Em Muốn Gặp Lại Anh

Chương 19



Edit: Điềm

Beta: Sara

Việc dọn nhà nhanh hơn so với trong tưởng tượng của Thời Nghiên. Hôm qua mẹ Thời đã lấy được phòng, qua hai ngày nữa thì bọn họ phải chuyển nhà rồi.

Thời Nghiên sợ Hàn Khâm chạy mất, đuổi theo anh cả ngày trời để hỏi anh chuyển đi đâu.

Ngược lại Hàn Khâm không quan tâm: “Bà nội thích tầng trệt, nên chọn tầng trệt rồi.”

“Tầng số mấy vậy?” Thời Nghiên lại hỏi, mong đợi nhìn Hàn Khâm, anh cười một cái nhưng không trả lời, quay đầu đi.

Thời Nghiên ở phía sau hét to, nhưng lại không nhận được phản hồi của Hàn Khâm.

Hàn Khâm đi lên tầng hai, Cung Tây Thi vừa hay chạy tung tăng từ tầng ba xuống: “Thời Nghiên, ngày mai chuyển nhà rồi.”

“Tớ biết rồi.” Thời Nghiên ủ rũ nói. Cung Tây Thi kéo cô qua: “Nhà tớ cách nhà của cậu một tầng, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau đi học, cùng tan học rồi.”

“Tốt quá.” Bộ dáng Thời Nghiên vẫn ủ rũ như cũ. Cung Tây Thi vừa đoán thì biết là tại sao: “Được rồi, nhà của Hàn Khâm ở tầng số bảy, như vậy có vui hơn chưa?”

Thời Nghiên nghe xong lập tức ngẩng đầu: “Thật sao?”

“Đương nhiên rồi, hôm qua mẹ tớ mang danh sách về, nhà cậu cũng ở tầng bảy.”

Thời Nghiên vui vẻ ôm Cung Tây Thi nhảy lên: “Cảm ơn cậu nhé Tây Thi.” Nói rồi, cô như một làn khói chạy xuống lầu đuổi theo Hàn Khâm, nhìn anh cười đắc ý. Hàn Khâm liếc nhìn cô giống như là một đứa ngốc.

Ngày hôm đó chuyển nhà Thời Nghiên rất tích cực giúp mọi người thu dọn đồ đạc, ngược lại mẹ Thời lại ghét bỏ. Từ nhỏ đã không để Thời Nghiên làm việc nhà, làm sao có thể là người dọn dẹp được.

“Được rồi, con đi qua bên kia chơi đi, chỉ gây thêm phiền phức.” Mẹ Thời vừa nói vừa lấy quần áo và vớ của Thời Nghiên vứt loạn xạ nhét vào.

Thời Nghiên chỉ đành cúi đầu đi ra ngoài. Hôm qua ba Thời đã đến đây, tâm trạng không vui đứng ở bên ngoài hút thuốc, sắc mặt trầm lặng.

“Ba.” Thời Nghiên gọi ông: “Ba làm sao vậy?”

“Không có gì, ngày hôm qua lái xe có chút mệt.” Ba Thời lấy lệ cho qua, đem điếu thuốc dập tắt, thở ra một hơi. Thời Nghiên nghi ngờ nhìn ông: “Ba, nếu như ba có chuyện gì phiền não có thể nói với con bất cứ lúc nào.”

Ba Thời bật cười: “Sao thế? Muốn làm áo bông nhỏ tri kỷ của ba sao?”

Tâm trạng Thời Nghiên rất tốt, trêu chọc ba Thời: “Vâng, con cũng có thể làm áo bông lớn nữa.”

Ba Thời bật cười, gõ đầu Thời Nghiên, đột nhiên thở dài, nghiêm túc nói: “Nghiên Nghiên à, làm người không thẹn với lòng, cần phải thiện lương.”

“Ba, con không chọc giận ba chứ?” Thời Nghiên cảm thấy kỳ lạ, một câu nói không đầu không đuôi rất khó hiểu.

Ba Thời lắc đầu: “Không có gì, ba đây là chỉ dặn con.”

“Được rồi được rồi.” Thời Nghiên đành chịu buông tay, coi như là lời nói nhất thời của ông mà thôi.

Cậu tới công ty dọn nhà mướn một chiếc xe tải lớn, phía sau thì để đầy vật dụng trong nhà, chỗ lái xe ở phía trước không lớn. Thời Nghiên ngồi phía sau ở bên cạnh các đồ dùng, dọc đường thuận theo chiều gió, tóc thổi nhẹ vào mặt giống như là một con chó xồm*.

*Chó xồm: Là một con chó xù, lông dài.

Thời Nghiên lắc lư đi xuống dưới, giữ lấy tóc, tầm mắt nhìn thấy người con trai đứng ở bên ngoài lầu, áo khoác quần jean đơn giản nhưng khi mặc vào có chút giống lưu manh. Lúc này khóe miệng người con trai mang theo ý cười, trong tay cầm cái hộp cười với cô.

“Cười cái gì.” Thời Nghiên đi lên đánh Hàn Khâm một cái. Anh hừ một tiếng, mắt nhìn tay của cô, thuận thế quay đầu nhìn thấy ba mẹ Thời bên kia. Để tránh hiềm nghi lùi về sau mấy bước, cuối cùng đi vào.

Ba Thời nhìn thấy Hàn Khâm hỏi: “Quen nhau sao?”

“Bạn học ở trường, thành tích rất tốt toàn đứng nhất.”

Thời Nghiên muốn ở trước mặt ba mình khen ngợi Hàn Khâm, kết quả ba Thời nghe xong chỉ gật đầu, không có bất kỳ biểu cảm gợn sóng nào. Ngược lại mẹ Thời lại kêu lên một tiếng,  nhìn bóng dáng Hàn Khâm bên kia: “Đứa trẻ này thông minh đến như thế à.”

“Thành tích tốt với nhân phẩm không có liên quan.” Ba Thời nói xong thì cầm đồ đi.

Thời Nghiên ngây người, còn chưa kịp phản bác lại ông thì ông đi vào rồi, chỉ đành nói thầm với mẹ Thời: “Người ta nhân phẩm rất tốt.”

Mẹ Thời cười: “Dọn đồ đi rồi mang đồ chuyển vào.”

Thời Nghiên mang ít đồ lên tầng, nhà bọn họ ở tầng trệt, vừa bước vào thì nhìn thấy Hàn Hi Hi ở đối diện đang ăn mía, từng bã từng bã vụn, nhổ vào trong thùng rác bên cạnh, nhìn thấy Thời Nghiên cười một cái, thiếu vài cái răng.

“Vẫn đang mọc răng, ăn ít cái này lại, sau này răng sẽ mọc lệch đó.” Thời Nghiên cười híp mắt nói với cô bé. Hi Hi cái hiểu cái không gật gật đầu, “Nhà của em ở đây sao?” Thời Nghiên hỏi.

Hàn Hi Hi lập tức gật đầu: “Đúng ạ, chị ở đối diện phải không?”

“Đúng vậy.” Thời Nghiên cười đến híp mắt. Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Hàn Khâm ở trong nhà tháo hộp giấy lườm cô, suýt chút nữa thì bị sặc nước miếng rồi, mặt giả vờ bình tĩnh ôm đồ trở về phía đối diện.

“Mấy ngày trước tôi đã xử lý phòng bằng formaldehyde rồi, hôm nay dọn xong thì ở được rồi.” Mẹ Thời ở ngoài phòng khách nói. Nhà của bọn họ không lớn, chỉ đủ chỗ ở cho ba người, nhà của cậu tương đối lớn bởi vì lúc thu danh sách nhà cậu có số người nhiều, ở lầu hai.

May mà đồ của bọn họ không nhiều, mẹ Thời làm xong còn phải đi lên lầu dọn dẹp giúp nhà của cậu. Chị họ của Thời Nghiên phải ôn thi đại học, căn bản không có thời gian bận tâm những việc này.

“Nghiên Nghiên,  đi chợ mua đồ ăn, mua ít thịt cho buổi tối.” Mẹ Thời ở cầu thang kêu cô. Thời Nghiên đi ra nghe được có chút ngốc, Mục Niên ở trên dự định tự mình đi bị mẹ Thời từ chối: “Thời Nghiên đã lớn rồi, không thể cưng chiều mãi, ngay cả dọn giường cũng không biết dọn, phải để Thời Nghiên tự mình đi mua đồ ăn.”

Thời Nghiên mặt đỏ lên, gọi một tiếng mẹ, Hàn Khâm đi ra từ cửa đối diện, cầm một chuỗi chìa khóa ở trên tay sáng chói, thờ ơ đi ra.

Thời Nghiên mặt ngượng ngùng, đi vào phòng lấy tiền, đuổi theo Hàn Khâm: “Cậu biết chợ ở đâu không?”

“Biết.” Hàn Khâm nhàn nhạt trả lời: “Nhưng tôi không muốn nói cho cậu.”

“Bởi vì cậu cũng đi đúng chứ? Được, vậy tớ đi theo cậu.” Thời Nghiên lập tức bám theo Hàn Khâm, anh dừng chân lại, hận đến nghiến răng lại không có cách. Cô nói đúng, anh thực sự đi chợ.

Hôm nay ở chợ vô cùng đông đúc, người được sắp xếp nhà ở đa số đều đến đây mua thức ăn.

“Cái này bao nhiêu tiền một cân?” Thời Nghiên chỉ vào một bó cải xanh, bác gái nhanh nhẹn trả lời: “Năm đồng một cân, cái này một bó bán cháu mười đồng, dì gói cho cháu nhé.”

Thời Nghiên sững người: “Cháu, cháu còn chưa quyết định mua nữa mà.”

Bác gái ngây ra, bắt đầu nói một trận balabala, hận không thể trực tiếp đoạt lấy tiền từ trên tay cô, cái này chính là một cuộc làm ăn.

“Bà ơi, rau này của bà bao nhiêu tiền một cân?”

Đang lúc Thời Nghiên có chết cũng không buông tay, bất chấp không cần. Khi tình thế lưỡng nan, Hàn Khâm thuận tiện hỏi bà cụ dựng sạp ở chỗ bên cạnh, bà cụ cười nói: “Một đồng hai, hôm nay chỉ có nhiêu đây, bán cho cháu một đồng, lấy hết nhé.”

Hàn Khâm cười nói: “Được, lấy cho cháu.”

Thời Nghiên liếc một cái, nhìn bác gái bán rau, bác gái cũng sửng sốt, cô lại nhìn rau của hai người: “Cái này không giống nhau sao?”

“Đây là rau tươi.” Bác gái ấp úng nói. Thời Nghiên hừ một cái, đi đến trước mặt bà cụ: “Bà chia cho con một nửa đi, con cũng mua.”

“Được.” Bà cụ chia cho Thời Nghiên một nửa: “Dù sao thì nhiều như thế cậu nhóc này cũng ăn không hết, lúc này lại không còn nhiều rau nữa.”

Mỗi người xách một túi rau đi một bên: “Vừa nãy cảm ơn cậu nhé.” Thời Nghiên nói cảm ơn với Hàn Khâm, xém chút nữa bị bác gái bán rau vô lương tâm lừa mất tám đồng tiền rồi, một túi như vậy bà cụ cũng chỉ lấy có hai đồng tiền.

Hàn Khâm thở dài: “Bà cụ trồng rau rồi lại thu hoạch cũng không dễ dàng gì, một ngày cũng chỉ có chừng đó rau, đồ mà bọn họ bán luôn luôn đúng với giá thực tế, cũng là vội vàng bán cho hết.”

“Tại sao?” Thời Nghiên tò mò hỏi.

“Trời tối rồi, nhanh trở về, hơn nữa khu này thường có bọn côn đồ đi tới.”

Thời Nghiên gật đầu: “Thật là cực khổ mà.”

Hàn Khâm không nói không rằng, đi qua khu thủy sản xem cá. Thời Nghiên đuổi theo anh, nhìn thấy một loài động vật dài ở bên trong một cái chậu lớn, lập tức giật mình mặt trắng bệch, nắm lấy tay áo của Hàn Khâm kêu to: “Có rắn kìa.”

Chủ sạp đầu đầy vạch đen, Thời Nghiên ở phía sau kéo Hàn Khâm bảo anh đi. Hàn Khâm liếc mắt, gõ đầu cô: “Đó là con lươn!”

Tay của Thời Nghiên run lên: “Đều đáng sợ.”

“Tránh ra để tôi mua đồ, cậu tự mình qua bên kia xem đi.” Hàn Khâm kéo tay cô xuống. Thời Nghiên lắc đầu như trống bỏi: “Không muốn, nhiều người lắm, đi lạc thì làm sao? Tốt xấu lẫn lộn sẽ có thể có tên lừa gạt nữa.”

“Cậu… ” Hàn Khâm hết cách với cô: “Vậy cậu đứng xa một chút, tôi phải mua cá.”

“Vậy giúp tớ chọn một con.” Thời Nghiên nói xong lùi về sau bốn bước rưỡi, Hàn Khâm bất lực.

“Hai con cá lóc.” Hàn Khâm cầm lấy một bên túi bắt hai con cá vào, đưa cho chủ sạp, chủ sạp nhận lấy ở một bên bắt đầu đánh vảy và lấy ruột cá ra.

Hàn Khâm cầm cá đã làm sạch tới đưa cho cô. Thời Nghiên nhìn cái túi, cá bên trong vẫn còn búng nhảy thì lập tức lắc đầu. Hai tay rụt vào người, Hàn Khâm tức giận xách hai con cá đi về phía trước.

Trên đường về, Thời Nghiên cười híp mắt hỏi anh: “Ngày mai cậu vẫn đi chợ đúng không? Là lúc nào vậy? Tớ đi cùng với cậu nha.”

Túi trong hai tay của Hàn Khâm toàn là thịt và cá, túi trong hai tay Thời Nghiên đều là rau. Hàn Khâm hừ hừ hai tiếng không nói chuyện, cô cũng không tức giận, tiếp tục cười: “Hàn Khâm, cảm ơn cậu nha.”

“Cảm ơn cái gì?” Hàn Khâm quay đầu nhìn cô, ánh mắt dò xét.

“Cảm ơn cậu giúp tớ mua đồ, dẫn tớ mua rau, cũng không có bỏ lại tớ.”

“Tôi có bỏ cậu sao?”

“Là tớ vẫn luôn quấn lấy cậu.” Thời Nghiên nghiêm túc nhìn anh. Hàn Khâm yên lặng nhìn cô, rất lâu thì rụt cổ lại, không nói chuyện tiếp tục đi về phía trước.

Thời Nghiên đi theo anh cười nói: “Có phải là cậu xấu hổ không, mặt đều đỏ hết lên rồi.”

“Tôi không có, cậu nói năng lung tung.” Hàn Khâm nói một câu. “Vậy lần sau tớ sẽ cẩn thận hơn một chút.” Thời Nghiên tiếp tục cười.

Giống như một đấm vào bông, không đúng là kẹo đường, có chút dính tay.

Hàn Khâm thở dài, không muốn tranh luận với cô nữa, dù sao kết quả cũng là cô thắng.

Mẹ Thời nhìn Thời Nghiên đi vào liền nhận lấy thức ăn, cười nói: “Rất giỏi nha, còn tưởng con chỉ biết mua đồ ăn vặt thôi chứ.”

“Con cũng biết mua thức ăn.” Thời Nghiên hừ một tiếng.

Mẹ Thời vẻ mặt không tin, lấy cá và thịt ra kinh ngạc nói: “Con còn biết kêu người ta thái thịt mỏng? Cá chọn cũng rất tốt.”

Thời Nghiên phồng má cười, cũng không trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.