Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?

Chương 27



Nguyễn Chí Viễn giật mình tỉnh dậy, cảm nhận cái rét lạnh thấu xương, ông bất chợt ôm lấy thân thể hy vọng có thể cảm thấy ấm lên được đôi chút.

"Tỉnh rồi àh?" một giọng nói đàn ông khàn khàn vang lên.

Nguyễn Chí Viễn lập tức xoay người về phía phát ra tiếng nói, nhíu mày nhìn người đàn ông khoảng 30 mấy tuổi xa lạ: "Cậu là ai?" rồi ông nhìn xung quanh, có những dãy kệ dài được đặt rất nhiều thức ăn hoa quả tươi sống trên đó, có thể dễ dàng đoán ra nơi này là trong phòng lạnh dùng để dự trữ thực phẩm tươi sống. "Sao tôi lại ở đây?"

Người đàn ông nở nụ cười gian trá, rồi hắn ta di chuyển về phía Nguyễn Chí Viễn: "Chào mừng ông tham gia vào trò chơi của tôi, Nguyễn tổng" nói rồi dùng còng số 8 còng một tay Nguyễn Chí Viễn lại, còn đầu bên kia thì khoá vào thanh ngang trên tường.

Nguyễn Chí Viễn chưa kịp phản ứng thì tay đã bị khoá lại, trong lòng ông ta bắt đầu hoảng hốt: "Cậu... cậu định làm gì?"

Người đàn ông lại nở nụ cười, kéo dãy kệ phía đối diện ra. Lúc này Nguyễn Chí Viễn mới nhìn thấy thảm trạng phía sau cái kệ, khoảng mười mấy thi thể chất chồng lên nhau, không có thi thể nào là còn toàn vẹn, đều bị phanh thây ra thật dã man, có thi thể còn loã lồ được treo lên. Nguyễn Chí Viễn hút một ngụm khí lạnh, mặt bắt đầu tái đi không còn chút máu nào.

Người đàn ông lại ra sau cái kệ khác, lôi ra một người phụ nữ tay bị trói chặt, băng dính dán kín miệng. Người đó không phải ai khác chính là vợ của Nguyễn Chí Viễn, bà ấy vừa thấy Nguyễn Chí Viễn thì lập tức ư ư trong miệng, nhìn Nguyễn Chí Viễn bằng ánh mắt cầu cứu.

"Được rồi, bây giờ tôi phải chơi đùa với các người như thế nào đây?" hắn ta trãi một túi đầy dụng cụ xuống đất, rút con dao mổ ra, ánh mắt biến thái nhìn vào vợ của Nguyễn Chí Viễn.

Hắn ta còn lấy ra một bình nhỏ, bên trong là một chất dịch lỏng. Hắn đi đến trước mặt vợ Nguyễn Chí Viễn, lột mạnh băng keo trên miệng bà ấy khiến bà ấy hét lên đầy đau đớn: "Nguyễn tổng, ông có nhớ năm xưa ông cùng với Dao Dao lên giường là cảm giác như thế nào không?" vừa nói hắn vừa bóp miệng rồi đổ vào trong miệng của vợ Nguyễn Chí Viễn.

"Dao Dao?" Nguyễn Chí Viễn kinh hoàng lục lại trí nhớ mình, chẳng phải ả ta chính là....... vợ của tên đó sao?

Người đàn ông tức giận quay qua ném mạnh cái bình vào đầu Nguyễn Chí Viễn: "Đừng có nói là mày không nhớ, hương vị ngọt ngào thanh khiết của cô ấy?"

Nguyễn Chí Viễn cảm giác đau đớn nhưng vẫn cố gắng gật gật đầu với hắn: "Tôi nhớ, tất nhiên tôi nhớ"

"Cô ấy là vợ tao" người đàn ông đôi mắt đỏ ngầu gằn lên từng chữ, bóp mạnh vào trong cổ của Nguyễn Chí Viễn khiến ông ta giãy giụa như điên. "Vậy mà mày dám động vào cô ấy, cho cô ấy uống thuốc kích tình rồi cưỡng bức cô ấy. Còn dám nói với tao là cô ấy phản bội tao lên giường với mày"

Nguyễn Chí Viễn cảm giác sắp không thở được nữa, tay chân bắt đầu không còn sức lực, mặt chuyển qua tím tái. Lúc này người đàn ông mới buông tay ra, Nguyễn Chí Viễn lập tức hít lấy hít để không khí, ho sặc sụa.

"Cho đến khi tao tận mắt nhìn thấy đoạn phim mà mày quay lại rồi tung lên web, TẤT CẢ CHỈ LÀ DO MÀY BỊA ĐẶT" hắn ta đau khổ gầm lên. "Nhưng.... mỗi lần nhìn thấy cô ấy rên rỉ sung sướng dưới thân mày, tao không thể nào chịu được cái ý nghĩ cô ấy chỉ là một con đàn bà dâm **** nên tao đã giết cô ấy để cô ấy mãi mãi chỉ là của tao" hắn ta ôm đầu khóc nức nỡ.

Nguyễn Chí Viễn lấy lại hơi thở, trong sợ hãi có một tia nghi hoặc, hắn nói cứ như hắn chính là tên đó nhưng vẻ bề ngoài lại không phải là tên đó. Rốt cuộc chuyện này là sao đây? "Mày rốt... rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết?"

"Tao là ai sao?" người đàn ông quay qua cười như chế giễu. "Mày quên tao đã từng nói là tao nhất định trở về hay sao? Mày nghĩ tao là ai?" nói xong còn cười lớn, tiếng cười khàn khàn lạnh tóc gáy.

"Không thể nào.... mày không thể nào là hắn được, hắn ta đã chết vào mười mấy năm trước" Nguyễn Chí Viễn điên cuồng lắc đầu, vẻ mặt càng lúc càng hoảng hốt.

Đúng lúc này Nguyễn Chí Viễn còn khiếp sợ hơn nữa khi thấy một cái bóng đen xuất hiện phía sau người đàn ông, đang lơ lửng trong không khí, từ từ hiện ra khuôn mặt của một người đàn ông 30 mấy tuổi, khuôn mặt này làm sao ông ta có thể quên được... Nó vốn dĩ đã khắc sâu vào trong trí nhớ của ông ta từ rất lâu rồi: "Mày... mày... mày..." bàng hoàng lắp bắp cả nữa ngày vẫn không thể thốt nên lời.

"Tao đã chờ đợi cơ hội này suốt mười mấy năm, cuối cùng cũng có thể chờ được ngày hôm nay" bóng đen lên tiếng, giọng nói âm hàn của người cõi âm vọng lại từ bốn phía vào lỗ tai Nguyễn Chí Viễn. "Bây giờ chỉ còn lại một mình mày nhưng mày yên tâm tao sẽ cho mày sớm gặp lại hai đứa chúng nó thôi"

Đang nói thì tiếng rên rỉ yêu kiều truyền vào tai Nguyễn Chí Viễn. Ông ta lập tức nhìn về phía vợ mình thì thấy bà ấy đang thở dốc, vẻ mặt hết sức dâm đãng, ánh mắt quyến rũ như muốn quyến rũ người khác.

"Còn những gì mày làm với Dao Dao hôm nay tao cũng sẽ đòi lại gấp bội" người đàn ông nở nụ cười ghê rợn đến lạnh sống lưng, bóng đen cũng đã biến mất.

(Cảnh tiếp theo là cảnh vô cùng biến thái đồi truỵ, tác giả dù có đập đầu vô đậu hũ vẫn không thể viết ra..... xin nhường lại cho trí tưởng tượng phong phú của độc giả)

********** Ò Ó O Lằn ranh giới oOo

Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên trên đường đi vừa tìm người đàn ông lúc nãy cũng vừa tìm Nguyễn Chí Viễn thì gặp Lý Vân Nhi và Dương Hoàng Trí đứng ngắm trăng trên hành lang tàu.

"Hai người đi đâu vậy? Bọn em kím hai người từ nãy đến giờ" Lý Vân Nhi chu môi nói.

"Bây giờ có việc quan trọng hơn cần phải giải quyết, mấy đứa có thấy Nguyễn tổng ở đâu không?" Dạ Nguyệt vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hỏi.

"Không thấy chú ấy nhưng mà biết Nguyễn Lâm Lan và Lăng Trí Thanh đang ở đâu" Lý Vân Nhi mờ ám nói.

"Cô ta cũng được" Lăng Chi Hiên vẫn là vẻ mặt lành lạnh không có bất kì biểu cảm nào, có Lăng Trí Thanh càng tốt, có việc để hắn ta ra mặt đây.

"Được rồi, thể theo yêu cầu của hai người, em sẽ dẫn hai người đến đó" Lý Vân Nhi mĩm cười càng ngày càng gian tà.

Dương Hoàng Trí bên này lắc đầu cười cười, lúc nãy anh mà không cản chắc là Vân Nhi nhảy vô quay phim người ta luôn rồi a.

Vậy là bốn người lên đường đi về hướng phòng Lăng Trí Thanh. Trên đường đi Dạ Nguyệt cũng có đề cập đến việc mất tích với trả thù mà hai người đã nghe được trước đó.

"Chú nghĩ như thế nào? Có phải là con ác linh mà chú nói không?" Dạ Nguyệt quay qua như hỏi Lý Vân Nhi nhưng chính xác là hỏi ông chú ma.

"Nó không thể khiến người ta mất tích được nhưng khả năng có liên quan đến nó là rất lớn" ông chú ma lên tiếng mặc dù không có hiện ra. "Bây giờ lại đang giữa đêm nên âm khí đang là lúc hưng thịnh nhất"

Vừa đi vừa bàn luận chỉ trong chốc lát là đến cửa phòng Lăng Trí Thanh. Lăng Chi Hiên bị đẩy ra gõ cửa phòng, dù sao cũng là anh trai nên chắc anh ta sẽ nể mặt mà mở cửa đi a.

Nhưng đứng đợi một lúc vẫn chẳng thấy ai, Lý Vân Nhi thiếu kiên nhẫn bắt đầu đập cửa liên tục. Đừng có nói là tới giờ còn chưa xong nữa nha, cũng lâu lắm rồi đó.

Cuối cùng Lăng Trí Thanh mặt đen như đáy nồi cũng ra mở cửa, anh ta chỉ kịp mặc vào bộ đồ ngủ, để lộ ra lồng ngực vững chải bóng loáng.

"Nguyễn tổng mất tích rồi" Lăng Chi Hiên vẻ mặt lạnh nhạt vào thẳng vấn đề. Anh còn cố tình che chắn tầm nhìn của Dạ Nguyệt, nhìn thấy những thứ này sẽ bị đau mắt, nhìn của anh mới là bổ mắt.

Vừa nghe đến đây Nguyễn Lâm Lan cũng nhào ra, bộ dạng mệt mõi đầu tóc rối bù trông vô cùng đáng thương, kinh ngạc hỏi: "Cái gì, ba tôi mất tích?"

"Chúng tôi đã tìm ông ấy khắp nơi" Dạ Nguyệt ló đầu ra nhìn, thấy cả hai người trong trạng thái như vậy thì là ai cũng biết trận chiến kịch liệt đang diễn ra mà bọn họ lại nở cắt đứt giữa chừng.

Nguyễn Lâm Lan lập tức lê lết thân mình trở vào phòng, lấy điện thoại ra gọi cho ba mình nhưng đáng tiếc chẳng có ai bắt máy: "Không nghe máy"

Mọi người đứng đó im lặng, không khí rơi vào trầm tư thì Lăng Chi Hiên nhìn Lăng Trí Thanh lại lạnh nhạt nói: "Tôi với cô ấy nghe một vệ sĩ nói là có những vụ mất tích đang xảy ra trên tàu, cậu nghĩ thế nào?"

"Nếu đúng là vậy thật thì khả năng Nguyễn tổng cũng đã trở thành nạn nhân" Lăng Trí Thanh nhíu mày nói, sâu trong mắt là vẻ hả hê vô hạn, hắn ta lại trưng cầu ý kiến của anh. Cũng phải, bây giờ ở đây thân phận của ông đây là lớn nhất.

"Cho nên tôi nghĩ cậu nên cho người thông báo với tất cả mọi người nhanh chóng trở về phòng mình mà khoá cửa lại, bất kể là ai cũng không được rời khỏi phòng. Phân phó cho vệ sĩ tản ra truy tìm tung tích của hung thủ cùng nạn nhân. Đồng thời nhờ thuyền trưởng liên lạc với đất liền để nhờ họ cứu hộ khẩn cấp. Lúc nãy chúng tôi đã thấy một người đàn ông khả nghi mặc quần áo vệ sĩ và...." Lăng Chi Hiên dùng giọng điệu vô cùng khiêm nhường nói, nhưng thật ra anh lại đang phân phó cho Lăng Trí Thanh như thủ hạ của mình a.

Lăng Trí Thanh nghe Lăng Chi Hiên "khiêm nhường" nói giống như nhân viên đang đề xuất ý tưởng, rất là hưởng thụ lắng nghe, còn tán đồng với ý tưởng của anh.

"Tôi đã thấy một trái boom lộ ra bên trong cái túi ấy" Lăng Chi Hiên thản nhiên kết thúc phân phó với một câu vô cùng động trời.

Tất cả nghe xong đều trợn mắt nhìn anh, anh nói giống như đang nói bầu trời đêm nay thật đẹp.

Lăng Trí Thanh lập tức chuyển biến sắc mặt, nếu là thật thì không phải con tàu này có thể bị đánh chìm bất cứ lúc nào đó sao? Lăng Trí Thanh lập tức gọi điện điều động Trưởng vệ sĩ, người có quyền hành cao nhất trong đám vệ sĩ.

Lăng Chi Hiên cong khoé môi âm thầm cười, rất tốt, đây chính là phản ứng mà anh mong muốn. Hiện tại anh không thể để lộ ra quá nhiều sơ hở mà bức dây động rừng được.

Dạ Nguyệt hỏi nhỏ sư phụ: "Lúc nãy anh nói là thiết bị điều khiển từ xa mà?"

Lăng Chi Hiên âm thầm cúi xuống sát lỗ tai cô gái nhỏ: "Em nghĩ nếu tôi nói vậy thì anh ta sẽ nghĩ như thế nào?"

Dạ Nguyệt nghĩ nghĩ rồi hiểu ra, nếu nói vậy thì chưa chắc anh ta tin đó là một quả boom mà cho người hành động nhanh chóng: "Sao anh lại biết đó là thiết bị để kích nổ quả boom?"

Lăng Chi Hiên ôm Dạ Nguyệt lui về phía sau, tránh chỗ mọi người và Lăng Trí Thanh đang nói chuyện điện thoại với Trưởng vệ sĩ: "Cái này tôi cũng không biết, giống như là từng nhìn thấy ở đâu rồi và trong đầu tôi chắc chắn nó có tác dụng như vậy"

Dạ Nguyệt ngẩn đầu lên nhìn sư phụ, cô không thể tưởng tượng được cuộc sống trước đây của sư phụ, nào là những vết sẹo vừa dài vừa sâu rồi bây giờ là đến boom đạn nữa. Cuộc sống đó rốt cuộc nó tàn khốc như thế nào? Cô thật sự muốn tận mắt nhìn thấy.

Thấy ánh mắt lo lắng của Dạ Nguyệt, Lăng Chi Hiên biết Dạ Nguyệt đang nghĩ gì. Anh hôn lên trán cô gái nhỏ "Cho nên kéo em vào cuộc sống địa ngục đó là rất tàn nhẫn với em nhưng tôi càng không thể không có em ở bên cạnh" anh âm thầm nói trong lòng.

Không hiểu sao nhìn vào đôi mắt sâu hút đó Dạ Nguyệt có thể cảm giác được nó đang nói gì nên cô vươn tay ôm chặt lấy thắt lưng sư phụ, giống như đang truyền hơi ấm sang cho anh. Chỉ cần sư phụ còn cần cô thì cô vẫn nhất định ở cạnh sư phụ đến cùng.

Theo như chỉ thị, loa ngoài của thuyền trưởng thông báo đến tất cả mọi người trên tàu lập tức trở về phòng của mình, khoá chặt cửa lại, bất kì là ai gọi cũng không mở cửa.

Còn toàn bộ vệ sĩ cùng với đội ngũ nhân viên trên tàu đến tập trung tại phòng lớn, Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt đi một vòng nhìn tất cả nhân viên nhưng không thấy người đàn ông đó. Trưởng vệ sĩ đếm lại đầu người thì quả thật là thấy thiếu một người, tra ra thì đã biết người đó là ai. Còn lại điều động tất cả vệ sĩ và đội ngũ nhân viên tản ra tìm kím những người mất tích và người vệ sĩ trong bức hình, một nhóm khác thì truy tìm vị trí của những quả boom.

Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên nhìn hình thì lập tức nhận ra người đàn ông trẻ tuổi đó, nhưng trong hình người thanh niên trông vô cùng rụt rè và rất yếu đuối.

"Anh ta là Trần Toàn, 32 tuổi, mới vừa tham gia vào công ty vệ sĩ của chúng tôi vào hai tháng trước" Trưởng vệ sĩ nói.

"Công ty của các người lại nhận một tên vô dụng như thế này àh?" Lăng Trí Thanh nhíu mày, lạnh giọng hỏi.

"Lăng nhị thiếu gia, anh đừng vội đánh giá, trông như vậy nhưng anh ta đã hạ rất nhiều vệ sĩ thuộc top khá của chúng tôi nên chúng tôi mới chính thức cho anh ta gia nhập vào công ty" Trưởng vệ sĩ lắc đầu cười.

Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên cùng nhìn lại sơ yếu lý lịch của Trần Toàn. Hắn ta trước khi trở thành vệ sĩ thì là bảo vệ giữ cửa của tập đoàn Nguyễn thị, do một lần thất trách mà đã bị sa thải. Nhưng như vậy cũng có thể khiến hắn ta hận Nguyễn tổng đến mức này sao, hận đến nỗi muốn cho ông ta và tất cả những người trên tàu này phải chôn theo anh ta? Chuyện nhân viên bị đuổi việc thực chất là một việc vô cùng bình thường, xảy ra hàng ngày ở các công ty trong những năm gần đây, cuộc sống này vốn dĩ rất khó sống. Vậy rất có thể anh ta thuộc dạng tâm lý không ổn định hoặc là thật sự còn một lý do đằng sau nữa.

"Này ông chú, con ác linh đó có thể chi phối suy nghĩ của người khác hay không hoặc giả như là nói chuyện vào trong đầu của người khác" Dạ Nguyệt bất giác quay qua hỏi nhỏ Lý Vân Nhi, với một người có tâm lý yếu đuối thì chuyện chi phối là rất dễ dàng, không cần phải tới mức nhập vào rồi điều khiển.

"Đó chính là ám ảnh tâm lý vào vật chủ mà nó bám theo thông qua những giấc mơ lập đi lập lại nhiều lần" ông chú cũng nhỏ giọng truyền đạt rồi đột nhiên như nghĩ ra gì đó nói. "Nó có thể làm cho anh ta nghĩ rằng chính anh ta mới là người mang những ký ức trước đây của nó. Tôi thật sự không thể nghĩ ra nó có thể làm tới mức này"

Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên nhất thời hiểu ra, ở thời điểm hiện tại thì khả năng này là cao nhất rồi. "Nó" mượn tay người này để trả mối hận thù sâu nặng của mình. Nhưng cả hai người đều không thể biết mối hận thù đó là gì.

"Trưởng sư huynh, thuyền trưởng vừa mới thông báo, thiết bị liên lạc với bên đất liền đã bị phá hư rồi" một vệ sĩ hớt hải chạy vào nói.

"Cái gì, sao có thể như vậy?" cả Trưởng vệ sĩ và Lăng Trí Thanh đều trợn mắt.

"Nếu hắn có thể dễ dàng qua mặt chúng ta để gài boom thì chuyện này cũng không khó khăn" Lăng Chi Hiên nhàn nhạt nói, khả năng xấu nhất mà anh nghĩ cuối cùng cũng xảy ra.

Không gian bắt đầu rơi vào trạng thái lắng đọng và trầm mặc.

"Trưởng sư huynh, em đã biết những nạn nhân mất tích hiện đang ở đâu" một giọng nói vang lên trên thiết bị truyền tin.

"Mau báo cáo" Trưởng vệ sĩ lập tức mở loa ngoài lên cho mọi người đều nghe được.

"Lúc thấy tấm hình em đã nhận ra cậu ta, nhớ cậu ta từng kéo một vật gì đó đến kho lạnh nên em mới thử tìm kím xem như thế nào, thật không ngờ ở bên trong này là mười mấy thi thể bị phanh thây một cách rất dã man" cậu vệ sĩ đó báo cáo tình hình hiện trạng trong kho lạnh lúc này.

"Có thấy ba và mẹ của tôi không?" Nguyễn Lâm Lan sợ hãi lên tiếng.

"Không thấy Nguyễn tổng, nhưng phu nhân thì đang ở đây và..." cậu vệ sĩ nói càng nhỏ dần.

"Như thế nào? Nói mau" Nguyễn Lâm Lan gào lên.

"Da bà ấy đã bị lột sạch toàn bộ và bị đóng đinh lên tường....bên cạnh còn có ba chữ số bằng máu, đó là 666 và một dòng chữ: Ta đến bắt tất cả các người xuống địa ngục!..." cậu vệ sĩ cau mày quay mặt ra khỏi kho lạnh. Anh thật sự không thể chứng kiến tiếp cảnh tượng này được nữa, quá khủng khiếp rồi.

Nguyễn Lâm Lan kinh hoàng hét lên rồi té xuống đất, bất tỉnh.....

666 đó chính là con số của quỷ dữ, đại diện cho sự hiện diện của quỷ Satan đến từ địa ngục tâm tối nhất.

********** Ó O Ò Lằn ranh giới oOo

Tề Mạc Thông thơ thơ thẫn thẫn đi ra đến boong tàu. Anh thật sự không thể tin được Dạ Nguyệt lại thay đổi nhiều như vậy chỉ sau một thời gian ngắn ngủi: "Dạ Nguyệt thật sự nhìn tôi bằng đôi mắt lạnh lẽo đến tột cùng? Tại sao? Tại sao lại như vậy?"

"Đứa con gái lạnh lùng tàn nhẫn như vậy mà mày còn luyến tiếc hay sao?" một giọng nói âm hàn đến cực điểm vang lên.

Tề Mạc Thông ngẩn đầu nhìn ngó xung quanh thì thấy hai người đàn ông đang đứng ở đầu mũi tàu. Vì ánh sáng đến mũi tàu yếu nên Tề Mạc Thông không thể thấy rõ khuôn mặt hai người đó: "Ai đó?"

"Đến đây" giọng nói âm hàn lại vang lên.

Tề Mạc Thông nghi ngờ bước lại gần mũi tàu thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng với Nguyễn Chí Viễn. Tề Mạc Thông nhíu mày nhìn vẻ mặt tái nhợt, mắt mở lớn đang nhìn anh trừng trừng của Nguyễn Chí Viễn, dường như ông ấy đang vô cùng khiếp sợ còn như muốn nói gì với anh.

"Nghe cho rõ đây, mày tốt nhất nên tiễn con nhỏ đó xuống địa ngục thì nó chắc chắn chỉ thuộc về mày" người đàn ông nở nụ cười lạnh cả tóc gáy.

Tề Mạc Thông sửng sốt nhìn người đàn ông đó, hắn ta vừa nói ra một lời nói đầy điên loạn. Tề Mạc Thông nhíu mày, lạnh giọng nói: "Tôi không có bị điên mà đi giết người" huống chi Dạ Nguyệt còn là người anh yêu, nếu giết cô ấy thì anh cũng không thể ở cạnh cô ấy được nữa.

Người đàn ông cười lạnh: "Mày và thằng đó thật là giống nhau, đều là loại vừa nhát gan vừa vô dụng. Lúc đầu nó bị đuổi việc cũng chỉ vì bị con nhỏ hạ tiện đó đá làm cho kế hoạch của tao thất bại phải chuyển sang kế hoạch này, thế mà nó lại còn không dám cho con nhỏ đó đi sám hối phải nhờ vào tao, dù sao thằng đó cũng thật yêu ả nên tao đành phải ban phước cho nó một lần được hưởng thụ ả ta. Hừ! Còn lũ ngu dốt kia muốn cản đường tao? Vậy thì địa ngục chào đón bọn nó"

Tề Mạc Thông ánh mắt không thể tin được nhìn người đàn ông trước mặt, hắn ta thật sự bị điên rồi. Hắn ta có phải là tên sát nhân giết người hàng loạt hay không? Trong lúc anh đang suy nghĩ thì một cú đập mạnh vào đầu anh. Tề Mạc Thông ngã xuống sàn tàu bất tỉnh.

*** 0w0 ***

Đến khi mọi người ra đến boong tàu thì đã thấy Tề Mạc Thông cùng với Nguyễn Chí Viễn nằm bất tỉnh ở lang cang mũi tàu. Người đàn ông đang đứng bên cạnh nở nụ cười vui sướng: "Cuối cùng bọn mày cũng tìm thấy tao, lũ vô dụng. Tụi bây thấy trò chơi của tao rất vui đúng không?" vừa nói hắn vừa lắc lắc thiết bị điều khiển từ xa trên tay mình.

TMD! Rất biến thái thì có! Mọi người có mặt ở đây đều lạnh mặt nghĩ như vậy. Đã lục tung hết tất cả các phòng nhưng vẫn không thể tìm ra các quả boom. Bây giờ chỉ còn cách cuối cùng là bắt tên sát nhân này thôi.

"Rốt cuộc mày muốn cái gì?" Dương Hoàng Trí không nhịn được nữa, âm trầm lên tiếng.

"Ồh một con đàn bà thú vị đây" người đàn ông mắt loé sáng nhìn cơ thể Lý Vân Nhi. "Thật không ngờ mày lại không sợ tao"

Con thật sự sợ chú đó, đại tổ tông àh. Lý Vân Nhi xanh mặt nghĩ. Sát nhân biến thái giết người hàng loạt bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt thì có là Mộc Quế Anh cũng khó lòng mà bình tĩnh được a.

Dương Hoàng Trí nói xong mới cảm thấy hối hận, anh quên là mình đang trong cơ thể Lý Vân Nhi.

"Chà thật là thú vị đây, tao không ngờ hai đứa chúng mày đang hoán đổi linh hồn cho nhau. Còn có.... con ma vô dụng kia nữa...." người đàn ông cong khoé môi lên cười càng lúc càng dữ dội càng khoái chí.

"Quả nhiên là nó" cả bốn người đều đồng loạt nghĩ.

"Nó đang núp trong cái bóng của hắn ta" ông chú ma nói. "Nó sắp thành quỷ rồi" ác linh giết quá nhiều người thì nó sẽ trở thành một con quỷ thật sự, mãi mãi lưu lại dương thế mà tiếp tục hại người khác.

"Trần Toàn, cho dù mày có làm nổ tung con tàu nhưng chính bản thân mày cũng sẽ không thoát được, bây giờ nếu mày đưa cái điều khiển cho tao thì tao hứa sẽ tha cho mày một mạng" Lăng Trí Thanh đành hạ mình, đưa ra điều kiện.

"Trần Toàn?? Ha ha ha...." hắn ta bật cười thật lớn. "Tao nói cho chúng mày biết tao không phải là cái tên nhát gan vô dụng đó. Mày đừng có lấy cái chết ra doạ tao"

Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên nhìn nhau, nếu hắn không phải con ác linh nhập vào điều khiển, là cơ thể của Trần Toàn nhưng lại cũng không phải Trần Toàn. Vậy chỉ còn lại khả năng cuối cùng: "Một nhân cách khác"

Như vậy xâu chuỗi lại tất cả các mắt xích thì đã quá rõ ràng. Ác linh có khả năng bám theo ám người khác và người xui xẻo bị hắn lựa chọn chính là Trần Toàn. Hắn ta bám theo cậu thanh niên rụt rè yếu đuối này, ám ảnh cưỡng chế lập đi lập lại vào trong giấc mơ của cậu ta. Qua nhiều năm trôi qua, một nhân cách khác đã thành công xuất hiện. Một nhân cách mang ký ức của nó, suy nghĩ của nó, tính cách của nó, chân chính trở thành nó trong hình hài con người để trả thù....

"Tất cả chuyện điên rồ như thế này có thể xảy ra sao?" Dạ Nguyệt lẩm bẩm trong miệng.

"Được rồi, tao cũng không muốn vui đùa mất thời gian với chúng mày nữa. Mày, nếu mày dám bước qua đây với tao thì tao sẽ nói cho chúng mày biết boom đang ở đâu? Điều kiện quá hời cho bọn bây rồi có phải hay không?" người đàn ông chỉ vào Dương Hoàng Trí, nhếch miệng cười khoái trá.

Lý Vân Nhi bất giác nắm chặt lấy tay Dương Hoàng Trí. Dương Hoàng Trí quay qua nhìn bà xã nhà mình, thấy Lý Vân Nhi lắc đầu lia lịa biểu hiện không cho phép.

Dương Hoàng Trí chăm chú nhìn Lý Vân Nhi, tưởng chừng như đã trôi qua một thập kỷ, anh mới mĩm cười lên tiếng: "Tôi yêu em, bảo bối quý giá nhất của tôi" rồi anh xoay người đi, hướng về phía mũi tàu, hướng về phía tên sát nhân.

"Hoàng Trí" Lý Vân Nhi hô lên muốn vọt lên kéo anh lại nhưng Lăng Trí Thanh cùng với Trưởng vệ sĩ đã nhanh chóng giữ lấy Lý Vân Nhi, lúc này cũng không ai còn tâm trí để ý đến xưng hô kì cục giữa bọn họ.

Lý Vân Nhi càng giãy dụa dữ dội, tức giận hét: "Nếu cậu còn bước một bước thì từ nay đừng xuất hiện trước mặt mình nữa"

Dương Hoàng Trí có khựng lại trong giây lát nhưng anh lại tiếp tục đi tiếp.

"Hoàng Trí, cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?" Dạ Nguyệt lạnh giọng hỏi, cô cũng đang tức giận lắm đây.

Lăng Chi Hiên vuốt vuốt vào lưng Dạ Nguyệt để cô bớt nóng giận, nhưng anh cũng nghĩ là tên nhóc đó sẽ đồng ý nên không ngạc nhiên cho lắm.

Dương Hoàng Trí anh cũng đã nghĩ rất kĩ rồi, mạng sống của bà xã nhà anh mới là quan trọng nhất. Cho dù cô ấy có trách anh có ghét bỏ anh đi chăng nữa thì anh cũng muốn cô ấy tiếp tục được sống vui vẻ hạnh phúc: "Đừng cản nữa, em đã quyết định rồi"

Dạ Nguyệt cùng Lăng Chi Hiên không phải không biết Dương Hoàng Trí nghĩ gì. Nhưng Dương Hoàng Trí lại không nghĩ rằng nếu anh chết đi thì cơ thể Lý Vân Nhi cũng sẽ chết đi và cô ấy sẽ sống mãi trong cơ thể của anh. Cô ấy sẽ vui sẽ hạnh phúc khi mỗi ngày đều nhìn thấy anh qua tấm kính hay sao? Người mà cô ấy yêu nhất vì cô ấy mà chết, thì cô ấy sẽ vui vẻ hạnh phúc hay sao? Điều mà cô ấy cảm thấy không phải là trách móc hay ghét bỏ mà chính là đau khổ đến tận tâm can, cô ấy sẽ vui vẻ hạnh phúc hay sao? Dạ Nguyệt nước mắt chảy dài.

Lăng Chi Hiên ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng rồi anh quay qua nhỏ giọng nói với ông chú ma: "Chú có thể qua bóng của Hoàng Trí được không?"

"Được" ông chú ma nhỏ giọng đáp lại.

"Nói với cậu ta giật cái điều khiển từ xa rồi trở về, quan trọng chính là không được chết ngu xuẩn như vậy" Lăng Chi Hiên lạnh giọng nói, chỉ còn cách tương kế tựu kế mà hành động thôi.

Còn Lý Vân Nhi vẫn còn đang giãy dụa la hét, nước mắt nước mũi rơi đầy cả mặt. Lăng Trí Thanh cũng không còn sức đâu mà để ý Lăng Chi Hiên đang lảm nhảm cái gì một mình.

Ông chú ma lập tức di chuyển qua bóng của Dương Hoàng Trí, truyền đạt lại lời Lăng Chi Hiên vừa nói.

"Này tao chỉ nói là thằng nhóc qua chứ không có nói mày cũng qua, con ma chết tiệt" người đàn ông tức giận quát.

Mọi người đều nhíu mày nhìn tên sát nhân, ngoại trừ ba người thì tất cả đều nghĩ tên này điên nặng rồi.

Ông chú ma liền trở về với cái bóng của Lý Vân Nhi, nhiệm vụ của ông đã hoàn thành rồi.

Dương Hoàng Trí vừa bước qua tới thì người đàn ông lập tức cười lớn đấm vào mặt anh khiến anh lảo đảo vịn lấy lang cang: "Lại thêm một thằng dại gái, tao thật nhục nhã cho lũ đàn ông ngu dốt chúng mày. Nhưng theo luật trò chơi tao sẽ nói cho chúng mày biết boom đang ở đâu. Chính là trong cái nơi chứa tất cả động cơ của con tàu này, ha ha ha một lũ ngu như bò"

Mọi người đều trợn mắt nhìn hắn ta, thật sự không ai nghĩ tới hắn ta lại cài nó vào nơi đặt động cơ đang hoạt động. Như vậy không phải có thể dễ dàng nổ bất cứ lúc nào hay sao?

Nguyễn Chí Viễn từ từ tỉnh dậy, nhìn một loạt người đang đứng bên kia, bắt đầu phản ứng gấp rút, ánh mắt lộ rõ vẻ van xin: "Cứu tôi với..."

"Còn một nơi nữa..." người đàn ông liếc mắt nhìn Nguyễn Chí Viễn: "Chính là trên người hắn ta ha ha ha..."

Bọn vệ sĩ cùng Lăng Trí Thanh ngay lập tức lui về phía sau.

Lý Vân Nhi được thả ra chạy thẳng đến chỗ Dương Hoàng Trí mà đỡ lấy anh. Dạ Nguyệt cùng Lăng Chi Hiên cũng định chạy theo nhưng người đàn ông lập tức giơ cái điều khiển lên: "Bọn bây mà tới đây là tao bấm cho tất cả chết chùm ở đây"

Cả hai người liền đứng lại, bên đó cũng có boom, sẽ ảnh hưởng đến cả Lý Vân Nhi và Dương Hoàng Trí.

"Nguyễn tổng, có phải đã đến lúc ông kể lại tội ác của mình vào năm xưa có phải hay không?" người đàn ông lạnh nhạt nhìn Nguyễn Chí Viễn. "Nếu kể, tôi sẽ vô hiệu quả boom trên người ông"

Nhân lúc này Dương Hoàng Trí chụp lấy cái điều khiển trên tay hắn ta, nhưng đột nhiên một áp lực xông thẳng về phía anh khiến anh và Lý Vân Nhi ngã mạnh về phía sau đập vào lang cang tàu, cái điều khiển từ xa cũng văng xuống đất.

Một làn khói đen xuất hiện từ đằng sau của người đàn ông, nó nhanh chóng đến trên cái điều khiển, lúc này hình hài của một người đàn ông 30 mấy tuổi mới hiện rõ ra không trung, không phải trong suốt mà vẫn đục một màu đen của tro tàn và âm khí. Hắn ta nhếch khoé môi nhìn Nguyễn Chí Viễn rồi một áp lực nhấn mạnh xuống cái nút điều khiển. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng mấy giây ngắn ngủi.

BÙM!! Một tiếng nổ lớn vang lên, kèm theo đó là một cột lửa lớn cùng áp lực lan toả ra khắp boong tàu văng lên đến tận phía trên bầu trời, một đám mây khói bốc lên, sáng rực cả mặt biển cùng bóng đêm vô tận.

Nhưng như vậy vẫn chưa dứt. BÙM! BÙM! BÙM! BÙM!..... Lần lượt các quả boom ở động cơ đều phát nổ khiến cho động cơ của con tàu nổ tung đến không còn manh giáp, phía dưới đáy tàu cũng bị nổ đến không còn lại gì để ngăn cách với nước biển. Có thể nói phần đầu tàu với phần bên dưới mặt biển của con tàu tất cả chỉ còn là dĩ vãng.

Con tàu vừa bốc cháy vừa nhanh chóng chìm dần vào trong lòng đại dương sâu thẵm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.