Em Muốn Gặp Lại Anh

Chương 33



Editor: Pig 

Beta-er: Sara

Lưu Toàn mở một thùng bia trên bàn rồi đưa cho mỗi người một chai: “Cầm lấy, uống ăn mừng cấp ba thành công.”

Thời Nghiên buồn cười nhìn, cấp ba có gì mà thành công, đơn giản chỉ là đề tên lên bảng vàng, có ngồi quét nhà vệ sinh cũng làm cậu ta vui vẻ.

Ngược lại, Lê Hiểu Văn lại vô cùng vui vẻ, cầm chai bia, hưng phấn nói: “Đây là lần đầu tiên tớ uống bia đó, nếu bây giờ ở nhà mẹ sẽ đánh chết tớ mất.”

Thời Nghiên bất đắc dĩ nở nụ cười, mẹ cô ấy thật sự rất nghiêm khắc, không cho đi chơi tự do, buổi tối 7 giờ đã phải về nhà. Cho đến khi Lê Hiểu Văn đi làm rồi vẫn bị quản, cuối cùng cô ấy bị trầm cảm, không biết bao nhiêu lần phải trải qua thời kỳ nguy hiểm. 

Khi đó Thời Nghiên thật sự không ngờ, lúc Hàn Khâm gặp chuyện không may, người khuyên cô phải sống lại là người muốn được giải thoát nhất. 

“Mấy người ở đây à?”

Cửa phòng KTV đột nhiên bị người khác mở ra, không phải là người phục vụ. Mọi người đều quay lại nhìn, Lâm Thần Thư nhịn không được nhíu mày. Thời Nghiên cũng nhìn về phía người đến, đây không phải người một thời gian trước đã chia tay Lâm Thần Thư, Tào Kỳ Kỳ hay sao?

Đằng sau còn có không ít mấy cô gái ăn mặc không giống học sinh đi sau, Lê Hiểu Văn không biết rõ tình huống, thấp giọng hỏi: “Bạn học cùng lớp của mấy cậu à? Ở lại lớp sao?”

Thời Nghiên nhịn cười: “Không phải cùng lớp, là khác lớp.”

“Nhìn thế kia thì…”

“Suỵt…” Thời Nghiên lập tức ra hiệu cho cô ấy đừng nói nữa, miễn cho Tào Kỳ Kỳ lại cắn cô ấy. 

Tào Kỳ Kỳ liếc mắt nhìn Thời Nghiên, không nói gì. Thời Nghiên kéo Lê Hiểu Văn ngồi sang chỗ Hàn Khâm bên kia, Cung Tây Thi cũng ngồi gần theo. Tào Kỳ Kỳ đi đến chỗ Lâm Thần Thư, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu ta, còn làm một bộ dạng vô cùng thân mật. 

Đáng tiếc Lâm Thần Thư không để ý, thản nhiên ngồi dịch sang bên cạnh. 

Nhất thời bên trong phòng bao mọi người đều di chuyển chỗ ngồi một chút. Thời Nghiên cũng định chuyển chỗ thì vô tình đụng vào người bên cạnh, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn, thấy Hàn Khâm đang bất đắc dĩ nhìn cô: “Muốn ngồi lên đùi tôi à?”

Ánh mắt Thời Nghiên sáng lên, nóng lòng muốn thử. 

Hàn Khâm trừng mắt: “Nằm mơ đi.”

Thời Nghiên lập tức cụp mi: “Quỷ hẹp hòi.”

Hàn Khâm hừ một tiếng. 

Anh không động đậy, Thời Nghiên cũng không, làm cho những người khác cũng liên lụy theo. Lâm Thần Thư bất đắc dĩ ngồi ở đằng kia, Tào Kỳ Kỳ không có mắt nhìn vẫn ân cần đưa đồ này nọ. 

“Tôi thấy mấy cậu cũng đã ở đây thì nên vui vẻ một chút chứ?” Tào Kỳ Kỳ dùng một que tăm xiên một miếng hoa quả đưa đến cho chàng trai bên cạnh nhưng cậu ta lại tránh đi. Tạ Dương ngồi một bên cười ra tiếng, cố ý nói: “Đúng là nên vui vẻ một chút, phải vui đến mức làm cho mọi người không nói được câu gì.”

Nói xong thì nhìn về phía Hàn Khâm ở đằng kia. 

Thời Nghiên trừng mắt nhìn cậu ta, hình như cái người này không náo nhiệt không chê lớn chuyện. 

Tào Kỳ Kỳ đánh mắt sang cô gái đang ngồi bên cạnh, cô gái đó lập tức đứng dậy, cười cười: “Để tôi hát cho mọi người một bài đi, mọi người muốn nghe gì?”

“Hát [Đồng thoại] đi.” Cô ta nói rồi tự chọn bài, xong thì đứng lên. Tạ Dương lập tức liếc mắt nhìn qua, ngoại hình của cô gái đó rất xinh đep, chủ yếu là do người đẹp vì lụa. Vốn đang ở độ tuổi ngây ngô, mặc vào những bộ quần áo trưởng thành lại tăng thêm vài phần hương vị. 

Cô gái kia bắt đầu hát, khá là dễ nghe, Tạ Dương cũng cảm thấy có chút ý vị, không nghĩ gì nữa mà chăm chú nhìn. Cung Tây Thi ngồi bên cạnh bĩu môi, sợ tăng cân nên đành chỉ ăn hoa quả, xùy một tiếng: “Cái đồ háo sắc, cái loại người hư hỏng.”

Tạ Dương không quay đầu, nói: “Cậu không hiểu đâu, đàn ông đều thích người đẹp, tốt nhất là nên lồi trước vểnh sau.”

Thời Nghiên sửng sốt, liếc trộm nhìn Hàn Khâm, ngồi thẳng người, hô nhẹ một tiếng. Từ trên đỉnh đầu vang lên một tiếng người nhạo, ý tứ rõ ràng, trên mặt cô đỏ lên, trừng mắt nhìn qua, vẻ mặt tức giận giống như là một người vợ nhỏ. 

Hàn Khâm cười cười, cụp mắt nhìn cô: “Có ích gì không?”

Thời Nghiên bực mình, đang định phát cáu. 

“Nhưng mà người phụ nữ này thì không được, phải tìm một cô người yêu, mỗi ngày đều xoa xoa…” Miệng Tạ Dương bắt đầu hoạt động. Cung Tây Thi trừng to mắt, muốn cầm cái lon đập vào mặt cậu ta. 

Hàn Khâm ngồi bên kia, chân dài đưa ra đá cậu ta một cái: “Nếu không thì tìm tạm một đồ gì đó giúp mày thỏa mãn mong muốn?” 

Tạ Dương cười tủm tỉm: “Chỉ đùa chút thôi mà.”  

Nói xong thì nhướng mày cười với cô gái đang hát đằng kia, nụ cười vừa láo xược vừa công khai, cô gái kia đỏ mặt nhịn không được nở nụ cười. 

“Xì…” Cung Tây Thi ghét bỏ nhìn cậu ta. Lê Hiểu Văn đỏ mặt, mấy người này nói chuyện thật cởi mở nha. 

“Tào Kỳ Kỳ, cô có thấy phiền hay không?” Lâm Thần Thư cắn răng mở miệng, trừng mắt nhìn người bên cạnh: “Cô thực sự muốn chết phải không? Đối với tôi mà nói, mấy đứa con gái giống như đỉa hút máu quấn lấy tôi tốt nhất là nên chết đi là tốt nhất.”

Tào Kỳ Kỳ thấy đáy mắt cậu ta hiện lên tia độc ác, bị dọa đến mức đồ trong tay cũng không thể cầm được, nuốt nước miếng nói: “Em không có, vừa rồi em nhìn thấy Đại Thành ở bên ngoài, em sợ…”

Lâm Thần Thư nheo mắt, nhìn cô ta: “Nghe nói gần đây thằng đấy tính tán cô?”

“Không phải, là đàn em của anh ta. Em không thích, cậu ta lập tức chửi em, em sợ bị bọn họ đánh…” Nước mắt Tào Kỳ Kỳ trào ra, không biết là do Lâm Thần Thư đáng sợ hay người bên ngoài đáng sợ. 

“Sợ cái gì? Chúng ta đã chia tay, thằng đấy không dùng lại đồ thừa của tôi đâu.” Lâm Thần Thư nhìn cô ta, cười nói: “Chắc cô không chọc phải cái gì chứ?”

“Không có….”

“Ha…” Lâm Thần Thư cười làm lộ hàm răng trắng sáng, cậu ta rất ít khi cười như vậy. 

Tô Vũ đang cắn chân gà cũng nghe được đại khái, không nói gì mà nhìn Tào Kỳ Kỳ bằng một ánh mắt kỳ lạ. 

“Cô gì ơi, hát thêm bài nữa đi.” Ở bên kia, Tạ Dương hưng phấn nói, làm cho Cung Tây Thi giật mình, nhận lấy một tràng mắng của cô nàng, cuối cùng là hai người cãi nhau ầm ĩ cả lên. 

Nước mắt Tào Kỳ Kỳ lập tức rơi xuống: “Thần Thư, em sợ lắm, em không cố ý đâu, chỉ là…”

“Tôi đ*t chết cô…” Lâm Thần Thư ý thức được sự việc, gân xanh trên trán lập tức nổi lên: “Bọn họ còn ở bên ngoài?”

“Em không biết, em không biết.” Tào Kỳ Kỳ không ngừng lắc đầu, lôi kéo cậu ta: “Anh sẽ không mặc kệ em đúng không? Anh không được mặc kệ em.”

“Con mẹ nó cô có bệnh à?” Cậu ta không kiềm chế giọng nói nữa, Tô Vũ cũng ăn không vô, buông đồ ăn xuống cầm điện thoại lên: “Để tao gọi cho A Hỉ.”

“Haizzz, sao cậu lại phiền thế nhỉ? Ai mà chẳng thích cái đẹp, hơn nữa cậu quản tôi cái gì?” Tạ Dương vẫn còn đang cãi nhau với Cung Tây Thi: “Cậu quản tôi làm gì? Làm sao? Cậu ghen tị à?”

Cung Tây Thi sửng sốt, mặt đỏ lên: “Cậu nói bậy bạ cái gì đó?”

Tâm tư Tạ Dương không ở đây, không để ý đến sắc mặt của cô nàng, liếc mắt nhìn Lâm Thần Thư bên kia rồi hướng sang chỗ Hàn Khâm. 

Hàn Khâm lập tức đứng dậy: “Nhàm chán, đi về.”

“Về sớm vậy?”  Thời Nghiên cảm thấy kỳ quái đứng dậy nhìn anh: “Tớ còn chưa chọn bài hát đâu.”

Đột nhiên Hàn Khâm ôm lấy đầu cô, ấn vào trong ngực mình. Lê Hiểu Văn sửng sốt: “Cậu làm gì thế?”

Thời Nghiên có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, “thình thịch” đến thất thần. 

Cô cùng anh đi về phía trước, lúc cửa đẩy ra, cô đang định mở miệng thì cúi đầu nhìn xuống thấy trước mặt có mấy đôi giày, tâm nhảy dựng lên. 

“A Khâm cũng ở đây sao? Đến hát à?” Có người mở miệng nhưng cô không đoán ra tuổi, cảm giác đã qua thời kỳ đổi giọng, nghe có chút lưu manh. 

Hàn Khâm nở nụ cười: “Ừ, mệt mỏi nên về.”

“Hút một điếu.” Người kia mở bật lửa, đưa cho anh một điếu thuốc, Hàn Khâm nhận lấy. 

“Về sớm vậy? Sao không ngồi thêm?” Người kia đối với anh khách khí nhưng trong giọng nói lại có một chút ý tứ sâu xa. 

Hàn Khâm cười cười, ngực hơi rung rung, giọng điệu mập mờ nói: “Không thể, người trong nhà đang giận dỗi.”

Thời Nghiên nghe thế thì sửng sốt, định ngẩng đầu lên thì bị anh ngăn lại, quát một tiếng: “Đừng lộn xộn.”

Mấy người kia mập mờ cười: “Nghe nó gần đây mày có bạn gái mới, người này chắc là chị dâu đi? Sao không để cho chúng ta nhìn qua một cái?”

“Quá đẹp nên phải giấu đi.” Anh cười nói. Bắp chân Thời Nghiên lập tức nhũn ra, người này nói…nghe buồn nôn quá đi!!! Đời trước cô cũng không có được phúc lợi này đâu. 

“Ây dô, tự hào quá!!” Người kia nở nụ cười nhưng lập tức chuyển câu chuyện: “Nhưng mà, A Khâm, hôm nay có chút việc đặc thù nếu không mày chờ một chút, chờ bọn ta giải quyết xong?”

Hàm Khâm trầm mặc chớp mắt một cái, Thời Nghiên không thấy rõ sắc mặt của anh, không hiểu người này đang nói chuyện gì. 

“Đại Thành, đừng có linh tinh, tao phải đi gấp.” Hàn Khâm nói. Đại Thành sửng sốt, hình như là đang suy nghĩ cái gì: “Nếu không thì như vậy, hai người không ra khỏi chỗ này, xong việc tất nhiên tao sẽ thả ra ngoài, thế nào?”

“Còn bạn gái của mày nữa.” Cậu ta bỏ thêm một câu. 

Hình như Hàn Khâm lo lắng, Thời Nghiên có chút khẩn trương. Tuy không lớn nhưng Thời Nghiên vẫn có thể hiểu được chuyện này không phải là chuyện ở độ tuổi bọn họ có thể gánh vác nổi. 

“Được, đi thuê một phòng mới, chờ tao xong việc.” 

“Yên tâm, thời gian cho mày đủ dùng.” Người kia vỗ anh một cái. Thời Nghiên tuy biết Hàn Khâm nói dối nhưng vẫn không nhịn được ngượng ngùng. 

Hàn Khâm ôm cô đi về phía trước, dọc theo hành lang. 

“Hàn Khâm.” Thời Nghiên gọi anh một tiếng. 

Anh nghĩ cô đang sợ hãi, nói: “Đừng sợ, một lát nữa tôi đưa cậu về nhà.”

Thời Nghiên nghe xong, nhịn không được cảm thấy mũi chua xót. Đời trước nằm mơ cô cũng muốn cùng anh về nhà, muốn anh có thể đến đón cô và đứa nhỏ nhưng lại xa cách không gặp lại. 

Hàn Khâm đẩy cửa một phòng bao khác, bài trí bên trong không khác gì bên kia, không có ai. Anh thả cô ra, vừa mới được hít thở thì đã có người vào, không chỉ có một người. 

Thời Nghiên không quay đầu, Hàn Khâm bất đắc dĩ nói: “Làm gì chúng mày cũng phải nhìn à?”

“Nào có đâu, sợ mày dọa đến cô gái nhỏ người ta thôi.” Đại Thành nói xong, Hàn Khâm nhìn cậu ta hơi nghiến răng, cuối cùng là nở một nụ cười thoải mái: “Vậy sao?”

Nói xong thì bất ngờ ôm Thời Nghiên còn chưa kịp phòng bị hôn xuống một cái, cô trừng to mắt nhìn anh, không có phản ứng. Tay theo vạt áo sơ mi của cô đi vào, thăm dò thắt lưng của cô. 

Cô đỏ mặt đẩy anh ra một chút, anh cười cười nhìn về phía bên kia: “Không phải nói còn có chuyện gì sao?”

“Hahaha, không quấy rầy hai người nữa.” Đại Thành cũng không thèm nhìn diện mạo Thời Nghiên, mang theo người rồi rời đi. 

Hàn Khâm lập tức thu lại tay, giúp Thời Nghiên chỉnh quần áo: “Tôi xin lỗi.”

Thời Nghiên đỏ mặt nhìn anh, lắc lắc đầu, không nói lời nào. Cô cũng không biết bản thân mình đang làm sao, hận không thể chiếm tất cả của Hàn Khâm nhưng chờ đến khi anh thực sự chủ động lại nhát gan. 

“Vừa rồi…” 

“Không phải chúng ta là người yêu sao?” Thời Nghiên mở to mắt: “Người yêu thì có làm sao đâu?”

Hàn Khâm nhíu mày, nhìn sang chỗ cửa sổ, bật màn hình bài hát lên chỉnh lên mức cao nhất, may mắn chỗ này không tính là cao cấp, cơ sở vật chất cũng không quá tốt, cửa sổ vẫn có thể mở ra. 

“Cậu làm gì vậy?” Thời Nghiên nhìn anh nhảy lên sofa, giẫm lên bệ cửa sổ. 

Hàn Khâm đưa mắt nhìn bên ngoài rồi quay lại nhìn cô: “Cậu…cậu ở lại đây chờ tôi.”

Thời Nghiên lắc đầu. 

“Mười lăm phút sau tôi sẽ quay trở lại với cậu, cậu đừng chạy loạn, bọn họ sẽ không bắt nạt cậu được đâu.” Hàn Khâm lại nói. 

Thời Nghiên nhìn anh: “Cậu sẽ không giống với bọn họ đâu đúng không?” 

Ánh mắt Hàn Khâm hơi hạ xuống: “Ừ.”

“Tớ tin cậu.” Thời Nghiên nở nụ cười. “Đưa áo khoác của cậu cho tớ đi.”

Hàn Khâm cởi áo khoác trên người xuống đưa cho Thời Nghiên, cô cầm áo khoác rồi cởi áo của mình ra, một mảng da trắng nõn hiện ra trước mặt, anh lập tức rời mắt đi. Thời Nghiên dùng quần áo của anh khoác lên người: “Tớ cho cậu mười lăm phút, nếu không tớ sẽ báo cảnh sát.”

Anh nở nụ cười, gật gật đầu, đẩy cửa sổ ra, lưu loát nhảy xuống dưới. Thời Nghiên đóng cửa sổ, bất an mở điện thoại ra tìm một vài âm thanh mờ ám.

Không lâu sau, hai người canh giữ bên ngoài cười thành tiếng, nhìn nhau cười ái muội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.