Em Mù Mới Yêu Anh

Chương 55



Chuyển ngữ: Tử Nhi

Hơi lạnh trên người Tống Nam Xuyên vẫn duy trì cho tới khi đến thẳng sân bay cũng không ấm là bao. Sau khi vào phòng chờ, Tống Nam Xuyên cầm ngay máy tính bảng vào mạng xem tin tức.

Bùi Anh thấy Tống Nam Xuyên lạnh lùng như thế thì mím môi ngồi một bên lướt weibo.

Quả nhiên trên weibo đã bùng nổ thật rồi, nhóm fans và antifans đều sôi nổi thảo luận chuyện cô theo Tống Nam Xuyên về nhà gặp ba mẹ. Bùi Anh buồn chán không việc gì làm nên xem hết từng bình luận một, Tống Nam Xuyên ngồi đối diện liếc mắt nhìn cô một cái rồi quay lại tiếp tục xem tin tức.

Không bao lâu sau anh nhận được tin nhắn từ anh hai: “Em ba, sao lại đi mà không nói tiếng nào thế?”

Tống Nam Xuyên bỏ qua tin nhắn, không muốn nói chuyện với anh ta.

Anh hai kiên trì gửi thêm tin nhắn nữa: “Anh đã nghe ba nói chuyện tối hôm qua rồi, anh không ngờ sẽ thành ra như vậy, em đừng giận.”

Chân mày Tống Nam Xuyên giật giật, cuối cùng không nhịn được mà trả lời lại anh: “Anh không ngờ sẽ thành ra như vậy? Em thấy anh cố ý thì có, anh nói đi anh có dụng ý gì?”

Anh hai: “Anh có ý gì đâu, em đừng xem anh như bọn biến thái thế.”

Tống Nam Xuyên: “Anh không có sao? Tán tỉnh phụ nữ ở quán bar, hình như anh chưa từng thất bại thì phải.”

“...” Anh hai im lặng một giây mới nhắn tin trả lời, “Cảm ơn.”

Tống Nam Xuyên: “...”

“Em không khen anh!” Ngón tay Tống Nam Xuyên gõ mạnh mấy kí tự trên màn hình, “Món nợ này em nhớ kỹ, chờ em về sẽ từ từ tính sổ với anh.”

Anh hai: “Đừng như vậy chứ, anh chỉ giúp Bùi Anh bộc lộ bản thân trước ba mẹ mình thôi mà?”

Tống Nam Xuyên: “Đừng nói nhiều nữa, em thấy anh không muốn em kết hôn thuận lợi thì có. Chả lẽ anh yêu thầm em? Đừng có ngốc, chúng ta không có khả năng đâu.”

Anh hai: “... Em ba à, khẩu vị của em nặng quá rồi.”

“Anh không mê sắc đẹp của em thì vì cái gì đây?”

Anh hai: “...”

Em ba vẫn luôn tự tin như vậy, haha.

Anh hai: “Em còn nhớ lần trước là ai mách lẻo với Cố Trân làm bọn anh chia tay không?:)”

Tống Nam Xuyên: “...Trời đất, chuyện ngày trước lâu vậy rồi mà anh còn nhớ hả?”

Anh hai: “Mặc dù trí nhớ anh hai em không tốt nhưng ghi thù thì vẫn có thể nhé.:)”

“... Được, tốt nhất anh nên cầu nguyện sau này mình không bị em tóm được nhược điểm gì. Trí nhớ em rất tốt, ghi thù cũng cực tốt.:)” Tống Nam Xuyên gửi xong tin nhắn này thì có thông báo nhắc nhở lên máy bay.

Anh cất máy tính bảng vào, nói với Bùi Anh: “Đi thôi.”

“Vâng.” Bùi Anh nhanh chóng cất di động rồi đi qua chỗ anh.

Sau khi lên máy bay thì Tống Nam Xuyên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Bùi Anh ở bên cạnh nhìn anh vài lần, do dự xem mình có nên ở trên anh một lần thử không.

Còn chưa nghĩ xong thì máy bay đang bay ổn định bỗng rung lắc hai lần. Hành khách trên máy bay bắt đầu thì thầm bàn tán. Nhưng sau chấn động vừa rồi, máy bay không khôi phục lại sự ổn định như trước mà còn xóc nảy dữ dội hơn.

Trên máy bay, có người bắt đầu hét lên, Bùi Anh cũng bị hoảng sợ, cô nắm chặt lấy tay Tống Nam Xuyên.

Ở lần xóc nảy đầu tiên, Tống Nam Xuyên đã mở mắt tỉnh rồi, giờ thấy sắc mặt Bùi Anh trắng bệch như vậy, anh vội vàng nắm lấy tay cô an ủi: “Đừng sợ, chắc gặp phải luồng không khí ấy mà, không có gì đâu.”

Sau đó tiếp viên hàng không cũng đi tới giải thích máy bay gặp một luồng không khí, yêu cầu mọi người cài dây an toàn và giữ trật tự.

Tống Nam Xuyên kiểm tra dây an toàn trên người Bùi Anh một lúc, xác định nó giữ chặt eo cô rồi mới nắm lấy tay Bùi Anh lần nữa. Sắc mặt Bùi Anh vẫn trắng bệch như trước, cô nhìn Tống Nam Xuyên như muốn khóc: “Xuyên Xuyên, đúng là em không nên đi máy bay thật rồi.”

Ngồi lên máy bay nào thì máy bay đó sẽ rơi ngay lập tức!

Tống Nam Xuyên như nghĩ tới gì đó, anh khẽ nhíu mày: “Em đừng nghe Nhậm San San nói bậy.”

Anh vừa nói xong thì máy bay lại xóc lên hai cái, lần này Bùi Anh không nhịn được nữa cũng hét theo mọi người. Tống Nam Xuyên càng nắm chặt tay cô không ngừng an ủi. Tiếp viên hàng đứng ngồi không yên nhưng vẫn trấn an tâm trạng của mọi người.

Trên máy bay, có hành khách bắt đầu thì thầm cầu nguyện, cà phê của hành khách ngồi bên cạnh hành lang bị vung vẩy ra ngoài, văng lên đùi Bùi Anh mấy giọt. Nhưng bây giờ Bùi Anh đâu thể nhận ra cà phê nóng trên đùi, mắt cô long lanh nước nhìn Tống Nam Xuyên: “Xuyên Xuyên, tiếp viên hàng không sẽ để chúng ta viết di thư sao?”

“Không đâu, đừng sợ.” Máy bay giật như vậy Tống Nam Xuyên cũng thấy hơi hoảng hốt, sau đó anh bắt đầu cảm thấy hối hận vì sao sáng sớm nay mình lại cãi nhau với Bùi Anh kia chứ?

Bùi Anh ngồi không ngừng giải thích với anh: “Xuyên Xuyên, em xin lỗi, nếu biết thế này thì lúc ở trên xe em sẽ ở trên anh“.

...

Tống Nam Xuyên ngẩn ra một lúc, Bùi Anh vẫn tiếp tục nói: “Anh đừng giận, là em sai cả, sau này em sẽ không bao giờ uống rượu nữa, cũng không bao giờ khiến anh tức giận nữa.”

“Đừng nói ngốc như vậy, không sao đâu, tin anh.” Tống Nam Xuyên cầm bàn tay lạnh run của cô đặt bên môi mình rồi nhẹ nhàng hôn lấy.

Máy bay cứ giật như vậy hơn mười giây cuối cùng cũng dần ngừng lại. Trên radio vang lên giọng nói của cơ trưởng, ông thông báo máy bay đã ổn định, xin mọi người bớt lo.

Nhóm hành khách đều thở phào nhẹ nhõm, không khí trong cabin cuối cùng cũng yên tĩnh ít nhiều. Niềm vui sướng sống sót sau tai nạn ngập tràn trong lòng Bùi Anh, cô nhìn Tống Nam Xuyên vui vẻ nói: “Xuyên Xuyên, không có gì rồi, không có việc gì nữa rồi!”

“Phải...” Tống Nam Xuyên cũng nhìn cô nhẹ nhàng cong khóe miệng.

Anh nắm tay Bùi Anh đến khi máy bay hạ cánh cũng không chịu buông ra, bước ra ngoài lần nữa, ánh mặt trời sưởi ấm trên đỉnh đầu, dưới chân giẫm lên đất phẳng, anh cảm thấy thế giới này tốt quá.

Bùi Anh cũng cảm nhận được ánh mặt trời nóng rực, câu đầu tiên cô thốt ra là: “Em muốn cho Nhậm San San vào danh sách đen một tháng.”

Rơi máy bay gì đấy nó đáng sợ lắm đó, cái đồ miệng quạ đen.

Tống Nam Xuyên mỉm cười, nắm tay cô bước ra ngoài: “Đến khách sạn trước đã.”

Nơi Tống Nam Xuyên dẫn Bùi Anh tới là một hòn đảo nhỏ có cảnh sắc tuyệt vời, ngập tràn hoa và quả. Hiếm thấy một điều là hàng năm có rất nhiều người đến đây du lịch nhưng nước biển ở đây vẫn luôn luôn xanh biếc.

Người nước ngoài ở trên đảo rất nhiều, trên đường đi, Bùi Anh thấy không ít người nước ngoài tóc vàng mắt xanh nhìn đẹp lắm. Sau khi đặt hành lý vào trong phòng khách sạn, cô thả người nằm lên giường để cho mình bình tĩnh.

Chuyện vừa nãy xảy ra trên máy bay làm cô sợ muốn khóc, bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy hơi run. Cô chưa bao giờ cảm nhận được thì ra sinh mạng lại mong manh như vậy, chỉ một chấn động nhỏ thôi cũng khó mà chịu được.

Lúc cô còn đang lĩnh ngộ đạo lý đời người thì Tống Nam Xuyên đã nằm xuống bên cạnh cô, híp mắt nhìn mình: “Lúc nãy trên máy bay em nói gì ấy nhỉ?”

“Sao?” Bùi Anh nghi ngờ nhìn anh, vừa rồi trên máy bay cô nói rất nhiều mà, cụ thể anh muốn ám chỉ câu nào?

Giống như đọc hiểu được ánh mắt của cô, Tống Nam Xuyên hé môi nói tiếp: “Hình như anh nghe được em nói phải ở trên anh?”

Bùi Anh: “...”

Trong khoảnh khắc chỉ treo mành chuông như thế mà anh còn chú ý tới chi tiết nhỏ này nữa à?

“Em không nói gì hết, có lẽ trong hoàn cảnh đó hoảng hốt quá nên anh nghe lầm rồi chăng?” Bùi Anh bắt đầu giả ngơ.

“Vậy sao?” Tống Nam Xuyên chậm rãi dịch sát vào cô, mặt có phần lơi lả, “Không sao, nếu em muốn ở trên anh thì cứ đến đây đi, anh sẽ không phản kháng đâu.”

Bùi Anh: “...”

“Ha ha, em đi tắm đây, vừa rồi sợ đổ cả mồ hôi lạnh.”

Cô nói xong thì muốn chuồn đi ngay nhưng kết quả lại bị Tống Nam Xuyên túm được tay cô trước, xoay mình đè lên người cô: “Anh Anh.”

Anh gọi tên cô, làm Bùi Anh run rẩy cả tâm hôn: “Có chuyện gì?”

Tống Nam Xuyên áp lên trán cô, chuyên chú nhìn cô đầy tỉnh cảm: “Lúc ở trên máy bay anh đã nghĩ rất nhiều, đời người ngắn ngủi như vậy, những chuyện ngoài ý muốn lại dễ dàng xảy ra, nếu thời gian của chúng ta đã ít ỏi như thế, tại sao mình phải lãng phí cãi vã rồi giận dỗi làm gì? Chúng ta nên tận dụng từng giây từng phút để làm điều mình thích mới phải đúng không em?”

“... Đúng.”

“Cho nên em muốn ở trên anh. Anh đây, đến đi, không cần nhẫn nhịn.”

“...”

“Nếu em thấy thẹn thùng thì cứ để anh ở trên. Đều của em hết.”

“...”

Đây là việc anh yêu thích đó hả? Đạo lý đời người của anh là đây đó hả!

Nhưng dưới sự tấn công nhiệt tình của Tống Nam Xuyên, từ trước đến giờ Bùi Anh nào có sức chống trả. Không biết có phải vì sự cố máy bay lúc nãy hay không, hai người đều trở nên nhạy cảm, cảm giác lần này vô cùng đặc biệt, Tống Nam Xuyên cũng kiên trì rất lâu.

Đợi khi đánh trận xong xuôi thì đã nhá nhem tối. Bùi Anh đã đói bụng lắm rồi, Tống Nam Xuyên gọi nhân viên khách sạn đưa bữa tối đến, hai người giải quyết bữa cơm ở trong phòng.

Sau khi ăn uống no đủ, Tống Nam Xuyên rủ Bùi Anh đi dạo bên bờ biển. Lúc đi Bùi Anh có mang theo một bộ áo tắm nhưng thay xong Tống Nam Xuyên lại rất không hài lòng: “Em mặc thế này mà ra ngoài ấy hả? Còn dám ít vải như vậy nữa.”

“...” Bùi Anh im lặng một hồi mới nói, “Áo tắm trước của em bị anh lấy mất rồi, không phải anh nói thời nay làm gì còn ai mặc áo tắm liền thân đó sao?”

“Tình huống khác nhau thì xử lý phải khác nhau.” Tống Nam Xuyên bình thản mở túi hành lý của mình ra đưa cho Bùi Anh một bộ áo tắm, “Đổi cái này.”

Bùi Anh nhìn thoáng qua bộ áo tắm mà anh đưa cho mình, còn nhiều vải hơn cả bộ trước của cô. Ha ha, đúng là đàn ông.

Cô vào phòng tắm thay đồ lần nữa, lúc đi ra Tống Nam Xuyên còn mượn cớ nắng gắt mà ép cô mặc thêm áo khoác tơ tằm chống nắng, cái loại siêu dài che tới tận mắt cá chân.

Bùi Anh co rút khóe miệng. mặc áo khoác tơ tằm chống nắng lên người xong, Tống Nam Xuyên mới bằng lòng để cô ra khỏi cửa.

Tuy rằng lúc trước Bùi Anh có theo Tống Nam Xuyên học bơi nhưng vẫn không dám đến gần chỗ nước sâu, chỉ dạo ở bên rìa bờ cát. Tống Nam Xuyên dạy cô bơi một lúc rồi cùng về khách sạn.

Vốn dĩ Bùi Anh muốn ngủ sớm một chút vì ngày mai Tống Nam Xuyên sẽ dẫn cô ngồi du thuyền ra biển, két quả là sau khi trời tối Tống Nam Xuyên lại gọi cô ra ngoài.

Buổi tối trên bờ biển cũng không đông người lắm, Bùi Anh đi theo một người mà Tống Nam Xuyên nhờ họ tới chuyển lời, khi nhìn thấy Tống Nam Xuyên ở cách đó không xa, người nọ lập tức cúi chào cô, lui xuống.

Trên người Tống Nam Xuyên mặc âu phục vô cùng nghiêm túc, Bùi Anh không biết anh lại định bày trò quỷ gì đây, cô đi về phía anh hai bước, hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Tống Nam Xuyên không trả lời cô mà biến ra một cây đàn violin từ phía sau như ảo thuật, đặt lên vai mình.

Sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát, Tống Nam Xuyên đứng dưới ánh trăng, chậm rãi kéo dây đàn violin. Đăng bởi: admin

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.