì sẽ dễ được mọi người yêu quý“.

“Vâng, được rồi...” Làm cho bậc trưởng bối yêu thích cũng là một kĩ năng sống mà.

“Vậy em ăn nhanh lên một chút, ăn xong mình lại luyện tập thêm.”

Bùi Anh: “...”

Luyện tập mà Tống Nam Xuyên nói chính là anh bắt đầu chỉ dạy cho Bùi Anh thật. Bước đầu tiên là tư thế đi lại của một thiên kim tiểu thư.

Thật ra thì những điều này hoàn toàn không gây được khó khăn cho Bùi Anh, dù sao đi nữa cô cũng là diễn viên, đã tham gia không ít các khóa học huấn luyện hình thể, tư thế bước đi là không thành vấn đề.

Sau khi Tống Nam Xuyên cho cô 101 điểm về cách đi, anh bắt đầu chuyển sang cách nói chuyện.

“Lúc nói chuyện trên khuôn mặt em phải nhớ mỉm cười, mẹ anh thích các cô gái hay cười.”

“Vâng...” Bùi Anh cười nhìn anh, “Thầy Tống.”

“Em cười thế này anh sẽ rất muốn hôn em một cái.”

Tống Nam Xuyên vừa nói vừa tiến lại gần định hôn cô, nhưng Bùi Anh thì vội vàng né tránh. Cô cười tươi nhìn anh đáp lại: “Anh Tống, tôi là tiểu thư khuê các đấy, anh xán lại gần như vậy có phóng đãng quá không?”

Tống Nam Xuyên đưa tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong ngực: “Anh thấy em biểu hiện tuyệt lắm rồi, không cần tập luyện thêm gì nữa, chương trình học hôm nay đến đây là kết thúc.”

Nói xong, anh cúi đầu hôn cô.

Chuyện lau súng cướp cò đều bắt đầu từ một nụ hôn cả, hai người vừa hôn nhau, đương nhiên chuyện gì phải đến thì sẽ đến. Sau khi xong việc, Tống Nam Xuyên còn vẫn chưa thỏa mãn, muốn lại thêm lần nữa nhưng Bùi Anh thì cứ đẩy anh ra, nhíu mày nói: “Không được, ngày mai mình phải đi gặp cha mẹ anh mà, tối nay em muốn nghỉ ngơi dưỡng sức.”

“Chúng ta đã năm ngày không gặp...”

“Không được, ngày mai còn một trận đánh ác liệt nữa.” Mặc dù nhìn vẻ mặt của Tống Nam Xuyên vừa uất ức vừa đáng thương, nhưng thái độ của Bùi Anh thì vẫn rất cương quyết.

Tống Nam Xuyên: “...”

Được rồi, cho cô nợ lần này, chờ sau khi gặp mặt cha mẹ xong, nhất định anh phải đòi lại hết.

“Anh Anh...”

“Em đã nói không được mà!”

“... Anh chỉ muốn nói, em quên chưa thử quần áo anh chuẩn bị cho em.”

Bùi Anh: “...”

“Còn không phải là lỗi của anh sao!” Cô hung dữ lườm anh, “Sáng mai dậy rồi thử.”

“Cũng được, nếu không anh lại không nhịn được mà giúp em cởi nó.”

Bùi Anh: “...”

Muốn đạp anh một đạp lăn xuống giường luôn quá.

Đêm nay Tống Nam Xuyên ngủ rất ngon, còn trong đầu Bùi Anh vẫn nghĩ đến chuyện gặp mặt người lớn nên không sao ngủ được. Hôm sau trời còn chưa sáng cô đã tỉnh giấc rồi, một chút buồn ngủ cũng không còn sót lại, cô đứng lên tìm áo quần mà Tống Nam Xuyên đã chuẩn bị cho cô, bắt đầu thử.

Đây là một chiếc váy liền thân màu trắng sữa, kiểu dáng tinh tế với ba tầng váy xếp, phía trên là ren được đính với ngọc trai.

Váy dài trên gối khoảng mười phân, cặp chân dài của Bùi Anh hở ra một đoạn lớn, trông càng dài nhưng cũng đầy khí chất. Trong phòng còn có một đôi giày cao gót mới màu trắng, cô đoán Tống Nam Xuyên mua để phối với bộ đồ.

Bình thường Bùi Anh hay mặc đồ màu đỏ, đây là lần đầu tiên cô mặc một chiếc váy màu trắng. Nghiêng đầu nhìn gương, trắng kết hợp với đen đúng là kiệt tác muôn thuở mà.

Bởi vì Tống Nam Xuyên đang ngủ nên cô không bật đèn, chỉ nương theo ánh sáng mờ mờ xuyên qua rèm cửa sổ. Vừa khéo lúc này đây mặt trời đã lên cao, tia nắng đầu tiên chiếu thẳng vào người cô, phủ lên sợi tơ màu bạc trên chiếc váy trắng mờ, nhìn như kim cương lấp lánh.

Tống Nam Xuyên vừa tỉnh dậy đã đập ngay vào mắt hình ảnh lúc bấy giờ, anh còn tưởng thần cupid thật sự đang tồn tại, bởi vì anh cảm giác mũi tên của thần tình yêu đã bắn trúng tim mình.

Tống Nam Xuyên đứng dậy, ôm lấy eo cô từ phía sau, giữ chặt trong lồng ngực: “Em yêu, em như thiên sứ ấy.”

Cô xinh đẹp là thế, khiến cho anh say mê như thế. Anh khao khát có cô, từng giây từng phút cũng không muốn xa cô, thậm chí anh còn bắt đầu nghi ngờ, trước khi gặp được cô gái đó, mình có đang sống hay không.

Đột nhiên bị anh ôm, Bùi Anh hơi giật mình một chút, cô nghiêng đầu nhìn đầu tóc mềm như nhung đang tựa trên vai mình: “Anh dậy rồi thì chuẩn bị đi thôi, chúng ta phải đi bây giờ.”

“Không vội...” Tay phải của Tống Nam Xuyên luồn vào từ dưới váy của cô, nghiêng đầu hôn lên cần cổ trắng nõn. Bùi Anh hơi nghiêng đầu, giọng nói như có phần kìm nén: “Đừng làm rộn mà, không tí nữa đi muộn sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng ba mẹ anh đấy“.

“Nhưng bây giờ anh không có cách nào dừng lại được...” Tiếng anh trầm khàn đè nén, hô hấp cũng trở nên nặng nề, “Làm một lần thôi, bây giờ vẫn còn sớm, sẽ không muộn đâu.”

Anh nói xong thì không chờ thêm nữa, bế thốc đặt Bùi Anh trên giường. Muốn dán chặt vào cô hơn một chút, siết chặt hơn một chút, chỉ có như vậy mới có thể vỗ về trái tim đang rung động của mình.

Chờ Tống Nam Xuyên làm xong một lần trời đã sáng bảnh mắt, Bùi Anh đi thay quần áo thêm lần nữa, sau đó trang điểm kĩ càng xong mới tức giận đùng đùng nhìn anh: “Tống Nam Xuyên, anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi! Đến trễ thì làm thế nào!”

Tống Nam Xuyên cười cười trấn an cô: “Không sao hết, anh sẽ nói vì anh nên em mới dậy muộn.”

Bùi Anh: “...”

Cút ngay đi! Rõ ràng trời chưa sáng cô đã tỉnh dậy rồi! Đăng bởi: admin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.