Tô Đồng ngỡ rằng mình nghe lộn, nhưng Duệ Duệ đang áp sát bên tai cô, tiếp tục gọi một tiếng, cả người Tô Đồng sững lại, song cũng chỉ trong giây lất, cô càng ôm con chặt hơn, chạy vội ra ngoài.
“Tôi tiểu thư, Duệ Duệ…” Trợ lý của Chu Cận Viễn rất lo lắng.
Bảo vệ ở bên cạnh thấy anh ra hiệu liền lũ lượt xông tới cản Tô Đồng, Duệ Duệ và Thi Lâm lại.
“Tránh ra!” Ánh mắt Tô Đồng sắc bén, thái độ cương quyết.
Xung quanh cô bao trùm lửa giận.
Chu Cận Viễn nghe thấy Duệ Duệ gọi mình, khẽ động lòng, rõ ràng là mấy ngày nay anh dạy con gọi mẹ nhiều hơn, vậy mà tiếng con gọi đầu tiên lại là ba… Trợ lý cảm thấy vô cùng khó xử, nhìn Chu Cận Viễn.
“Để họ đi.” Giọng Chu Cận Viễn hơi khàn, đôi mắt hơi đỏ, Tô Đồng cũng không quay lại nhìn anh, cô ôm Duệ Duệ, vội vàng bỏ đi, Thi Lâm đưa mắt nhìn Chu Cận Viễn sau đó mới chạy theo.
- --
Ra khỏi khách sạn.
Tô Đồng ngồi vào trong xe, Duệ Duệ trong lóc khóc không thành lời, cô không biết chăm con nhỏ, sợ con khó chịu trong người, lại sợ con không quen với môi trường mới, vừa giúp con lau nước mắt vừa dỗ dành, bận rộn cuống cuồng.
Thi Lâm ngồi bên cạnh cô, giúp cô cầm khăn ướt mềm mại để lau mặt cho Duệ Duệ.
“Xin lỗi.” Anh bất ngờ lên tiếng: “Trước đây, sau khi cứu em ra khỏi vụ tai nạn, đầu em có máu tụ, làm phẫu thuật xong em thường xuyên gặp ác mộng, khó khăn lắm mới tỉnh lại, rồi cứ nhắc tới con, bác sỹ điều trị cho rằng em mắc bệnh về tâm lí, hơn một năm qua, anh cũng không biết Duệ Duệ là con trai của em, nếu không anh sớm đã dẫn em về rồi…”
Tô Đồng mím chặt môi không nói gì.
Cô chú tâm ôm Duệ Duệ, lắc con mô phỏng theo động tác đi đi lại lại, thi thoảng lại làm một vài động tác kì quái đề chọc bé vui, nhưng cho tới khi xuống xe Duệ Duệ vẫn không cười, khóc mệt rồi liền ngủ thiếp đi.
Khi gần xuống xe, Tô Đồng mới trả lời: “Thời gian đó trạng thái tinh thần của em đúng là có vấn đề, kí ức hỗn loạn, sống trong thế giới của mình, những việc này không thể trách anh được, hơn nữa nếu không có anh, có lẽ bây giờ em cũng không thể đứng ở đây, đừng nói tới việc có cơ hội đoàn tụ với Duệ Duệ, nói chung em vẫn rất cám ơn anh!”
Thi Lâm mỉm cười: “Vậy… Em từ chối Chu Cận Viễn, có phải vẫn nên tìm cho Duệ Duệ một người cha không?”
Nếu ra tòa giành quyền nuôi con, Duệ Duệ còn nhỏ, Tô Đồng có công việc và thu nhập ổn định, chỉ cần Chu Cận Viễn không giở thủ đoạn thì tòa án không có lí do trả lại con cho Chu Cận Viễn.
Nụ cười trên môi Tô Đồng sững lại: “Anh cũng thấy đó, Duệ Duệ là em đoạt từ tay Chu Cận Viễn, con không hề thân với em, em muốn gần gũi với con để bồi đắp tình cảm, vì thế…”
“Anh hiểu, yên tâm, anh đã cho em đủ thời gian và kiên nhẫn, anh không để tâm điểm này thực ra anh cũng hi vọng có thêm thời gian để bồi dưỡng tình cảm với Duệ Duệ.” Lời nói của Thi Lâm tiến thoái hợp lý khiến Tô Đồng không quá khó xử, chỉ có điều cô rất áy náy.
“Hay là, Thi Lâm, nếu như gặp được người con gái thích hợp anh hãy…”
“Em không cần phải nói nữa, anh đã đợi nhiều năm như vậy, không có lý do gì bỏ dở giữa chừng!” Khi xưa, nếu như không phải cô nói rằng mình yêu Chu Cận Viễn và muốn gả cho anh ta, có lẽ bây giờ cô đã là vợ anh.