Trong phòng rất yên tĩnh, Kiều Tẫn nghe thấy tiếng hít thở của chính mình mà cảm thấy nôn nóng, bất an, không dám ngẩng đầu nhìn Lục Hàm Châu trong màn hình, cũng không dám cúi đầu nhìn khúc gỗ hình bàn tay bị ném rơi trên mặt đất kia.
Đó là tự tay cậu điêu khắc, cũng đã bán được rất nhiều, to nhỏ đều có, mọi người đều là dùng để sưu tầm, chưa thấy có ai dùng như vậy.
Lục Hàm Châu vậy mà muốn dùng để...
Kiều Tẫn rụt rè nghiêng đầu nhìn bàn tay lẳng lặng nằm dưới đất, đốt ngón tay rất thon dài, khớp xương cũng vô cùng linh hoạt. Rõ ràng chỉ là mảnh gỗ nhưng cậu nhìn một lúc lại như biến thành đồ thật, thậm chí còn có chút nhiệt độ.
"Em... không làm, chờ anh về nhà, chờ anh về được không anh." Kiều Tẫn thật sự không làm được chuyện như vậy, thẹn thùng dụi mắt, nghiêng đầu qua một bên.
Trong đầu cậu toàn là hình anh ngón tay Lục Hàm Châu đi vào, đầu ngón tay của hắn linh hoạt lại có chút thô lệ, mỗi lần vào đều làm cho cậu như thể sắp hỏng mất.
"Vậy thì Kiều Kiều không thích tôi rồi, ngay cả cái này cũng không muốn thỏa mãn đàn anh. Thôi, quên đi, ngủ sớm một chút, tôi đi làm việc." Lục Hàm Châu giả vở thở dài một cái, mặt đầy thất vọng làm động tác tắt máy, đồng thời lại tại lúc Kiều Tẫn vô cùng xoắn quýt mà đốt thêm một cây đuốc, "Ở chỗ tôi đang là hơn hai giờ sáng, phải làm việc nhiều hơn một chút mới có thể về sớm với em."
Kiều Tẫn vừa nghe liền lập tức cảm thấy áy náy, nhìn thấy hắn có động tác muốn cúp máy liền sốt ruột thốt lên: "Em làm!"
"Cái gì?"
Kiều Tẫn nhỏ giọng: "Làm... Làm cho anh xem, nhưng không cho anh cười em làm không tốt, nếu không em sẽ..."
"Đương nhiên không, Kiều Kiều là thông minh nhất."
Kiều Tẫn đỏ bừng mắt, đặt điện thoại lên giường, bò dậy nhặt bàn tay dưới đất kia, dưới sự chỉ đạo của Lục Hàm Châu mà lấy khăn ướt lau chùi sạch sẽ.
"Chờ một chút." Lục Hàm Châu hỏi cậu: "Trên gỗ có dằm không? Có an toàn không?"
Kiều Tẫn đỏ mặt ngượng ngùng, nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Là sứ được nướng ở nhiệt độ cao... An toàn."
Lục Hàm Châu yên tâm "ừm" một tiếng, lại nói: "Vậy Kiều Kiều bắt đầu đi, nếu không biết tôi sẽ dạy em, em chỉ cần ngoan ngoãn học theo, không phải sợ."
"Vâng..."
Cuối cùng Lục Hàm Châu nói xong mấy câu này liền không lên tiếng nữa, ánh mắt nặng nề nhìn cậu, ánh mắt truyền qua một cái màn hình không hề yếu đi mà trái lại càng thêm nóng rực.
Kiều Tẫn không biết nên làm như nào, nghĩ tới nghĩ lui thử thăm dò vươn đầu lưỡi khẽ liếm một chút, lập tức một tiếng hít vào thật sâu truyền đến từ trong điện thoại.
Cậu nâng đôi mắt ướt nhẹp lên, nhìn thấy Lục Hàm Châu hình như đang nuốt nước bọt, tựa như được cổ vũ mà hơi nhắm mắt lại tiếp tục chuyện vừa rồi.
"Kiều Kiều, tủ ở đầu giường có một cái giá đỡ, đặt điện thoại lên đó, không cần cầm nữa."
Kiều Kiều ngoan ngoãn bò lên đi tìm, được hắn từng bước từng bước một chỉ dẫn, chậm rãi buông ra, thậm chí còn nhỏ giọng nghẹn ngào gọi đàn anh. Cậu không có kinh nghiệm nên luôn cảm thấy mình hơi kém một chút, giọng mũi dày đặc, làm nũng hỏi Lục Hàm Châu làm gì bây giờ.
"Kiều Kiều, nhắm mắt lại."
Kiều Tẫn không rõ vì sao nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lập tức liền nghe thấy một tiếng hít thở khàn đặc nặng nề, trầm thấp. Tim như bị điện giật mà trở nên tê rần, Lục Hàm Châu cũng đang...
"Không được mở mắt."
Giọng Lục Hàm Châu rất khàn, Kiều Tẫn vừa định mở mắt lại bị dọa nhắm lại, lông mi run rẩy như cánh bướm, khẽ banh mũi chân, nức nở: "Đàn anh, đàn anh ơi."
Thanh âm Lục Hàm Châu khàn đến cực điểm: "Ngoan, chờ đàn anh cùng đến."
Kiều Tẫn run run khóc nức nở: "Ưm... Nhưng mà đã..."
"... Bảo bối ngoan, ngoan."
**
Kiều Tẫn tỉnh lại đã là mười giờ rưỡi, xoa đầu ngồi dậy nhìn thời gian bị dọa sợ hết hồn, từ trước đến giờ cậu chưa từng dậy muộn đến vậy.
Cậu nhấc chăn lên chuẩn bị đi thay quần áo, bỗng nhiên đỏ bừng mặt, tối qua...
Lục Hàm Châu thật sự... Quá lắm trò, cuối cùng cậu ngay cả xấu hổ cũng quên mất. Vốn tưởng rằng hắn không ở nhà cậu sẽ rất nhớ hắn, không ngủ được, kết quả còn bị dằn vặt hơn những ngày hắn ở nhà.
Lần sau cậu sẽ không dám nói nhớ hắn nữa.
Kiều Tẫn không dám nhìn thẳng, lung tung nhét bàn tay kia vào dưới gối, lừa mình dối người bò dậy thay quần áo. Đến lúc xuống lầu dì Lý đang thu dọn đồ đạc, ngẩng đầu cười với cậu, "Dậy rồi à?"
Kiều Tẫn gãi đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Chào dì Lý."
"Tiên sinh gọi điện thoại về nói có thể cháu sẽ dậy muộn một chút nên dặn dì đừng gọi cháu."
Kiều Tẫn vừa nghe mặt liền đỏ bừng, sao hắn có thể nói chuyện này với dì Lý, có phải dì Lý... Đã biết cậu... Chuyện kia?
Dì Lý đương nhiên không biết, Lục Hàm Châu chỉ gọi điện về nói Kiều Tẫn ngủ một mình không quen nên ngủ sẽ không ngon, nếu dậy rồi thì cũng đừng gọi cậu xuống ăn sáng, cứ để cậu tự dậy.
Kiều Tẫn xoa xoa mặt, khẽ ở trong lòng trách mắng Lục Hàm Châu mấy lần, mới nói: "Lần sau cháu sẽ không dậy muộn như vậy nữa, tối hôm qua cháu, cháu không làm gì cả."
Dì Lý không hiểu chuyện gì: "Hả?"
"Không, không có gì ạ."
Trước khi đi, Lục Hàm Châu giao cho Ninh Lam tìm người âm thầm tiết lộ tin tức phân cổ phần cho Mục Sương Lam.
Ngày thứ hai sau khi hắn đi, quả thật, Mục Sương Lam tìm đến Ninh Lam, không nói mà trước tiên mỉm cười, thoạt nhìn vừa ôn hòa vừa mềm mại, như gió xuân ấm áp.
Hai người đứng ở một góc nhỏ như có như không phóng ra một chút tin tức tố, không hề có tính công kích.
"Có việc?" Ninh Lam vốn đã không có thiện cảm gì với Mục Sương Lam, ác liệt nhìn, "Chúng ta bây giờ là hai phe đối lập, Mục tiên sinh, anh là muốn... Liều mình vào khu địch? Hi sinh cũng lớn đấy."
Mục Sương Lam chợt hiện lên một chút lúng túng, nhưng lại lập tức mỉm cười che đi, "Quả thật là người được Lục Hàm Châu dạy dỗ, miệng lưỡi đều ác liệt như nhau, mỗi một lời trong bóng tối đều là lưỡi dao sắc."
Ninh Lam cũng mỉm cười một cái, "Những người như chúng tôi đương nhiên miệng lưỡi phải linh hoạt một chút, nhưng xem ra so với Mục tiên sinh không nói câu nào đã đâm sau lưng người khác thì hẳn là không đáng nhắc tới nhỉ."
Hôm nay Mục Sương Lam tới đây không phải để châm chọc lẫn nhau, cho nên nói ngay vào vấn đề chính: "Tôi có thể hỏi cô một vấn đề không, nếu như cô cảm thấy không tiện trả lời thì không cần trả lời."
Ninh Lam "Ồ" một tiếng: "Nếu anh cảm thấy tôi có khả năng sẽ không tiện trả lời vậy thì đừng hỏi, chúng ta bây giờ là đối địch, anh có cái gì cũng không nên tới hỏi. Tôi bây giờ dự định là sẽ hoàn toàn dựa vào Lục Hàm Châu mà kiếm cơm, không có ý định làm phản."
Mục Sương Lam: "... Cô không cần phải chào phúng tôi như vậy, tôi đã làm gì đương nhiên tôi rõ hơn cô, Ninh tiểu thư."
Ninh Lam đạp giày cao gót tiêu sái bước đến trước mặt Mục Sương Lam, nhìn vào mắt đối phương nói: "Trước đây lúc anh làm việc cùng Lục tiên sinh, cũng do dự, thiếu quyết đoán như này sao?"
Mục Sương Lam ngay lập tức sững sờ, đối diện với Ninh Lam bốn mắt nhìn nhau bị sự tự tin trong đôi mắt của Ninh Lam làm cho hơi đau mắt. Đột nhiên phát hiện, mình ngay cả sự kiêu ngạo cũng không còn.
Năm đó, Lục Hàm Châu lớn hơn anh hai tuổi, mặc dù là nghe theo Lục Dương Huy sai khiến nhưng vẫn là thật tâm cảm phục vị Lục nhị thiếu gia không được sủng ái này.
Khoảng thời gian đó cũng là khoảng thời gian duy nhất trên đời này anh được sống như một con người hoàn chỉnh.
"Nếu đã như vậy, thì tôi không hỏi nữa." Mục Sương Lam xoay người.
Ninh Lam nhìn bóng lưng đối phương, cao giọng nói: "Con người sẽ có lúc bị vây ở bên trong chấp niệm của chính mình, cảm thấy đối phương nhất định sẽ như này như kia, nhưng thực chất đó chỉ là quan điểm chủ quan của bản thân mình, không phải sự thật."
Ninh Lam không có nói ra việc cổ phần, tạm thời cho rằng Mục Sương Lam tìm Lục Hàm Châu chỉ vì chuyện năm đó, "Nhiều năm như vậy anh chưa từng chủ động tìm tiên sinh, chuyện đến nước này mới nhớ tới muốn cho hắn một lời giải thích, hay thực chất chỉ là muốn khiến bản thân yên tâm hơn?"
Mục Sương Lam không nói nên lời.
Những câu Ninh Lam nói đâm thẳng vào tim gan, "Bởi vì không dỡ được tảng đá trong lòng xuống cho nên cảm thấy nếu được Lục tiên sinh tha thứ thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn đúng không? Suy cho cùng thì cũng chỉ là vì bản thân mình mà thôi. Nếu như hôm nay anh có thể yên tâm, thoải mái rồi vậy anh còn muốn giải thích với tiên sinh không?"
Mục Sương Lam quay người lại nhìn vị trợ lý trẻ tuổi trước mặt, cô nâng ly cà phê, không hề che giấu sùng bái với Lục Hàm Châu, khẽ nâng cằm nói: "Ông chủ của tôi, là người bao dung nhất."
Cô nói xong liền quay người rời đi, để lại một mình Mục Sương Lam vẫn chôn chân tại chỗ.
Đúng vậy, hắn là quân tử khoan dung lễ độ, từ đầu tới cuối cùng có bản thân anh là ích kỷ, xấu xa thôi.
Anh muốn xin lỗi Lục Hàm Châu thay Lục Bình Ngôn, cũng vì cái chuộc tội này thay lời xin lỗi Lục Bình Ngôn, cuối cùng là để xin lỗi Lục Mặc.
Cả đời này anh đã nỗ lực không kém bất kỳ kẻ nào, nhưng càng đi tới cuối cùng lại càng cảm thấy mình thua thiệt tất cả mọi người, nhìn lại không thấy một ai anh có thể chân chính đối diện.
Mục Sương Lam cúi đầu nhìn tài liệu về quyền nắm cổ phần đã chuẩn bị kĩ càng trong tay, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, anh đã bước vào con đường sai lầm nửa đời...
Đường rút lui đã cách anh rất xa rồi.
Mục Sương Lam nhìn bóng lưng Ninh Lam mà trầm thấp thở dài một hơi, nếu như năm đó không đi sai bước, hiện tại anh cũng sẽ giống như cô, tự tin dâng trào.
Thôi, anh không có tốt số như vậy, bây giờ không có, năm đó càng không có.
*
Kiều Tẫn ăn cơm xong không lập tức lên lầu mà ngồi dưới nhà gọi video với Phó Lệnh Ý, cô nhóc này càng ngày càng thích quấn lấy cậu, bình thường không có việc gì để làm liền gọi điện cho cậu.
"Lệnh Ý, ăn cơm."
Phó Lệnh Ý không ngẩng đầu nói: "Vâng! Để con chào anh trai xinh đẹp cái đã!"
Kiều Tẫn mỉm cười: "Mau đi ăn cơm đi."
Phó Lệnh Ý nhỏ giọng nói với màn hình, kỳ kỳ quái quái: "Đừng để ba ba nghe thấy, nói chuyện một lúc nữa, một lúc nữa thôi."
Giáo sư Phó thấy Lệnh Ý lâu la quá liền sang nhìn một cách, áo khoác trắng che khuất cái bụng tròn tròn nhô ra, nhìn Kiều Tẫn trong màn hình mỉm cười.
"Lệnh Ý, đừng trêu anh."
Kiều Tẫn nhìn bụng của anh, cân nhắc nhỏ giọng hỏi: "Giáo sư Phó, mang thai sẽ có cảm giác gì?"
Giáo sư Phó hơi run, thuận theo lời cậu liếc nhìn bụng mình: "Sao vậy, Lục Hàm Châu muốn em mang thai?"
Kiều Tẫn có chút thẹn thùng, "Không phải, là em... Em tự muốn."
"Sao lại bỗng nhiên muốn có em bé?"
Kiều Tẫn cũng không biết nói thế nào, "Nếu có em bé, đàn anh sẽ rất vui vẻ, em muốn... Muốn cho anh ấy một gia đình."
Phó Thanh Sơ bất ngờ nhướn lông mày, lập tức lắc đầu cười nói: "Tên đó còn quan tâm em hơn chính bản thân mình. Thật ra, Kiều Tẫn, em không nhận ra sao? Em chính là đứa nhỏ của Lục Hàm Châu rồi."
Kiều Tẫn ngẩn ngơ.
Thời điểm phản ứng lại đầu bên kia đã tắt máy rồi. Kiều Tẫn nắm điện thoại một lúc, câu nói kia cứ lẩn quẩn bên tai làm khóe môi cậu không nhịn được hơi cong cong, ngọt ngào nở nụ cười.
Cậu là đứa nhỏ của Lục Hàm Châu.
Kiều Tẫn híp mắt, trong lòng như được dải một lớp kẹo ngọt, mở điện thoại nhắn cho người lớn trong nhà mình một tin.