Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?

Chương 2



“Giáo sư nói gần đây có một con suối nhỏ, chúng ta có nên đi lấy nước về tắm không?” Nguyễn Lâm Lan nhíu mày nhăn mặt, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm một cách nhẹ nhàng khéo léo tỏ vẻ khó chịu “Nguyên một ngày leo núi với dựng trại thì cơ thể dính đầy bụi và mồ hôi, thật là khó chịu quá đi”

“Mình cũng cảm thấy khó chịu” Liễu Thu Bích ngồi kế bên õng ẹo phụ họa, cô ta quẹt quẹt mồ hôi làm cho lớp son phấn lòe loẹt nhòe đi không ít.

“Hai cậu lại bắt đầu giở thói tiểu thư nữa àh” Vân Nhi ngồi cạnh Dạ Nguyệt khó chịu liếc qua hai người ngồi đối diện bên kia “Theo như tôi thấy thì từ lúc dựng trại tới giờ hai cậu chỉ biết ngồi một chỗ chỉ tay năm ngón chứ chưa từng đụng đến một cọng cỏ nào”

“Cậu…” Liễu Thu Bích tức giận liếc xéo về phía Vân Nhi.

“Thu Bích, cậu không cần phải nói tiếng người với người nào đó…àh nhầm con nào đó đâu” Nguyễn Lâm Lan quay qua làm bộ vui vẻ cười với Liễu Thu Bích.

“Được rồi, mấy đứa đừng cãi nhau nữa” Dạ Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu rồi đứng dậy xách thùng nước rỗng bên cạnh lên “Để chị đi lấy nước cho”

Vì trong lớp Dạ Nguyệt cũng không chơi thân với ai ngoại trừ Vân Nhi nên lúc chia nhóm thì nhóm cũng không đủ người mà trùng hợp là nhóm của Nguyễn Lâm Lan với Liễu Thu Bích cũng không đủ người, cuối cùng bọn họ dù không thích lẫn nhau nhưng bất đắc dĩ vẫn phải kết hợp lại thành một nhóm. Lúc đó Vân Nhi cứ than trời trách đất mãi không thôi.

“Thôi, chuyện này để tụi em làm” Tề Mạc Thông thở dài ngao ngán vì kịch bản cũ rích cứ lập đi lập lại này, đôi lông mày đậm tinh tế của anh nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra, khuôn mặt điển trai khó chịu đi vài phần, sau đó anh lấy thùng nước từ tay Dạ Nguyệt rồi quay qua nhìn Dương Hoàng Trí ánh mắt thúc giục.

Dương Hoàng Trí nhìn vẻ mặt tức giận đỏ bừng bừng đến đáng yêu của Vân Nhi thì luyến tiếc nhưng cũng đành phải đứng dậy đi theo Tề Mạc Thông.

Lại nói một chút về ngôi trường đại học mà Dạ Nguyệt theo học. Đây là một ngôi trường tư được một vài tập đoàn lớn hợp tác lại mở ra, là một ngôi trường với kiểu kiến trúc lâu đài, thiết bị hiện đại cùng với chương trình đào tạo khá tốt chỉ có điều là tiền học phí quá cao, tất cả những người theo học ở đây không phải là con của một tập đoàn nào đó thì cũng là con của một nhà giàu sang phú quý. Tất nhiên cũng có một vài trường hợp là con nhà bình thường như Dạ Nguyệt nhưng rất hiếm.

Mấy ngày sau đó dù không thích nhau nhưng ba người bọn họ vẫn phải hợp tác học tập và nghiên cứu, được cái là họ rất nghiêm túc trong việc học tập nên cũng không phát sinh tranh chấp gì lớn. Dạ Nguyệt, Tề Mạc Thông và Dương Hoàng Trí âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cầu mong từ giờ cho đến khi tốt nghiệp sẽ không có chuyện đáng tiếc gì xảy ra.

Thấm thoát một tuần đã trôi qua, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường theo như dự tính. Ngày cuối cùng của chuyến nghiên cứu, giáo sư Trần phân chia mỗi nhóm ra làm hai nhóm nhỏ. Một nhóm sẽ theo giáo sư đi vào sâu hơn nữa để nghiên cứu và tìm tòi những loài thực vật còn lại, một nhóm sẽ ở lại tháo lều và dọn dẹp để chuẩn bị lên đường về trường.

Cuối cùng do trong nhóm ai cũng muốn theo giáo sư nên đành phải bốc thăm xem ai được đi. Nhóm của Dạ Nguyệt gồm có Dạ Nguyệt, Tề Mạc Thông và Dương Hoàng Trí theo giáo sư, ba người còn lại phụ trách dọn lều.

“Ba người đó ở chung có sao không đây?” Tề Mạc Thông quay lại nhìn bóng dáng của ba người kia vẻ mặt lo lắng.

“Cũng đành chịu thôi, hy vọng các cậu ấy mỗi người nhường một bước” Dương Hoàng Trí lắc đầu rồi đột nhiên như nhớ ra cái gì đó mà trầm giọng lại, vẻ mặt nghiêm trọng “Điều mà bây giờ tớ lo là cô gái nhỏ của tớ….àh nhầm Vân Nhi ở một mình với hai người kia không biết có chịu ủy khuất nào không? Dù cô ấy có nhanh mồm nhanh miệng nhưng cũng không thể đấu lại hai cái miệng chua ngoa kia, thật là đáng lo quá aaa” Dương Hoàng Trí hoảng hốt chỉ còn thiếu ôm đầu mà la oai oái lên thôi.

Tề Mạc Thông “…”

Tình yêu thật là kì lạ, đại thiếu gia của Dương gia nổi tiếng phong lưu đa tình nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi cái khổ của chữ “ái” chậc chậc àh….. Tề Mạc Thông ngước đầu lên nhìn trời không khỏi cảm thán trong lòng.

“Được rồi Hoàng Trí, chị đây vốn dĩ coi Vân Nhi như là em gái nhỏ của mình, muốn cưới Vân Nhi thì trước tiên cậu phải gọi một tiếng chị vợ và được sự thông qua của chị nữa” Dạ Nguyệt vui vẻ cười trộm rồi làm vẻ mặt nghiêm túc nhìn Dương Hoàng Trí. Đối với anh chàng Hoàng Trí này, lúc đầu Dạ Nguyệt không có cảm giác an toàn cho lắm nhưng từ khi thấy được tình cảm cùng hành động của cậu chàng dành cho Vân Nhi thì cuối cùng Dạ Nguyệt cũng đã ngầm ủng hộ Hoàng Trí.

“Chị…. chị vợ!” Hoàng Trí vẻ mặt nghiêm túc pha lẫn nghiêm trọng, nuốt nước miếng cái ực mới dám thốt nên lời này.

“Chị sẽ quan sát chú một thời gian haha” Dạ Nguyệt cười gian nhìn Hoàng Trí.

Tề Mạc Thông lắc đầu vỗ vai Hoàng Trí ra vẻ cảm thông sâu sắc dù cho anh chàng cũng vẫn đang cảm thán không thôi một chữ “ái”.

Sau đó ba người quay lại vẻ mặt nghiêm túc và bắt tay vào thu thập và ghi nhận các loại cây thuốc.

Dạ Nguyệt vừa quan sát vừa ghi ghi chép chép, đột nhiên cô nghe được tiếng kêu “ngao ngao” rất nhỏ phát ra từ phía bên kia. Dạ Nguyệt ngần đầu lên thì thấy một chú cún nhỏ lông trắng như tuyết đang nhìn cô, đôi con ngươi màu lam như khẩn cầu một điều gì đó. Chú cún quay đầu lại và chạy về hướng đối diện với Dạ Nguyệt, được một đoạn ngắn lại đứng lại và quay đầu lại nhìn. Dạ Nguyệt cảm giác chú cún này như muốn cô đi theo, mặc dù còn do dự quay đầu nhìn mọi người đang tập trung phía bên kia nhưng cuối cùng không đành lòng bỏ mặc chú cún nên đành chạy theo chú cún, trong lòng thầm nghĩ “Tại sao ở nơi này lại có cún? Nhìn thì không giống là chó hoang lắm, chẳng lẽ là….” Dạ Nguyệt càng lo lắng mà chạy theo chú cún nhanh hơn.

Một người một thú chạy được một đoạn khá dài vượt qua cả khe suối, đến cuối thì đụng phải một vách đá cao chót vót với những dây leo và một loài cây nào đó phủ từ phía trên dài xuống chân vách đá, phía dưới là một vùng thực vật lớn nhỏ nằm xen kẽ nhau rậm rạp dưới chân của các cây cổ thụ.

Dạ Nguyệt thấy chú cún dừng lại thì theo bản năng cô cũng dừng lại rồi đứng thở không ra hơi, cô vỗ vỗ ngực điều tiết lại hơi thở của mình. Trong lúc đó thì chú cún đang hít ngửa trên mặt đất, cuối cùng đến một góc khuất gần kề vách đá thì quay đầu lại “ngaooo…” một tiếng với Dạ Nguyệt. Lúc này Dạ Nguyệt mới bắt đầu để ý đến tiếng sủa của chú cún này, không phải là tiếng sủa giống loài chó mà như là….

Dạ Nguyệt lắc đầu nhất thời không nghĩ ra đây là tiếng của con gì, nhưng vấn đề quan trọng bây giờ không phải là tiếng gì a. Dạ Nguyệt tự trách bản thân rồi chạy lại phía chú cún. Bất thình lình Dạ Nguyệt như bước hụt chân mất đà lao về phía chú cún, trong lúc đó Dạ Nguyệt chỉ đành vươn tay bắt lấy chú cún mà ôm vào lòng để bảo vệ cho chú cún tránh thương tổn, nhưng không ngờ Dạ Nguyệt và chú cún lại rơi vào một cái hang động trong lòng đất nơi kế bên chỗ chú cún đứng ban nãy.

Dạ Nguyệt lăn từ trên đầu hang theo sườn phía bên trong mà dài xuống tới mặt đất phía dưới, cũng may dù rất cao nhưng không phải là dốc đứng nên cơ bản Dạ Nguyệt chỉ bị trầy xước nhẹ. Vừa đứng dậy phủi bụi đất dính lên người vừa quan sát xung quanh, Dạ Nguyệt chợt nhìn thấy một người đàn ông nằm cách đó không xa, trên người đầy vết máu, vẻ mặt tái nhợt.

Dạ Nguyệt hoảng hốt chạy lại phía bên cạnh người đang nằm, xem xét xem còn mạch đập không, khi cảm nhận hơi thở yếu ớt của người kia mới yên tâm thở phào. Nhưng sau đó lại bắt đầu căng thẳng mà sơ cứu cho anh ta ngay tại chỗ. Khoảng chừng một canh giờ sau cuối cùng băng bó xong.

“Rất may là mình có học một khóa sơ cứu cho người bị thương” Dạ Nguyệt lại thở phào.

“Ngaoooo” chú cún vui vẻ cọ cọ vào chân Dạ Nguyệt ra vẻ biết ơn.

Lúc này Dạ Nguyệt mới nhìn thấy vết thương đang rỉ máu ở chân nó, liền cầm máu và băng bó cẩn thận lại cho nó, rồi nhẹ nhàng ôm nó vào lòng vuốt ve cưng chiều “Nhóc thật là có linh tính nha”

********** Ò Ó O Lằn ranh giới lười biếng oOo

“Là như vậy” Dạ Nguyệt tóm tắt câu chuyện từ đầu tới cuối rồi nói cho người bên kia nghe “Vì tôi cũng không biết cách trèo lên như thế nào, điện thoại thì mất sóng nên vẫn chưa nghĩ ra phải ra khỏi đây bằng cách nào. Có lẽ người bên ngoài cũng đã bắt đầu đi tìm tôi với anh rồi cũng nên”

Người bên kia trầm mặc trong giây lát thì lên tiếng “Tôi không nhớ mình là ai”

“Hả?” Dạ Nguyệt kinh ngạc rồi sờ cằm suy đoán “ Chẳng lẽ là do vết thương ở đầu nên anh bị mất trí nhớ tạm thời sao?”

Người kia lại trầm mặc rồi gật đầu nhẹ ra vẻ đồng ý.

“Àh… nếu vậy thì chắc anh cũng đã quên luôn tên của mình rồi phải không?” Dạ Nguyệt như vừa suy nghĩ vừa hỏi nhưng thật ra đã chắc đến 90% rồi “Hừm tình tiết này có vẻ giống trong phim đây, nếu là lúc này thì một người bạn tốt bụng sẽ đặt cho anh một cái tên thật đáng yêu và tôi không ngại làm người bạn tốt bụng đó đâu hì hì” Dạ Nguyệt vẻ mặt gian gian tà tà cười hề hề. Cô ấy thuộc thể loại nhiễm truyện với phim nặng rồi =.=!! Thật ra cô ấy là một trạch nữ, hàng ngày nếu không đi học hay ôn bài thì cô ấy cứ thích ở suốt trong nhà, rất thích đọc sách, đọc ngôn tình, tiểu thuyết trinh thám bla….bla…. Ngoài ra cô ấy còn đọc manga và xem anime.

Tôi với cô là bạn tốt khi nào? Người kia nhìn dáng vẻ thoải mái của Dạ Nguyệt thì không khỏi cảm thán, cứ như là dù cho trời có sập xuống thì cô gái này vẫn sẽ thoải mái như vậy “Tôi chỉ nhớ được tên mình là Chi Hiên”

“Còn họ?” Dạ Nguyệt gật đầu, Chi Hiên đúng là một cái tên đẹp a.

“Không nhớ” Chi Hiên trầm giọng, thanh âm có vài phần lạnh lẽo hẳn, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra được một chút tình cảm nào.

Dạ Nguyệt cảm nhận được áp suất xung quanh giảm xuống đột ngột, sóng lưng lạnh buốt không khỏi run người một cái, nhìn thấy trong đôi con ngươi trong suốt đó ánh lên một tầng mây mù dày đặc.

“Àh….. nó là cún của anh phải không?” Dạ Nguyệt nhanh chóng chuyển đề tài, đem chú cún đang ngủ trong lòng mình đặt ra bên ngoài. “Nhờ nó dẫn tôi tới đây nên mới kịp thời sơ cứu vết thương cho anh, không thôi tôi e rằng…….”

Dường như nghe được động tĩnh, tai chú cún run run rồi ngẩn đầu dậy nhìn người đối diện, trong một khắc vui mừng vẩy vẩy đuôi vọt qua bên Chi Hiên “Ngaooooo” một tiếng cực kỳ vui vẻ.

“Tôi không biết nữa…” đáy mắt Chi Hiên xẹt qua một tia ấm áp nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường, vẻ mặt lộ vẻ phức tạp “ Có điều nó không phải là cún, nếu không nhầm thì nó là một con Tuyết Lang”

“Hả? Tuyết Lang?” Dạ Nguyệt mắt chữ a mồm chữ o kinh hỷ “Thật là Tuyết Lang sao? Một dược thú?”

“Đúng vậy” Chi Hiên buồn cười gật nhẹ đầu, lần đầu tiên anh thấy một cô gái có biểu hiện không khuôn mẫu như vậy trước mặt anh, cũng không có một chút nào e thẹn của phụ nữ. Trước đây khi còn là đại thiếu của Lăng gia, anh đã gặp qua rất nhiều người con gái từ giàu sang cho tới con nhà bình thường, tất cả đều chỉ mang một ý định là muốn quyến rũ anh hoặc là ra vẻ thẹn thùng hâm mộ vẻ ngoài của anh cùng ham mê tài sản nhà anh. Anh đã sớm nhìn thấu bản chất con người của họ. Rồi đột nhiên anh nhớ tới chuyện xảy ra vào ngày hôm trước… tất cả như một thước phim quay chậm hiện ra trong đầu anh.

Dạ Nguyệt lại cảm thấy áp suất không khí giảm xuống đột ngột, cơ thể lại bất giác run lên. Từ khi người bên kia tỉnh lại cô đã luôn cảm thấy một cỗ áp bức vô hình xuất hiện.

“Àh…ừm….anh có đói không?” Dạ Nguyệt ngập ngừng hỏi, cổ hơi rụt lại “Anh đã bất tỉnh một ngày một đêm rồi”

Lăng Chi Hiên lại quay qua nhìn cô gái nhỏ bên này vẻ mặt tò mò khó hiểu, anh gật nhẹ đầu. Từ lúc tỉnh lại anh đã quyết định sẽ che giấu thân phận của bản thân, đồng thời để bản thân trở thành một người mất trí nhớ để tiện cho hành động sau này của mình. Khi nhìn thấy Dạ Nguyệt, anh lại tiếp tục đưa ra một quyết định khác. Lúc này anh không còn nơi nào để đi hay để giúp che giấu thân phận của mình vì vậy chỉ có thể nhờ vào cô gái ở trước mặt này…… Nếu anh nhớ không nhầm thì thành phố S nằm ở phía Đông đất nước, còn cái nơi kia là ở phía Tây…

“Tôi chỉ đem theo cháo gói và mì gói để phòng trường hợp khẩn cấp, những thức ăn mà nhóm tôi ăn đều do Hoàng Trí sắp xếp và đem theo” Dạ Nguyệt vừa nói vừa lấy một cái thố nhỏ bằng inox từ trong balo, rồi để hai cục đá sát bên đống lửa, đổ nước suối từ trong chai vừa đủ để nấu cháo.

Một lúc sau cháo đã nấu xong, Dạ Nguyệt bước qua đỡ Lăng Chi Hiên ngồi dậy, dựa vào một vách hang động tương đối bằng phẳng rồi đưa cháo cho anh ăn. Bên cạnh Tuyết nhi vẫn háo hức “ngao ngaooo” vui vẻ.

Sáng sớm ngày hôm sau, một tiếng động ở phía trên hang động đánh thức người bên trong hang động. Dạ Nguyệt giật mình ngồi bật dậy, hướng phía trên mà hét lên.

“Có ai không? Chúng tôi ở dưới này………..”

Đúng là trời không phụ lòng người, từ phía trên một chiếc dây thừng được thả xuống, những người cứu hộ từ trên tuột xuống cứu Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên ra khỏi hang động. Bọn họ nhanh chóng được đưa đến bệnh viện để chữa trị vết thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.