Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?

Chương 101



Ăn xong bữa cơm đoàn viên với ba mẹ, Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên trở về nhà ở phía đối diện. Vừa mở cửa nhà đã trông thấy ông quản gia và Tuyết Lang đứng sẵn bên trong chờ đợi.

“Mừng Chủ Tịch và Phu Nhân trở về” ông quản gia cúi người, cung kính nói.

“Rất vui được gặp lại chú a” Dạ Nguyệt cũng vui vẻ cười toét miệng, cô biết dù không có cô và anh ở đây thì chú quản gia vẫn sẽ chăm sóc ngôi nhà thật tốt.

Mà Tuyết Lang vừa nhìn thấy cô thì đã nhanh như chớp phóng về phía cô, đi vòng vòng xung quanh cô, liên tục vẫy đuôi mừng rỡ, còn gấp rút cọ cọ vào người cô vui mừng.

Cũng đã mấy tháng rồi Dạ Nguyệt không có gặp Tuyết Lang, giờ nó đã rất cao to lại còn vừa oai phong lực lưỡng, có thể nói là “điển trai” trong thế giới loài sói và chó nha.

“Tuyết nhi, chị nhớ em lắm a” Dạ Nguyệt ôm lấy Tuyết Lang, ôm ấp cấu véo vuốt ve đùa giỡn một phen, Tuyết Lang cũng mừng rỡ vừa cọ cọ đầu vừa liếm liếm vào hai bên má cô vui vẻ.

Cả hai đang đùa giỡn vui vẻ thì lúc này Lăng Chi Hiên đột nhiên cúi người vươn tay xoa xoa đầu Tuyết Lang vài cái, sau đó anh không nói không rằng xách cô gái nhỏ nhấc bổng lên rồi ôm vào lòng, thản nhiên quay qua ông quản gia: “Đến giờ cho Tuyết Lang ăn trưa rồi”

“Dạ, Chủ Tịch” ông quản gia cúi đầu, cười cười đáp.

Lăng Chi Hiên gật đầu rồi bế Dạ Nguyệt như đang bế động vật nhỏ cũng sẵn tiện vừa vuốt ve đầu cô vừa đi lên phòng, Dạ Nguyệt vì quá mắc cỡ cũng vì giữ thể diện cho anh trước mặt chú quản gia nên cô không có hành động quá khích, chỉ không dám nhìn chú quản gia mà úp mặt cúi đầu vào vai anh trốn.

Lên đến phòng đóng cửa lại, Dạ Nguyệt mới vùng vẫy đòi anh thả cô xuống, cô có phải là đứa con nít đâu a: “Sao tự nhiên anh bế em trước mặt chú quản gia vậy hả?”

“Em với Tuyết nhi đùa giỡn trông rất vui vẻ nên anh cũng muốn chơi đùa với em” Lăng Chi Hiên không nhanh không chậm nói, anh qùy một chân xuống đặt cô ngồi trên bàn sưởi kiểu Nhật, rồi để hai tay lên bàn giam giữ cô vào bên trong.

“Đừng có nói anh ghen với Tuyết nhi nha…” Dạ Nguyệt nghi ngờ nhìn nhìn anh.

“Thì ra như thế gọi là ghen à? Anh không biết đó” Lăng Chi Hiên ánh mắt sáng rực nhìn vào mắt cô, giây tiếp theo anh vô cùng thản nhiên áp mặt đến sát mặt cô thì thầm. “Tối hôm qua anh đã rất muốn ăn em rồi”

Dạ Nguyệt nghe anh nhắc lại chuyện này, cô mới nhớ ra, cô cởi cúc áo sơmi trên cùng, chỉ chỉ vào mấy vết đỏ bầm trên cổ, nghiêm túc chất vấn anh: “Cho nên trong lúc em ngủ anh đã lén ăn đậu hủ của em?”

“Là đường đường chính chính ăn” Lăng Chi Hiên tốt bụng chỉnh lại, nếu hôm qua không phải vợ yêu ngủ say như chết, chọc thế nào cũng không thức dậy thì anh đâu phải nhịn khổ như vậy.

“Này a... hôm qua anh leo núi cả ngày mà không thấy mệt hả?” giờ thì Dạ Nguyệt không còn xa lạ gì chuyện ai đó có sức chịu đựng rất trâu bò đi, leo núi rồi xuống núi cả ngày mà anh vẫn còn sức để nghĩ đến chuyện bậy bạ.

“Tối hôm kia anh đã được ngủ thật ngon giấc rồi” Lăng Chi Hiên lại thản nhiên nói, so với huấn luyện địa ngục trước đây thì chuyện này chẳng đáng là gì đối với anh, hơn nữa lúc đối đầu với bọn zombie anh cũng chỉ cần dùng súng chứ không tốn chút sức nào.

Dạ Nguyệt đột nhiên giữ lấy hai bên má anh, cực kỳ nghiêm túc: “Sau này nghĩ cho sức khỏe của mình nhiều hơn có được không anh?”

Nhìn thấy người trước mặt cứ bỏ mặc bản thân mà làm việc liên tục không kể ngày đêm như thế này khiến cô cảm thấy lo lắng, dù thường ngày nhìn anh có vẻ rất rãnh rỗi nhàn hạ, chỉ ra lệnh cho người khác làm việc, nhưng đâu có ai biết chính anh lại là người thức khuya ngủ muộn nhất lại là người thức dậy sớm nhất.

Cái này là chỉ nói đến việc thường ngày trong Trung Tâm, còn khi có chuyện ập đến thì hầu như anh không hề đi ngủ mà liên tục thức mấy ngày liền.

Nếu cứ như vậy thì cô sợ anh sẽ đổ bệnh mất thôi, dù nhìn anh có cường tráng khỏe mạnh như thế nào, thì anh vẫn là con người có máu có thịt như tất cả mọi người thôi a.

“Có vẻ như anh luôn khiến em phải lo lắng nhỉ?” Lăng Chi Hiên cười nói.

“Chứ còn gì nữa, anh cũng biết túng dục quá độ có thể ảnh hưởng đến sức khỏe như thế nào mà” Dạ Nguyệt lập tức đồng ý cả hai tay, cơ mà hình như anh đang hiểu sai ý cô thì phải...

Lúc này Lăng Chi Hiên không khách sáo nữa mà đẩy luôn cô gái nhỏ nằm xuống bàn sưởi, trườn lên phía trên đè cô dưới thân: “Em yên tâm, anh lúc nào cũng có thừa sức lực dành cho em”

“Ý em không phải là vậy” Dạ Nguyệt biết ngay anh đã hiểu lầm ý cô, liền nhanh chóng giải thích. “Anh cứ không ngủ đủ giấc như thế này, bỏ giấc ngủ buổi tối quan trọng thì cho dù có khỏe mạnh thế nào cũng không thể chịu đựng nỗi đâu”

Lăng Chi Hiên cong khóe môi cười cười, anh biết vợ yêu đang nói đến chuyện gì, anh rất hưởng thụ nhìn ngắm khuôn mặt lo lắng cho anh của vợ yêu.

Dạ Nguyệt thấy anh cười giống như cười trừ cho qua chuyện, cô thở dài buồn buồn nói: “Hình như em cứ nói đi nói lại vấn đề này mà không biết chán nhỉ?”

“Chỉ cần em ngủ với anh thì tối nào anh cũng sẽ ngoan ngoãn đi ngủ sớm” Lăng Chi Hiên vuốt ve vào tóc cô, mặt dày ra điều kiện.

“Tối nào mà em không ngủ với anh” Dạ Nguyệt hết nói nổi với vị này.

“Không phải ý đó” Lăng Chi Hiên mờ ám nói.

Dạ Nguyệt bị ai đó phả khí nóng vào mặt liền che mặt của anh lại: “Anh có nhiều sức lực đến mức mỗi ngày đều muốn như vậy hả?”

“Bởi vì tinh lực của anh chỉ dành cho một mình em” Lăng Chi Hiên không biết ngượng, liếm liếm vào tay nhỏ của cô.

“Anh... túng dục quá độ rồi đó a” Dạ Nguyệt bị nhột, nhanh chóng rút tay về, cơ thể cô vì lời nói mờ ám của anh đều đỏ bừng lên đến tận mang tai.

Giữa thức khuya dậy sớm có khi thức cả mấy ngày liền với túng dục quá độ, cái nào nghiêm trọng hơn? Dạ Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ...

Nhưng cô gái nhỏ đâu biết dạo trước anh còn không màng đến bản thân nhiều hơn như vậy, cho đến khi gặp cô, được ôm cô trong vòng tay mỗi buổi tối thì anh đã có hứng thú đi ngủ nhiều hơn so với trước đây rồi. Hơn nữa, trước đây anh thường hay thấy ác mộng nên anh không muốn ngủ trừ khi cơ thể đã quá kiệt sức.

“Được rồi, giờ chúng ta quay lại vấn đề chính” Lăng Chi Hiên nâng cằm Dạ Nguyệt lên, vuốt ngón tay dọc theo môi cô.

“Anh túng dục quá độ không kể ngày đêm luôn đó nha” Dạ Nguyệt định lách người trượt khỏi anh nhờ chiếc khăn trãi bàn dày bên dưới nhưng đáng tiếc người cô đã bị ép chặt xuống bàn cùng chiếc khăn trãi bàn rồi.

“Không cách nào khác, anh phải thực hiện chuyện mà đáng lẽ sáng nay anh đã phải làm rồi” Lăng Chi Hiên lắc đầu, nếu không vì chuyến bay sớm thì anh đã ăn cô gái nhỏ ngay khi cô vừa thức giấc kìa.

Vừa nói anh vừa không khách sáo vén váy cô lên, nắm hai chân cô để chân cô quắn lấy hai bên hông anh, anh không thể đợi được nữa vì tối qua anh đã làm đủ hết màn dạo đầu rồi...

“Chân em vẫn còn bị sổ đùi a” Dạ Nguyệt kéo váy xuống ngăn cản việc anh sắp làm.

Thấy cô gái nhỏ vẫn chưa động tình, Lăng Chi Hiên thay đổi ý định, anh cúi đầu xuống mút lấy môi cô cũng ngăn cho cô không được phép viện lý do từ chối nữa.

Bên dưới, tay anh lần mò tháo cúc áo sơmi của cô, luồn ra phía sau tháo nút áo ngực... đến khi Dạ Nguyệt được hít thở không khí lần nữa thì cô mới phát hiện thân trên của cô đã bị cởi không còn lại cái gì.

Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng xoa nắn vuốt ve vào hai bên đỉnh đồi mềm mại, cúi đầu gặm cắn để kích thích lửa nóng của cô gái nhỏ, hết cắn rồi lại mút... làm cho Dạ Nguyệt phải run rẩy rên rỉ từ lúc nào không hay...

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa nhà đột ngột vang lên khiến hai người giật mình, nhất thời ngẩn đầu nhìn nhau.

“Có vẻ như ông trời cũng muốn anh không được túng dục quá độ đây mà” Dạ Nguyệt buồn cười trêu chọc anh.

Lăng Chi Hiên véo gò má đã đỏ bừng của cô: “Em còn nhớ trước đây anh đã nói gì không?”

Dạ Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ, anh đã từng nói rất nhiều với cô, cô đều nhớ hết, chỉ là anh đang muốn nói tới điều gì một trong số đó kìa.

Cửa phòng lại bất ngờ có tiếng gõ cửa làm Dạ Nguyệt giật mình.

Lăng Chi Hiên lập tức thì thầm vào tai cô: “Tối nay anh sẽ không để cho em trốn thoát như trước đây đâu” rồi kéo cô ngồi dậy, tự tay mặc quần áo chỉnh tề vào cho cô.

Trong khi đó Dạ Nguyệt vẫn còn ngồi ngơ ngác vì câu nói của anh, chẳng lẽ anh là nói đến chuyện lúc trước, khi anh một tuần ở Trung Tâm giải quyết chuyện Lăng gia, lúc trở về anh có ý định làm chuyện gì đó với cô nhưng cũng bị chuông cửa cắt ngang như thế này...

Cô vẫn còn nhớ ngay tại phòng bếp ngày hôm đó anh đã kiên quyết tuyên bố: “Tối nay anh sẽ ăn em ngay tại đây” như một lời cảnh báo cũng thật hứa hẹn.

Cơ mà chuyện này cũng tính là chuyện trước đây rồi mà, sao giờ anh lại lôi ra tính vào lúc này a...

Lăng Chi Hiên lại véo gò má cô kéo cô trở về thực tại, anh cong khóe môi nháy mắt với cô: “Anh không có quên đâu, bảo bối”

Nói rồi anh đứng dậy mở cửa phòng, ông quản gia đang đứng trước cửa đợi hai người.

“Chủ Tịch, cậu Vĩnh Hàn vừa mới báo lại, có người bên công ty đến giao xe, họ đã chờ ngài và bảo quản xe ở hãng từ hai tháng trước” ông quản gia cung kính nói.

À... là chiếc siêu xe mui trần mà anh đã đặt vào ba tháng trước đây, Dạ Nguyệt giờ mới nhớ ra việc này.

“Đi, chúng ta đi xem thôi” Lăng Chi Hiên nắm lấy tay Dạ Nguyệt, đôi con ngươi đen thẳm của anh ẩn hiện ý cười không che giấu.

“Vâng” Dạ Nguyệt thấy anh vui, cô cũng vui theo, thì ra anh cũng có sở thích đối với xe cộ này nọ nha.

................................

Cả hai vừa xuống bãi đậu xe, đã thấy người đàn ông marketing ba tháng trước đang ngoác miệng cười chào đón hai người.

“Ngài Stephen, thật mừng vì ngài đã về sau chuyến công tác dài” ông marketing cúi người đưa tay về phía chiếc siêu xe màu đen mạnh mẽ ở phía sau chỗ ông ta đang đứng. “Như đã giao hẹn, công ty chúng tôi bàn giao lại cho ngài chiếc Bugatti Veyron Grand Sport Vitesse WRC”

Dạ Nguyệt nhìn thấy chiếc xe màu đen vừa sáng loáng vừa mạnh mẽ, có cảm giác rất giống với chủ nhân của nó - tức là rất giống người nào đó, cũng không khỏi trầm trồ: “Đẹp quá a!”

Lăng Chi Hiên nhanh chóng kéo tay cô đi đến cạnh xe để cô có thể nhìn ngắm gần hơn, Dạ Nguyệt cũng không từ chối, cô im lặng đi một vòng quanh xe, nhẹ nhàng vươn tay vuốt một đường dài ở bên hông cửa xe, thật mượt mà êm ái...

“Thích không, bảo bối?” Lăng Chi Hiên luôn đi theo sát cô ở phía sau, đôi mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn nhất cử nhất động của cô, cực kỳ nóng lòng mong chờ biểu tình của vợ yêu.

“Vâng, em rất thích” Dạ Nguyệt quay qua gật đầu mỉm cười với anh, nhưng hơn hết cô còn thích hơn khi nghĩ đến đôi mắt tràn đầy ý cười của anh khi nãy.

Lăng Chi Hiên nhìn thấy cô gái nhỏ thật sự yêu thích nên anh cũng rất vui, anh đi vòng sang cửa ghế phụ mở cửa chờ cô: “Đến đây, chúng ta đi dạo một vòng”

………………………………

Chiếc xe êm ái lướt nhẹ trên đường cao tốc, làn gió mát lạnh mạnh mẽ phía trước như bị rẽ làm đôi dạt sang hai bên hông xe, mặc dù vậy cũng không thể làm ảnh hưởng đến Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên đang ngồi trên xe.

Dạ Nguyệt không che giấu phấn khích, đứng dậy thưởng thức cơn gió mát lạnh cùng không khí tự do tự tại khi được lướt đi thật nhanh trên con đường cao tốc yên tĩnh vắng vẻ, đã lâu rồi cô không có đi dạo như thế này a.

Lăng Chi Hiên đánh tay lái một vòng, cũng không gấp ráp như lúc chạy thoát bọn tổ chức bí mật, mà anh thành thục ổn trọng lướt xe với tốc độ vừa phải, ấy vậy mà chiếc xe vẫn lướt đi thật nhanh lại vô cùng ổn định làm anh cũng cực kỳ hài lòng… quả là một chiếc xe tuyệt vời.

“Không hiểu sao em cảm tưởng như đã rất lâu rồi chúng ta mới có giây phút bình yên như vậy a” Dạ Nguyệt vươn tay ra hai bên, để cô trực tiếp cảm nhận cơn gió đang thổi vào người, như thế này cô có cảm tưởng như chiếc xe đang xé cơn gió ra làm hai, mạnh mẽ tiến về phía trước.

Anh không ngạc nhiên khi vợ yêu có cảm giác như vậy, từ khi gặp nhau cả hai đã cùng nhau trãi qua biết bao nhiêu là chuyện bất ngờ đến ngay cả anh cũng không thể tưởng tượng được, giống như một cuộc phiêu lưu mạo hiểm thật dài vượt qua cả thời gian và không gian, để đi đến những nơi mà không phải ai cũng có thể đến được.

Dù là sóng gió bão tố hay là bình yên êm ả thì anh cũng muốn nắm chặt tay vợ yêu, cùng vợ yêu bước qua những ngày đó...

“Cẩn thận đừng để bị thổi bay đấy, bảo bối” Lăng Chi Hiên nhắc nhở vợ yêu, vợ yêu nhỏ bé thế này bị gió cuốn đi thì nguy.

Lướt xe đi một đoạn đường xa, cuối cùng Lăng Chi Hiên tấp xe vào một bờ biển vắng người bên cạnh đường cao tốc, biển rộng mênh mông trãi dài ra trước đầu mũi xe.

Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt cùng ngồi trên xe ngắm nhìn nước biển xanh ngắt lấp lánh như có vầng sáng dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, làn gió lúc này mang theo hương vị mặn mà của biển cả, thổi nhẹ vào lòng người.

Lăng Chi Hiên bỗng nhiên nhoài người qua phía Dạ Nguyệt, mở dây an toàn của cô rồi bế cô lên ngồi trên đùi anh, vươn tay vuốt nhẹ vào gò má cô, đáy mắt không che giấu cưng chiều dành cho cô: “Từ giờ anh sẽ đưa đón em đi học bằng nó, chịu không?”

Cô nghe anh nói vậy liền khó hiểu nhìn anh, cô đã xin nghỉ học ở trường cũ, cũng không có đi dự thi ở trường mới, nói cách khác giờ cô đáng lẽ phải bắt đầu đi xin việc làm mới đúng nha, cô hỏi lại lần nữa để chắc chắn tai mình không nghe nhầm: “Anh nói là đưa đón em đi học?”

Khỏi cần phải nói, suy nghĩ của cô gái nhỏ đều nằm trong lòng bàn tay anh, Lăng Chi Hiên liền cong khóe môi, lần này nụ cười của anh mang sắc thái vô cùng bí ẩn làm Dạ Nguyệt không khỏi cảm thấy tò mò.

“Nói em nghe đi” Dạ Nguyệt không nhịn được, vừa bật cười vừa nghi ngờ thúc giục anh mau bật mí cho cô nghe.

Lăng Chi Hiên không nói gì chỉ cúi đầu đưa miệng anh lại gần miệng nhỏ của cô: “Hôn anh một cái rồi anh sẽ nói cho em nghe”

Dạ Nguyệt bậm môi làm mặt nghiêm túc, nhưng cuối cùng cô lại vẫn không nhịn được mà bật cười khanh khánh, ngẩn đầu hôn vào môi anh cái chụt thật phóng khoáng: “Được chưa a?”

Anh lắc đầu: “Chưa được, anh muốn sâu hơn”

“Sao anh không nói ngay từ đầu hở?” Dạ Nguyệt quyệt miệng, vừa nói vừa vươn tay giữ lấy phía sau gáy anh kéo mặt anh xuống gần hơn nữa... chạm môi vào môi anh... vươn lưỡi vào trong khoang miệng anh dò xét mọi nơi bên trong.

Lưỡi anh cũng không ngại ngần truy đuổi cuốn lấy lưỡi cô, bàn tay không tự động vuốt ve phía sau lưng cô, dọc theo sóng lưng xuống đến cặp mông tròn đầy của cô, không khách khí mà nắn bóp công khai.

Dạ Nguyệt lập tức đẩy anh ra kéo theo sợi chỉ bạc mờ ám nào đó, mặt đỏ bừng vì thiếu khí: “Chúng ta đang ở ngoài đường đó a”

“Anh biết” Lăng Chi Hiên nhướng mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc trong khi phía dưới tay anh vẫn không dừng lại động tác.

“Vị đại ca này, anh biết sao còn không chịu dừng lại hả?” Dạ Nguyệt nắm hai bên má anh, kéo ra.

“Hay là chúng ta đóng mui lại đi?” Lăng Chi Hiên vẫn làm bộ mặt nghiêm túc.

“Aiyo, anh đừng có trưng bộ mặt nghiêm túc đó ra trong khi hành động với lời nói của anh lại...” Dạ Nguyệt càng kéo mạnh hai bên mặt anh, bức xúc nói.

“Anh chỉ nghiêm túc muốn đóng mui lại thôi mà” Lăng Chi Hiên làm như vô tội nói.

“Em không muốn đóng phim cho cả thiên hạ này coi đâu nha” Dạ Nguyệt vỗ mạnh cái tay đang bóp mông cô. “Còn không mau dừng lại, cửa kính xe trong suốt như thế này, đâu có giống như chiếc limouse mà anh muốn làm gì thì làm hở”

Nghe vậy Lăng Chi Hiên cong khóe môi: “Em vẫn còn nhớ lúc đó nhỉ?”

Phải nói là cô chưa bao giờ quên khoảng thời gian ở bên cạnh anh, cô chỉ ước bản thân có trí nhớ tốt hơn nữa, để cho mười năm sau... hai mươi năm sau... hay tới khi già đi... cô vẫn có thể nhớ được từng khoảnh khắc mà cả hai ở bên nhau.

Nhìn mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, Lăng Chi Hiên cười cười thì thầm: “Anh cũng còn nhớ rất rõ...” anh chuyển tay vuốt má cô “...cảm xúc được ôm em lúc đó” và bây giờ anh cũng muốn ôm em như vậy nữa.

Đáng tiếc, anh không thể hành sự trên chiếc xe này, chỉ có thể kiềm chế dục vọng muốn âu yếm cô gái nhỏ đang dâng trào mạnh mẽ trong lòng.

Dạ Nguyệt cảm nhận được gì đó khác thường phía dưới, cô nhanh chóng nói: “Anh còn chưa nói em biết sao anh lại nói đưa đón em đi học a”

Lăng Chi Hiên vẫn không tự chủ vuốt ve phía sau lưng cô, dịu giọng giải thích: “Sau khi chúng ta rời trường của em, anh đã bảo Lãnh Thiên đến rút hồ sơ xin nghỉ học của em”

“Vì sao?” Dạ Nguyệt mở to mắt kinh ngạc.

“Anh vốn muốn từ từ thuyết phục em, vì mấy năm đầu đều học kiến thức chung, em vẫn có thể vừa học bên kia vừa học bên đây và tốt nghiệp bên đây trước khi bắt đầu đi sâu vào kiến thức chuyên ngành” Lăng Chi Hiên ôm cô, vùi đầu vào hõm cổ hít ngửi mùi hương dịu dàng của cô, nói tiếp. “Anh biết em thích bên đây, anh không muốn em từ bỏ khi đã đi trên con đường này, anh chỉ lo lắng vì học cả hai bên sẽ rất áp lực cho em, nhưng bây giờ em đã có thể tiếp tục hoàn thành con đường của mình được rồi”

Dạ Nguyệt vịn tay vào lồng ngực anh, ngẩn đầu im lặng nhìn anh.

“Nghe lời anh tiếp tục học được không bảo bối” Lăng Chi Hiên nở nụ cười dịu dàng. “Anh cũng đã đóng hết tất cả chi phí cho em đến khi ra trường rồi, cũng không rút lại được nữa, nếu em không học thì em nỡ để ông xã của em hoang phí như vậy hở?”

Như vậy mới thấy, ngay từ đầu anh đã không để cho cô từ bỏ con đường của mình, anh chỉ là dùng cách khác để thu xếp giúp cô mà thôi.

“Em có thể làm gì để đền đáp lại cho anh đây... việc anh làm cho em...” Dạ Nguyệt thật sự rất hạnh phúc khi anh nghĩ cho cô nhiều như vậy, nhưng cô lại cảm thấy buồn vì chưa từng làm gì cho anh. “Em...”

Dạ Nguyệt vùi đầu vào ngực anh: “Em... cảm thấy mình thật vô dụng... vì chưa từng giúp anh được chuyện gì...”

“Em ở bên cạnh anh thì đó đã là món quà lớn nhất đối với anh” Lăng Chi Hiên nhỏ giọng thì thầm vào tai cô, anh nhắm mắt tựa cằm trên tóc cô, vuốt ve ôm cô chặt hơn nữa. “Được ôm em mỗi đêm, mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy em đang ngon giấc trong vòng tay... anh đã thấy đủ rồi”

Dạ Nguyệt không kìm được, đáy mắt cô dâng lên tầng nước mỏng, trước đây cô tự mình quyết định con đường của mình, nhưng cô nhận ra cô đã quá ích kỷ, giờ cô đã hiểu vì sao lúc đó anh lại giận, vì anh muốn cùng cô đi trên con đường này, cùng chia sẻ với cô hạnh phúc hay là khó khăn.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, quyết định của cô hay của anh cũng đều ảnh hưởng đến người kia chứ không phải chỉ còn riêng bản thân nữa… dù là chuyện gì của cô, anh cũng đều coi trọng và xem như chuyện của mình mà nghiêm túc suy nghĩ.

“Hiên, em…” Dạ Nguyệt ngập ngừng, giờ phút này cô không biết phải thể hiện cảm xúc mãnh liệt trong lòng mình như thế nào, cuối cùng cô chỉ có thể chân thành nhìn anh. “Em yêu anh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.