Em Ngốc Lắm Phải Không Anh

Chương 33



Đến tận chiều thì nó và Bảo mới chịu đưa tiểu vũ về nhà. chiếc xe hơi đen bóng đang lăn bánh trên đường phố Nguyễn Huệ nhộn nhịp, nó thì cứ ngồi vu va vu vơ những bài hát yêu thích, Bảo thì đang vô cùng chuyên tâm lái xe, còn về phần tiểu Vũ thì cậu bé đã thiếp đi từ lúc nào không hay, khuôn mặt lúc đang ngũ bầu bĩnh đáng yêu làm sao! làn da trắng hồng khiến cho nó phải ghen tị, cái môi chúm chím đỏ, hai hàng mi dài cong lên đôi lúc còn khẽ rung rinh, với hình dạng lúc này nhìn tiểu Vũ rất đáng yêu nhưng cũng không kém phần ranh mãnh tinh nghịch. Nó khẽ mỉm cười nhìn tiểu Vũ, rồi nó lại tự suy nghĩ vu vơ phải chi nó cũng có được 1 đứa con như tiểu Vũ thì tốt biết mấy, nhưng ước mơ chỉ là mơ ước vì nó vẫn chưa tìm được 1 tình yêu đích thực, một chỗ dựa vững chắc sau này và cũng chưa có 1 mái ấm nhỏ nên chuyện đó vô cùng xa vời với nó, có lẽ nó mang mệnh khổ, người nó yêu thì lại từ bỏ nó còn người không yêu thì cứ như vệ tinh vây quanh nó.Nó thật là muốn thốt lên ''tại sao tôi lại cô đơn như vậy?'' Nó tự cười cho bản thân mình quá vô dụng chả làm gì được, ngay cả chính bản thân mình cũng không biết tự làm chủ được. Ngờ nghệch một hồi thì nó mới biết được là Bảo đã lái xe tới nhà của tiểu Vũ từ lúc nào không hay. Nó bế tiểu Vũ bước xuống xe ''trao trả '' cục vàng này lại cho Huyền dù cho là trong lòng đang vô cùng nuối tiếc.

-đây trả cục vàng cục bạc của mày đây! _nó nâng người tiểu Vũ đưa vào lòng Huyền


-tao cứ tưởng mày đem con tao đi giấu luôn rồi chứ?_Huyền đâm chọt.


-tao nào dám _nó cười khuẩy.


-biết vậy là tốt _Huyền


-thôi tao và Bảo phải về rồi _nó


-ừ _Huyền


Nó nhìn tiểu Vũ bằng đôi mắt dịu dàng, xong lại hôn lên trán thằng bé, thì thầm:''mama về nhà nhé! chúc con ngủ ngon '' Nó đi đến bên cửa xe thì Bảo đã mở cửa như một phép lịch sự của nam giới đối với phụ nữ ( chị này mà phụ nữ cái beep gì? phụ nam thì có ấy).


Vào xe Bảo luôn là người mở miệng đầu tiên khi chỉ có 2 người nó và cậu.


-giám đốc có mệt không?_Bảo


-giám đốc đây rất chịu chơi nên không bao giờ mệt đâu hì hì _nó cười tươi như hoa nói.


-uầy vậy là chỉ có 1 mình tui đây mệt thôi à?_Bảo vờ giận.


-thôi để tí nữa giám đốc mình đây sẽ mời chàng thư ký đẹp trai bảnh bao đi ăn há _ nó nói bằng giọng khách sáo.


- đừng có ỷ lại vào tiền lương giám đốc mà tiêu hoang nhá!_Bảo lên giọng nhắc nhở, do là tiền lương giám đốc của nó là 30 triệu 1 tháng nhưng nó lại tiêu những hơn 20 triệu rồi (Vy tỉ tiêu lắm thế!)


-vậy là chê tui rồi giận luôn _ nó xụ mặt xuống một đống.


-thôi! để tối nay tớ mời cậu vậy!_ Bảo


-ừm _nó gật đầu một cái ngay và luôn.


==================================================

P/S: dạo này mọi người ít khi nghe đến sói ca của chúng ta đúng không? hiện tại thì đất diễn của anh ấy đang bị Bảo chiếm nào cùng nhau chiếm lại đất cho anh ấy nhé!

==================================================


Ở một căn phòng xa hoa rộng lớn, phong màu chủ đạo là màu trắng và đen rất huyền bí, Có 1 người đàn ông đang đứng cạnh cửa số, 1 tay vịn vào thành cửa sổ, tay còn lại đang nâng ly rượu trên tay lên môi nhấm nháp từng ngụm từng ngụm một, từng giọt mặn sánh đậm thấm vào môi mặn chát, khung cảnh lúc này vô cùng u mê mờ mịch, vầng trăng tròn được che mờ bởi 1 án mây trắng. Từng vầng sáng soi rọi vào khuông mặt tuyệt mĩ kia. Đưa tay lắc lư ly rượu vang đỏ thấm, những kỉ niệm đẹp lại quay về với người đàn ông chững chạc nhưng lại cô đơn lẻ bạn này


dù cho biết bao cô gái luôn muốn bên cạnh anh ta nhưng anh ta lại thấy mình rất cô đơn.

( con tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.