Ngũ quan trên mặt Tào Kỳ Kỳ đều giãn ra, vẻ mặt hung dữ, Cung Tây Thi bị dọa chết khiếp, nhìn Tạ Dương xong cầm lấy đồ ăn vặt trên quầy tính tiền rồi chạy như bay.
“Tạ Dương, cậu vì cái con mập kia mà mắng tôi?” Tào Kỳ Kỳ không thèm quan tâm đến Cung Thi Thi, túm lấy Tạ Dương chất vấn.
Tạ Dương mất kiên nhẫn đẩy cô ta ra: “Đừng có mà động tay động chân.”
“Tôi động tay động chân thì sao? Cậu vì người như vậy mà mắng tôi à?”
“Cô có bệnh thì về nhà tìm Lâm Thần Thư lấy thuốc uống đi.” Tạ Dương nhìn cô ta bằng ánh mắt hung ác.
Tào Kỳ Kỳ sửng sốt, nhìn đáy mắt cậu ta thực sự không có ý tốt, biết cậu ta đã thực sự tức giận thì co rúm lại, ngoan ngoãn nói: “Tạ Dương, xin lỗi mà, tôi không cố ý đâu. Cậu đừng như vậy mà, tôi đối với cậu là thật lòng…”
Tạ Dương hất tay cô ta ra: “Cô đang nói cái gì vậy? Một Lâm Thần Thư chưa đủ để cô chơi đùa à?”
“Tôi….không phải….”
“Kỳ Kỳ, cậu ở đây sao?” Có người từ bên ngoài đi vào, Tào Kỳ Kỳ lập tức rụt đầu lại. Tạ Dương nở nụ cười, nhìn Lâm Thần Thư, chào một tiếng rồi rời đi.
Cung Tây Thi há miệng thở dốc, ngồi thở bên cạnh Thời Nghiên cũng làm cô cảm thấy mệt theo: “Cậu bị chó đuổi à?”
Cô nàng lập tức bị câu đùa này làm cho buồn cười: “Cũng không khác lắm, Tào Kỳ Kỳ so với chó còn đáng sợ hơn.”
“Cô ta lại bắt nạt cậu?” Thời Nghiên lập tức ngồi thẳng lưng, Cung Tây Thi vội vàng xua tay: “Không có, không có, có Tạ Dương giúp tớ giải vây rồi. Này kem của cậu.”
Thời Nghiên lại nằm úp lên bàn, chậm rãi bóc vỏ kem, hỏi: “Cậu cùng Tạ Dương có quan hệ rất tốt sao?”
“Không thân, cậu ta hình như luôn học khác lớp với tớ.”
Thời Nghiên gật đầu, quay sang nhìn về phía Hàn Khâm, người kia quay người sang một bên, để lại cho cô một cái sườn mặt mà học bài, cự tuyệt ánh mắt dò hỏi của cô.
Chị họ sắp thi đại học, khu lớp 12 bên kia rất náo nhiệt, vội vàng thu dọn đồ đạc. Thời Nghiên cùng Cung Tây Thi đi dọc theo hành lang thấy các nhóm anh chị cầm theo đồ vật này nọ rời đi, hai người đứng dựa vào lan can.
“Thời Nghiên, nếu tớ có thể gặp cậu sớm hơn thì tốt quá, tớ với cậu sẽ là bạn thân ba năm này.”
Thời Nghiên cười hì hì: “Vậy sao? Nếu tớ không chuyển trường thì cậu gặp tớ kiểu gì?”
“Tớ sẽ muốn ngày tốt nghiệp tới thật nhanh để thoát ra khỏi trường học này, tớ một chút cũng không muốn đứng ở đây.”
“Đồ ngốc.” Thời Nghiên nhìn cô nàng: “Cậu không biết tìm người khác kết bạn sao?”
Cung Tây Thi rầu rĩ, không vui nói: “Không có người chịu kết bạn với tớ, họ cảm thấy tớ xấu xí, dáng vẻ cũng quê mùa.”
“Cũng không phải tất cả, tính tình cậu hoạt bát, còn rất tốt bụng, chỉ là có chút tự kỷ, tất nhiên đấy cũng chẳng phải điều gì quá quan trọng.”
Cung Tây Thi nghịch nghịch ngón tay, nhìn trộm Thời Nghiên đang đạp chân lên lan can, vòng eo tinh tế dựa sang một bên, cô nàng có chút hâm mộ: “Thời Nghiên, tớ muốn giảm cân.”
“Tại sao vậy?” Thời Nghiên ngạc nhiên nhìn cô nàng, không kém gì việc có một ngày Cung Tây Thi đột nhiên nói không muốn ăn đồ ăn vặt nữa.
“Chỉ là muốn trở lên xinh đẹp hơn một chút thôi. Hơn nữa lên lớp 12 còn phải thi thể dục nữa, tớ sợ bị người khác cười nhạo.”
Thời Nghiên gật đầu: “Được rồi, được rồi.”
Trên tay cô đang cầm một quả óc chó gõ lên lan can, kết quả lại bị trượt tay làm rơi xuống bên dưới. Cô mở to mắt nhìn xuống dưới thấy một nam sinh ngẩng đầu lên, hét: “Ai đấy?”
Thời Nghiên đang định nói xin lỗi thì người kia như hung thần dọa cô phát run cả người, kéo Cung Tây Thi cúi xuống, hai người rón rén rời đi.
“Cậu ném vào ai vậy?” Cung Tây Thi thắc mắc hỏi, cô vô tội trả lời: “Tớ cũng không biết.”
Qua một lúc cô lại hỏi: “Sẽ không có chuyện gì chứ?”
Cung Tây Thi nghĩ: “Phía dưới là khối mười, đứa nào cũng như côn đồ ý.”
“Tớ…” Thời Nghiên đang chuồn đi thì bên ngoài hàng lang đột nhiên ồn ào, có người đi lên đây, nổi giận quát tháo: “Vừa rồi đứa nào ném tao? Đi ra đây cho bố mày!”
“Mẹ ơi!” Thời Nghiên hốt hoảng kêu một tiếng, đang định chạy đi thì đã bị một người gọi lại: “Mày đứng lại đó!”
Cô quay đầu lại nhìn, toàn là mấy nam sinh to lớn vạm vỡ như mấy con ếch khổng lồ đang trừng mắt nhìn cô, cô sợ đến mức chạy thật nhanh: “Hàn Khâm!”
Cung Tây Thi lập tức không nhịn được cười, nhưng vẫn phải cố nín đổi thành biểu cảm lo lắng, mấy nam sinh kia nghi ngờ nhìn cô nàng đi vào trong phòng học tìm Thời Nghiên tính sổ.
“Hàn Khâm, tớ bị người khác đánh.” Thời Nghiên túm lấy Hàn Khâm đang ngồi ở chỗ làm bài tập, người bị cô túm lấy còn chưa kịp phản ứng thì cô đã trốn ở đằng sau anh.
“Có chuyện gì?” Anh nhíu mày nhìn mấy nam sinh lớp mười kia.
Bọn họ lập tức sửng sốt, Hàn Khâm nhìn họ. Sau một lúc không có tiếng gì, Thời Nghiên trộm nhìn từ phía sau Hàn Khâm, nhìn mấy nam sinh kia do dự không dám tiến lên.
Hàn Khâm hơi nghiêng đầu, hô hấp của Thời Nghiên phả lên cổ anh làm anh có chút ngứa, không kiên nhẫn nhìn mấy người kia, hỏi: “Có việc gì?”
Sắc mặt của mấy nam sinh kia biến sắc: “Không, không có việc gì.” Rồi vô cùng ngoan ngoãn quay đầu rời đi.
“Cậu mau đi ra.” Hàn Khâm nghiêng người về phía trước cho Thời Nghiên đi ra ngoài. Tay cô đầy mồ hôi túm lấy góc áo sơ mi của anh, còn không quên lau đi lập tức vô tình đụng đến cột sống của anh, làm anh giật mình, sờ soạng sau lưng, nhíu mày nói: “Cậu đang làm gì vậy?”
Cô chột dạ rụt cổ lại: “Tớ lau mồ hôi, làm sao à?”
Anh mím môi, ngồi xuống không nói gì.
“Vừa rồi cảm ơn cậu nhé.” Thời Nghiên không quên cảm ơn. Hàn Khâm liếc nhìn cô một cái, cô lập tức cười hì hì.
Bên ngoài hành lang các học sinh khác đều dán mắt lên cửa sổ, ngạc nhiên nhìn hai người họ thế nhưng hai người trong cuộc lại không hề biết.
“Tình huống gì thế này?” Tề Gia Tắc trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin được, Lưu Toàn cũng lắc đầu: “Tao chỉ biết Thời Nghiên thích Hàn Khâm.”
“Cái quỷ gì thế này?”
Hai tên trai thẳng không hiểu chuyện gì, Cung Tây Thi nuốt nước bọt, hai mắt chớp chớp, cô nàng có cảm giá như bản thân đã biết được một bí mật lớn nào đó.
Trở lại chỗ ngồi, Cung Tây Thi lo lắng nói: “Có khi ngày mai cả trường sẽ nói rằng cậu và Hàn Khâm yêu nhau.”
“Thật á?” Thời Nghiên cười ra tiếng, Hàn Khâm khinh bỉ quay người đi.
“Cậu còn vui vẻ ghê ha?” Cung Tây Thi bất lực không còn gì để nói, Thời Nghiên liếm liếm môi: “Vui chứ sao không? Tại sao lại không vui cho được?”
“Cậu không sợ những người thích Hàn Khâm đánh à?”
“Đánh tớ? Không sợ đâu, trừ tớ thích cậu ấy thì còn có ai sao?” Thời Nghiên chọc chọc Hàn Khâm ngồi bên cạnh. Cung Tây Thi cạn lời, Hàn Khâm cầm cuốn sách ở trên bàn gõ vào đầu cô một cái.
Thời Nghiên ôm đầu thở dài nói: “Chuyện này bình thường mà, cũng giống như đu idol thôi.”
Cung Tây Thi sửng sốt, xua tay: “Không đúng, không đúng, đang nói về tình yêu mà.”
“Kiệt Luân nhiều fan như thế cũng không thấy cậu thoát fan?” Thời Nghiên thay đổi cách so sánh.
“Cũng đúng nhỉ.” Cung Tây Thi tin theo.
Hàn Khâm thở dài, cảm thấy vô cùng mệt tâm. Sao cô lại trêu chọc người khác như thế chứ?
“Mày cười gì đấy?” Đột nhiên Lưu Toàn lên tiếng, anh sửng sốt hỏi: “Tao cười?”
Lưu Toàn híp mắt nhìn anh: “Mày vừa mới cười đấy, còn vô cùng vui vẻ.”
Hàn Khâm lại cầm cuốn sách đánh một cái lên người cậu ta: “Mày rảnh lắm hả?”
Lưu Toàn né đi, thành thật không nói gì nữa.
Hai ngày thi cuối kì, Thời Nghiên thi xong cũng không nhớ được cái gì, mang một thùng sách lớn về nhà. Cung Tây Thi đi cùng cô mệt đến thở hổn hển, dừng ở cửa khu nhà thở không ra hơi.
Hàn Khâm đã về nhà trước, lúc đi qua còn nhìn hai người, ánh mắt nhìn lên trên làm bộ không nhìn thấy rồi bỏ đi.
“Hàn Khâm thật đáng ghét.” Thời Nghiên tức giận đến mức phải mắng lên một tiếng, Cung Tây Thi lấy sách ra phơi nắng.
Cuối cùng Thời Nghiên lấy ra một phần sách rồi đi về nhà, còn lại thì để tạm ở phòng bảo vệ, chờ đến khi mặt trời xuống núi rồi tính tiếp. Cung Tây Thi thấy thế thì quyết định không lấy thêm một quyền nào về nhà.
Trong nhà vẫn mở cửa, Thời Nghiên đứng ở ngoài hiên thay giày, gọi một tiếng cha mẹ.
Đi vào bên trong thì đụng phải một người cao lớn, cô không kịp phòng bị bất ngờ ngã ra phía sau, người nọ lập tức đưa tay bắt lấy cô, sách rơi đầy xuống đất: “Không sao chứ?”
Người kia quan tâm hỏi.
Thời Nghiên ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông cao gầy, đeo một cặp kính trông vô cùng lịch sự nhã nhặn. Không hiểu tại sao Thời Nghiên có một loại cảm giác giống như khi cô gặp thầy hướng dẫn ở kiếp trước, có chút khẩn trương.
“Làm sao vậy?” Mẹ Thời cùng ba Thời đi ra hỏi.
Thời Nghiên còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông kia đã ngồi xổm xuống giúp cô nhặt sách vở: “Thật ngại quá.”
Cô gật đầu. Người đàn ông kia cùng cha mẹ cô chào hỏi một tiếng rồi rời đi.
Thời Nghiên nhìn theo người đó, còn chưa nhìn rõ thì đã thấy cái thùng đặt trong nhà. Rõ ràng là cái thúng này cô để ở phòng bảo vệ.
Cô ngạc nhiên, đi đến kéo cái thùng vào nhà, kỳ quái nhìn sang nhà Hàn Khâm, chắc là Hàn Khâm làm đi.
“Vừa này là ai vậy ạ?” Cô thuận miệng hỏi.
Mẹ Thời cười nói: “Đó là thị trưởng Khưu, mới nhậm chức ở Bắc thành.”
“Còn trẻ như vậy ý ạ?” Thời Nghiên chẹp miệng, nhìn qua cũng không lớn lắm: “Con còn nghĩ mấy cán bộ cấp cao đều phải bụng phệ chứ.”
“Con thì biết cái gì. Người ta là tuổi trẻ tài cao.” Mẹ Thời liếc cô một cái.
Thời Nghiên lầm bầm hai tiếng, thu dọn sách vở vào trong phòng, nhìn cái thùng to thất thần. Hàn Khâm này miệng thì cay nghiệt, tâm thì làm bằng đậu hũ. Rõ ràng làm bộ như không thấy, vừa mới quay đi đã mang tới tận đây.
“Thị trưởng Khưu?” Cô lại nghĩ đến cái người đàn ông vừa rồi. Trực giác của cô chắc chắn ba mẹ phải có chuyện gì giấu cô, làm gì có chuyện thị trưởng tự mình đến đây.
Cô lên mạng tra thử, tư liệu liên quan đến mấy người quan chức rất ít, có thể tìm được đều là mấy tin linh tinh.
Thời Nghiên để việc này sang một bên, nằm ở trên giường nghĩ nghĩ.
Tân thị trưởng…
Phá bỏ và di dời sang nơi khác…
“Nghiên Nghiên, ăn cơm thôi.” Mẹ Thời gọi cô một tiếng. Cô vội vàng ngồi dậy, thiếu chút nữa ngủ gật.
Trên bàn ăn cơm, ba mẹ không hỏi chuyện thi cử mà nói chuyện khác: “Sắp nghỉ hè rồi, con đăng ký một lớp học bơi đi.”
“Để làm gì ạ?” Thời Nghiên uống một chút nước canh, hỏi:
“Lần trước con cứu người gặp chuyện không may, còn không mau học bơi đi.” Mẹ Thời trách cô, hiển nhiên đối với chuyện lúc trước vẫn còn canh cánh trong lòng.
Thời Nghiên đồng ý, sau khi ăn cơm xong thì chạy đến gõ cửa nhà Hàn Khâm.
“Có chuyện gì?” Anh đứng ở cửa nhìn cô, cũng không có ý sẽ cho cô đi vào. Cô không định đi vào trong nên cũng không thèm so đo, cười nói: “Hi Hi có muốn đi học bơi không?”
“Tôi đã đăng ký rồi.” Anh đột nhiên trở lời một đáp án mà cô chưa từng nghĩ đến.
“Nhanh thế?” Cô giật mình: “Ở đâu thế?”
Hàn Khâm lùi lại phía sau hai bước, nhanh chóng đóng cửa lại. Thời Nghiên thấy thế thi hừ một tiếng.
Không qua mấy ngày thì biết, Cung Tây Thi nói ở gần đây có một hồ bơi, hoạt động tốt còn vô cùng an toàn, có phân chia khu người lớn và khu trẻ em, hơn nữa Hàn Khâm còn đang làm thêm ở đó.
“Làm sao cậu biết nhiều vậy?” Thời Nghiên cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Cung Tây Thi mím môi: “Ba tớ là huấn luyện viên ở đấy.”
Thời Nghiên đã hiểu vấn đề, cảm thấy vấn đề giảm cân của Cung Tây Thi có thể được cứu rồi.