Em Ngọt Như Độc Dược

Chương 57: 57: Nghề Nghiệp Tương Xứng





Edit: Huyền Nhi
Beta: Lia
___________________________________________
Nhân viên phục vụ đến cạnh bàn rót rượu giúp hóa giải không khí ngượng ngùng.

sự chú ý của Nhạc Dĩnh cũng bị kéo đến trên bình rượu vang đỏ.

Khi người phục vụ rời đi, cô ấy cầm ly lên lắc lắc, đưa lên chóp mũi ngửi, rồi nhấp một ngụm, sau đó hài lòng mỉm cười nói với Thích Thần: "Xác thực là Bordeaux, Thích tiên sinh không ngại nếm một chút chứ?"
Thích Thần không nhận, "Mặc dù là ngày nghỉ, nhưng mà theo luật cũ không động vào rượu."
Thời Dược: "Thật lãng phí, để em thử."
Nói, cô liền đưa tay tới, chỉ tiếc đầu ngón tay còn chưa đụng đến thân ly đã bị Thích Thần đè lại mặt bàn -------
"Em không muốn chiều về bệnh viện sao?"
"Buổi chiều em không thay ca....."
"Vậy cũng không được uống."
".....Ơ?"
Thời Dược rầu rĩ không vui thu tay lại, lơ đãng nhìn lên thấy Nhạc Dĩnh đang nhìn hai người họ.

Nhạc Dĩnh mỉm cười: "Tôi cũng quen vài người bạn có anh chị em, nhưng mà chưa thấy ai có mối quan hệ tốt thế này."
Cô ấy nhìn về phía Thích Thần: "Đặc biệt là anh Thích, anh thật là quan tâm em gái.

Nếu như em cũng có một người anh trai như vậy, nhất định rất hạnh phúc."
Thời Dược nghe, nheo mắt lại cười khẽ, "Từ lúc học cao trung, trong lớp đã rất nhiều bạn ghen tỵ với em đó."
"A, hai người học cùng nhau sao?"
"Đúng vậy....."
Bọn cô đang nói chuyện thì nhân viên phục vụ cũng bưng một cái khay đến, Thời Dược tới sau nên đồ ăn của cô phải chờ một lúc nữa.

Còn món của Nhạc Dĩnh và Thích Thần được dọn ra là bò bít tết.

Thời Dược đổi dao nĩa mới, đem một miếng món khai vị gan ngỗng xiên, gắp vào đĩa của Thích Thần.

Thích Thần cầm dao nĩa trong tay, trong mắt mang ý cười nhìn cô.


Qua nửa bữa ăn Nhạc Dĩnh cuối cùng nhịn không được, bất đắc dĩ cười cười nói: "Sao mà tôi cứ có cảm giác tôi mới là người làm bóng đèn cho hai người vậy?"
Thời Dược bị câu nửa thật nửa đùa này làm hoảng, vội vàng quay đầu từ chỗ Thích Thần sang nói với Nhạc Dĩnh,
"Em ở nhà toàn bị anh trai cai quản, nên là quen như vậy thôi."
Nhạc Dĩnh bên ngoài gật gật đầu, cũng không biết là tin hay không.

Nhưng ngay sau đó, sự chú ý của cô đã bị kéo đi -------
"Thịt bò này hình như hơi kỹ" Nhạc Dĩnh nhíu mày lại, mở miệng đùa, "Đây chắc là miếng khó nhằn nhất tôi từng cắt."
Lúc này Thời Dược ra hiệu cho nhân viên phục vụ tạm thời không cần dọn đồ ăn, đổi lại bò bít tết trước, cầm dao nĩa, nhìn về phía Nhạc Dĩnh nhe răng cười ---------
"Cái này là chuyên môn của em đó, ai không cắt được cứ để em giúp ------"
Cô còn chưa dứt lời, mũi dao đụng vào chiếc đĩa sứ trống không.

Một đĩa đựng đầy thịt bò bít tết đã cắt sẵn thay thế trước mặt cô.

Mà người vừa làm việc này lại rõ ràng chưa cắt cho mình, động tác vô cùng bình tĩnh tự nhiên, giống như đã làm vô số lần.

Thời Dược nhìn thoáng qua Nhạc Dĩnh đang đứng hình, chợt cảm thấy bầu không khí trên bàn trở nên quái dị.

Thích Thần hình như cũng phát hiện ra, nâng mắt nhìn cô một cái, "Sao vậy?"
Thời Dược nháy mắt với anh: "...!Thật ra thì em hoàn toàn có thể tự cắt, tháng trước em còn kéo được 40 ký."
Thích Thần nghe vậy bật cười, "Em giỏi như vậy.

Cái gì cũng tự mình làm vậy anh biết phải thế nào?"
Anh thu hồi ánh mắt, "Ít ra cũng nên để anh thấy mình có chút hữu ích, Thỏ con."
Thời Dược: "..........."
Lần này không cần nhìn Nhạc Dĩnh, Thời Dược cũng có thể đoán được đối phương sẽ có vẻ mặt cổ quái ra sao.

Vài phút đồng hồ trôi qua, Nhạc Dĩnh đi toilet, Thời Dược thừa cơ lôi kéo Thích Thần nói nhỏ:
"Anh làm vậy cô ấy sẽ biết đấy."
"Biết gì?" Thích Thần hờ hững rủ mắt xuống nhìn cô.


Thời Dược: "Đương nhiên là quan hệ của anh với em..."
Thích Thần nghĩ nghĩ, "Chẳng lẽ đó không phải sự thật sao?.....!Mà anh thích em như vậy, làm sao che giấu được?"
"....."
Thời Dược im lặng quay về, sau đó làm lấy tay che kín mặt.

Bốn năm không gặp, cô đáng nhẽ phải sớm công nhận khả năng dỗ dành của Thích Thần.....!
Thích Thần ngồi bên cạnh hỏi: "Thật ra anh thắc mắc, tại sao không nói sự thật cho cô ấy biết?"
Thời Dược nhỏ giọng: "Quan hệ nhà cô ấy với Mẫu hậu đại nhân quan Tuệ không phải xa lạ gì, nếu như chúng ta nói cho cô ấy thì chẳng khác gì nói thẳng với mẹ em....."
"Em sợ dì biết biết được mối quan hệ của chúng ta sao?"
"Đương nhiên là sợ rồi!"
Thời Dược không hề suy nghĩ thẳng thắn nói, bắt gặp ánh mắt hơi trầm của Thích Thần, cô lại rụt về, bất đắc dĩ méo miệng nói,
"Là em nhát gan.....!Có thể là tại vì từ nhỏ nghe theo lời mẹ đã quen rồi ------- anh đừng trông mặt mà bắt hình dong.

Bình thường mẹ em cười ân cần dịu dàng như vậy, nhưng nếu đi qua nhà bà nội hỏi, tất cả mấy đứa nhỏ đều sợ mẹ em từ tận đáy lòng ------- bà cùng cô cô tính hơi nóng nảy của em hoàn toàn không phải một kiểu, nếu mà mẹ thực sự nổi giận một lần..........."
Thời Dược kìm lại, mang theo sự sợ hãi nói: "Mọi người đều không muốn nhớ tới cái địa ngục kinh hoàng kia đâu....."
Thích Thần bất đắc dĩ đưa tay vuốt vuốt cái đầu cô,:".....!Thỏ con ngốc nghếch."
Thời Dược tức giận quay đầu nhìn hắn,
"Mà em sẽ cam đoan với anh, nếu như chuyện của chúng ta bị bại lộ, em chắc chắn sẽ tiếp nhận trăm phần trăm hỏa lực của mẹ, một xíu hơi nóng cũng không lan đến người anh đâu."
Thích Thần bật cười."Em không tị nạnh à?"
Thời Dược vừa muốn gật đầu, nghĩ nghĩ lại lắc đầu, "Không phải.....!Thế nào cũng được, em chỉ không muốn anh bị mắng."
Thích Thần với ánh mắt ôn nhu, lại lập lại câu cũ: "Quả nhiên chỉ có thỏ con ngốc."
Thời Dược: "....."
Thời Dược: "Thỏ con tức giận cũng biết cắn người, anh coi chừng, hứ."
"....."
Lúc Nhạc Dĩnh trở lại bàn, món tráng miệng cuối cùng đã được đem lên bàn.

Ba người trò chuyện vui vẻ không bao lâu, điện thoại Thích Thần vang lên.

Vừa nhìn thấy số của người gọi đến, sắc mặt Thích Thần lập tức cứng đờ, cơ thể cũng căng thẳng theo bản năng.


Anh bắt máy, bên kia dùng tốc độ cực nhanh để giải thích tình hình.

Sau vài tiếng "Ừ", Thích Thần cúp máy áy náy quay sang nhìn Thời Dược.

"Bên đội thông báo anh phải về gấp, không đưa em về được rồi."
Thời Dược ánh mắt có chút khẩn trương, "Đã.....!Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thích Thần có chút do dự, càng thêm áy náy lắc đầu, "Anh không thể nói."
Thời Dược sắc mặt trắng nhợt, nhưng vẫn ráng nở một nụ cười gượng gạo,
"Vâng, nhiệm vụ quan trọng anh mau đi đi...!Khi nào giải quyết xong nhớ gọi cho em."
"Ừ, đây là thẻ của anh, mật mã là sinh nhật em, lát nữa giúp anh trả tiền nhé."
"Được." Thời Dược gật đầu.

".....!Thật xin lỗi, thỏ con." Thích Thần đưa tay vuốt vuốt tóc cô gái, hướng về đối diện phía Nhạc Dĩnh gật đầu một cái, trực tiếp cầm áo khoác xoay người rời đi.

Thẳng đến khi bóng lưng của Thích Thần biến mất mấy giây, Thời Dược mới chậm rãi lấy lại cảm xúc sa sút lo âu thu hồi ánh mắt.

"Vết thương của anh ấy vừa mới khỏi mà....."
"Nhìn ra được, việc làm của anh trai em có chút nguy hiểm a." Nhạc Dĩnh mở miệng, sau đó có chút tiếc nuối thở dài,
"Cũng may là anh ấy không phải bạn trai chị...!Không biết bạn gái thần bí của anh ấy sẽ phải thấp thỏm đến mức nào nữa?."
"....."
Thời Dược không nói chuyện, siết chặt dao nĩa.

Nhạc Dĩnh vỗ vỗ mu bàn tay cô an ủi, "Em cũng đừng quá lo lắng, chúng ta ngồi nói chuyện đi, hiếm khi có duyên gặp được nhau."
".....Vâng."
Thời Dược cười có chút gượng ép.

Nhạc Dĩnh nói: "Nhưng lạ thật, chị nghe dì nói thành tích và năng lực của anh trai em hồi trung học, mà gia cảnh cũng rất tốt...!Tại sao anh ấy lại chọn nghề này chứ?"
Thời Dược do dự một chút, "Anh ấy.....!là vì bạn gái nên mới chọn nghề này."
"Hả?" Nhạc Dĩnh lấy làm kinh ngạc, sau đó khôi phục nụ cười,
"Thật đáng ghen tỵ, không nghĩ anh ấy lại là người như vậy, có thể dành cả tâm tư với một cô gái thế sao?"
"Đúng, không ngờ.....!Cho nên bạn gái của anh ấy cũng rất trân trọng."
Nhạc Dĩnh không phát giác được cảm xúc của Thời Dược đang thay đổi, chỉ gật đầu nhẹ phụ họa, nói:
"Thế không biết cô bạn gái làm gì nhỉ? Nếu gia đình bình thường thì có khi rất khó đồng ý cái nghề này của anh ấy."
Thời Dược ngẩng đầu, "Bạn gái của anh ấy cùng nghề với em."
Nhạc Dĩnh sững sờ: "Chị nhớ là.....!Em là bác sĩ?"

"Vâng, bác sĩ."
Thời Dược ánh nhìn kiên định, "Em nghĩ là nghề của em và nghề của anh ấy.....!vô cùng tương xứng."
Nhạc Dĩnh ngỡ ngàng mở to mắt, "...Nói như vậy, cũng đúng, vì tính chất công việc nên thời gian của hai người....."
Nhạc Dĩnh còn chưa nói xong, sau lưng Thời Dược bỗng có hai người đi tới -------
Tần Nguyệt và Phòng An Duyệt vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc làm Thời Dược cảm thấy lo ngại.

"Dược Dược, bệnh viện yêu cầu chúng ta cấp tốc trở về."
".....!A?"
Thời Dược sững sờ, nhưng vẫn đứng lên trong vô thức, "Chuyện gì vậy?"
Tần Nguyệt bất đắc dĩ: "Trên đường chúng tớ sẽ nói."
"Hả, à vậy đi." Thời Dược hướng chếch đối diện vẫy tay ra hiệu.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng bước tới.

"Tính tiền cho tôi bàn này chung với bàn đằng kia."
Thời Dược đem thẻ lúc nãy Thích Thần đưa cho cô lấy ra.

Sau khi thanh toán xong, cô nhìn về phía Nhạc Dĩnh bằng ánh mắt tiếc nuối –
"Thật xin lỗi Nhạc tiểu thư, bệnh viện có cấp báo, em phải về ngay đây."
Nhạc Dĩnh lúc này mỉm cười: "Ừ, nhanh đi đi, đừng khách sáo chị có thể thông cảm mà."
Thời Dược gật đầu với cô ấy, sau đó cầm túi xách cùng Phòng An Duyệt và Tần Nguyệt ra ngoài.

Phía sau cô, Nhạc Dĩnh thở dài nhìn hai món tráng miệng vừa rồi dọn lên chưa kịp động đến.

Qua vài giây cô lắc đầu cười -----
"Đặc công và bác sĩ.....!Quả nhiên là hai nghề tương xứng."
Mà hiện tại ở dưới lầu nhà hàng, Phòng An Duyệt vẫy vẫy tay gọi xe, Tần Nguyệt và Thời Dược đợi phía sau lưng vẻ mặt không mấy tốt.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy, bệnh viện có nói cụ thể gì không?"
Tần Nguyệt nói: "Hình như là đoạn đường lớn ở trung tâm thành phố xảy ra tai nạn liên hoàn, vì chỗ chúng ta là một trong hai bệnh viện gần nhất.

Khoa cấp cứu hiện đã quá tải rồi, các khoa khác đang phải điều động thêm nhân lực."
"Tai nạn liên hoàn?" - Thời Dược nhíu mày, "Cho dù là tai nạn liên hoàn thì số lượng người bị thương sao có thể đến mức cần hai bệnh viện?"
Phòng An Duyệt ở phía trước quay đầu đáp một câu ------
"Mình nghe đồng nghiệp bảo là, có ai đó đã cầm súng bắn vào những người khác.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.