Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?

Chương 3



“Bọn em lo cho chị muốn chết luôn” Vân Nhi ngồi bên giường bệnh của Dạ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Hoàng Trí đứng bên cạnh cũng thở phào, mấy ngày nay nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Vân Nhi mà tim không khỏi nhói lên đau lòng, cũng cảm thấy rối bời khi “chị vợ” bị mất tích trong rừng, giờ thì tốt rồi, mọi chuyện đã được giải quyết và không có gì đáng tiếc xảy ra.

“Uhm… xin lỗi, đã làm cho mọi người lo lắng rồi” Dạ Nguyệt cười xấu hổ. Thật ra cô không có bị thương gì nặng chỉ là bác sĩ bảo cô ở bệnh viện một đêm để kiểm tra và theo dõi, ngày mai là cô có thể về nhà.

Đáng lo chính là cái người nằm ở giường bệnh bên cạnh. Sau khi được đưa tới bệnh viện, bác sĩ bắt tay vào chữa trị vết thương cho Lăng Chi Hiên, vết thương khá nghiêm trọng nhưng cũng may là đã được sơ cứu cầm máu kịp thời nên không bị mất máu quá nhiều, bằng không cho dù có là hoa đà tái thế thì cũng không cứu được anh.

“Thật ra em đã rất tò mò cái người nằm ở giường kế bên này rốt cuộc là ai?” Vân Nhi nói nhỏ chỉ đủ cho Dạ Nguyệt và Hoàng Trí nghe “Tại sao lại bị thương nhiều đến như vậy? Vết thương tàn nhẫn và hung bạo như thế? Có hay không anh ấy là một người trong giới hắc đạo?”

“Chị cũng không biết nữa” Dạ Nguyệt lắc đầu “Bác sĩ chuẩn đoán là do chấn thương ở đầu nên có thể đã gây ra chứng mất trí nhớ tạm thời của anh ta. Lúc nãy cảnh sát cũng đã đến hỏi nhưng hoàn toàn vô ích vì anh ta chẳng nhớ gì”.

“Hic…. Thật làm người khác tò mò quá đi” Vân Nhi luyến tiếc thở dài “Làm em cứ tưởng anh ấy là một nam thần hắc đạo, một đại soái ca hắc bang chớ” Vân Nhi mơ màng tưởng tượng.

Hoàng Trí đứng bên cạnh đầu đầy vạch đen, gì mà nam thần gì mà soái ca, còn không phong độ bằng anh nha. Nhất thời có một ánh mắt hình viên đạn liếc qua Lăng Chi Hiên đang nằm bên kia. ( :)) )

Dạ Nguyệt thấy mặt của Hoàng Trí đen đi thì không khỏi cười thầm “Vân Nhi, em mà nói nữa thì coi chừng có án mạng a”

“Hả?” Vân Nhi đầu đầy dấu chấm hỏi khó hiểu “Ai giết ai?”

“Là ai đó giết ai đó, ai đó trong câu này tự hiểu a haha” Dạ Nguyệt cười hề hề ra vẻ bí ẩn.

Vân Nhi càng lúc càng ngơ ngác không hiểu gì, còn Hoàng Trí bất giác bối rối mặt đỏ bừng. Anh mừng thầm vì mình đang đứng phía sau Vân Nhi, nếu để cho cô gái nhỏ của anh thấy vẻ mặt này của anh thì còn gì là phong độ của một đại thiếu gia phong lưu tài hoa chớ. (ặc anh tự luyến quá a :)) )

“Dạ Nguyệt, chị xác nhận là mình không bị đập trúng đầu chứ? Hôm nay chị nói chuyện thật là kỳ lạ nha” Vân Nhi nghi ngờ nhìn chăm chú Dạ Nguyệt, tay thì sờ sờ lên trán Dạ Nguyệt.

“Đã hết giờ thăm bệnh” một cô y tá bước vào thông báo cho Vân Nhi và Hoàng Trí.

“Vậy ngày mai tụi em sẽ đến đón chị” Vân Nhi đứng dậy chỉnh lại chăn của Dạ Nguyệt cho ngay ngắn rồi vẫy vẫy tay.

“Tạm biệt chị vợ….” Hoàng Trí càng nói càng giảm âm lượng để Vân Nhi không nghe thấy rồi anh cũng xoay người theo Vân Nhi. Dạ Nguyệt cười khúc khích vui vẻ.

Sau khi cả hai rời khỏi, bác sĩ cùng y tá vào kiểm tra cho Lăng Chi Hiên. Mọi việc xong xuôi, cuối cùng chỉ còn lại hai người ở trong phòng. Lúc này Lăng Chi Hiên mới từ từ mở mắt ra. Tuyết nhi trốn trong balo Dạ Nguyệt giờ mới ló đầu ra “ngao ngaooo” đòi ra ngoài.

“Anh dậy rồi hả?” Dạ Nguyệt vừa nằm xuống giường vừa quay qua nhìn Lăng Chi Hiên.

Lăng Chi Hiên cũng bất giác quay qua nhìn Dạ Nguyệt, nhất thời bốn mắt giao nhau, không hiểu sao tim của Dạ Nguyệt “thịch” một tiếng.

“Quái lạ nha, trước giờ tim mình vẫn bình thường mà. Chỉ là khi nhìn vào đôi mắt trong suốt sâu thẳm mà tịch mịch đó, bất giác có một cái gì đó nhói nhói ở trong lòng” Dạ Nguyệt khó hiểu suy nghĩ cả nữa ngày nhưng vẫn không ra đáp án.

Bên này Lăng Chi Hiên cũng suy nghĩ mông lung. Thật ra lúc nãy anh không có ngủ, chỉ là nhắm mắt an tĩnh dưỡng thần mà thôi nhưng bọn họ cứ tưởng anh đã ngủ mà nói chuyện thật thoải mái, nội dung câu chuyện anh đã hoàn toàn nghe hết. Tên nhóc Dương Hoàng Trí lại dám liếc anh, nếu anh nhớ không lầm thì tên đó là con cả của tập đoàn Dương thị, là một tập đoàn với quy mô khá lớn và không có dính dáng gì tới thế giới ngầm.

Còn cô gái kia anh cũng đã từng thấy qua trong một lần bí mật tham gia vào một bữa tiệc do các tập đoàn lớn tổ chức. Đó là Lý Vân Nhi, con gái rượu của tập đoàn Lý thị, dù quy mô không lớn bằng Dương thị nhưng tính ra vẫn là một tập đoàn có tiếng trên thương trường. Làm sao mà một cô gái bình thường như Dạ Nguyệt, phải nói là rất bình thường lại có những người bạn như vậy? Lúc còn ở hang động thì anh đã biết Dạ Nguyệt là con gái của một gia đình bình thường, chỉ là anh vẫn cứ cảm thấy cô gái này rất kỳ lạ khiến anh không thể hiểu được.

“Tuyết nhi àh, lại đây chị đút em ăn bánh quy nè” Dạ Nguyệt vui vẻ xuống giường bế Tuyết Lang lên, để cho nó nằm lên giường mình rồi hí hửng đút bánh cho nó ăn. Tuyết Lang cũng rất vui vẻ, híp mắt lim dim hưởng thụ.

Tuyết nhi? Lăng Chi Hiên nhướng mày, dường như cô gái này rất thích đặt tên cho người khác, chỉ là nhìn tên nhóc Tuyết Lang kia có vẻ cũng thích cái tên này.

“Àh… xin lỗi, lúc anh bất tỉnh vì không biết tên nó là gì nên tôi đã gọi đại là Tuyết nhi” Dạ Nguyệt gãi gãi đầu vẻ xấu hổ.

“Tôi cũng không nhớ nó tên gì” Lăng Chi Hiên đành phải nói xạo che giấu, nhưng thật ra từ trước tới giờ anh cũng chỉ gọi nó Tuyết Lang mà thôi, hình như do như vậy mà bất giác tên nó đã được xác định luôn là Tuyết Lang.

“Hai người lúc nãy tôi cảm thấy rất quen” Lăng Chi Hiên chuyển đề tài, giả vờ ra vẻ suy nghĩ.

“Àh… hai người đó là bạn học của tôi, anh nhớ ra cái gì àh?” ánh mắt Dạ Nguyệt lóe ra tia sáng, vẻ mặt mong đợi.

“Thật ra là không… tôi chỉ là thấy họ rất quen” Lăng Chi Hiên thấy ánh mắt sáng ngời của Dạ Nguyệt, anh bỗng trầm mặc trong giây lát. Ra vậy, anh biết trường đó, dù cho là một trường quý tộc danh tiếng nhưng chỉ cần có đủ tiền đóng học phí là có thể theo học.

“Anh sẽ sớm nhớ lại tất cả thôi” Dạ Nguyệt thấy người bên kia đột nhiên trầm xuống thì cũng trầm đi vài phần.

Lăng Chi Hiên không nói gì, như có như không nhìn Dạ Nguyệt, đôi con ngươi trong suốt sâu thẵm ánh lên vài tia phức tạp. Dạ Nguyệt chẳng hiểu sao lại cảm giác không khí bây giờ rất mờ ám, theo bản năng cô né tránh ánh mắt của Lăng Chi Hiên.

Cạch! Cửa phòng bật mở, một nữ y tá xinh đẹp bước vào “Tiêu Ngọc Dạ Nguyệt, bác sĩ trưởng khoa có chuyện muốn gặp cô” thấy không khí có gì đó kì lạ thì liếc nhìn Dạ Nguyệt vẻ khó chịu, rồi cô ta quay qua nhìn chăm chăm vào Lăng Chi Hiên vẻ mặt thẹn thùng. Lăng Chi Hiên làm như không nhận ra ánh mắt nóng bỏng nào đó mà vẫn đang nhìn vào Dạ Nguyệt với ánh mắt tò mò, hoàn toàn bơ đi ánh nhìn của chị y tá nào đó. Chị ta bực mình lại liếc Dạ Nguyệt thêm một cái rồi xoay người đi ra khỏi phòng.

“Vâng!” Dạ Nguyệt gật đầu theo nữ y tá đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ cô vô tội nha, tự nhiên lại bị liếc thế này, thật là oan ức quá a.

********** Ò Ó O Lằn ranh giới biến thái oOo

“Thật ra tôi gọi cô tới đây là để nói một vài vấn đề về bệnh nhân mất trí nhớ kia” bác sĩ trưởng khoa ho nhẹ ánh mắt thăm sâu nhìn Dạ Nguyệt “Bệnh mất trí nhớ là phải được trở về với cuộc sống thường nhật, tiếp xúc với thế giới bên ngoài để có thể từ từ tìm lại trí nhớ của bản thân. Nhưng bây giờ chúng tôi lại không thể liên hệ được với người nhà của bệnh nhân”

“Tôi hiểu” Dạ Nguyệt gật đầu.

“Vì vậy, đây chỉ là đề nghị của bản thân tôi đối với bệnh tình của bệnh nhân” bác sĩ trưởng khoa không nhanh không chậm nói, vẻ mặt hết sức nghiêm túc “ Nếu được, cô có thể giúp đỡ anh ta một thời gian cho đến khi anh ta có lại được trí nhớ của mình không? Sinh hoạt thường ngày của anh ta phải được tiếp tục nhưng bệnh viện này chỉ có thể giúp đỡ anh ta về mặt trị liệu”

Dạ Nguyệt nhớ tới vẻ mặt trầm buồn của người kia, lại nhớ tới đôi mắt trong suốt sâu thẳm bị một tầng mây mù dày đặc che phủ kia thì không khỏi có cảm giác kì lạ len lõi. Chắc là bản thân cô đang cảm thông với Chi Hiên chăng, cô tự nhủ thầm…

“Được, nhưng còn về phần anh ta có muốn nhận sự giúp đỡ này hay không thì tôi không chắc” Dạ Nguyệt suy nghĩ mông lung chừng nữa ngày thì gật đầu.

“Chuyện này tôi sẽ nói chuyện với anh ta” bác sĩ trưởng khoa vui vẻ thở phào nhẹ nhõm “Ba ngày sau tôi sẽ sắp xếp cho anh ta xuất viện, đến lúc đó đành nhờ cô vậy”

“Vâng!” Dạ Nguyệt gật đầu, bác sĩ quả thật là một vị bác sĩ nhiệt tình và tốt bụng, thế giới này đang rất cần những vị bác sĩ như vậy. Dạ Nguyệt vui vẻ cảm thán trong lòng.

Sau khi Dạ Nguyệt đi khỏi thì bác sĩ nhẹ nhàng cầm điện thoại di động đã mở sẵn từ lúc nào lên nghe.

“Chắc cậu đã nghe hết, chỉ còn phải để cậu thuyết phục người kia” bác sĩ trưởng khoa thoải mái dựa vào ghế.

“Chuyện còn lại tôi sẽ giải quyết. Rất cám ơn ông, giáo sư Trịnh” một giọng đàn ông trầm ổn vang lên trong điện thoại.

“Người phải cảm ơn là tôi mới đúng, anh đã giúp đỡ gia đình tôi rất nhiều, chuyện này chỉ là chút chuyện nhỏ chẳng có gì đáng nói” bác sĩ trưởng khoa vẻ mặt nhu hòa vừa cười vừa nói.

********** Ó O Ò Lằn ranh giới dối trá oOo

Dạ Nguyệt trở về phòng thì thấy Lăng Chi Hiên vẫn đang nằm quay mặt vào tường, cô nhón chân lên đi rón rén tránh làm người kia thức giấc. Tuyết Lang thấy cô thì chui ra từ trong chăn vui vẻ đung đưa đuôi “ngaoooo” một tiếng.

“Suyt!” Dạ Nguyệt để tay lên miệng ra hiệu cho Tuyết Lang im lặng.

Nhưng lòng tốt của cô chỉ là công cốc vì người kia nghe động tĩnh bên này liền quay người qua nhìn.

“Cô về rồi àh” Lăng Chi Hiên từ từ ngồi dậy dựa vào tường, Dạ Nguyệt thấy vậy liền chạy qua giúp đỡ anh dậy.

Hiện tại vết thương đã không còn gì nguy hiểm nhưng sinh hoạt vẫn còn khó khăn. Mặc dù vậy ba ngày sau anh có thể xuất viện, đương nhiên theo lẽ thông thường thì khi về nhà người bệnh sẽ tiếp tục nằm trên giường và được chăm sóc bởi người nhà, như vậy sẽ dễ chăm sóc hơn không cần phải chạy ra chạy vào ở bệnh viện. Cho nên nếu anh đồng ý xuất viện thì nhiệm vụ này người đảm nhiệm chỉ có thể là Dạ Nguyệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.