Em Muốn Trốn Sao, Bảo Bối?

Chương 53



Trong căn hầm nhỏ âm u, Tam Hoàng tử Vân Chính cùng với bốn năm người nữa mặc y phục quan lại Thần Dương quốc nâng chung rượu lên cạn li: “Chúc mừng chiến thắng”

“Chúc mừng Tam hoàng tử”

“Chúc mừng ngài, với chiến công lần này ngài nhất định sẽ được Hoàng thượng phong làm Thái tử”

“Tương lai chính là vua của Vân La quốc còn có Thần Dương quốc này nữa”

“Ha ha ha ha đúng vậy đúng vậy, đến lúc đó mong ngài hãy chiếu cố đến hạ quan”

Vân Chính hài lòng cười gian trá, cuối cùng hắn cũng sắp đại công cáo thành, lập một công trạng lớn. Ngôi vị thái tử còn bỏ trống đó nhất định sẽ thuộc về tay hắn. Hắn đã cho bồ câu đưa thư về Vân La Quốc, quân lính sẽ tràn qua đây sớm thôi. Mạc Chiêu Huân đã nằm dưới giám sát của quần thần trong chiều, còn Tịch Khuyết thì cũng đã bị bắt giam vào Hình bộ. Bây giờ, chỉ còn một việc mà hắn phải làm, chính là chính tay đoạt lấy Ngọc Tỷ hoàng đế. Theo sắp đặt tối nay hắn sẽ mượn cớ đi thăm Mạc Chiêu Hoàng, lúc đó Ngọc Tỷ sẽ vào tay hắn ha ha ha ha……..

Tối hôm đó Tam hoàng tử Vân Chính vừa bước vào cửa cung đã lập tức cải trang thành tùy tùng đi theo phía sau hắn. Còn tên tùy tùng có dáng dấp giống hắn bảy tám phần, đeo mặt nạ da người cải trang thành hắn. Cả hai lập tức chia nhau ra hành động, Vân Chính luồn lách trong bóng tối đến Ngự thư phòng, còn tên tùy tùng thì đi thẳng đến cung điện của Mạc Chiêu Hoàng theo sắp xếp.

Vân Chính thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối, tránh đoàn lính gác tuần tra, cuối cùng hắn ta cũng đến trước Ngự thư phòng. Hắn ta cong khóe môi lên cười đến khoái trí, bọn người Trung Nguyên cũng chỉ có được nhiêu đó, so với Vân La quốc của hắn chỉ là một tên khổng lồ không có đầu óc.

Hắn lén lút nhìn tới nhìn lui, chờ cho đoàn lính gác rời khỏi thì lập tức đẩy cửa vào Ngự thư phòng. Bên trong tối đen như mực, nhìn trái nhìn phải, hắn quyết định sẽ lục tìm Ngọc Tỷ. Lần mò trong bóng tối khoảng nữa canh giờ, cuối cùng đằng sau bức tranh phía sau thư án, hắn tìm thấy chiếc hộp bằng vàng rồng. Vừa mở hộp ra hắn vui sướng muốn thốt lên thật to, nhưng chưa kịp làm gì thì đột nhiên quân lính từ ngoài cửa cầm đuốc xong vào bao vây lấy hắn.

Hắn trừng lớn mắt kinh ngạc nhìn hai người xuất hiện cùng với binh lính, đó chính là Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết. Sau cùng chính là một người nữa bước vào khiến hắn ta tái mét cả mặt mũi, miệng há hốc không thể thốt nên lời.

“Bắt phản tặc lại cho trẫm” Mạc Chiêu Thần tức giận phất tay áo ra lệnh cho binh lính.

Lập tức Tam hoàng tử Vân Chính rút kiếm ra ý đồ chạy trốn nhưng đã không thể thoát ra khỏi mười mấy người bao vây. Cuối cùng bị bắt lại đè xuống trước mặt Thần đế.

“Tại sao ngươi chưa chết?” Vân Chính siết chặt nắm tay, không cam tâm rít lên đầy căm hờn.

“Nàng đang ở đâu?” giọng nói lạnh lẽo của Tịch Khuyết làm Vân Chính rét lạnh, ánh mắt khủng bố nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn khiến Vân Chính bất giác run rẩy cơ thể, khí thế vừa nãy bị đè bẹp xuống tận cùng.

“Bổn hoàng tử ta không biết ngươi đang nói ai” Vân Chính run run khóe môi xoay đầu tránh đi ánh mắt Tịch Khuyết.

Tịch Khuyết tức giận, một tay nắm lấy cổ hắn nâng lên bóp thật chặt: “Nói mau, nàng đang ở đâu?”

Vân Chính vùng vẫy trong không khí, đập đập tay hắn ra hiệu Tịch Khuyết buông tay ra, hắn sẽ nói. Lúc này Tịch Khuyết mới thả lỏng tay ra nhưng vẫn còn nắm lấy cổ hắn, gằn lên: “NÓI!”

“Ta thật sự không biết ngươi đang nói ai” Vân Chính ảo não nói, chẳng lẽ ngoài kế hoạch hắn đã lập ra còn có một việc gì đó mà hắn chưa biết nữa sao?

“Hắn ta thật sự không biết” Mạc Chiêu Huân vỗ vai Tịch Khuyết nói, theo phản ứng của tên này có vẻ như còn một thế lực khác đứng phía sau mà ngay cả bản thân hắn còn không biết là ai.

Nếu như hắn là người bắt Nguyệt nhi thì hắn ta nhất định sẽ biết ba người họ đã vào cung vào đêm hôm đó để cứu đại ca. Như vậy người thật sự bắt đi Nguyệt nhi của hắn là một người khác. Nghĩ như vậy Tịch Khuyết buông tay để Vân Chính ngã xuống nền nhà.

Thần đế thấy không hỏi được tung tích của đệ muội, cười lạnh nhìn Vân Chính: “Đem nghịch tặc giải vào đại lao Hình bộ chờ ngày xét xử”

“Ta không cam tâm, ta không cam tâm…. Bọn thối tha các ngươi sao có thể so với tam hoàng tử ta… ta không cam tâm….” Vân Chính lại kêu gào căm tức.

Đợi cho tất cả binh lính rút đi hết, cả ba đóng cửa Ngự thư phòng rồi ngồi xuống bàn trà, bầu không khí trầm mặc bao trùm.

“Lần này nhờ có hai đệ ta mới có thể thoát khỏi kiếp nạn này” Mạc Chiêu Thần cảm kích nói với Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết.

Mạc Chiêu Huân lắc đầu mỉm cười, trong mắt xoẹt qua nhu tình như có như không: “Nhờ có việc lần này, đệ và Y nhi đã có thể ở cạnh nhau một lần nữa”

Lần đó, nhờ vào tài dịch dung của mình, Hách Liên Tử Y đã dịch dung cho người khác thành Tịch Khuyết và Mạc Chiêu Huân, thay bọn hắn vào đại lao và giám sát của bọn quan lại. Hiện tại nàng cũng đang ở mật thất bí mật của bọn họ. Còn về việc vì sao nàng lại một lần nữa đồng ý ở cạnh Mạc Chiêu Huân thì sẽ được nhắc đến sau.

“Đệ sẽ đi tìm nàng” Tịch Khuyết đứng dậy, bước ra khỏi Ngự thư phòng. Từ ngày Dạ Nguyệt bị bắt đi, cả ngày lẫn đêm hắn đều cải trang thành người khác đi tìm nàng như kẻ điên, tin tức mà ám vệ cung cấp, bất kể là ở đâu hắn cũng đều đi xác nhận. Nhưng vẫn không tìm thấy nàng, hắn thật sự lo lắng muốn điên lên rồi. Liệu nàng có làm sao không? Tên bịt mặt đó có làm gì nàng không? Chỉ cần nàng chịu một vết thương nhỏ thôi, tim hắn cũng giống như bị ai bóp nát. Nếu nàng có mệnh hệ gì, hắn cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì….

Mạc Chiêu Thần và Mạc Chiêu Huân nhìn nhau lắc đầu, Mạc Chiêu Thần thở dài: “Ngày mai ta sẽ cho người thông cáo thiên hạ rút lại thánh chỉ ban hôn của đệ ấy và Hoàng muội”

Mạc Chiêu Huân kinh ngạc nhìn vị huynh trưởng cũng là vị vua của một nước: “Lời của hoàng thượng há có thể rút lại?”

“Lần này ta sẽ phá lệ một lần” Mạc Chiêu Thần nhìn ra ngoài bóng đêm tịch mịch, trong mắt không giấu được vô hạn cảm kích cùng thấu triệt nhân gian. “Quan trọng đệ ấy và đệ muội đều có công hộ giá rất lớn, chỉ một tội danh cãi lại thánh chỉ ban hôn thì chẳng đáng là gì. Hơn nữa cả hai người mới là một đôi phu thê thật sự, Hoàng muội chỉ là không chiếm được thứ nó muốn nên mới như vậy thôi, đó không phải là tình yêu mà muội ấy nên trãi qua”

Mạc Chiêu Huân gật gật đầu đồng ý, nói thêm: “Đệ cũng sẽ tăng cường thêm người tìm kím tung tích của đệ muội, xem ra vẫn còn một thế lực khác trong bóng tối mà chúng ta cần phải đối phó và diệt trừ”

Ngày hôm sau lại có thông cáo mới được truyền xuống khắp thiên hạ. Tam hoàng tử Vân Chính là chủ mưu đứng đằng sau tất cả, hạ độc mưu sát Hoàng Thượng, che mắt Thái Hậu cùng Chiêu Hoàng quận chúa, hãm hại Chiên Vương gia và Tịch Quốc công. Với những tội danh đó, Thần đế gửi tất cả chứng cứ qua Vân La quốc, sau đó ba ngày sau chém đầu thị chúng trước toàn thể người dân thiên hạ.

Cho người hộ tống Vân Đoan công chúa cùng sứ giả trở về nước. Trước khi đi cũng có nói nếu Vân La quốc có gì bất mãn về án của Vân Chính hoàng tử, có thể đem binh trực tiếp qua đây, Thần Dương quốc luôn luôn chuẩn bị nghênh đón đối chiến.

********** Ò Ó O Lằn ranh giới….mất tích oOo

Mạc Chiêu Hoàng thẫn thờ ngồi trong đình lớn sang trọng ở Đàm Hương cung. Thái Hậu nhìn nàng ta ngơ ngơ ngác ngác như người điên, không khỏi cảm thấy đau lòng. Hoàng nhi của bà thật đáng thương, cứ tưởng đã có thể tìm thấy người phù hợp thì người đó lại là phản tặc.

"Hoàng nhi, con còn muốn thành thân với Tịch Quốc Công hay không?" Thái Hậu vuốt tóc nàng, dịu dàng hỏi.

"Con hận hắn, tất cả vì hắn và con hồ ly tinh đó mà con phải chịu nhiều đau khổ như thế này" Mạc Chiêu Hoàng ôm lấy Thái Hậu, nức nở khóc.

Ngày đó nàng trở về đây, gặp được Vân Chính, cũng chính là hắn đã nói sẽ giúp nàng trả thù, thêm ân cần dịu dàng của hắn đối nàng, làm nàng nhớ đến những ân cần dịu dàng của người đó dành cho con hồ ly tinh kia. Dần dần nàng cũng xuôi lòng theo hắn, nàng cứ tưởng nàng có tình cảm với hắn nhưng hoá ra tất cả là do nàng coi hắn như người kia, mơ tưởng ân cần dịu dàng của hắn thành người kia. Rốt cuộc người vẫn luôn nằm trong lòng nàng chỉ có một người duy nhất.

Thái Hậu làm sao không hiểu Hoàng nhi của bà là gì, đứa con chính bà sanh ra. Đáy mắt bà xoẹt qua tia tính toán, Thần nhi đã rút lại thánh chỉ ban hôn, cũng nói rõ sẽ ủng hộ Tịch Quốc Công cùng con tiện nhân đó, còn cho người thông cáo thiên hạ về mối quan hệ của hai người đó, bây giờ không ai là không biết Tịch Quốc Công vì vị hôn thê ở quê nhà của mình mới kháng lại thánh chỉ của Hoàng thượng, là một nam nhân trọng tình trọng nghĩa. Bà ta không thể ra tay từ phía Hoàng Thượng được nữa.

Một bụng mưu mô và tính toán, bà ta nhất định phải chia cắt bọn họ, đoạt hạnh phúc về cho Hoàng nhi của bà. Lần này nhất định không được chủ quan thất bại nữa.

***0w0*** Lằn ranh giới…. oOo

Tịch Khuyết đội đấu lạp đi vòng quanh khắp Kinh Thành, hy vọng có thể tìm thấy một chút manh mối nào đó về đám người mặc đồ đen hôm đó. Ngay cả ám vệ cũng không thể điều tra ra được lai lịch của bọn chúng.

Đang suy nghĩ thì đột nhiên Tịch Khuyết ngửi được một mùi hương nào đó, hắn khựng người lại, hình như mùi hương này hắn đã ngửi qua ở đâu rồi. Quay đầu lại nhìn ngưới vừa đi phớt ngang người hắn, đập vào mắt hắn chính là Vạn Hoa Lâu và người thiếu nữ đó đang đi vào bên trong.

“Công tử… mời công tử vào…” một cô nương xinh đẹp như hoa ỏng ẹo đi đến gần hắn, son phấn lòe loẹt, mùi nước hoa nồng nặc đến gay mũi khiến hắn nhíu mày đằng sau đấu lạp.

Tịch Khuyết suy nghĩ, cố gắng nhớ lại đã tiếp xúc qua ở đâu, đột nhiên ánh sáng chớp lóe trong đầu, Tịch Khuyết đã nhớ ra nó từ đâu. Chính là từ A Tu ngày đó trong hang động, vì Nguyệt nhi của hắn tiếp xúc với nàng ta nên khi hắn ôm Nguyệt nhi đã ngửi ra được một mùi khác trên người nàng. Đêm hôm Nguyệt nhi bị bắt đi, hắn đuổi theo tên mặt đồ đen lúc đầu không có mùi đó nhưng khi đám người bịt mặt xuất hiện, hắn đã ngửi được mùi đó trong đám người bịt mặt đó. Tối hôm đó cũng có mấy tên đã thoát được, lúc đó vì quá gấp rút đuổi theo Nguyệt nhi nên hắn không kịp suy nghĩ đến điểm này. Chẳng lẽ A Tu chính là đồng bọn của đám người mặt đồ đen đã bắt Nguyệt nhi của hắn và hiện tại nàng ta đang ở trong đây.

Nếu tìm thấy nàng ta thì có thể bắt nàng ta khai ra chỗ nhốt Nguyệt nhi của hắn. Tịch Khuyết lập tức bước vào phía bên trong Vạn Hoa Lâu, tìm người vừa mới đi phớt ngang người hắn rồi nhanh chóng lẩn vào đám đông trong Vạn Hoa Lâu.

Dạ Nguyệt nhìn chằm chằm vào cửa phòng đến khi xác nhận không có ai đột nhiên bước vào, nàng chuyển tầm mắt sang nhìn cái cửa sổ trong phòng, mấy bữa nay nàng luôn chú ý đến nó nhưng không hiểu sao khi chuẩn bị xuống giường thì lập tức có người mở cửa xông vào nhìn ngó nàng. Nàng thật sự muốn mắng người mà……

Dạ Nguyệt đánh bạo, nàng thử để chân xuống giường rồi đứng dậy, sau đó lại quay qua lo lắng nhìn cửa phòng, vẫn không có động tĩnh đặc biệt gì, Dạ Nguyệt hú hét trong lòng nhảy tưng tưng về phía cái cửa sổ, nghiêng người đẩy nhẹ cho cửa sổ mở.

“Hắn ta thật sự có canh phòng cẩn thận không đây” Dạ Nguyệt bĩu môi xem thường, nhưng khi nàng nhìn xuống cửa sổ thì không khỏi hết hồn. Đại loại là vị trí của nàng đang ở tầng ba của hoa lâu, bên dưới con đường nhỏ vắng người còn có hai tên mặc quần áo nông dân đứng phía dưới, thoạt nhìn bọn hắn như đang đứng nói chuyện trao đổi vui vẻ với nhau nhưng nàng nhận thấy ánh mắt bọn họ chốc chốc lại nhìn lên về phía nàng, nàng biết chắc bọn hắn chính là thuộc hạ của tên biến thái đó.

Nàng thật sự muốn hét lên cứu tôi với nhưng nếu làm vậy thì nàng sẽ bị xử ngay lập tức, không thể trốn đi gặp lại sư phụ được nữa. Dạ Nguyệt ảo não ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, nhíu mày suy nghĩ.

Nàng có nên áp dụng cách thức ở thế giới kia nữa không? Đi nhà xí rồi trốn đi? Cơ mà ở đây nhà xí không giống như ở thế giới kia, làm sao áp dụng đây? Nên mấy ngày vừa qua nàng mới không biết làm sao thoát ra được bằng cách này. Hơn nữa mỗi lần đi nhà xí là mỗi lần chính cái tên biến thái đó dẫn nàng đi nên nàng mới không làm gì được, võ công hắn quả thật rất cao cường.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng nàng vẫn muốn đi nhà xí, Dạ Nguyệt la hét ầm ĩ: “Có ai không? Ta muốn đi nhà xí”

Lập tức cửa phòng bật mở, tên gác cửa bước vào hung hăng nhìn nàng: “Ngươi thật là phiền phức, chủ công có chuyện bận phải ra ngoài rồi, ngươi chờ người về rồi đi”

Dạ Nguyệt bĩu môi, phiền phức cái rắm á? Cái này là việc cấp bách cần phải giải quyết ngay lập tức, bộ hắn không biết sao?

“Ta không nhịn được nữa, ngươi không dẫn ta đi thì ta đi ngay tại chỗ này” Dạ Nguyệt ức chế la hét, nàng lại áp dụng thật tốt cách thức kia nhá, chỉ cần không có tên biến thái đó ở đây thì nàng tin nàng có thể chạy thoát được.

Tên gác cửa quắc mắt nhìn nàng, rồi hắn lấy cái áo được vắt trên bức bình phong, chùm lên đầu nàng phủ xuống tới người nàng để che kín mặt nàng cùng dây trói tay của nàng. Gọi thêm một tên nữa vào cởi dây dưới chân nàng, rồi cùng hắn ta áp giải nàng đi nhà xí.

Dạ Nguyệt lầm bầm trong miệng, tại sao bọn hắn lại không cởi dây trói tay cho nàng luôn chứ, đồ keo kiệt.

Dạ Nguyệt theo bước chân của hai tên đó đi xuống dưới lầu xuống tầng sảnh, mà lúc này Tịch Khuyết cũng vừa đi vào tầng sảnh. Hắn nhìu mày nhìn hai tên to con đang nắm lấy một cô gái dẫn đi.

“Con tiện nhân này, bị bệnh thủy đậu mà lại giấu bọn ông, nếu lỡ lây nhiễm cho người khác thì bọn ông đây phải nói thế nào với bà chủ đây?” một tên quát lên, tất cả mọi người đều tránh xa bọn hắn.

Bọn hắn mạnh bạo kéo nàng đi thật nhanh, quẹo vào nhà sau của Vạn Hoa Lâu. Mà lúc này Tịch Khuyết đang sựng người lại trong đám đông ồn ào.

Lúc nãy khi hắn đi lướt ngang người vị cô nương đó, hắn cảm thấy một loại hương vị rất quen thuộc và mùi hương hoa anh đào nhàn nhạt…..

Dạ Nguyệt bị dẫn đi đến nhà xí sau nhà, bọn hắn kéo áo chùm xuống, trừng mắt nhìn nàng: “Đừng có mà giở trò”

“Không cởi trói làm sao ta đi được” Dạ Nguyệt cũng trừng mắt nhìn lại bọn hắn.

“Mặc kệ ngươi, đi nhanh nhanh còn trở về phòng” tên gác cửa đẩy nàng vào trong nhà xí.

Dạ Nguyệt tức giận đóng cửa lại, được rồi tiếp theo nàng sẽ cho bọn hắn một bài học nhớ đời. Dạ Nguyệt hét lên trong nhà xí, bọn hắn lập tức đạp cửa gỗ xông vào xem tình hình. Nàng giơ chân đạp vào chỗ hiểm của tên đầu tiên xuất hiện khiến hắn đau đớn mà ôm lấy chỗ đó, tiếp theo nàng dùng hai tay bị trói chặt của mình thành một vòng, kéo đầu của tên đó đè đầu hắn xuống hố xí rồi đập mạnh vào sau gáy làm hắn bất tỉnh.

Tên còn lại vừa thấy tên này bị tấn công liền lập tức định la lớn lên gọi người tiếp viện, nhưng Dạ Nguyệt đã kịp lúc lao mạnh đầu vào ngay miệng của hắn ta khiến hắn ta ôm miệng không thể hét được. Nhưng khi nàng tưởng đã giải quyết được bọn chúng thì từ phía sau lại xông ra vài tên cầm đao trong tay, Dạ Nguyệt tái mặt lại, lần này nàng tiêu đời rồi.

Bọn chúng xông một lượt lên dí nàng vào góc tường, nàng nhớ rất rõ tên biến thái đó có nói nếu nàng bỏ trốn thì giết không tha. Dạ Nguyệt âm thầm mặc niệm cho bản thân mình, nàng chỉ tiếc là trước khi bị chém chết đau đớn nàng không thể nhìn thấy sư phụ và ba mẹ của mình….

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng, tiếng gọi quen thuộc trầm ấm kèm theo lo lắng vang lên: “Nguyệt nhi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.