Dãy núi sừng sững nối tiếp nhau bao quanh một phần khu rừng rộng lớn. Cây
cối xanh mướt che phủ, một màu xanh của thiên nhiên núi rừng hùng vĩ.
Những tán cây già hứng lấy ánh nắng mặt trời trên cao, phía dưới là
những tán dây leo cùng với những bụi nhỏ đủ mọi loại cây hoa. Tiếng chim hót ríu rít hoà cùng với tiếng côn trùng tạo thành một khúc nhạc xưa
quen thuộc.
Bên trong cánh rừng rộng lớn bạt ngàn, một vách núi
cao chắn ngang cánh rừng giống như bức tường lớn đang cản lại dòng nước, nhìn cảnh này làm Dạ Nguyệt nhớ đến cái hang động mà Vân Nhi với Ngọc
Linh bị bắt. Không biết bây giờ mọi người ở thế giới đó như thế nào rồi? Nàng thật sự rất nhớ mọi người. Ngồi trên tán cây già cao cao, Dạ
Nguyệt lẳng lặng thở dài.
Mà ở phía trước, đoàn người đang đứng
trước cửa hang động, mọi người đều một bộ căng thẳng và hồi hợp, cũng
không có bất kỳ ai dám hít thở mạnh, chỉ chút nữa thôi bọn họ sẽ phải
bước vào hang động mà người đời nhắc đến. Liệu có thứ gì đang đợi bên
trong đó?
"Đây chính là Vô Đáy động?" giọng khàn khàn của một nam nhân.
Dạ Nguyệt nghe vậy không khỏi tò mò, nàng nghiêng đầu qua, nhướng người
nhìn về đoàn người bên dưới phía trước, xuyên qua đám đông nhìn về Vô
Đáy động truyền thuyết đó. Tịch Khuyết ngồi bên cạnh càng siết chặt lấy
eo nàng, sợ nàng rơi xuống đất, từ độ cao này mà rơi xuống không chết
cũng bị tàn phế rồi.
Đập vào mắt Dạ Nguyệt chính là một cửa động
phủ đầy dây leo từ trên sườn núi kéo dài xuống, nhưng cũng có thể thấy
được một đường hầm đen ngòm sâu hun hút, không thể nhìn ra đâu là điểm
tận cùng, cứ như có thể nuốt chửng bắt cứ ai muốn bước vào. Tiếng gió
thổi từ bên trong lại giống như tiếng than khóc thê lương của người
thiếu phụ... làm cho người khác không khỏi lạnh gáy rùng mình.
Tất cả những người ở đó không ai là không cảm thấy lo lắng và chùn bước.
"Chúng... chúng ta có nên vào không sư phụ?" một nam tử thoạt nhìn còn rất trẻ, trong đôi mắt thấy rõ sợ hãi.
"Hãy nhìn xa hơn, chỉ cần có được một cánh hoa thôi, chúng ta sẽ không còn
phải sợ bệnh nan y hay độc dược cổ xưa nữa" nam nhân trung niên đứng bên cạnh vuốt vuốt cằm nói, trong giọng nói còn mang theo vài phần tự trấn
an chính mình.
Nghe vậy đoàn người lại bắt đầu nhao nhao lên. Quả thật là như vậy! Hơn nữa, môn chủ Ngũ Hải đã xác nhận là không có gì
nguy hiểm bên trong đó, ông ta còn mang về một cánh hoa, nhìn hình dạng
thì đúng là hình dạng của Lang Hoả thập thất hoa bên trong một cuốn sách cổ đã nhắc đến.
Nghĩ đến đây, bọn họ hít sâu một hơi, ánh mắt
không tự chủ nhìn sang những người bên cạnh, đi nhiều người như vậy thì
cho dù có là cái gì xuất hiện cũng không thể địch lại số đông được. Đúng vậy, nghĩ nghĩ rồi gật gật đầu, cuối cùng quyết tâm, cùng nhau bước vào hang động âm u nhỏ hẹp.
Đoàn người vừa mất hút vào Vô Đáy động
thì bốn người từ trên những tán cây cao nhảy xuống. Nam tử mặc trường
bào màu đen viền tơ bạc, cổ áo rộng mở lộ ra lồng ngực vững chãi, đôi
mắt lạnh nhạt nhìn về phía hang động, tay hắn đang vòng quanh eo của một nữ tử nhỏ nhắn mặc y phục trắng.
Nam tử mặc trường bào xanh
dương nhạt, trên đai lưng có mảnh ngọc bội hổ phách đang buông eo của nữ tử y phục hồng nhạt, mặc dù không rõ ràng nhưng trên gò má của nữ tử là rặng mây hồng hồng trông vô cùng cuốn hút.
Mạc Chiêu Huân phải
cố gắng kìm chế mới có thể không vươn tay ôm lấy người trước mặt vào
trong lòng. Nàng lúc nào cũng bất giác thu hút ánh mắt của hắn, chọc cho trái tim khô héo của hắn phải một lần nữa đập thật nhanh.
Dạ
Nguyệt cười cười nhìn hai người, chợt phát hiện vòng tay cứng rắn của
người nào đó vẫn còn ôm eo nàng, kéo tay hắn ra nói: "Đã an toàn đứng
trên mặt đất rồi a"
"Đã là phu thê, nàng còn ngại cái gì?" Tịch Khuyết cười trêu đùa, cưng chiều nhéo nhéo vào cái cằm nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt thấy Mạc Chiêu Huân và Hách Liên Tử Y đang cong khoé môi cười mờ ám nhìn nàng thì mặt không khỏi nóng bừng lên, liếc mắt nhìn người đang cười đáng đánh đòn bên cạnh, nàng chắc chắn một điều da mặt sư phụ dày
hơn da mặt nàng nha.
"Bọn họ đi rồi, chúng ta cũng nên đi thôi" Dạ Nguyệt làm bộ ho nhẹ, hướng về phía hang động mà đi.
Tịch Khuyết bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, lồng ngón tay vào nhau, ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn nàng: "Được"
Đầu Dạ Nguyệt muốn bốc khói, nàng đầu hàng. Bị ánh mắt đó nhìn, nàng chỉ
cảm thấy toàn thân muốn nhũn ra, aizzz nàng quả thật không có tiền đồ a.
Bốn người đứng trước cửa động, nhìn vào nơi tối tăm đen như mực bên trong.
Đúng lúc này hai đạo bóng đen xuất hiện, hai nam tử mặc y phục nam tử
bình thường, trên tay mỗi người lại mang thêm hai cây đuốc to.
Mạc Chiêu Huân nhận lấy một cây và đưa một cây cho Tịch Khuyết. Lửa bốc lên, khí nóng tản ra xung quanh.
"Chúng ta đi thôi" Mạc Chiêu Huân dẫn đầu đoàn người đi cạnh với Hách Liên Tử Y bước vào bên trong hang động, ánh sáng phát ra từ ngọn đuốc sáng rực,
đẩy lùi đi một phần bóng tối xung quanh.
Tiếp theo đến Tịch
Khuyết và Dạ Nguyệt cũng theo sát phía sau Mạc Chiêu Huân, ánh mắt liếc
nhìn nhau, tay siết chặt lại với nhau. Sau cùng là hai ám vệ đi cuối
cùng để bảo vệ cũng như đề phòng sau lưng mọi người.
Càng đi sâu
vào trong, mặt đất càng ẩm ướt, phía trên nước nhỏ giọt ở khắp nơi từ
những thạch nhũ nhô xuống. Những gò đá hình thù kỳ dị cũng bắt đầu xuất
hiện xung quanh trãi dài ở hai bên con đường đất nhấp nhô.
Đi
được một đoạn khá xa, vẫn chưa thấy xuất hiện chuyện gì đặc biệt, chỉ có bóng tối luôn bao trùm lên mọi thứ. Cả bọn vừa đi vừa lặng lẽ quan sát
xung quanh, vẻ mặt đề cao cảnh giác.
“Cẩn thận dưới chân có bẫy” Mạc Chiêu Huân dẫn đầu nên càng đặc biệt cảnh giác, vừa đi vừa quan sát dưới chân để tránh đạp phải bẫy sập.
Nhưng Mạc Chiêu Huân vừa
nói xong thì chân bước hụt một bước, đột nhiên tất cả bị rơi vào một hố
sâu, cơ thể trượt dọc xuống theo triền dóc. Dựa vào ngọn đuốc có thể
thấy được đây là một thông đạo nằm nghiêng.
Cơ thể nghiên qua
nghiên lại, quẹo tới quẹo lui cuối cùng mọi người rơi ra một không gian
rộng lớn hình tròn. Bên trong là một cái hồ nước, mặt nước sáng lấp
lánh, trong veo có thể nhìn thấy được tận đáy hồ.
Tịch Khuyết
lập tức nhìn khắp một lượt Dạ Nguyệt, thấy cô gái nhỏ không có xảy ra
chuyện gì mới yên tâm đứng dậy, nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng kéo nàng đứng lên.
“Chúng ta đã rơi xuống một nơi rất sâu dưới lòng đất rồi” Mạc Chiêu Huân chui
người trở lên thông đạo cả bọn vừa rơi xuống, nhưng hắn chỉ có thể trườn được một đoạn ngắn thì đất đá lại từ phía trên tràn xuống làm hắn không thể tiếp tục trườn lên. Cũng không biết bọn họ đã trượt xuống sâu bao
nhiêu, chỉ là dựa theo thời gian cả bọn trượt xuống dài như vậy thì có
thể thấy rõ nó sâu như thế nào.
“Như vậy chỉ còn cách đi tiếp để tìm một con đường ra khác” Tịch Khuyết nghe vậy không khỏi nhíu mày nói.
Dạ Nguyệt bước đến gần hồ nước đang phát ra ánh sáng đó, tò mò nhìn xuống
đáy, phía dưới là một loại tảo đặc biệt đang phát ra ánh sáng xanh nhạt
dạ quang, mờ mờ ảo ảo soi sáng khắp hang động. Đây cũng là lần đầu tiên
nàng nhìn thấy loại tảo kỳ diệu này: “Thật là đẹp!” Dạ Nguyệt buộc miệng cảm thán.
Hách Liên Tử Y cũng không thể không gật đầu đồng ý,
thật sự là rất đẹp. Nàng vươn tay chạm nhẹ vào mặt nước hồ, cảm giác mát lạnh sảng khoái truyền khắp đầu ngón tay nàng.
Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết nhìn xung quanh hang động, có ba thông đạo nằm ở phía bên
kia hồ nước, đi đến nhìn con đường nhỏ hẹp nằm ở phía bên phải hồ nước
dẫn qua bên kia.
“Bọn họ cũng bị rơi xuống và đã đi qua đây” Mạc Chiêu Huân nhìn rất nhiều dấu chân trên đất nói
“Chúng ta cũng nên đi tiếp thôi” Tịch Khuyết gật đầu.
“Á!” Hách Liên Tử Y đột nhiên giật mình hô lên.
“Có chuyện gì?” nghe tiếng kinh hô của người trong lòng, tim Mạc Chiêu Huân không khỏi đập chậm một nhịp, chạy đến bên cạnh nàng lo lắng hỏi.
“Ta… ta vừa thấy có thứ gì đó ở dưới…” Hách Liên Tử Y tay run run chỉ về phía đáy hồ.
“Nguyệt nhi, nàng có nhìn thấy không?” Tịch Khuyết quay qua hỏi Dạ Nguyệt đang
bất động ngồi một chỗ, nắm lấy tay nàng không khỏi giật mình vì tay nàng lạnh ngắt.
Dạ Nguyệt gật gật đầu lia lịa, nàng cũng bị giật
mình, mặt tái mét nói: “Thật sự là có gì đó mới vừa nhô đầu lên từ mấy
cây tảo này, nhưng nó đã nhanh chóng biến mất rồi”
Đúng lúc này,
cả bọn lại nghe thấy tiếng thét đầy kinh hãi từ phía thông đạo thứ ba
bên góc phải hồ. Tiếp đó là tiếng ầm ĩ như có một cuộc chiến đang diễn
ra ở đó.
Tịch Khuyết dẫn đầu chạy qua phía bên kia hồ, nhìn một lượt ba thông đạo: “Bọn họ đã tách thành ba nhóm ở đây”
“Chúng ta cứ đi xem ở đó đã xảy ra chuyện gì” Dạ Nguyệt gấp rút nói.
Sáu người chạy nhanh vào thông đạo thứ ba, con đường quanh co uốn quẹo,
không khí âm u tĩnh mịch. Nhưng tiếng ầm ĩ vẫn còn văng vẳng ở phía
trước. Chạy được một đoạn rất ngắn, tiếng đánh nhau ngày càng gần, cho
đến khi trước mặt lại xuất hiện một không gian rộng khác. Vừa chạy ra
tới thì không khỏi kinh ngạc đứng sững người, vẻ mặt đều một bộ không
thể tin được nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đập vào mắt sáu người là
máu tươi, rất nhiều máu thành bệt thành bệt trên mặt đất rồi đến trên
vách, ngay cả trên đỉnh đầu cũng có, mùi máu tanh xộc vào mũi khiến tất
cả đều phải nhíu mày nhăn mặt mà che mũi lại. Nhìn khắp một lượt xung
quanh lại không thấy bóng dáng của ai hay bất kỳ….. xác người nào, chỉ
toàn máu là máu.
“Thật kỳ lạ, lúc nãy vẫn còn nghe thấy tiếng ầm ĩ như đánh nhau mà” Dạ Nguyệt không thể tin được nói, nàng mặt mày nhăn nhó nhìn những vết máu trên đất, mùi máu tanh thật sự làm nàng muốn nôn hết số điểm tâm ăn lúc sáng rồi a.
“Chuyện gì đã xảy ra?” giọng nói nam tử khàn khàn phát ra phía sau lưng. “Các người là ai?”
Sáu người quay đầu lại, chỉ thấy một đám nhân sĩ giang hồ đang kinh hoảng
nhìn khắp một lượt xung quanh, cảm tưởng giống như nơi này vừa trải qua
một cuộc thảm sát giết chóc kinh hoàng ghê rợn.
“Bọn họ đâu?” nam tử trạc tuổi tứ tuần đó lại lên tiếng, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn đám người Dạ Nguyệt.
Mạc Chiêu Huân tiến lên, chấp tay theo kiểu người giang hồ, từ tốn nói:
“Tại hạ tục danh xưng Âu Dương Huân, cũng như các vị nghe được tiếng ầm ĩ ở nơi này, cùng với bằng hữu chạy đến thì đã thấy cảnh tượng như vậy”
Nghe một cái tên lạ, nhìn một lượt sáu người mặc quần áo thương nhân bình
thường mặc dù dáng vẻ có phần hơn người, chứng tỏ bọn họ cũng không phải là người có tiếng tăm trên giang hồ. Trong sáu người lại có hai nữ nhân và cũng không thấy vết máu trên người họ, nam tử trung niên mới hơi thả lỏng mày đang nhíu chặt, trống không nói: “Môn chủ phái Không Động, La
Địch. Xin hỏi các vị tại sao lại ở Vô Đáy động, hay là…..”
Mạc Chiêu Huân im lặng không nói cũng như là thừa nhận suy nghĩ của La Địch.
“Hóa ra cũng vì Lang Hỏa thập thất hoa” đám người giang hồ lại bắt đầu nhao nhao lên bàn tán.
“Từ bây giờ chúng ta phải càng đề cao cảnh giác” La Địch nhìn máu tươi trên đất, nhíu mày nói. Hắn không biết đám người này từ đâu đến, chỉ là nhìn bọn họ không giống như vừa mới tạo ra cảnh tượng này, nhưng hắn cũng
phải cẩn thận. Về phần những người đã đi thông đạo này, hắn cũng không
biết là bọn họ có còn sống hay không nhưng nhìn máu chảy thành sông như
thế này e là dữ nhiều lành ít rồi. “Để cho an toàn, các vị hãy cùng đi
với chúng ta”
Tịch Khuyết nhíu mày, Mạc Chiêu Huân cũng nhíu mày, muốn canh chừng bọn họ sao?
“Mời” La Địch đưa tay ra phía trước, ý bảo bọn họ hãy đi trước.
Hai ám vệ mày nhíu càng chặt, trong mắt là sát khí xoẹt qua, vốn muốn ra
tay nhưng Mạc Chiêu Huân lặng lẽ kéo bọn họ lại ý bảo không được manh
động.
Dạ Nguyệt mắt cũng xoẹt qua tia hiểu rõ. Bây giờ cả đám
không biết đang phải đối mặt với thứ gì, lúc ở hồ nước nàng và Tử Y tỷ
đã thấy một thứ gì đó, mặc dù nhìn không rõ ràng nhưng nàng tin chắc đó
là một thực thể sống. Lại nhìn đến cảnh tượng ở nơi này thì rõ ràng thứ
gì đó rất nguy hiểm và hung bạo, nàng tin chắc hai chuyện này có liên
quan đến nhau. Nên bây giờ tốt nhất là đừng nên gây chuyện với đám nhân
sĩ giang hồ này, trong tình thế nguy hiểm không nên tạo quá nhiều kẻ
địch.
Tịch Khuyết cũng hiểu đạo lý này nên hắn cũng không nói gì, chỉ âm thầm càng siết chặt lấy tay Dạ Nguyệt, truyền hơi ấm sang đôi
tay đang lạnh ngắt của nàng.
Hách Liên Tử Y cũng bất giác nắm
chặt lấy tay của Mạc Chiêu Huân lúc nào không hay. Mạc Chiêu Huân mỉm
cười nhìn nàng: “Yên tâm, đã có ta rồi”
Nói xong cũng không đợi
nàng kịp rút tay ra đã nắm chặt lấy tay nàng, cầm đuốc dẫn đầu đi trước. Hách Liên Tử Y mặc dù rất muốn rút tay lại nhưng nàng lại luyến tiếc
bàn tay to lớn ấm áp quen thuộc này, nàng lại nhớ đến lời Dạ Nguyệt từng nói: “Nếu không buông bỏ được chi bằng đừng buông”, lòng nàng rối như
tơ vò….
***0w0***
Đám người đứng sát lại thành hình vòng tròn, cảnh giác nhìn khắp xung quanh bốn phía, vẻ mặt căng thẳng cùng đổ đầy mồ hôi.
“Có thấy gì không?” nam nhân thoạt nhìn rất trẻ tuổi, tướng mạo cũng rất
tuấn tú nói. Hắn là môn chủ phái Thanh Thành, Đoàn Vĩnh Hàn đảo mắt nhìn lên phía trên, cố gắng mở mắt thật to cùng với giương đuốc lên cao để
nhìn cho rõ hơn.
“Không thấy nữa” một vài người lắc đầu.
“Rõ ràng ta đã thấy một bóng đen vọt nhanh qua chúng ta” Đoàn Vĩnh Hàn chắc như đinh đóng cột.
Đúng lúc này tiếng la thất thanh vang lên, xoay người lại thấy một người bị kéo vào trong thông đạo trống bên kia.
“CỨU…..” hắn chưa kịp hét hết câu thì cổ họng đã bị xé toạc ra, máu phún ra như mưa.
Cả đám kinh hãi nhìn hai bàn tay kỳ dị trắng muốt đó đang xé toạc cổ của
một con người, rồi không đợi bọn họ chạy đến đã cùng với nam nhân bị bắt đi biến mất vào trong bóng tối của thông đạo.
“Yêu….yêu quái….” vài người hét lên ngã ngồi trên đất, cơ thể run rẩy lắc mạnh như mắc bệnh kinh phong.
Trên mặt tất cả những người có mặt ở đây không ai che giấu được nỗi kinh
hoàng hoảng hốt. Mặc dù không nhìn thấy thân hình cùng khuôn mặt, nhưng
đôi bàn tay kỳ dị trắng muốt đó thoạt nhìn tương tự bàn tay của một nữ
tử, vậy mà lại có thể dễ dàng xé rách cổ họng của một nam nhân to lớn.
“Làm thế nào mà ả ta lại có thể giết người trước mũi chúng ta như thế này?”
nam thân thân hình cường tráng thô kệch nhíu mày nói, vẻ mặt lộ ra giận
dữ. Hắn là môn đồ của phái Thanh Thành, trưởng sư huynh Tiêu Kỳ.
Nhưng vừa dứt lời thì thêm hai ba người nữa la hét thất thanh, cơ thể giống như có một sức mạnh cực mạnh bấu vào rồi kéo đi.
“Buông ta ra” một nam tử rút kiếm đâm về phía sau, cảm giác được buông lỏng
liền quay người lại nắm lấy bàn tay đã kéo hắn nhưng vừa nắm vào thì hắn cảm thấy rợn cả người. Cảm giác lạnh lẽo cùng nhớp nháp, trơn tuột. Hắn há hốc mồm nhìn hình ảnh trước mắt nhưng chưa kịp la lên thì mắt đã bị
hai ngón tay đâm xuyên qua, rồi tiếp theo là đến cổ họng bị một bàn tay
bấu vào kéo cả da lẫn thịt đứt ra thành một mảng, máu thịt be bét bị lôi đi vào trong bóng tối. Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong vòng mấy
giây.
Đám người chưa kịp nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra thì lại
thấy hai ba người bị kéo vào một đường thông đạo khác nhau, biến mất vào trong bóng tối, vết máu kéo dài từ chỗ bọn họ kéo đến các thông đạo.
“AI? CÁC NGƯỜI LÀ AI? MAU XUẤT HIỆN ĐI” Tiêu Kỳ không thể giữ được bình tĩnh nữa, hét lên, nắm chặt lấy thanh đao sáng loáng trên tay.
Không
có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gió hú ghê rợn thật lớn xuyên qua các
thông đạo, càng làm cho lòng người sinh ra sợ hãi nao núng.
“Chúng ta… chúng ta quay lại tìm những người kia đi” một nam nhân mặt mũi xanh lè không còn chút máu, ngồi bệt trên đất sợ hãi nói.
“Ngươi nên
nhớ chúng ta không thể trở ra bằng cái triền dốc đó được” Đoàn Vĩnh Hàn lạnh lẽo nói. Hắn cũng muốn thoát khỏi cái nơi quái quỷ này càng nhanh
càng tốt nhưng nếu không đi tiếp để tìm lối ra thì làm sao mà thoát được đây? Lang Hỏa thập thất hoa gì gì đó hắn không cần nữa, trước tiên phải lo toàn mạng cái đã. “Tiến lên hay là dừng lại chờ chết chắc các ngươi
cũng đã quyết định xong rồi phải không?”
Mọi người đều im lặng,
dĩ nhiên trong lòng hiểu rõ phải tiếp tục tìm lối ra. Nhưng trong thâm
tâm không thể che giấu được sợ hãi lo lắng đang ngày càng bao phủ, tự
nhiên lại đâm đầu vô con đường chết gì thế này. Rõ ràng môn chủ Ngũ Hải
đã nói không có gì nguy hiểm hết, vậy mà….bây giờ bọn hắn lại phải đối
mặt với cái thứ yêu ma quỉ quái gì đây.
“Chúng ta sẽ di chuyển
theo hình vòng tròn như thế này, phải đề phòng hết tất cả mọi hướng, có
chuyện gì thì phải lập tức la lên thật nhanh trước khi quá muộn” thấy
một đám nhát gan như thỏ đế, Đoàn Vĩnh Hàn hừ lạnh. Hắn không muốn chết
chung với cái lũ ngu xuẩn này, xem ra phải tự thân vận động, tự mình bảo vệ lấy mình. Mặc dù còn trẻ nhưng hắn đã được ngồi lên vị trí môn chủ
một môn phái có tiếng nói trong giang hồ, chứng tỏ bản lãnh cũng không
nhỏ.
“Có rất nhiều thông đạo, chúng ta nên đi cái nào đây?” một
người nhìn khắp một lượt năm sáu cái thông đạo xung quanh, không khỏi lo lắng hỏi.
Đoàn Vĩnh Hàn cũng nhìn khắp một lượt, chợt dừng lại ở cái thông đạo không có vết máu kéo dài đến đó: “Chúng ta sẽ đi đường
này” những cái kia chắc chắn đều có bọn chúng ở đó, như vậy chỉ còn phải hy vọng vào thông đạo trước mặt này thôi.
Như vậy, đoàn người tiếp tục đi tiếp, hướng đến thông đạo lớn nhất lại không có vết máu mà đi.
***0w0***
“Thông đạo thứ hai là một ngõ cụt” La Địch vừa đi vừa nói, lúc nãy bọn họ là
nhóm người được chia ra đi ở thông đạo đó nhưng đi một lát lại gặp ngay
ngõ cụt nên đành phải quay đầu lại. Không ngờ vừa gần đến cửa ra thì lại nghe được tiếng ầm ĩ ở thông đạo thứ ba nên lập tức chạy qua.
“Có lẽ ở đây có dã thú” một người đánh bạo đưa ra suy đoán. Bọn họ bắt đầu bàn tán suy đoán xem rốt cuộc là thứ gì.
Đi đằng trước cùng với Tịch Khuyết, Dạ Nguyệt lại không cho là như vậy, rõ ràng nàng đã nhìn lướt qua thấy một sinh vật lạ. Nghĩ như vậy nàng
không khỏi nhíu mày, đừng có nói với nàng giống như mấy bộ phim nàng hay xem nha, sinh vật dưới lòng đất sao?
“Chàng có nghĩ giống như mấy bộ phim viễn tưởng, có quái vật ở dưới này hay không?” Dạ Nguyệt nhỏ giọng nói với Tịch Khuyết.
“Phim viễn tưởng?” Tịch Khuyết nghe nàng nói đến từ lạ, nhưng hắn lại không
cảm thấy lạ chút nào, mà dường như hắn còn hiểu được thuật ngữ lạ nàng
mới vừa nói.
Dạ Nguyệt quên là sư phụ mất trí nhớ nên mới buộc
miệng hỏi, không ngờ Tịch Khuyết lại cúi đầu nhỏ giọng vào tai nàng:
“Rất có thể là vậy”
Dạ Nguyệt trố mắt ra nhìn Tịch Khuyết, sư phụ biết phim viễn tưởng là cái gì sao?
Thấy nàng nghi ngờ nhìn hắn, Tịch Khuyết mỉm cười: “Ta cũng không biết tại
sao lại biết được đó là cái gì”, và trong thâm tâm hắn từ lâu đã luôn
muốn hỏi nàng một chuyện, chỉ là cho đến giờ vẫn chưa có dịp để hỏi.
Xem ra như người ta thường nói, trí nhớ thật sự vẫn còn nằm nơi nào đó
trong đầu sư phụ, chỉ là đến nơi xa lạ này không gặp được cái gì quen
thuộc để tác động đến nó nên nó vẫn ngủ sâu chìm vào quên lãng. Bây giờ
gặp nàng dường như trí nhớ sư phụ đang được kích thích dần dần, có thể ở tương lai không xa sư phụ sẽ có thể nhớ lại tất cả.
“Đó là cái gì?” Mạc Chiêu Huân kinh ngạc thốt lên.
Tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía Mạc Chiêu Huân chỉ. Chỉ thấy
trong bóng tối sâu hút đằng trước chính là một cái gì đó màu trắng đang
từ từ tiến dần về phía bọn họ.