Hôm sau, vừa mới đến trường, Hàn Khâm đã bị thầy Tống gọi lên. Đây là lần đầu tiên thầy Tống đụng đến một học sinh lớp 12 bỏ giờ tự học, đã thế còn là người đứng thứ nhất toàn trường. Dù có đau lòng thì vẫn phải dạy dỗ anh một trận, để răn đe các học sinh khác.
Thầy Tống cùng với chủ nhiệm giáo dục yêu cầu anh đứng dưới cột cờ kiểm điểm sau khi ăn bữa chiều, phía dưới còn có một đám học sinh lớp 12 đang chạy bộ để chuẩn bị cho bài kiểm tra môn thể dục.
Thái độ của Hàn Khâm rất tốt, thành khẩn tỏ ý bản thân đã sai, anh còn hỏi: “Có bạn nào trốn học nữa không ạ?”
Thầy Tống vừa nghe xong thì phát cáu: “Sao? Em còn muốn tìm bạn nào?” Nghĩ kỹ lại thì câu hỏi này có chút vấn đề, thầy Tống lại hỏi: “Làm sao? Còn người khác à?”
Hàn Khâm nói: “Không có, chỉ là một người đứng thì hơi xấu hổ.”
Biểu cảm của thầy Tống đúng là một lời khó nói hết, xua tay cho anh trở về.
“Buổi chiều nhớ viết bản kiểm điểm.”
Hàn Khâm thật sự trở về. Lúc về lớp học, Thời Nghiên ngồi tại chỗ mở to mắt nhìn anh, anh bỗng nhiên nói: “Thầy Tống gọi cậu qua đó.”
Thời Nghiên khạc nhiên: “Hả? Không phải chứ?”
Cung Tây Thi lập tức nói: “Không có đâu, ngày hôm qua thầy Tống không đến.”
Thời Nghiên lại nhìn về phía Hàn Khâm, bỗng nhiên anh hơi cong cong môi, ngồi xuống và chậm rãi mở sách vở ra. Cô lập tức biết bản thân đang bị đùa giỡn, tức giận cấu anh một phát: “Làm tớ sợ muốn chết. Thấy Tống có mắng gì không?”
“Không có, buổi tối đứng dưới cột cờ đọc bản kiểm điểm thôi. Cậu giúp tôi viết bản kiểm điểm đi.”
“Tại sao chứ?” Thời Nghiên không muốn.
“Thầy Tống hỏi tôi còn ai không, tôi cũng không khai cậu ra. Nếu không thì bây giờ tôi đi nói với thầy ấy là tôi nhớ ra rồi?”
“Tớ viết.” Thời Nghiên hừ một tiếng, miễn cưỡng nói: “Tớ viết là được chứ gì?”
Hàn Khâm gật đầu cười: “Viết tốt một chút.”
Thời Nghiên mở vở ra, tức giận mà trừng mắt. Thật sự là phong thủy luân chuyển, kiếp trước mỗi khi cô phải viết luận đều sẽ tìm Hàn Khâm hỗ trợ, lôi kéo anh viết đến tận sáng, còn bắt anh xem qua một lần rồi mới nộp. Hiện tại thì ngược lại, bây giờ cô là người phải viết bản kiểm điểm cho anh.
Giữa trưa, ủy viên học tập còn đang thu bài tập, chưa kịp ăn trưa thì nhìn thấy Thời Nghiên cũng chưa đi, ngồi ở đó viết bản kiểm điểm nên không khỏi nhìn nhiều thêm một chút.
Vừa mới quay đầu định đi ra ngoài thì nhìn thấy Hàn Khâm đi vào, tay cầm cơm nắm để vào trong ngăn bàn Thời Nghiên, động tác rất tự nhiên.
Khi Thời Nghiên còn đang vắt óc viết bản kiểm điểm thì đột nhiên có người gọi Hàn Khâm.
“Thầy Tống gọi cậu đến văn phòng.”
Thời Nghiên sửng sốt, nhìn Hàn Khâm đứng dậy, cảm thấy khó hiểu mà hỏi: “Sao lại phải đi nữa rồi?”
Hàn Khâm không nói gì mà đi ra ngoài.
Thầy Tống còn đang ăn cơm, nhìn thấy anh đi vào liền lập tức vẫy tay, chỉ về vị trí đối diện: “Ngồi đi, ngồi đi.”
Hàn Khâm ngồi xuống, nhìn ông hỏi: “Thầy có chuyện gì ạ?”
Thầy Tống chẹp chẹp miệng, uống một hớp trà rồi đẩy hộp cơm sang một bên, nhìn anh muốn nói rồi lại thôi: “Cái này…Em có muốn đổi bạn cùng bàn không?”
“Tại sao ạ?” Hàn Khâm theo bản năng nói, thầy Tống xoa xoa tay: “Hàn Khâm, thầy biết em là một học sinh tốt, Thời Nghiên cũng vậy. Nhưng nam nữ ở tuổi này khó tránh khỏi việc trúng tiếng sét ái tình.”
“Em không muốn đổi bạn cùng bàn.” Hàn Khâm trực tiếp mở miệng, nhìn thẳng vào thầy Tống mà khẳng định nói.
Thầy Tống thở dài: “Chuyện em trốn học ngày hôm qua, đừng nghĩ thầy không biết. Một là đổi bạn cùng bàn hai là hai đứa cùng nhau viết bản kiểm điểm, có tin thầy cho hai đứa kiểm điểm kiểu khác không?”
Hàn Khâm bất đắc dĩ nhìn thầy Tống, ông lại thở dài: “Một đám nhóc con, có hiểu cái gì đâu.”
“Em muốn thi đại học.” Hàn Khâm đột nhiên nói. Thầy Tống sửng sốt, mở to hai mắt nhìn anh, có chút kích động. Hàn Khâm học hành rất tốt, lần nào cũng đứng hạng nhất nhưng chỉ có một điều không tốt, chính là thái độ. Đứng nhất cũng chỉ là để cho người trong nhà nhìn, còn bản thân đánh nhau, trốn học hay ngủ trong lớp đều đã làm không ít. Lúc lớp 11 trường cho hướng nghiệp, chỗ điền nguyện vọng, Hàn Khâm lại không điền, thầy Tống cũng đã tìm anh nói chuyện không ít lần.
“Em đừng nghĩ ba hoa hai ba câu thì thầy sẽ tha cho hai đứa.”
“Là thật ạ! Em giúp cô ấy ôn tập, đến lúc đó có giấy trúng tuyển sẽ đưa thầy xem.” Hàn Khâm ngẩng đầu lên nhìn ông, chắc chắn cam đoan. Thầy Tống nhíu mày, nhất thời không biết nói sao.
Cuối cùng ông thản nhiên nói: “Mấy đứa nên chịu trách nhiệm về thanh xuân và tương lai của chính bản thân mình. Thầy cô với cha mẹ chỉ cho mấy đứa một cái phương hướng tốt, bọn ta cũng không phải lúc nào cũng đúng nhưng đều muốn mấy đứa đi đúng đường. Mấy đứa còn trẻ, chắc chắn sẽ phải đối diện với chuyện đúng, chuyện sai nhưng vĩnh viễn không được hối hận.”
Hàn Khâm quay trở lại, Thời Nghiên đang ngồi ăn cơm, má hơi phồng lên nhìn anh, như muốn hỏi có chuyện gì.
Hàn Khâm nhìn cô giống như một chú chuột đang giữ thóc, đột nhiên chơi xấu nhéo má cô, cô thiếu chút nữa thì phun ra, vỗ vỗ tay anh ý bảo đừng làm loạn.
“Không có chuyện gì. Thầy Tống hỏi tôi viết bản kiểm điểm tốt chưa thôi.”
“Không hỏi gì tớ chứ?” Thời Nghiên không yên tâm hỏi. Hàn Khâm nở nụ cười và hỏi: “Hỏi cậu làm gì?”
“Vậy thì tốt.” Thời Nghiên tiếp tục cầm bút viết bản kiểm điểm.
Sắc mặt ủy viên học tập có chút khó coi quay đầu lại nhìn, lại thấy ánh mắt lạnh như băng của Hàn Khâm, nhất thời cả kinh lập tức quay lại làm chuyện riêng, sợ tới mức run rẩy nắm chặt tay.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Thời Nghiên đi ra cổng trường mua đồ ăn, ngồi bên cạnh đường băng chạy vừa ăn vừa xem. Không lâu sau, loa phát thanh kêu mọi người tập hợp lại, Hàn Khâm cầm tờ giấy và chậm rãi đi lên bậc thang.
Thời Nghiên ăn một miếng cơm, nhìn Hàn Khâm mặc đồng phục màu xanh lam dưới ánh chiều tà đang từ từ mở trang giấy trên tay ra, đi từng bước vững vàng.
Mọi người dần dần tập trung lại, bắt đầu nghi ngờ chỉ trỏ.
“Chuyện gì vậy? Đây không phải là học thần lớp 12 của trường mình sao?”
“Vãi, sao lại lên khán đài? Phạm lỗi gì sao?”
“Anh ấy hình như có chút đẹp trai nha.”
“Đương nhiên, trai đẹp cũng công nhận đấy. Mấy chị lớp 12 năm trước vẫn còn lưu luyến không muốn tốt nghiệp đâu, còn gửi cho anh ấy không ít thư tình trong ngăn bàn.”
“Thư tình đâu?”
“Đương nhiên là đã đem bán giấy vụn hết rồi.” Đột nhiên Cung Tây Thi từ đâu xuất hiện, còn nói một tin bí mật: “Bán được không ít tiền đâu đấy.”
Thời Nghiên bật cười, cũng đúng lúc này, tiếng của Hàn Khâm từ trên micro truyền đến.
“Các bạn học thân mến, thưa các thầy cô, em là Hàn Khâm lớp 12. Hôm nay kiểm điểm vì giờ tự học hôm qua đã tự ý trốn học, lý do là vì chuyện cá nhân…”
Người bên dưới nghe xong bắt đầu xôn xao, không biết là ai to gan nói: “ĐM thật, học bá cũng thật trâu bò. Ngày đầu tiên trong tiết tự học đã trốn học.”
Hàn Khâm hơi nhíu mày, quét mắt xuống bên dưới.
Thời Nghiên nhìn người vừa nói, lại là Chu Hạo lớp 9, đúng là một cái đầu gỗ.
Lâm Thần Thư và Tạ Dương đứng bên dưới cũng cười lăn lộn: “Vãi thật đấy, Hàn Khâm mà cũng có ngày hôm nay. Mày có mang điện thoại không? Mau chụp lại khoảnh khắc này đi.” Tạ Dương đẩy đẩy Lâm Thần Thư, lúc này Lâm Thần Thư mới phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“….Tại đây cam đoan, lớp 12 là thời điểm quan trọng, bài vở và việc học là công việc chính. Cam đoan sẽ không phạm phải sai lầm, nếu có lần sau sẽ nhận hình phạt.”
Hàn Khâm nói xong, lười biếng cúi đầu. Thầy Tống ho khan một tiếng, đứng ở trên lầu nói: “Hy vọng mọi người sẽ coi đây là một lời cảnh cao, mau bắt đầu chạy đều.”
Hàn Khâm vò tờ giấy, bước xuống bên dưới. Người bên dưới cũng lập tức giải tán, bắt đầu chạy bộ.
Thời Nghiên ăn cơm xong cũng bắt đầu chạy.
Hàn Khâm đuổi theo cô, đưa cho cô tờ giấy kia. Thời Nghiên đang định cầm lấy thì đột nhiên giọng của thầy Tống truyền đến: “Thời Nghiên, em đang làm gì vậy? Chậm như ốc sên thế, chưa ăn cơm à?”
Thời Nghiên sợ mức run run, cũng không cầm lấy tờ giấy kia mà bắt đầu tăng tốc.
Hàn Khâm bất lực, thầy Tống này cũng thật là…nhìn trông cũng rộng lượng đấy nhưng hóa ra cũng chỉ là quỷ hẹp hòi.
Chạy xong, cả người Thời Nghiên dựa lên lan can thở: “Thầy Tống cũng quá độc ác đi, gọi tớ những ba lần rồi. Lúc trước tớ lười biếng cũng đâu thấy thầy ấy để ý?”
Cung Tây Thi mệt thở không ra hơi, giống như một vũng bùn ở bên cạnh. Từ ngày hôm trước bắt đầu tập chạy, kêu gào muốn gầy.
Nhưng mà mới chạy được một nửa thì đã kêu gào từ bỏ.
Sau khi nghỉ ngơi thì chính là tiết tự học, Thời Nghiên ngồi ở bàn mở sách vở ra, nhìn Hàn Khâm, đang định nói chuyện thì Hàn Khâm đã cướp lấy sách luyện tập của cô, bắt đầu nói: “Làm hai trang này xong, còn có…”
Quyển nào cũng phải làm, Thời Nghiên sợ hãi: “Tớ…tớ làm không được đâu.”
“Không biết thì hỏi tôi.” Hàn Khâm lạnh lùng cự tuyệt cô lên án.
Thời Nghiên cứng miệng, bất đắc dĩ mở vở ra làm đề.
“Cậu không yêu tớ, không tốt với tớ. Trước kia cậu không như này, cậu thay đổi rồi, đúng là đàn ông.” Thời Nghiên tức giận nói. Hàn Khâm thu hết lời nói của cô lại, bình tĩnh trả lời: “Vậy sao?”
“Đàn ông đúng là thứ đáng ghét.” Thời Nghiên hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh. Ánh mắt Hàn Khâm dừng lại trên quyển vở của cô, nói: “Chê ít à?”
“Không có.” Vẻ mặt Thời Nghiên đầy đau khổ. Cô làm đến đề thứ hai thì gặp khó, nhẹ nhàng đẩy quyển vở đến trước mặt anh: “Chỗ này làm như nào vậy?”
Hàn Khâm dừng bút, đưa mắt nhìn qua. Thầy Tống đứng ở sau cửa kính nhìn vào, đầu tức giận đến bốc khói, đẩy ra cửa rồi tiến vào: “Hai đứa đang làm gì đấy?”
Thời Nghiên bị dọa nhảy dựng lên, Hàn Khâm xoay người, nhìn ông bằng ánh mắt khinh bỉ, bất đắc dĩ đưa quyển vở ra: “Giảng đề ạ! Thầy Tống, thầy có thể không dọa người được không? Dọa ngốc người ta, thầy thay em thi vào đại học nhé?”
Thầy Tống vỗ anh một cái, nghi ngờ nhìn hai người. Trước mặt Thời Nghiên đều là sách luyện đề, thật sự không có vấn đề gì mới ho khan hai tiếng, liếc mắt nhìn mấy học sinh khác: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau tự học đi.”
Nói xong thì rời đi. Thời Nghiên nhìn ông ấy rời đi, nghi ngờ hỏi: “Có phải thầy Tống đã biết được điều gì không? Tớ có cảm giác thầy ấy đặc biệt nhắm vào hai đứa mình.”
“Không biết. Nghe kỹ đi không tí lại quên.” Hàn Khâm trả lời có lệ rồi lại tiếp tục giảng đề.
Buổi tối khi tan học, Thời Nghiên cùng với Hàn Khâm và Cung Tây Thi cùng nhau đi về, nhà ba người đều ở cùng một hướng. Thầy Tống không nói gì chỉ kéo Cung Tây Thi lại nói chuyện, nói cô nàng phải đi theo hai người bọn họ, trên đường không an toàn, một tấc cũng không rời.
Cung Tây Thi cảm thấy kỳ lạ, chuyện này cũng phải nói riêng với cô sao? Hơn nữa cô nàng cũng sẽ không làm vậy, đi một mình rất đáng sợ nha.
Thời Nghiên càng thêm khẳng định là thầy Tống đã biết gì đó, có chút bất đắc dĩ: “Thầy Tống phòng cậu như phòng cướp vậy.” Cô nói với Hàn Khâm.
Hàn Khâm chỉ cười, không nói gì.
“Nhưng mà chúng ta không chậm trễ việc học tập thì cũng không sao.” Thời Nghiên thoải mái nói. Hàn Khâm lại hừ một tiếng: “Tôi thì không sao, cậu chắc chắn không?”
“Tớ chắc chắn…” Thời Nghiên trợn mắt nói dối, dù sao cô cũng không thừa nhận.