An Hân Du sợ hãi khiếp đảm trợn tròn mắt, toàn thân run rẩy, lảo đảo ngã ra sau, sắp sửa va vào bức tường sau lưng…
“Hân Du!”
Chu Cận Viễn hoảng hốt, hai chân bước vội lên trước, kịp thời ôm cô ta vào lòng:
“Em sao rồi?”
“Em…” Trán An Hân Du lấm tấm mồ hôi, hai tay ôm lấy bụng: “Đau… Em đau bụng quá, Cận Viễn, con của chúng mình, nhất định phải cứu lấy con của chúng mình…”
Nếu như nói anh mới nảy sinh một chút lòng tin với Tô Đồng, vậy thì lúc này đây tất cả đã tan biến.
Anh lập tức bế bổng An Hân Du lên, an ủi:
“Không sao đâu, hãy tin anh, con của chúng ta nhất định sẽ bình an.”
Chu Cận Viễn ôm lấy cô ta, trước khi rời đi chỉ lạnh lùng liếc nhìn Tô Đồng:
“Nếu như Hân Du và đứa bé có vấn đề gì, tôi đảm bảo cô, gian phu của cô, bao gồm cả đứa bé trong bụng cô sẽ không có một kết cục tốt đẹp đâu!”
Dứt lời, anh giận dữ bỏ đi.
Một loạt những hành động và lời nói này của anh diễn ra dứt khoát, không chút do dự, Tô Đồng đứng đó, đờ đẫn một hồi, sau đó cô bất ngờ bất cười, cười điên dại cười tự chế giễu cười tuyệt vọng.
Quả là… phong cách của Chu Cận Viễn!
Hành động dứt khoát, đối xử với cô như một kẻ xa lạ.
Cô cũng không hề do dự, bắt một chiếc xe đi theo Chu Cận Viễn tới bệnh viện.
- --
Tại bệnh viện.
An Hân Du được đưa vào phòng khám.
Tô Đồng bình tĩnh nhìn về phía phòng khám, nói với Chu Cận Viễn ở bên cạnh:
“Em sẽ chứng minh cho anh thấy, em chưa từng ngoại tình.”
Nói xong cô liền đi bốc số khoa sản, lựa chọn chọc ối.
Cô chỉ nói thân phận của Chu Cận Viễn, bệnh viện lập tức nhanh chóng xử lý yêu cầu của cô.
Chọc ối xong, Tô Đồng nằm trên giường, mở tròn mắt thất thần nhìn lên trần nhà trên đầu, quá trắng quá sạch sẽ, cô khẽ nhắm mắt lại, đếm thời gian đợi kết quả.
Chờ đợi là một việc rất khổ sở.
Tí tách, tí tách…
Từng giây từng phút giống như lăng trì.
Căn phòng tĩnh lặng giống như một nấm mồ lạnh lẽo, không chút hơi người, không chút sự sống. Cô chính là một người chưa trên bị chôn vùi trong nấm mồ đó.
Mấy giờ đồng hồ trôi qua.
Rầm…
Cửa phòng đột ngột bị người bên ngoài đạp tung.
Tô Đồng giật nảy mình, ngồi bật dậy ở trên giường, cô nhìn thấy Chu Cận Viễn nổi giận đùng đùng xông vào, ánh mắt dữ tợn, ném một tập kết quả xét nghiệm lên đầu cô:
“Tô Đồng, mẹ kiếp, suýt nữa tôi đã tin cô!”
Giấy tờ rào rào rơi xuống từ trên đầu cô.
Tô Đồng không hiểu chuyện gì xảy ra, cô vội vàng nhặt tờ giấy kết quả bên cạnh giường lên xem, chỉ mới liếc qua, máu toàn thân lập tức xộc thẳng lên não bộ.
Cột kết quả cuối cùng hiển thị, con của cô không hề có quan hệ ruột thịt với Chu Cận Viễn!
Cô run rẩy cầm lấy tờ kết quả xét nghiệm, tới tiếng nói cũng lạc giọng, cô giận dữ vứt kết quả đi:
“Không thể nào, không thể nào! Con là của anh, em chỉ có một mình anh, chính là cái đêm ở KTV…”
Nói rồi cô như sự sớ ra điều gì, chỉ Chu Cận Viễn nói đại:
“Có phải anh cố tình đổi kết quả xét nghiệm không? Tờ kết quả này rõ ràng không phải của em, anh cầm nhầm kết quả có phải không?”
Rõ ràng cô không hề có người đàn ông nào khác.
Đối diện với sự chỉ trích vô cớ của cô, Chu Cận Viễn lạnh lùng nheo mắt, không thể nhẫn nại thêm, hai tay nắm chặt, nóng giận hơn cả lần phát hiện cô ngoại tình, thậm chí chỉ muốn lập tức giết chết cô!
“Đã tới nước này rồi, sự thật mạnh hơn lời nói, không ngờ cô vẫn còn ăn nói gian dối!”
“Em không nói dối, nếu không phải anh thì chính là An Hân Du!”
Ả đàn bà lòng dạ rắn độc!
Tô Đồng hất tung chăn bước xuống giường:
“Em không tin tờ kết quả này, em muốn xét nghiệm lại một lần nữa! Em phải tận mắt nhìn bác sỹ thực hiện, anh có dám đánh cược cùng em lần này không, em…”