Em Muốn Tin Tức Tố Của Anh

Chương 63: Nhiễu giường làm thanh mai (Một)



Kiều Tẫn đỏ mặt, luôn cảm giác mỗi lần mình hô hấp đều mang theo một luồng khí nóng bỏng.

"Không được." Lục Hàm Châu một câu từ chối.

Kiều Tẫn oan ức hé miệng, "Anh vừa mới nói em có thể tự mình quyết định mà? Thật sự không cần nhiều gương như vậy, anh còn... Còn dùng nó..."

Lục Hàm Châu nhìn cậu mặt hồng thấu, cố ý hù dọa: "Kiều Kiều, tin tức tố lan ra rồi."

Kiều Tẫn bị hắn dọa đến ngơ một lúc, theo phản xạ đưa tay che đi tuyến thể. Lục Hàm Châu nhìn cậu vừa bị dọa sợ liền mắt đỏ bừng cọ cọ hắn, Lục Hàm Châu giả vờ không rõ hỏi: "Sao vậy?"

"Anh cắn, cắn em một chút."

Lục Hàm Châu nhịn không được cười ra tiếng, "Đùa em thôi."

Kiều Tẫn nhẹ nhàng khịt khịt mũi, giống như xác thực xem có thật là có vị tin tức tố hay không. Từ sau khi tạm thời đánh dấu cậu liền dần dần học được cách khống chế tin tức tố cho nên không dễ dàng tự nhiên mà lan ra như vậy được.

"Anh lại đùa em."

"Không được làm nũng." Lục Hàm Châu cúi đầu cắn chặt lấy tuyến thể không hiện rõ lên, nhỏ giọng hỏi cậu: "Sao lại muốn dỡ xuống, đó là tôi đặc biệt làm cho em, em không thích?"

Kiều Tẫn thấp hơn hắn cho nên vừa vặn bị hắn ôm gọn trong lồng ngực. Bị thanh âm trầm thấp của hắn như cào đến tim ngứa ngáy, ngay cả nơi xương cụt cũng một trận tê dại.

"Không phải..."

"Nếu không ghét vậy sao lại muốn dỡ xuống? Nói dối sẽ bị đánh, lại quên rồi?"

Kiều Tẫn liên tưởng đến mỗi lần bị hắn làm bên trong phòng luyện vũ, đâu đâu cũng có gương phản chiếu từng tấc da thịt, loại cảm giác không có chỗ trốn này khiến cậu muốn hỏng mất.

Chưa hết, Lục Hàm Châu thậm chí còn nắm nơi đó của cậu đặt trên gương, dục vọng nóng hổi đột nhiên tiếp xúc với lạnh lẽo ngay lập tức kéo cậu đến cực hạn.

Mỗi lần đi vào phòng luyện vũ cậu đều hồi tưởng đến cảm giác đó, chân run đến không nhảy được.

"Anh nói em có thể tự quyết định rồi mà, dỡ xuống được không anh?"

Lục Hàm Châu trầm mặc vài giây, "Được rồi, dỡ thì dỡ."

Kiều Tẫn vui đến hai mắt sáng bừng lên, "Thật sao?"

"Thật."

Kiều Tẫn rất ít khi nóng nảy như vậy, hẳn đã rất thẹn thùng, về đến nhà liền giục hắn gọi người đến dỡ gương xuống.

"Không cần gọi người, chút nữa em giúp tôi dỡ gương xuống." Lục Hàm Châu xắn tay áo lên, tìm dụng cụ đến tự mình dỡ xuống một mảng gương.

Kiều Tẫn xem đến trợn mắt há mồm, sao cái này hắn cũng làm được?

Gương thực sự được lắp rất nhiều, phần ở trên nóc nhà không phải gắn bằng đinh mà trực tiếp gán ở phía trên. Lục Hàm Châu bất đắc dĩ nói: "Kiều Kiều, cái này tôi không làm được, dỡ xuống lại phải sửa chữa."

Kiều Tẫn chần chờ một chút, Lục Hàm Châu lại nói: "Lúc gán lên cũng tốn không ít tiền, lúc gọi người đến dỡ xuống tôi phải nói như nào với người ta đây? Nói đứa nhỏ trong nhà không thích gương vậy nhỡ người ta hỏi vì sao không thích vậy thì tôi phải... Dựa theo tình huống thực tế mà nói sao?"

Kiều Tẫn bị hắn dọa sợ, nếu người kia biết bọn họ ở trước gương làm... Làm loại chuyện kia.

"Vậy không... Không cần dỡ."

Lục Hàm Châu mỉm cười, "Vậy những thứ này dỡ xuống rồi thì để chỗ nào đây?"

Kiều Tẫn thật sự chưa có nghĩ đến vấn đề này, nhất thời có chút sững sờ, liền thuận miệng nói: "Đều nghe theo anh."

"Vậy trước tiên cứ đặt ở đây đi." Lục Hàm Châu cầm khăn mặt ở trong tay cậu lau mồ hôi, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, thấp giọng nói: "Thật ra có đôi lúc cũng không cần gương, em xem."

Kiều Tẫn còn chưa hiểu chuyện gì đã bị hắn dẫn đến căn phòng lúc cậu mới gả tới, có một cái cửa sổ hướng ra ngoài cửa. Lục Hàm Châu ôm cậu đặt ở phía trên, cúi đầu hôn xuống.

"Em quay lại nhìn một chút."

Kiều Tẫn nghi hoặc quay đầu lại, cửa sổ đối diện với sân lớn, có thể nhìn thấy Thanh Thương, còn có thể thấy dì Lý đang phơi chăn.

Lục Hàm Châu đưa tay kéo vạt áo cậu, một luồng điện kích thích từ xương cụt kéo lên, hô hấp ấm áp rơi vào trên tuyến thể, bên tai còn có tiếng hít thở nhịp nhàng.

"Thanh Thương đang nhìn em." Lục Hàm Châu cắn chặt tuyến thể của cậu, nhỏ giọng hỏi: "Em nói xem nó đang nghĩ gì?"

Ánh mắt Kiều Tẫn từ lần đầu tiên nhìn Thanh Thương và dì Lý đã chưa từng rơi đi, vội vã cuống cuồng nắm chặt lòng bàn tay đặt trên cửa kính, "Không, không muốn, không muốn để Thanh Thương nhìn."

Lục Hàm Châu càng muốn bắt nạt, đặt cậu trên kính, một tay khác thuận theo áo lông tiến vào bên trong, nhẹ nhàng niết một chút, thì thầm hỏi: "Thanh Thương có phải đang nghĩ, chủ nhân mới của nó đang phát tình, được Alpha đánh dấu liền khóc nức nở, vô cùng đang thương."

"Anh đừng nói." Kiều Tẫn thẹn thùng giãy dụa, bị hắn đè lại, sốt ruột đến khóc càng thêm nức nở.

"Kiều Kiều, em biết không, em càng khóc thế này tôi càng muốn bắt nạt em. Vô cùng đáng thương nhưng lại không dám phản kháng, tôi rất muốn làm hỏng em."

Kiều Tẫn bị cái từ kia của hắn làm cho sợ đến choáng váng, ngơ ngác nhìn hắn vài giây lập tức nhớ đến lần trước hắn đi vào trong khoang sinh sản rất đau liền dùng sức nhào vào lồng ngực hắn, "Không muốn, không muốn bị làm hỏng, em sẽ ngoan mà, anh đừng làm hỏng em."

Lục Hàm Châu bị một cái nhào này của cậu làm cho sửng sốt, bên tai là tiếng nói căng thẳng, sợ hãi của cậu, đại khái nói biết sai rồi đừng làm hỏng... Hắn là cậu cho rằng hắn nói làm hỏng là thật sự làm cậu đến hỏng.

"Không làm hỏng cũng được, cái gì em cũng không hiểu. Những chuyện như vậy sau này cứ nghe tôi, hiểu chưa?" Lục Hàm Châu cố ý hạ thấp người để thuận lợi cho Kiều Tẫn chui vào trong lòng hắn.

"Vâng, tất cả đều nghe anh, không muốn bị làm hỏng..."

Lục Hàm Châu thấy cậu ngoan như vậy lại nổi lên ý xấu muốn dọa cậu, đưa tay đặt tại khoang sinh sản của cậu, "Cái gì cũng nghe tôi, vậy nếu tôi thả đứa nhỏ ở đây, em cũng sẽ sinh cho tôi sao?"

Kiều Tẫn hơi run, Lục Hàm Châu lại nói: "Tôi sẽ đi vào trong khoang sinh sản của em, lấp kín chỗ đó, như vậy em sẽ mang thai."

"A?"

"Bụng em sẽ nhô lên, không thể khiêu vũ, đợi đến về sau còn có thể đau eo, phải lấy tay vịn eo, ôm bụng bước đi, lúc sinh ra còn rất đau. Nếu như vậy em cũng vẫn nghe theo tôi sao?"

"Thật sự... Đau lắm ạ?"

Lục Hàm Châu không nghĩ tới cậu sẽ để ý chỗ này nhưng vẫn là thuận theo nói tiếp: "Rất đau, cho nên em vẫn quyết định nghe theo tôi sao?"

Kiều Tẫn bị cái miêu tả này của hắn làm cho mặt đỏ bừng, nhìn tay hắn đặt trên bụng của mình giống như tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Nhưng trước đây không phải anh đã nói không muốn có con sao?"

"... Cái này cũng nhớ rõ vậy sao. Vậy mà bảo em nhớ kỹ là tôi yêu em, thương em, thích em, em lại mãi cũng không nhớ được?"

Kiều Tẫn dang tay ôm lấy cổ hắn, ngửa đầu muốn hôn lại bị Lục Hàm Châu né đi, tiếp tục nghiêng người khăng khăng muốn hôn lại bị Lục Hàm Châu ngắt eo đặt trên bên cửa sổ, thanh âm trầm thấp thổi vào tai cậu, "Kiều Kiều, muốn tôi sao?"

Hô hấp nóng bỏng làm vành tai Kiều Tẫn ngứa ngáy, lông mi theo thanh âm mà run rẩy, "Có, có muốn đàn anh."

*Dấu sao đặc biệt vừa để chuyển cảnh vừa để kéo rèm cho đôi bạn trẻ hành sự.

Những năm qua, mỗi lần tụ họp đều là Chúc Xuyên kêu gọi vì anh vốn là một người thích chơi bời.

Giáo sư Phó làm người thanh lãnh không thích náo nhiệt, bác sĩ Thẩm lại chỉ thích quấn lấy bà xã nhà mình. Sau này nhiều thêm một nhóc tiểu Lệnh Ý lại thành tâm điểm cho bọn họ trêu chọc.

Thời điểm Lục Hàm Châu dẫn Kiều Tẫn tới không tính là sớm, ngoại trừ tên cầm đầu kêu gọi kia những người khác đều đã đến.

"Anh! Trai! Xinh! Đẹp! Ơi!" Phó Lệnh Ý từ trên ghế nhảy xuống, váy hoa văn đỏ đen hơi bồng lên, trên đầu còn đội một chiếc mũ nhỏ cũng màu đỏ, thoạt nhìn như một công chúa nhỏ.

Nhưng nhóc con lại không chạy tới, chỉ đứng tại chỗ đó, nhìn rất ngoan ngoãn.

Lục Hàm Châu còn chưa kịp nghi hoặc chỉ thấy nhóc con như tiểu lưu manh "bắn một phát súng" về phía Kiều Tẫn, mắt phải đồng thời nháy một cái, bắn vào chỗ trái tim.

Giáo sư Phó nhìn thấy mặt Lục Hàm Châu tái mét rồi, ho nhẹ một cái: "Lệnh Ý, không được nghịch."

Kiều Tẫn ngửi thấy một luồng tin tức tố áp bách vô cùng, hít hít mũi. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lục Hàm Châu sắc mặt khó coi nhìn về phía Phó Lệnh Ý.

"Đàn anh ơi, anh giận sao?"

"... Không."

"Là ăn dấm." Lục Mặc hai tay đút túi, lại lạnh lùng bổ sung một câu: "Hừ, lão già."

Lục Hàm Châu quên mất bên người còn mang theo một nhóc tinh quái, vỗ một phát sau gáy cậu bé, "Nhanh, lăn đến chơi với Lệnh Ý đi."

Lục Mặc "Ừ" một tiếng, tự mình đi tìm Lệnh Ý.

Lục Hàm Châu cũng không phải thật sự tức giận, hắn còn chưa đến mức muốn ăn dấm của một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, chỉ là bất đắc dĩ cười một tiếng, vừa nói nói gì liền cảm giác môi hơi ấm lên.

Kiều Tẫn nắm chặt tay hắn, rất nhanh, kiêng chân không coi ai ra gì ở trên môi hắn hôn một cái, "Anh đừng ghen, tối nay em để anh... Để anh..."

"Để tôi làm cái gì?"

"Làm..." Mặt Kiều Tẫn đỏ đến muốn nhỏ máu, ghé vào tai hắn run run nói: "Không khóc, cũng không chê trướng. Sẽ nghe lời anh... Tự mình làm, làm cho anh xem..."

Lục Hàm Châu thiếu chút nữa ngã chổng vó, đứa nhỏ này sao lại chọc hắn mà không xem tình huống.

"Nói cái gì đó?" Chúc Xuyên không biết từ chỗ nào ló đầu ra, dọa Kiều Tẫn sợ run một cái trốn vào lồng ngực Lục Hàm Châu. Lục Hàm Châu cũng bị sợ hết hồn, mặt tối sầm đạp Chúc Xuyên một cước, "Liên quan gì đến cậu, cút."

Chúc Xuyên nhảy một bước tránh thoát, "Chà chà" hai tiếng, "Cứ bắt nạt chị dâu đi, cậu thật không biết xấu hổ."

"Em ấy tình nguyện để tôi bắt nạt, phải không Kiều Kiều?"

Kiều Tẫn đột nhiên bị hắn hỏi đến, sửng sốt mất một giây, sợ nói không thích làm hắn không vui, hơn nữa cậu thật sự rất thích bị Lục Hàm Châu bắt nạt liền thành thật gật đầu, "Dạ, thích bị đàn anh bắt nạt."

"... Mẹ nó?" Chúc Xuyên đẩy Kiều Tẫn ra, ôm lấy Lục Hàm Châu hạ thấp vai hỏi hắn: "Này người anh em, có bí quyết bí quyết gì dạy người ngoan đến như vậy?"

Lục Hàm Châu hiền lành nở nụ cười, "Buông tay."

Chúc Xuyên buông tay ra, quay đầu lại cười cười nhìn Kiều Tẫn lại quay đầu lại nhìn Lục Hàm Châu, chà xát tay chớp chớp mắt, lải nhải như con ruồi vo ve, "Ầy, cậu ấy chỉ là đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu cho nên mới tùy ý để cậu làm gì cũng được? Hung dữ một câu, lừa gạt một câu rồi lại dỗ vui một câu, cậu ấy liền để cậu tùy tiện chơi?"

"Không phải, còn biết khóc nữa."

Chúc Xuyên còn tưởng rằng hắn sẽ không trả lời, kinh ngạc nửa giây lại hỏi: "Sau đó thì sao sau đó thì sao, mẹ nó, cái này quá ngọt rồi. Sau này tôi cũng kiếm một đứa nhỏ như vậy, ngoan thế này ai chịu nổi."

Lục Hàm Châu liếc Chúc Xuyên một cái, "Biết nhiều quá có thể sẽ bị diệt khẩu, cậu muốn biết nữa không?"

Chúc Xuyên sờ sờ cổ, hậu tri hậu giác nhớ tới dục vọng chiếm hữu của Lục Hàm Châu đối với Kiều Tẫn. Nếu anh dám ở trong đầu tưởng tượng Kiều Tẫn một chút hẳn sẽ bị hắn bóp chết ngay tại đây.

May là hiện tại anh không ngửi được khí vị tin tức tố.

Tác giả có lời muốn nói: *PR truyện mới*

07/06/2020, tui sợ mấy chương đầu tui edit lủng củng làm mọi người bỏ hố quá TT.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.