Thời Nghiên mua bánh rán ở một cửa hàng gần cổng bệnh viện, bên trong còn cho xoài, ăn rất ngon.
Về đến nhà, Thời Nghiên chỉ thấy Hàn Hi Hi và bà nội. Cô đưa bánh cho Hàn Hi Hi rồi hỏi: “Anh trai em đâu rồi?”
“Anh đã ra ngoài tìm việc rồi rồi ạ! Không biết là có tìm được không?” Cô bé vừa ăn vừa trả lời.
Thời Nghiên gật đầu, cũng không trở về, ngồi đợi. Bà nội cầm ra một cái đế để làm giày, có chút khó khăn nhưng vẫn vui vẻ trò chuyện cùng Thời Nghiên.
Lúc Hàn Khâm trở về thì nhìn thấy Thời Nghiên đang ngồi trong phòng khách chờ anh, nhìn đến mức hai mắt đều phát sáng.
“Cậu về rồi sao?” Cô hỏi vô cùng tự nhiên, giống như đã từng hỏi rất nhiều lần. Anh nở nụ cười: “Ừ! Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Được.” Thời Nghiên đứng dậy, đi theo anh ra ngoài: “Cậu ăn cơm chưa?”
“Tôi đã ăn rồi.” Hàn Khâm trả lời, cô gật đầu: “Được rồi, xem ra tớ không được ăn ké nữa rồi. Buổi tối còn phải đi trông bà ngoài nữa.”
“Cậu định nói với tớ cái gì?” Cô hỏi.
Hàn Khâm đứng ở dưới đèn đường nhìn cô, do dự, cô cũng không thúc giục, chờ anh nói.
“Thời Nghiên, cậu muốn thi đại học Y…. Có thể tôi sẽ không thi cùng với cậu.”
Cô ngạc nhiên, lập tức đỏ mắt: “Là ý gì?”
“Tôi muốn thi đại học Chính trị.” Hàn Khâm nói. Cô thu nước mắt lại, nhíu mày nhìn anh: “Cái gì? Sao lại như thế?”
Hàn Khâm nhìn cô không nói gì. Thời Nghiên nhớ tới điều gì đó lập tức hỏi: “Cậu đi ăn cơm với ai?”
“Cha tớ.” Anh thẳng thắn nói. Nghe thế cô hít một hơi rồi nói: “Cha tớ là …”
“Tôi không biết, nhưng anh không còn ai có thể tin tưởng.” Anh thản nhiên nói.
Thời Nghiên nhìn anh, không biết nên nói gì, có gì đó mắc ở cổ họng.
“Đại học Chính trị và đại học Y ở cùng một thành phố nhưng cách nhau nửa cái thành phố. Thời Nghiên, điểm của cậu tôi không dám chắc, hơn nữa cậu cũng không hợp.” Anh nghiêm túc nói.
Thời Nghiên mím môi, buồn rầu nói: “Thật sự sẽ không thi đại học Y sao?”
“Nếu cậu không muốn tôi đi, cậu nói cái gì tôi cũng nghe.”
Thời Nghiên cúi đầu, nắm lấy vạt áo, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Mùa hè vừa mới đến, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tớ… Tớ không có ý kiến gì. Nếu cậu đi học trường khác, sau đó gặp rồi thích một cô gái khác thì phải làm sao? Nếu sau khi tốt nghiệp, cậu không cần tớ nữa thì chúng ta lập tức chia tay,”
Đột nhiên anh ôm lấy cô: “Thời Nghiên, con người tôi không có ưu điểm gì, trước khi cũng không có. Nhưng bây giờ có, tôi sẽ một lòng với cậu cho đến một ngày nào đó cậu vứt bỏ anh.”
“Tớ sẽ không làm thế.” Cô lập tức mở miệng: “Hàn Khâm, lần nào cậu cũng như vậy làm cho tớ không biết phải làm sao. Tpứ còn đang nghĩ chúng ta sẽ học chung một trường với nhau, kết quả cậu lại cứ như thế bỏ rơi tớ.”
“Tôi xin lỗi…” Anh nói xin lỗi, Thời Nghiên chỉ thở dài.
Hôm đến trường điền nguyện vọng, tinh thần thầy Tống rất tốt, nhìn bọn họ cười. Cha Thời đi họp phụ huynh, Thời Nghiên và Cung Tây Thi ăn kem ở bên ngoài sân thể dục. Trong nhà Hàn Khâm không có cha mẹ, bà nội lại không tiện đi lại, anh ngồi giữa một đống người lớn trung niên có chút chói mắt, lại làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
“Thời Nghiên, cậu bao nhiêu điểm?”
“605.” Thời Nghiên không để ý nói: “Hàn Khâm thi được 702.”
Cung Tây Thi sửng sốt: “Hai người… lợi hại vậy?”
“Thời Nghiên, cậu nhất định có thể đi vào đại học Y, nghe nói năm nay điểm không cao, tớ cũng không đến 600…”
“Không sao, có rất nhiều trường có thể đỗ.” Thời Nghiên thở dài.
“Sao cậu lại không vui vậy? Điểm này của Hàn Khâm sẽ có rất nhiều trường tranh giành, nói không chừng đại học Y sẽ miễn học phí cho cậu ta.” Cung Tây Thi cảm thấy kỳ quái nhìn cô.
Thời Nghiên lắc đầu: “Không phải… Cậu ấy không thi đại học Y.”
“Cái gì? Vậy còn cậu? Cậu ta để cậu lại một mình sao? Tớ biết ngay mà, đàn ông đều là cái móng lợn.” Cung Tây Thi lập tức tức giận nói. Thời Nghiên bất đắc dĩ nhìn cô nàng: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, cậu ấy thi đại học Chính trị, tớ vào đại học Y trong cùng một thành phố.”
Cung Tây Thi nghe thế thì cảm thấy kỳ lạ: “Sao lại vào đại học Chính trị? Tớ không thấy Hàn Khâm thích chuyên ngành này lắm.”
“Cha mẹ cậu ấy…” Thời Nghiên nhắc nhở, lúc này Cung Tây Thi mới giật mình, khó xử nói: “Vậy cậu không buồn sao?”
“Buồn chứ, nhưng cũng đâu có cách nào. Chúng tớ cũng không có khả năng sẽ mãi mãi yêu nhau và kết hôn cả đời được.”
“Cũng đúng. Tớ cũng không biết nên đi đâu…” Cung Tây Thi bắt đầu lo lắng.
Họp xong, cha Thời tươi cười đi ra ngoài, còn nói chuyện với thầy Tống. Thời Nghiên đi đến gần, thầy Tống lại nở nụ cười với cô: “Lớp 12 rất cố gắng, điểm thi không tồi, trong trường tổng cộng cũng không có mấy điểm trên 600 đâu.”
Thời Nghiên cầm giấy nguyện vọng mà ngẩn người, cha Thời đứng bên cạnh cô nhìn danh sách tên trường: “Con gái, con nên chọn thật kỹ, chọn sai thì sau này chỉ có thể chịu thiệt.”
Thời Nghiên hừ một tiếng: “Còn không phải tại cha, nếu không con cũng không khó chọn.”
“Điểm cao như vậy mà còn khó sao?” Cha Thời giả vờ câm điếc. Thời Nghiên thở dài, bắt đầu điền vào giấy nguyện vọng, viết tên trường mà cô muốn.
Hàn Khâm ngồi trên ghế, trong lúc đó thì các cha mẹ khác đều đang nói chuyện với các giáo viên. Một mình anh im lặng ngồi cầm bút viết, hơi ngẩng đầu nhìn thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa đứng ngoài cửa sổ, tươi cười rạng rỡ, đột nhiên quay đầu lại nhìn anh, cười với anh.
Hàn Khâm không nhịn được nở nụ cười rồi lại thở dài, nhíu mày điền đại học Chính trị xuống giấy nguyện vọng.
Hàn Khâm đứng thứ nhất toàn trường, đứng thứ hai toàn thành phố, chỉ kém hơn người thứ nhất 2 điểm. Vì chuyện này mà thầy Tống đặc biệt chạy đến nhà Hàn Khâm, nói chuyện với bà nội, còn cầm học bổng đến nói là bộ giáo dục biết hoàn cảnh của gia đình nên phê xuống.
Tâm tư của bà nội mềm yếu, khóc một hồi lâu. Hàn Hi Hi cũng ngạc nhiên, thành tích của bản thân còn kém xa anh trai, lần đầu biết nhà mình còn có một học bá(*).
(*) Học bá: Học sinh chăm chỉ học tập, điểm cao, học sinh giỏi toàn diện.
Trước khi giấy trúng tuyển gửi đến, Hàn Khâm nhận không ít điện thoại đều là từ các trường đại học, tất cả anh đều từ chối, kiên trì vào đại học Chính trị.
Có lẽ vì điểm thi vào đại học cao nên việc làm gia sư của anh tốt hơn, có thể nói, anh vô cùng được săn đón. Hằng ngày, Thời Nghiên đều vào bệnh viện với bà ngoại. Anh cũng nhận hai chỗ, mấy đứa nhỏ đều dễ ở chung, chỉ là mấy cậu bé có chút nghịch ngợm.
Làm cho người khác tức giận, hai cậu bé hôm trước còn nghịch ngợm hôm nay đã biết sợ, còn học hành nghiêm túc. Cha mẹ hai nhà cũng đối xử với anh rất lịch sự, tiền lương cũng không tệ.
Giấy trúng tuyển được Thời Nghiên chạy tới bưu điện lấy trong một ngày nắng nóng, nhìn hai tờ giấy trúng tuyển, cô vui vẻ cười toe toét. Đầu tiên là mang đến bệnh viện cho bà ngoại xem, nhận lúc người lớn không có ở đây, cô còn trộm cho bà ngoại giấy trúng tuyển của Hàn Khâm.
“Bà ngoại, bà phải giúp cháu giữ bí mật đó, đây là giấy trúng tuyển của anh ấy. Sau này cháu và anh ấy sẽ học ở thành phố khác rồi cháu sẽ thành một bác sĩ, còn anh ấy thì sẽ thành một luật sư.”
(**): Tốt nghiệp rồi nên xưng hô của Hàn Khâm và Thời Nghiên sẽ thay đổi từ bây giờ nhé!
Bà ngoại gầy yếu đang phải cắm ống dẫn nghe thấy lời nói của cô cười không ngừng: “Con gái lớn rồi không giữ lại được.”
Thời Nghiên nở nụ cười: “Nào có. Chờ bà ngoại khoẻ lại cháu sẽ dẫn anh ấy tới gặp bà.”
Mục Trình Chi đứng ở cửa, lưng dán lên vách tường, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Cậu ta từng nghĩ bản thân là bùn nước, cô là ánh mặt trời sáng chói, cuối cùng sẽ có một ngày cô dẫn mình ra khỏi vực sâu. Sau này, cậu ta mới biết bản thân mình đã sai, cô là chùm sáng, là đèn đường không dẫn được ai. Chỉ có Hàn Khâm dọc theo ánh sáng rời đi mới có thể nhìn thấy.
Hàn Khâm trở về từ nhà học sinh, nhìn thấy Thời Nghiên chạy về khu nhà lập tức đi theo: “Chạy cái gì?”
“Sao anh về muộn vậy?” Cô lập tức dừng lại, thở hổn hển, trên trán đều là mồ hôi.
“Cha mẹ học sinh giữ anh lại ăn cơm, giấy trúng tuyển của anh đâu?”
“Nè.” Thời Nghiên cẩn thận lấy ra rồi đưa cho anh. Hàn Khâm mở ra thì thấy: “….Của anh?”
“Anh xem trước cái của em đi, như vậy sẽ không có gì để khoe khoang.” Thời Nghiên nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ. Hàn Khâm nhướng mày nhìn: “Chữ hiệu trưởng viết không tồi.”
“Em không đưa giấy trúng tuyển cho anh nữa.” Thời Nghiên tức giận, làm bộ muốn cướp lại. Anh hơi tránh đi: “Được rồi! Em thi rất tốt, sinh viên đại học thân mến.”
“Anh cũng thế, sinh viên đại học thân mến!” Cô đưa giấy trúng tuyển cho anh, nhân tiện cũng đáp lại anh.
Hàn Khâm nhìn giấy trúng tuyển, sắc mặt vui vẻ.
…
Cuối cùng, bà ngoại cũng không sống qua nghỉ hè, ngay cả tiệc ăn mừng Thời Nghiên lên đại học cũng chưa ăn. Thời Nghiên lại có một suy nghĩ khác, mỗi ngày bà ngoại đều ở trong bệnh viện chịu đủ loại tiêm chích giày vò, cái này cũng giống như một loại giải thoát.
Cô đã khóc trong suốt 7 ngày đầu của bà ngoại. Sau khi trong nhà làm xong tang sự mới bắt đầu chuẩn bị tiệc mừng lên đại học.
Vốn dĩ cô cũng định đi tiệc mừng lên đại học của bạn cùng lớp nhưng bởi vì tang sự của bà nên đã từ chối. Lần này, tiệc mừng của cô lại có không ít người đến.
Hàn Khâm nhìn mặt cô tái nhợt nghiêm túc chuẩn bị nước trà, cảm thấy hơi đau lòng, lập tức giúp cô bưng vài lần nhưng lại sợ người khác đàm tiếu nên không làm nữa.
Các mợ và cha mẹ đang để tang cũng cố gắng gượng cười. Tiệc mừng của Mục Niên được tổ chức cùng với Thời Nghiên, vừa tiết kiệm thời gian và dù sao thì hai người cũng học chung một lớp. Lê Hiểu Văn đã gọi mấy cuộc điện thoại cho cô, bởi vì không có cách đến nên đành phải nói đợi cho đến khi cô đến trường thì gửi cho cô ấy một tin rồi cùng nhau đi ăn cơm.
Mục Niên cũng học đại học ở Đế Đô, là đại học ngoại ngữ.
Mấy bạn học một bàn, Thời Nghiên ngồi xuống ăn cơm, bọn họ đều ngồi tại chỗ mời rượu, tất nhiên là mời Hàn Khâm. Bình thường bọn họ ở trường không dám động vào anh, ở bên ngoài cũng không dám, vất vả lắm mới đợi được cơ hội. Tiệc mừng của Thời Nghiên, Hàn Khâm làm sao mà không nể mặt được.
Hàn Khâm bất đắc dĩ, uống mấy chén.
“Mau uống đi, đây là rượu đã ủ lâu đấy.”
“Có nghĩa là bình thường hai người rắc cơm chó cho chúng tôi, chúng tôi đã nhịn lâu lắm rồi.”
Tất cả mọi người đều ồn ào, Mục Niên ở bên cạnh cười không nói gì, Thời Nghiên bất đắc dĩ đỏ mặt. Bên ban người lớn cũng đang ầm ĩ, không quan tâm đến bên này được.
Cơm nước xong xuôi, mọi người cũng rời đi, người lớn cũng đã giải tán. Hàn Khâm ngồi ở bên dưới, trên đống ghế đã được dọn dẹp, một mình anh ngồi ở đó.
Lúc Thời Nghiên xuống dưới thì thấy anh ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần.
Cô đi đến, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh anh: “Anh uống hơi nhiều sao?”
Anh đáp lại một tiếng nhưng không mở mắt ra.
“Anh tổ chức tiệc mừng chưa?”
“Sẽ làm, gia đình chú anh sẽ đến.” Anh mở mắt ra nhìn lên trần nhà: “Tạm thời anh sẽ không chống đối ông ta, anh sẽ chờ.”
“Cha em nhất định sẽ giúp anh.” Thời Nghiên dựa sát vào người anh, ngửi được mùi rượu rất nặng, lập tức nhíu mày: “Mùi rượu nặng quá! Mình về thôi, ở đây cũng không còn việc của em.”