Buổi chiều tan học, trong trường vang lên tiếng hoan hô, trừ lớp 12 thì mọi lớp khác đều được nghỉ. Lớp 12 chỉ học buổi sáng, buổi chiều không cần vất vả đi học, tất cả đều giống như bị điên.
Thời Nghiên đi theo Hàn Khâm ra ngoài, Mục Niên nhìn thấy cô thì gọi cô lại: “Anh Trình Chi muốn mời em ăn cơm, muốn giải thích với em về chuyện lần trước.”
Hàn Khâm hơi dùng sức cầm tay cô, Thời Nghiên nở nụ cười: “Để lần sau đi, hôm nay em có việc rồi. Anh giúp em nói với anh ấy một tiếng đi, thật xin lỗi!”
Nói xong lập tức bị Hàn Khâm lôi đi, Mục Niên nhíu mày nhìn về phía Hàn Khâm.
“Về nhà đón Hi Hi trước, cậu có muốn dẫn theo em trai đi không?” Hàn Khâm hỏi cô, cô lắc đầu: “Gần đây em ấy bị cảm, không đi không đi, nếu không mẹ tớ sẽ đánh tớ mất.”
“Vậy đi, cậu ở trước cửa khu nhà đợi tôi.” Hàn Khâm đạp xe đưa cô về khu nhà. Thời Nghiên nhìn sắc trời, hỏi: “Hàn Khâm, liệu có tuyết rơi không?”
“Còn sớm.” Anh thản nhiên mở miệng. Thời Nghiên cười: “Chúng ta gặp nhau rất nhanh đã được một năm, lần đầu gặp anh lúc đấy không có tuyết rơi.”
“Tuyết sẽ rơi trước đêm giao thừa rồi lại tan.” Anh nói. Thời Nghiên ồ một tiếng, cô không nhớ rõ, đối với cô ấy chuyện của năm trước đã qua lâu rồi.
Hàn Khâm đón Hàn Hi Hi xong thì ba người đến quảng trường nhỏ, ở đây không ít người. Hàn Khâm lôi hai người đi xuyên qua đám người, Thời Nghiên mua cho Hàn Hi Hi một cái kẹp tóc có hình con nai nhỏ, kẹp lên trên đầu trông vô cùng đáng yêu.
Thời Nghiên chụp ảnh cho cô bé. Hàn Khâm nhìn về phía hai người, đột nhiên hỏi: “Trong mộng của cậu có Hi Hi, con bé cũng được cậu cứu ra khỏi nước đúng không?”
Thời Nghiên sửng sốt, hơi ngẩng đầu, nhìn về cây thông noel ở phía trước: “Hàn Khâm, cái cây thông noel kia lớn thật đấy! Có thể cầu nguyện không? Ông già noel sẽ thỏa mãn lời cầu nguyện của ta đúng không?”
Anh nở nụ cười, ngồi trên ghế nhìn cô, trêu chọc nói: “Đó là cây thông noel, không phải là ngôi sao ước nguyện, thấy cái gì thì đều phải ước sao? Có phải lúc nhìn thấy cái ao cũng thả tiền xu vào?”
Thời Nghiên bĩu môi nhìn anh đầy bất mãn, hừ một tiếng, lôi Hàn Hi Hi đi vào bên trong, Hàn Khâm vội vàng đi theo. Nhiều người, chỉ cần không chú ý một chút là sẽ lạc mất.
“Oa, cái cây này thật lớn!” Hàn Hi Hi ngạc nhiên nhìn cái cây, trong mắt tràn ngập sự tò mò, Thời Nghiên mím môi gật đầu: “Đúng là rất lớn.”
Chỉ là dù có như nào đi nữa thì cũng nên làm cẩn thận một chút. Nếu không phải sắp đến ngày lễ thì bình thường cũng chẳng có mấy người đến xem.
Thấy không ít người chụp ảnh, Thời Nghiên kéo góc áo Hàn Khâm, anh nhìn cô bất đắc dĩ, hơi nghiêng người nhìn vào máy ảnh theo cô cùng chụp thêm vài tấm ảnh với Hàn Hi Hi.
Thời Nghiên nhìn điện thoại cười, ngẩng đầu nhìn qua dòng người. Đột nhiên cô kéo tay Hàn Khâm, anh cảm thấy kỳ quái nhìn cô: “Muốn chụp tiếp sao?”
“Không phải, tớ nhìn thấy Đào Hân.” Thời Nghiên kiễng chân, nhìn xuyên qua dòng người. Lúc Đào Hân còn đi học, cô ấy là một học sinh trung bình, tính tình điềm đạm, ít nói. Bình thường không có ai chú ý đến, sau này cô ấy thôi học, Thời Nghiên mới để ý đến.
Hàn Khâm cũng không ngạc nhiên lắm: “Có lẽ người ta đến đây đi chơi.”
“Không đâu! Tớ nhìn thấy đó là đám người đã ngăn chúng mình ở KTV.” Thời Nghiên nói. Hàn Khâm sửng sốt, hơi nhíu mày: “Cậu quan tâm người ta làm gì?”
“Cô ấy…sẽ không nguy hiểm gì chứ?”
“Đấy là chuyện của cô ấy. Những người đó cũng không phải người tốt, bọn họ buôn lậu nhiều thứ, còn cùng đi với những người không sạch sẽ. Sau này cậu coi như đừng nhìn thấy bọn họ.”
“Lần trước cũng vì cái này mà Tào Kỳ Kỳ…”
“Đúng vậy! Cậu đừng nghĩ nhiều, không liên quan đến cậu.” Hàn Khâm không muốn nói nhiều. Thời Nghiên gật đầu: “Cậu cũng không có quan hệ gì đến họ.”
“Đương nhiên tôi không có.” Hàn Khâm nghiêm túc nhìn cô, giống như một lời hứa. Thời Nghiên gật đầu: “Tớ biết mà.”
“Nhưng mà có phải Đào Hân yêu đương với người kia không? Nhìn trông vô cùng thân mật.” Thời Nghiên thời dài: “Dù sao là một cô gái trẻ thì cũng không nên yêu một dân xã hội. Tớ sẽ không giống vậy, khi còn trẻ tớ sẽ gặp một người khiến cho tớ cảm thấy đáng nhớ suốt đời.”
Hàn Khâm nhìn về phía cô, nở nụ cười: “Vậy sao?”
“Cho nên về sau có không gặp được thì bây giờ phải nhanh bắt lấy.”
Hàn Khâm hơi đỏ mặt, không biết có phải do gió thổi hay không, anh cầm tay Hàn Hi Hi, hỏi: “Muốn uống trà sữa không? Anh đi mua cho em.”
Đương nhiên Hàn Hi Hi sẽ không từ chối, lập tức gật đầu đồng ý. Hàn Khâm kéo hai người ra khỏi đám đông, đến tiệm trà sữa mua đồ.
Thời Nghiên liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Đào Hân cùng mấy người Đại Thành ăn uống bên kia, lập tức ôm lấy Hàn Hi Hi núp sang chỗ Hàn Khâm, anh cũng không nhiều lời nghiêng người sang.
Thời Nghiên cầm trà sữa kéo Hàn Hi Hi đi trước, Hàn Khâm ở lại tính tiền, vừa mới lấy tiền ra thì đã có người trả tiền trước.
Hàn Khâm hơi nghiêng đầu, nhìn Thời Nghiên kéo Hàn Hi Hi sang bên kia quảng trường.
“Hàn Khâm, tối rồi còn đi một mình sao? Cô đơn vậy, nếu không chê thì đến chỗ tao chơi một chút?” Đại Thành tựa đầu lên tường vừa hút thuốc vừa cười nhìn Hàn Khâm. Anh quay đầu, liếc mắt nhìn Đào Hân. Cô ấy lập tức cúi đầu không nhìn anh, hình như có chút ngượng ngùng.
“Không cần! Bạn gái đang chờ ở đằng trước.”
“Sao lại không giới thiệu vậy?” Đại Thành tiếp tục cười: “Tiểu Hân nói, bạn gái của mày cùng lớp với mày. Ngoại hình không tồi, sao lại không giới thiệu?”
“Không cần! Điều kiện nhà cô ấy tốt, cha làm luật sư, gia đình quản giáo rất nghiêm khắc.” Hàn Khâm thản nhiên nói. Nói xong sắc mặt mấy người kia đột nhiên biến sắc, Đại Thành sửng sốt, cứng nhắc cười: “Nếu thế thì thôi đi. Nhưng mà Hàn Khâm sao mày có thể ra tay với một con thỏ ngoan như vậy thế?”
“Không phải sói…đều ăn thịt thỏ sao?”
Hàn Khâm cười, như có như không nhìn về phía Đào Hân. Đại Thành cười ra tiếng: “Đi đi, thoải mái đi chơi, tao không làm phiền mày nữa.”
Hàn Khâm đi rồi, Đại Thành mới mắng một tiếng: “Mẹ nó, cái thằng không sợ chết, tìm con gái nhà luật sư, nghĩ bản thân mình sạch lắm à?”
“Không phải, thật ra Hàn Khâm cũng chưa làm cái gì mà.” Có người nghi ngờ nói. Đại Thành cười mắng: “Mày thì biết cái gì?”
Đào Hân nhìn về phía Hàn Khâm với ánh mắt kỳ lạ: “Trước kia em còn ở trường học nghe nói cậu ta rất lợi hại, mọi người bên kia không ai dám chọc đến.”
“Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, người ta cũng không thèm để ý đến.” Có người hừ một tiếng, Đại Thành thì lại liếm răng nanh cười.
Thời Nghiên cầm trà sữa uống hai ngụm lại bị nóng đến lè lưỡi, Hàn Hi Hi thì nhìn xung quanh xem có cái gì chơi vui không.
Lúc Hàn Khâm đi đếm, Thời Nghiên nhìn anh: “Bọn họ không gây khó dễ gì cho cậu chứ?”
“Không có. Lần trước là do Tào Kỳ Kỳ, tôi cũng chẳng động đến bọn họ.”
“Vậy thì tốt. Đối với những người này tốt nhất là nên giữ khoảng cách.”
“Chút nữa xem xong pháo hoa thì trở về.” Hàn Khâm nhìn thời gian cũng không còn sớm, Thời Nghiên không nói gì, có chút luyến tiếc.
Hàn Khâm mặc kệ cô không muốn, thời tiết rất lạnh, ngày mai còn có buổi đọc sách sáng sớm, không thể ở lại lâu hơn.
Pháo hoa được bắn lên, âm thanh rất lớn nhưng cũng rất đẹp. Thời Nghiên nhìn lên trời, Hàn Khâm nhìn pháo hoa rồi lại quay đầu nhìn về phía Thời Nghiên. Thấy cô đang nhìn pháo hoa, tất cả ánh sáng đều chiếu lên mặt cô, ánh mắt giống như ngọc lưu ly, phản chiếu lại tất cả ánh sáng.
“Hàn Khâm, tớ muốn mãi mãi cùng cậu đón ngày Giáng sinh, dù là tết âm hay tết dương, cả lễ tình nhân. Mỗi ngày, mỗi ngày đều muốn trải qua cùng cậu.” Cô vô tình nói ra. Hàn Khâm hơi ngạc nhiên.
“Cậu khóc cái gì?” Anh hỏi. Cô cảm thấy kỳ lạ nhìn anh: “Có sao?”
Hàn Khâm thở dài, vươn tay ôm lấy Thời Nghiên, vỗ nhẹ lên lưng cô: “Không có ác mộng, đừng tự dọa bản thân.”
“Tớ không gặp ác mộng.”
“Tất cả đều là ác mộng, còn nói không có.” Anh lạnh giọng nói. Thời Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt đẫm lệ. Pháo hoa vẫn còn đang bắn, Hàn Khâm cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi cô, xâm nhập từng chút một.
Hàn Hi Hi che mắt, ngoảnh mặt về phía bọn họ cười hì hì.
Sau khi trở về, Hàn Khâm nói với Thời Nghiên: “Ngày mai tiếp tục làm đề trắc nghiệm. Hôm nay nhiều quá cũng không tốt, sẽ không nhớ được.”
“Tớ nhớ, chỉ là đổi cách khác tớ sẽ không nhớ được.”
“Cậu chỉ học bằng cách nhớ, căn bản không hiểu gì.” Hàn Khâm liếc mắt nhìn. Thời Nghiên cúi đầu nói: “Tớ biết rồi.”
“Lại đây.” Đột nhiên Hàn Khâm nói, vẫy tay với cô còn Hàn Hi Hi thì đã về nhà rồi.
Thời Nghiên cảm thấy kỳ lạ nhìn anh, đi đến: “Làm sao vậy?”
Tay anh xoa xoa mặt cô: “Dính gì này.”
Sau đó còn nói thêm: “Ngủ ngon!”
“Được!” Thời Nghiên gật đầu nhìn anh.
Hàn Khâm nở nụ cười: “Cậu yên tâm đi. Ác mộng mãi mãi là ác mộng, cảnh trong mơ khác với đời thật.”