Quán cafe mèo tương đối nhỏ, nhưng bên trong cái gì cũng có, thứ nên có đều có hết. Ví dụ như là mèo. Xuyên qua cửa kính, Thời Nghiên nhìn thấy bên trong có rất nhiều mèo đang nằm ở trên mặt đất lười biếng lăn qua lăn lại, trong nháy mắt cảm thấy chịu cái nóng cũng rất xứng đáng.
Chạy vào cùng với Cung Tây Thi, gọi một ly cafe cho bản thân mà cũng không biết là cafe gì. Sau đó, nhân viên phục vụ đưa cho cô một con mèo Anh lông ngắn màu lam. Trong chớp mắt cô cảm thấy thỏa mãn vô cùng, lấy tay sờ vào bộ lông xù của nó.
Cung Tây Thi giống như Thời Nghiên, cả hai đều không nói chuyện, đắm chìm trong sức hút của mèo. Thời Nghiên đột nhiên hỏi: “Nhà của chúng ta đều có mèo, còn chạy ra đây tìm con mèo khác, sẽ không quá đáng chứ?”
Cung Tây Thi chớp chớp mắt, bắt đầu nói nhảm: “Chúng ta bây giờ là đi quan sát, nhìn xem giữa các loại mèo có cái gì khác nhau, như vậy mới có thể yêu thương bọn nó hơn.”
Thời Nghiên sửng sốt, cảm thấy quá lố rồi, nhưng cũng tự mình an ủi một chút cảm giác có tội.
“Tiệm này tuy rằng nhỏ, nhưng vẫn được coi là khá rộng rãi. Bây giờ cafe trên cả nước cũng không tính là nhiều, thành phố này nhỏ như thế lại có.” Thời Nghiên nhìn xung quanh ở trên vách tường đều trưng bày đồ trang trí dành cho mèo, ngay cả hình trên bao bì cafe cũng là hình con mèo.”
Cung Tây Thi không hiểu, không biết gì gật đầu: “Cũng phải.”
Từ trước đến giờ trí nhớ của Thời Nghiên rất tốt, cho nên khi ngồi ở quán cafe, vừa hơi nghiêng đầu thì nhìn thấy chiếc xe bên ngoài sau khi dừng lại có một người đàn ông xuống xe. Cô theo bản năng nhớ ra tên của người này.
Khưu Quang Niệm.
Thị trưởng mới của thành phố Bắc Thành.
Kế sau đó là một cô gái, cách ăn mặc có chút thiên về phong cách đáng yêu, khiến cô đoán không ra tuổi của cô ta.
Thời Nghiên vốn dĩ còn ôm hy vọng ở trong lòng, dù sao Khưu Quang Niệm là một nhân vật lớn như thế chắc hẳn sẽ không nhớ cô. Rụt cổ uống cà phê, đáng tiếc có người không hiểu, tiến lên vui vẻ chào hỏi: “Bạn học Thời?”
Cung Tây Thi sửng sốt, cô ấy nhận ra đó là Khưu Quang Niệm, điều bất ngờ là Khưu Quang Niệm cũng quen Thời Nghiên. Xem ra quan hệ còn rất thân thuộc, không có chút nào là không quen biết.
Thời Nghiên khó xử cười một cái, không biết nên làm sao xưng hô anh ta, cứng ngắc nói: “Thật trùng hợp.”
“Dẫn cháu gái đến đây chơi, nghe nói là quán cafe mèo này mới mở.”
Cô gái bên cạnh vừa cười vừa vẫy tay với cô, Thời Nghiên lập tức cười nói: “Phải không? Quán này rất thú vị. Vừa hay chúng tôi cũng phải về rồi, hai người ở lại từ từ chơi.”
Nói xong “Ừng ực” uống hết ly cafe, bỏ con mèo xuống kéo Cung Tây Thi đi. Cung Tây Thi còn chưa hiểu rõ tình huống thì bị cô kéo cắm đầu chạy dưới ánh mặt trời nóng bức giống như là đi chạy nạn.
“Tớ sắp bị cậu làm nóng chết rồi, đi đến chỗ kia đi.” Cung Tây Thi tức giận giậm chân, kéo Thời Nghiên tránh cái nóng ở tiệm bán đồ ngọt.
Hay thật, cửa vừa kéo đã mở, bên trong có hai ba đứa con trai ngồi thành nhóm, người nào cũng cao to, cắn ống hút uống nước. Thời Nghiên nhìn bọn họ, cuối cùng chú ý đến trên người một người ngồi ở vị trí trong cùng.
“Hàn Khâm?”
“Dô, Hàn ca? Bà xã đột kích bất ngờ kìa?” Trong đám người kia có người bật cười. Hàn Khâm nhàn nhạt liếc mắt qua, ánh mắt lạnh như băng, cầm ly trà sữa ở trong tay lên tầng hai, nhóm người kia quan sát hai người bọn cô một lát rồi tiếp tục cắn ống hút đánh bài.
Thời Nghiên đặt tờ tiền một trăm đồng lên trên quầy: “Lấy hai ly coca, thêm đá.”
Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn lên trên, cô gái đứng ở quầy hàng trông rất trẻ tuổi, hình như so với cô không lớn hơn bao nhiêu. Cô gái nhìn cô một cái sau đó nhận lấy tiền bắt đầu rót coca.
Cung Tây Thi lập tức ồn ào: “Tớ không muốn coca, cho tớ ly hồng trà.”
Cô nàng còn chưa nói xong, Thời Nghiên đã cầm tiền thừa chạy lên trên, Cung Tây Thi còn không kịp tóm lấy cô.
Không gian phía trên không lớn lắm, cũng chỉ có mấy cái bàn nhỏ. Tiếng cười của bọn con gái truyền xuống bên dưới rất rõ ràng.
Thời Nghiên nhìn đám nam nữ ngồi xung quanh bàn cười cười nói nói, Hàn Khâm thì đang ngồi ở giữa mấy người này. Anh hình như nhìn cô nhưng cũng hình như không nhìn, khẽ cúi đầu chống má che giấu ý cười.
Cô kèo cái ghế của bàn bên cạnh ra ngồi xuống, ung dung thong thả uống coca, đá lạnh đến nỗi răng đều tê.
Lúc Cung Tây Thi đi lên, Thời Nghiên đang cầm điện thoại không biết đang suy nghĩ cái gì, cô nàng hỏi: “Sao thế?”
Thời Nghiên không trả lời cô nàng, nhìn dưới lầu, qua một hồi mới trả lời: “Cái cô gái mặc áo trắng ngồi bên cạnh Hàn Khâm là ai vậy?”
Cung Tây Thi nhìn qua nhàn nhàn nói: “Tô Vũ sao? Lớp hai, cũng là cùng với Hàn Khâm từ tiểu học lên, có quan hệ rất tốt với Hàn Khâm mà hình như không phải là quan hệ nam nữ.”
Nghe được câu này, Thời Nghiên cũng không có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được quay đầu nhìn lại mấy lần, hít sâu một cái.
“Mấy ngày nữa bạn từ bé của tớ đến chơi, đến lúc đó giới thiệu cho cậu làm quen.” Thời Nghiên đột nhiên đổi đề tài. Cung Tây Thi nghe xong lập tức ngây người, gật đầu.
Mặt trời không còn nắng gắt nữa, Thời Nghiên chủ động đứng dậy kéo Cung Tây Thi đi về. Lúc đi ngang qua bàn của Hàn Khâm, liếc mắt nhìn cô gái kia. Dường như là ánh mắt nóng bỏng đến mức Tô Vũ cảm thấy kì lạ ngẩng đầu nhìn cô nhưng lại kinh hãi không thôi.
Sâu trong cặp mắt kia mang nỗi thương tâm lẫn khổ sở, còn có trộn lẫn ý vị không rõ ràng khiến cô ấy khó hiểu lại sợ hãi.
“Người kia chính là Thời Nghiên?” Tô Vũ nhìn hai người đi xuống, miệng nhai kẹo cao su nói: “Lớn lên nhìn không tồi đó, có điều Hàn Khâm à, cô ấy không phải là hiểu lầm gì đó rồi chứ?”
Hàn Khâm liếc Tô Vũ một cái, không nói chuyện.
Xuống lầu, Cung Tây Thi lo lắng nhìn Thời Nghiên, nắm lấy tay cô hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Thời Nghiên lắc đầu: “Cậu về trước đi.”
Nói xong cô không biết nên chạy hướng nào. Cung Tây Thi ngẩn ra nhìn cô, rất nhanh phản ứng lại, vỗ đầu chạy lên lầu.
Thời Nghiên nắm lấy cổ áo sơ mi của mình,ngơ ngác nhìn đường phố, không biết phải đi hướng nào, bên này cũng giống bên kia, mãi không đến được nhà.
“Bạn học Thời… ” Có người ở phía sau gọi cô. Cô quay đầu lại không nhìn thấy rõ người. Mơ hồ muốn nhìn rõ phía trước nhưng đột nhiên trước mắt tối đen, mất đi ý thức.
“Hàn Khâm, cậu có phải là đàn ông không? Không thích thì trực tiếp từ chối, cậu mập mờ như vậy là có ý gì?” Cung Tây Thi tức giận đùng đùng đi lên, dùng hết sức lấy một chân đá văng cái bàn nhỏ ở trước mặt Hàn Khâm: “Thời Nghiên chạy đi rồi, cuộc sống ở đây còn chưa quen thuộc nếu như xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?”
Tô Vũ há miệng to nhìn cô nàng: “Cậu là ai…” Vừa định chất vấn thì vị trí bên cạnh đã trống không. Trong đôi mắt kinh ngạc của Tô Vũ chỉ nhìn thấy Hàn Khâm đi đầu cũng không thèm quay lại đã chạy đi.
Hàn Khâm dọc theo con đường đi về phía trước tìm. Lúc nhìn thấy Thời Nghiên ở phía xa bị người ta đỡ lên xe, tim đập thình thịch, lập tức tiến lên trước đuổi theo. Nhưng hai chân chạy không bằng bốn bánh xe, anh chạy được một đoạn đường, đầu nóng đến đổ đầy mồ hôi, trơ mắt nhìn chiếc xe có Thời Nghiên ở trước mặt chạy mất. Anh mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm biển số xe.
Hàn Khâm đứng dậy lấy điện thoại gọi cho Lâm Thần Thư: “Alo, giúp tao theo dõi xe của Khưu Quang Niệm.”
Hai lần, hai lần đều là anh ta, âm hồn không tan, Hàn Khâm tức giận đá chân vào cây cột bên cạnh.
Thời Nghiên ngửi thấy mùi nước khử trùng của bệnh viện nên có chút thức tỉnh, chắc là bị say nắng. Khưu Quang Niệm mang cô đi khám bác sĩ, bác sĩ chỉ nói là bị say nắng. Sau đó truyền glucose và tiêm kháng sinh cho cô, trong lòng Thời Nghiên bây giờ thầm mắng bác sĩ một câu, từ từ tỉnh lại.
Nói cảm ơn với Khưu Quang Niệm, sau đó tính rời đi, Khưu Quang Niệm tức nhiên là không cho: “Em nghỉ ngơi một chút đi, không phải là sợ tiêm đấy chứ?”
Thời Nghiên cô đây là một người phụ nữ từng vượt qua nỗi đau đớn nhất của bản thân sẽ sợ tiêm sao? Cô lắc đầu: “Tôi cần về nhà sớm, không thì mẹ tôi sẽ lo lắng.”
Khưu Quang Niệm nghe thấy vội vàng nói: “Tôi có gọi điện thoại cho cha mẹ em rồi, chắc là sắp đến rồi.”
Đúng như dự liệu của cô, Thời Nghiên gật đầu: “Vậy tôi đi ra ngoài đợi bọn họ.”
Thấy cô thực sự có ý không muốn ở lại bệnh viện, Khưu Quang Niệm cười một cái: “Vậy thì ra ngoài đợi đi, em có phải là rất sợ tôi không?”
Thời Nghiên không lên tiếng, anh ta vẫn tiếp tục cười.
“Tôi vẫn còn có việc, em… tôi đi trước đây.” Khưu Quang Niệm nhìn đồng hồ đeo tay gật đầu chuẩn bị đi.
“Cảm ơn.” Thời Nghiên nói một tiếng cảm ơn, anh ta phất tay một cái.
Đến lúc Thời Nghiên vừa quay đầu lại đã nhìn thấy người nào đó đang nhìn chằm chằm cô, từ từ đi lại, liếc nhìn trên cánh tay của cô, nhàn nhạt hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Say nắng… “
“Tôi với cô gái kia không có quan hệ gì cả.” Hàn Khâm đột nhiên nói, khẽ quay đầu không nhìn cô, thở dài nói: “Không thì… chúng ta… “
“Cái gì?” Thời Nghiên kỳ lạ nhíu mày. Cô cảm thấy bản thân có phải vẫn còn choáng váng không nghe rõ.
Hàn Khâm nhìn ánh nắng chiều ở bên kia trời, đỏ chói giống như vẫn mang hơi ấm còn dư lại của mặt trời.
“Thời Nghiên, có khả năng tôi có ý gì đó với cậu rồi.”
Thời Nghiên nghẹn lời một lúc, như bị nghẹn thứ gì đó ở cổ họng, không biết nên nói gì. Cô cảm thấy bản thân mình giống như là người phụ nữ đi lừa dối tình cảm của người đàn ông? Ánh mắt của Hàn Khâm lay động đảo quanh nhìn bốn phía, đây không phải phải là bộ dạng thiếu niên thuần khiết bị người ta chiếm tiện nghi sao?
“Cái gì… có ý gì?” Rất lâu cô mới kìm nén ra một câu như thế. Hàn Khâm hình như là trừng mắt nhìn cô: “Cậu nói gì?”
“Cậu lớn tiếng một chút, nói rõ ràng chút đi.” Thời Nghiên bật cười, giống như là trêu chọc.
Hàn Khâm híp mắt nhìn cô: “Vậy cậu lại gần một chút.”
Thời Nghiên hoài nghi nhìn anh, từ từ tiến lại gần hơn. Hàn Khâm trong mắt nén cười nhìn cô, đến gần bên tai cô nói: “Cậu trêu tôi à?”
Thời Nghiên vừa định phản bác lại thì bị một thứ gì mềm mại đụng vào, lập tức ngồi im, giống như định hải thần châm*. Tâm trạng của Hàn Khâm rất tốt cong môi đứng dậy: “Về nhà đây, ba mẹ cậu chắc sắp đến rồi.”
(*Tức khi ăn cơm chỉ dùng một chiếc đũa xới vào dĩa thức ăn, điều này cũng phải tránh, vì bị cho rằng đó là làm sỉ nhục những người cùng bàn. Khi ăn mà có hành vi này chẳng khác nào như tại châu Âu duỗi ngón tay giữa ra trước mặt mọi người. Đây cũng là hành vi cấm kị)
Nói xong đầu cũng không quay lại nhanh chóng rời đi, Thời Nghiên trợn to mắt nhìn anh đi có chút hoảng hốt. Cô đã từng rất dũng cảm bày tỏ tất cả tình yêu với anh, đang định buông tay thì lại bị anh kéo về bất ngờ không kịp đề phòng.
Lên xe, mẹ Thời nói cô, đừng quên gọi điện thoại cảm ơn Khưu Quang Niệm. Thời Nghiên một câu cũng nghe không vào, trong đầu suy nghĩ bậy bạ một hồi, nhưng không tìm được kết quả.
Buổi tối về tới nhà, Thời Nghiên nhìn cửa nhà của Hàn Khâm rất lâu, suýt chút nữa thì mở cửa chính, cuối cùng ngồi xổm ở trước cửa đợi.
Cha mẹ lại đi ra ngoài với Khưu Quang Niệm, cô cũng không có tâm tư đi quản bọn họ đang tính toán cái gì. Tâm tư bây giờ của cô chỉ ở cửa đối diện, còn bị cha mẹ cấm túc, thời tiết rất nóng, lần sau bị say nắng thì không tốt.
Tới tối muộn, Thời Nghiên cầm nửa trái dưa hấu dùng muỗng múc rồi lại múc đến lúc chuẩn bị đóng cửa, người con trai thuần khiết nào đó mới trở về.
Anh cầm chìa khóa đứng ở trong hành lang mờ mịt, đang định mở cửa, chợt có cảm giác ngẩng đầu nhìn vào nhà của Thời Nghiên, hai người cách một khoảng không nhìn nhau một hồi, đèn ngoài hành lang đều tắt rồi.
Thời Nghiên lúc này mới đứng dậy, ném vỏ dưa qua: “Buổi chiều, cậu có ý gì?”
Hàn Khâm lùi về sau hai bước: “Cậu nhất định phải nói chuyện này?”
“Cậu nói thích tớ sẽ… sẽ như thế nào? Cái gì gọi là có ý chứ?” Thời Nghiên đem những chữ xui xẻo kia nuốt xuống, có chút oán giận nhìn anh.
Hàn Khâm cong môi cười yếu ớt, đột nhiên nghiêng người hôn cô một cái. Có thể là vì quá quen thuộc, nghiêng một chút, mặt của anh ẩn ở trong bóng tối nhìn không rõ, nói: “Sẽ không nói, chỉ có hành động.”
“Cậu… ” Thời Nghiên tức giận, bị câu này của anh chặn lại không biết nên phản ứng như thế nào.
“Cậu quá đáng.” Cô bỏ lại một câu, chạy về nhà giống như thiếu nữ tuổi mười bảy mười tám, dường như đã quên bản thân đã từng trải qua mấy năm kia.
Hàn Khâm dựa vào ánh sáng duy nhất của hành làng, nhìn theo động tác đóng cửa của cô biến mất liền cười một cái, nghiêng đầu nhìn cầu thang ở phía trước, có người ở đó nhìn. Có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề, cuối cùng theo tiếng bước chân đi lên.