Thượng Tri Ý không giải thích vì sao không ngồi cạnh anh, cũng không giải thích rõ được.
Chỉ nói: “Em ngồi với Auraro.”
Ninh Doãn nói với Tưởng Ti Tầm: “Câu này của anh em không thích nghe chút nào, vì sao Tri Ý lại không thể ngồi bên cạnh em chứ?” Đúng là quản rộng. Cô ấy quay đầu cười với Thượng Tri Ý, vô cùng dịu dàng, đưa menu cho cô, bảo cô gọi món trước.
Ánh mắt của Tưởng Ti Tầm dừng lại ở chiếc ghế trống và Thượng Tri Ý mấy giây, đứng dậy: “Đổi chỗ đi.”
Người đàn ông cầm cốc của mình đã đứng bên cạnh cô.
Nhất thời Thượng Tri Ý không xác định được chính xác là anh muốn ngồi cùng một hàng với Ninh Doãn, hay là cảm thấy cô ngồi đối diện với ghế trống có hơi giống bóng đèn nên mới quan tâm đ ến cảm nhận của cô.
Không kịp suy nghĩ nhiều, cô chuyển sang ngồi đối diện Ninh Doãn, anh ngồi bên cạnh Ninh Doãn.
Trên bàn vẫn là hai người nói chuyện như cũ, cô im lặng ăn.
Ninh Doãn để cốc nước gần hết của mình đến trước mặt Tưởng Ti Tầm, im lặng cười ra hiệu anh rót nước giúp cô ấy.
Tưởng Ti Tầm liếc nhìn cô ấy, lịch sự rót thêm nước vào ly của cô ấy.
Ninh Doãn cười xinh đẹp: “Đáng tiếc thật đấy, nếu như em mà biết sớm đã thông báo cho mấy tên paparazzi đến đây chụp ảnh rồi, một màn tận tâm chu đáo vừa rồi của anh mà lên hot search ông nội em có thể sống thêm được mấy năm.”
Tưởng Ti Tầm đưa cốc nước cho cô ấy: “Một năm cô đập không ít tiền lên hot search nhỉ?”
Ninh Doãn cười sảng khoái, quở trách: “Anh thì, tự mình biết là được rồi còn cứ bắt buộc phải nói ra, em không cần thể diện sao.” Động một tí là cô ấy lại lên hot search trên các nền tảng mạng xã hội trong và ngoài nước, đương nhiên không phải bởi vì cô ấy xinh đẹp mà là số tiền thật sự mà cô ấy đã bỏ ra.
Cô ấy uống ngụm nước, nói đến tiệc sinh nhật vào tháng 8 của mình. Năm nay tổ chức sinh nhật ở trang viên, anh từ Manhattan bay qua đây cả đi cả về ít nhất cũng mất hai ngày, nhắc anh trước để anh không quên, để dành hai ngày đó trống ra.
Tưởng Ti Tầm ‘ừ’ một tiếng.
Mấy năm trước hai người bị người trong nhà sắp đặt nên quen nhau, sau đó ngầm hiểu nhau, một năm gặp nhau tượng trưng hai lần, chỉ lộ diện ở tiệc sinh nhật của đối phương, coi như là cho người trong nhà một lời giải thích.
Ninh Doãn lo lắng sẽ bỏ rơi cô gái ngồi trước mặt, chuyển chủ đề lên người cô, hỏi cô đang học năm mấy, chuyên ngành gì.
Thượng Tri Ý nuốt đồ ăn trong miệng xuống, trả lời từng cái một.
“Thông minh thì thôi đi, còn xinh đẹp như này, các bạn nam trong trường theo đuổi em phải xếp thành hàng ấy chứ.”
“Không khoa trương như vậy.”
Ninh Doãn cười: “Không xếp thành hàng mới không bình thường. Cấp hai em đã nhảy lớp, đại học còn học song bằng, vậy còn thời gian yêu đương không?”
Thượng Tri Ý trả lời thành thật: “Người khác hỏi em em đều nói không có, nhưng thật ra là có.”
Ninh Doãn bị chọc cười, càng nghĩ càng thích cô em chồng tương lai này.
Sau khi nói chuyện vui vẻ, cô ấy hỏi Thượng Tri Ý có bạn trai chưa, nếu như có lần sau cùng ăn cơm.
Tưởng Ti Tầm ngẩng lên, nhìn người ngồi đối diện, nhớ ra Hứa Ngưng Vi cũng yêu đương rồi, bọn họ bằng tuổi nhau.
Thượng Tri Ý trả lời Ninh Doãn: “Không có, chưa gặp được người thích hợp.”
“Có cơ hội chị sẽ giới thiệu cho em thêm mấy chàng trai ưu tú, nói không chừng em sẽ tìm được người thích hợp.”
Lúc bữa cơm gần kết thúc Ninh Doãn thấy Thượng Tri Ý có vẻ hơi chán vậy nên gọi điện thoại cho em họ của mình là Ninh Dần Kỳ, bảo thằng nhóc lái xe dẫn Thượng Tri Ý đi hóng gió.
Hai người bằng tuổi nhau, có lẽ có chuyện để nói.
Tưởng Ti Tầm muốn từ chối ý tốt của Ninh Doãn nhưng không ngờ là Thượng Tri Ý lại đồng ý, có vẻ là rất hứng thú với chuyến đi này.
Không phải là cô có hứng thú với việc đi hóng gió mà là muốn mượn cơ hội này nhanh chóng rời khỏi đây, không muốn làm bóng đèn.
Tưởng Ti Tầm chỉ nghĩ đơn thuần là cô muốn ra ngoài đi dạo: “Muốn ngắm cảnh đêm gì lát anh đưa em đi, không cần làm phiền Dần Kỳ.”
Thượng Tri Ý: “Em vẫn nên đi cùng người bằng tuổi, có chuyện để nói.”
Tưởng Ti Tầm cười nhìn cô: “Xem ra không có chuyện nói với anh, hình như anh không lớn hơn hai đứa bao nhiêu.”
Câu này không dễ trả lời, Thượng Tri Ý không nói chuyện.
Ninh Doãn chê Tưởng Ti Tầm không có gì thú vị, lên mặt phàn nàn: “Có chút tự giác của anh trai được không nào, có cô gái nào thích ra ngoài chơi cùng bố và anh trai chứ, tưởng vẫn còn là lúc nhỏ sao.”
Lúc quay mặt nhìn Thượng Tri Ý, ngay lập tức là biểu cảm vui vẻ, “Đừng để ý anh ấy.”
Chưa đến mười lăm phút sau, em họ của Ninh Doãn đã lái xe đến.
Đẹp trai, dịu dàng, đây chính là ấn tượng đầu tiên của cô với Ninh Dần Kỳ.
Chào hỏi xong, cô đeo túi lên vẫy tay với Tưởng Ti Tầm.
Tưởng Ti Tầm dặn dò: “Về khách sạn sớm.”
“Được.” Cùng Ninh Dần Kỳ rời đi.
Thượng Tri Ý vừa đi, Tưởng Ti Tầm lại ngồi đối diện với Ninh Doãn, gọi vệ sĩ đến, để bọn họ đi cùng Thượng Tri Ý.
Ninh Doãn chế nhạo: “Không nhìn ra anh còn có tiềm năng cuồng em gái đấy.”
Tưởng Ti Tầm không nói chuyện, nói biển số xe của Ninh Dần Kỳ cho vệ sĩ, mấy người vội vàng xuống lầu.
Vừa rồi ở trước mặt Thượng Tri Ý, có một số lời không tiện nói: “Sau này đừng có tùy tiện giới thiệu ai cho Tri Ý làm quen.”
Ninh Doãn không vui, cái gì gọi là tùy tiện giới thiệu chứ?
“Cũng không phải ngày đầu tiên anh quen Dần Kỳ, nói mấy lời có lương tâm đi, nhân phẩm Ninh Dần Kỳ thế nào? Giới thiệu hai đứa làm quen cũng không chắc phải yêu nhau. Tri Ý vừa mới được nhận lại, trong vòng tròn này không quen biết một ai, nhiều thêm bạn bè không phải tốt sao?”
Cô ấy hừ lạnh: “Không biết tốt xấu* (nghĩa câu này là có ý tốt nhưng lại bị đối phương hiểu lầm, ý tốt của mình không được đền đáp)
Tưởng Ti Tầm từ chối tranh luận, chỉ nói: “Tôi đã đồng ý với mẹ ruột của Tri Ý, chăm sóc tốt em ấy. Sau này cơ hội quen biết bạn bè sẽ nhiều.” Chỉ là không phải bây giờ. Bây giờ thân phận thật sự của cô vẫn chưa được Hứa Hướng Ấp công khai, có một số trường hợp cô không thể nào ứng phó được.
Mà anh không có lập trường, không thể tự tiện thay Hứa Hướng Ấp quyết định công khai.
Dưới lầu, Ninh Dần Kỳ mở cửa ghế lái phụ.
Hai người không quen nhau đi hóng gió có hơi ngượng ngùng.
Thượng Tri Ý ngồi ổn định thắt dây an toàn, “Vô cùng cảm ơn cậu, giúp tôi một việc lớn.”
Ninh Dần Kỳ hiểu, cười nói: “Không cần khách sáo, đổi lại là tôi một phút tôi cũng không muốn ở lại, ai muốn làm bóng đèn.” Với tư cách là chủ nhà, cậu ấy hỏi cô có nơi nào vô cùng muốn đến không, nếu như không có cậu ấy sẽ sắp xếp lộ trình.
Nhất thời Thượng Tri Ý không nghĩ ra được nơi nào vô cùng muốn đi, lần trước đến London anh Hai đã dẫn cô đi khắp các quảng trường. Ngày nào cũng ra đường từ sáng sớm đến hai ba giờ sáng mới về, tất cả cảnh đêm đều đã ngắm qua.
“Cậu sắp xếp đi.”
Ninh Dần Kỳ chủ động điều chỉnh bầu không khí, cả quãng đường đi nói không hết chuyện, từ lúc ở trường học đến bây giờ đi thực tập.
Lại nói đến concert mấy ngày trước của thần tượng cô, không ngờ được Ninh Dần Kỳ cũng là một fan cuồng nhiệt, chuyện này ngay lập tức đã kéo khoảng cách hai người lại.
Ninh Dần Kỳ mời: “Tháng 8 còn có một buổi concert nữa ở London, danh sách đã được điều chỉnh, thêm hai bài hát trong album của mười năm trước, có đến nghe không?”
Hai bài hát đó trùng hợp chính là bài hát mà Thượng Tri Ý lọt hố.
Đương nhiên cô muốn nghe, quan trọng là khó mua vé, mỗi buổi concert đều cháy vé.
Ninh Dần Kỳ nhìn ra được sự chần chừ của cô: “Vé để tôi nghĩ cách, tặng cậu quà lần đầu gặp mặt, quan hệ của bố tôi và bác Lộ rất tốt.”
Bác Lộ?
Thượng Tri Ý phản ứng chậm, một lúc sau mới phản ứng lại bác Lộ mà cậu ấy nhắc đến chính là Lộ Kiếm Ba, cậu ấy tưởng Lộ Kiếm Ba là bố ruột cô.
Quả thật cô không muốn lừa Ninh Dần Kỳ, nhất thời muốn nói cho cậu ấy bố ruột cô là Hứa Hướng Ấp, nhưng nghĩ lại thì Hứa Hướng Ấp vẫn chưa công khai Hứa Ngưng Vi không phải là con ruột.
Chuyện ôm nhầm, người ngoài không mấy ai biết.
Còn cuối cùng Hứa Hướng Ấp có công khai thân phận con gái nuôi của Hứa Ngưng Vi hay không, cô không chắc chắn.
Vậy là mong muốn mãnh liệt nói cho Ninh Dần Kỳ biết ngay lập tức đã tan thành mây khói.
Thỉnh thoảng Ninh Dần Kỳ nhìn vào gương chiếu hậu, chắc chắn rằng chiếc xe đằng sau đang bám theo xe của mình, xem ra Tưởng Ti Tầm không yên tâm về việc cậu ấy lái xe đi dạo vòng quanh.
Cậu ấy hỏi ý kiến của Thượng Tri Ý: “Ngồi vòng quay thiên niên kỷ?”
“Không ngồi, tìm chỗ nào đó ngắm là được.”
Ninh Dần Kỳ lái xe đến nơi ngắm cảnh đẹp nhất, đậu chiếc xe thể thao mui trần của mình ở bên cạnh, nhìn chằm chằm vào vòng đu quay trong đêm rất lâu.
Cậu ấy nhìn người bên cạnh, xác nhận lần nữa: “Thật sự không ngồi?”
Thượng Tri Ý lắc đầu: “Tôi ngồi rồi.”
“Cậu giống tôi, ngồi rồi sẽ không ngồi lần thứ hai. Tôi quen một người, cô ấy h ậ n không thể ngồi nó mỗi tuần, ngồi bao nhiêu lần cũng không cảm thấy chán, chỉ cần tôi rảnh sẽ đi cùng cô ấy.” Ninh Dần Kỳ dường như đang rơi vào hồi ức.
“Cô gái cậu thích sao?”
Ninh Dần Kỳ giật mình, sau đó thoải mái thừa nhận: “Ừ.”
Thượng Tri Ý lấy điện thoại ra nhìn thời gian, sắp 9 giờ. Khách sạn cô ở gần đây, đi bộ chỉ cần mười phút, không cần cậu ấy phải đưa về.
“Tôi về đây, tối nay làm lỡ thời gian của cậu rồi. Lần sau có cơ hội sẽ mời cậu và bạn gái ăn cơm.”
Ninh Dần Kỳ phản ứng nhanh: “Sợ làm ảnh hưởng việc tôi hẹn hò cùng cô ấy sao. Tôi và cô ấy chia tay hai năm trước rồi, bây giờ cô ấy không ở London, cũng có cuộc sống của riêng mình.”
Dừng lại.
“Tôi thường xuyên một mình lái xe đến đây.”
Bởi vì ngẩng đầu là có thể nhìn thấy vòng quay thiên niên kỷ.
Thượng Tri Ý nghe xong trong lòng chua xót.
Ninh Dần Kỳ lấy hai chai nước, mở nắp một chai đưa cho cô: “Nếu như cậu không muốn về khách sạn thì ở thêm một lúc đi, không làm lỡ thời gian của tôi, dù sao thì một mình tôi trong xe cũng chỉ ngồi không, cậu ở đây chúng ta có thể nói chuyện.”
Cậu ấy cười, “Thật ra là cậu ở cùng tôi.”
Thượng Tri Ý lại đeo lại dây an toàn vừa mới tháo ra.
Hai người nghĩ gì nói đó.
Câu được câu chăng, không cần phải tìm chủ đề nói chuyện, hiếm khi hợp tình hợp lý.
Đang nói chuyện đột nhiên mưa rơi lộp bộp.
Ninh Dần Kỳ nâng mui xe thể thao lên, “Tháng 8 đến xem concert đi.” Cậu ấy chân thành mời.
Thượng Tri Ý không do dự nữa: “Được, đến lúc đó mời cậu ăn cơm.”
Có một số người ngay lần đầu gặp mặt có thể trở thành những người bạn nói không hết chuyện, cô và Ninh Dần Kỳ chính là như vậy.
10 rưỡi, điện thoại của Tưởng Ti Tầm gọi đến như đã hẹn.
“Tri Ý, bao giờ quay lại? Bên ngoài mưa rồi.”
Thượng Tri Ý suýt chút nữa buột miệng nói ra, không sao, em ở trong xe, không ướt.
Dù sao cũng là sếp mình, sếp đã khéo léo thúc giục, không muốn về cũng phải về.
Cô nói với điện thoại bây giờ về ngay, mấy phút nữa đến khách sạn.
Cúp điện thoại, Tưởng Ti Tầm bảo đầu bếp mang hai phần ăn đêm đến. Buổi tối ăn cơm ở nhà hàng hải sản là Ninh Doãn đặt, anh không thích hải sản lắm, Thượng Tri Ý cũng không ăn nhiều.
Đặt đồ ăn xong, anh ngồi xuống sô pha, tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài ban công.
Im lặng một lúc, nhớ đến biển quảng cáo đếm ngược thời gian diễn ra buổi concert ở trên đường, tìm số Cohen bấm gọi đi.
Công ty của Cohen và Viễn Duy cùng một tòa nhà, anh ở tầng 20, Cohen ở tầng 16, hai người thường xuyên gặp nhau lúc đợi thang máy.
Điện thoại kết nối, Tưởng Ti Tầm vào thẳng vấn đề: “Giúp đỡ tôi.”
Hai người quen nhau nhiều năm, nói tâm linh tương thông cũng không quá, Cohen: “Không phải lại mua vé concert đấy chứ?”
“Đoán đúng rồi, trạm London tháng 8.”
“Vẫn 3 vé?”
Tưởng Ti Tầm: “Hai vé.”
Ba vé khách mời trạm New York cũng là Cohen giúp đỡ lấy được, khi đó thời gian gấp gáp, cách buổi concert còn có mấy ngày, tốn không ít công sức, trắc trở mới lấy được vé ở khu điều khiển trung tâm, lần này anh nhắc trước nhờ Cohen giúp đỡ.
Cohen hỏi thêm một câu: “Gần đây cậu không bận à? Còn có thời gian đến London xem concert?”
“Không phải tôi xem, cho một cô em gái trong nhà.” Về chuyện thân thế của Thượng Tri Ý, Tưởng Ti Tầm không nói rõ.
Vừa cúp điện thoại, hai phần đồ ăn đêm được đưa đến phòng anh.
Lúc này Thượng Tri Ý cũng quay lại, đi qua cửa phòng anh, đặc biệt đi qua báo với anh một tiếng.
Cửa phòng anh hé mở một nửa, cô đứng ở ngoài cửa không nhìn thấy người đâu, không khỏi cao giọng lên: “Sếp Tưởng, tôi về rồi.”
Anh đáp lại.
“Gọi đồ ăn đêm cho em, xách về ăn đi.” Tưởng Ti Tầm xắn tay áo đi ra khỏi phòng khách, trong tay xách phần đồ ăn đêm và quà Ninh Doãn mua tặng cô.
Buổi tối Thượng Tri Ý chỉ muốn trốn khỏi nhà hàng hải sản càng nhanh càng tốt, vội quên mất thanh toán.
Quà cô nhận, về lý thì cô nên mời khách.
“Bữa cơm tối nay bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho anh.” Cô liếc nhìn món quà, “Nếu không tôi nhận quà cũng không yên tâm.”
Qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Tưởng Ti Tầm cũng hiểu được phần nào tính cách của cô, sẽ không dễ dàng nhận ý tốt của người khác. Không muốn cô bị một phần quà làm khó, nói thẳng cho cô biết bữa cơm tối nay hết bao nhiêu tiền.
Thượng Tri Ý làm tròn số, chuyển qua.
Nhận lấy quà từ trong tay anh cũng không rời đi ngay lập tức, một bữa cơm không bao nhiêu tiền, sao có thể hòa với một món quà, cô áy náy. Ninh Doãn lớn hơn cô sáu tuổi, gọi thẳng tên không lịch sự, cô gọi tên tiếng Anh của cô ấy: “Auraro tưởng tôi là em gái ruột của anh nên mới tặng tôi quà, cứ giấu mãi cũng không phải cách.”
Tưởng Ti Tầm: “Không sao, đợi bác Hứa công khai quan hệ của em và Ngưng Vi, Ninh Doãn tự nhiên sẽ hiểu.” Đến lúc đó giải thích cũng không cần.
Thượng Tri Ý muốn nói lại thôi, khi nào bố công khai cô, thậm chí có công khai hay không, ngay cả cô là đương sự trong chuyện này cũng không biết chứ đừng nói Tưởng Ti Tầm. Ban đầu Tưởng Ti Tầm rêu rao cô với bên ngoài là em gái của anh, có lẽ là cân nhắc đến chuyện thân phận của cô không biết khi nào mới được công khai, vì để tiện chăm sóc, nghĩ ra hạ sách này.
Chúc ngủ ngon, về phòng.
Đồ ăn đêm hợp khẩu vị cô, ăn hết sạch một phần.
Ăn xong, cô mới mở quà Ninh Doãn tặng, một chiếc túi xách. Chiếc túi của thương hiệu này có giá từ hàng chục nghìn lên đến hàng triệu, cô không đoán được chiếc này bao nhiêu tiền.
Nhưng chắc chắn không rẻ.
Đang định lên trang web xem giá, trong nhóm gia đình có tin nhắn, cô tiện tay ấn mở xem.
Nhóm tên là “Nhà”, lúc mới lập tên là “Nhà (Tri Ý)”, hệ thống trong nhóm tin nhắn mới hiển thị, hai phút trước vừa mới đổi tên nhóm.
Hứa Hành:【Giải đua xe công thức F1 diễn ra ở Austin vào tháng 10, muốn đi xem thì đăng ký trong nhóm, hạn chót đăng ký là trưa nay.】
Thượng Tri Ý: “……”
Hứa Hành gửi tin nhắn cho cô:【Vé của em đã đặt rồi.】
Thượng Tri Ý:【Cảm ơn anh.】
Xem ra là đăng ký trong nhóm là đặc biệt gửi cho bố mẹ xem.
Cô vô thức liếc nhìn thời gian, bây giờ ở trong nước là 6 giờ 20 phút sáng, có lẽ bố mẹ vẫn chưa dậy.
Thượng Tri Ý lại không rõ, bố mẹ lại có thói quen dậy sớm tập luyện.
Nghênh đón ánh bình minh, Hà Nghi An và chồng đang chơi tennis ở sân tennis trước nhà, một vài quả bóng xanh nằm rải rác trên bãi cỏ.
Sau khi trận đấu kết thúc, bà cầm vợt đi đến khu nghỉ ngơi uống nước, điện thoại trên bàn thỉnh thoảng lại sáng, bà dùng đầu ngón tay mở ra, xử lý xong mấy tin nhắn trong nhóm công việc ở bên nước ngoài mới nhìn thấy tin nhắn đăng ký trong nhóm gia đình con trai nhắn.
“Tháng 10 đi xem giải đua xe công thức F1, trạm bên Austin.”
“Không xem.” Ngồi trên đó nhìn xe lái vòng vòng, Hứa Hướng Ấp không hứng thú.
Hà Nghi An nói: “Tri Ý cũng thích F1.”
“Sao bà biết? Hỏi con bé sao?”
“Bookmark trong sách của con bé là cuống vé giải đua xe công thức F1.”
Hứa Hướng Ấp không hề suy nghĩ: “Vậy tôi đi xem cùng Tri Ý.”
Hà Nghi An trả lời con trai ở trong nhóm:【Cả nhà đều đi xem.】
Hứa Hành:【Cả nhà bốn người hay năm người, mọi người đặt trước thì phải nói rõ, lỡ như con chỉ để lại bốn vé.】
Bây giờ con trai cũng đ â m vào tim đen của bà, đi xem cùng Tri Ý, sao có thể dẫn theo Ngưng Vi. Hà Nghi An:【Con có bạn gái rồi? Dẫn bạn gái đi thì năm người, bố con cũng đi.】
Hứa Hành: “……”
Mẹ lấy nhu thắng cương, lại vòng lại lên người anh.
【Không có bạn gái.】
Hà Nghi An:【Vậy thì bốn người.】
Bà lại nói:【Bên Tri Ý là nửa đêm, có lẽ ngủ rồi, lần sau gửi tin nhắn thì gửi sớm vào.】
Thượng Tri Ý vội ngoi lên:【Con vẫn chưa ngủ.】
Cô chụp chiếc túi ở trên bàn, gửi vào trong nhóm,【Mẹ, chiếc túi này đại khái khoảng bao nhiêu tiền ạ?】Lên trang web chưa chắc đã tra được, không bằng hỏi mẹ còn chính xác hơn.
Hà Nghi An:【Nếu tính cả hạn mức tích lũy thì không rẻ, gần bằng một năm học phí và sinh hoạt phí của con. Chiếc túi này hội viên bình thường không mua được. Người khác tặng con, con muốn đáp lễ đúng không?】
【Con muốn đáp lại cái gì? Mẹ chuẩn bị cho con.】
Thượng Tri Ý:【Tạm thời không đáp lễ, con chưa nghĩ xong tặng gì. Là Ninh Doãn tặng con.】
Hà Nghi An:【Vậy không cần phải đáp lễ, cho dù đối tượng kết hôn của Ti Tầm tặng con cái gì, con không cần khách sáo, cứ nhận lấy.】Lễ vật để bà tặng.
Thượng Tri Ý: “……”
Chuyện liên hôn của bọn họ đến cả mẹ cũng biết.
Hà Nghi An: 【Mẹ cũng đặt túi cho con, có hàng phải mất một hai tháng.】
Bà giục con gái:【Mau ngủ đi, nếu không ngày mai lại không dậy được.】
【Vâng, mẹ ngủ ngon.】
Thượng Tri Ý đặt điện thoại xuống, để túi xách vào trong hộp.
Có lẽ do ăn nhiều đồ ăn đêm, không ngủ được.
Hai tối liên tiếp sau đó Tưởng Ti Tầm đều bảo đầu bếp mang đồ ăn đêm đến cho cô, chăm sóc cô rất chu đáo.
Thứ năm, hợp tác với Tập đoàn Tiêu Ninh về cơ bản đã hoàn tất, bàn bạc thuận lợi là do đích thân chủ tịch Ninh lộ diện thúc đẩy, coi như bày tỏ thành ý cho cuộc liên hôn của hai nhà.
Chiều ngày hôm đó, bọn họ bay lại Manhattan.
Lên máy bay, Thượng Tri Ý tìm bịt mắt đeo lên điều chỉnh chênh lệch múi giờ.
Vừa mới nhắm mắt chưa được bao lâu, bên cạnh đột nhiên có một mùi hương gỗ mát lạnh ập đến, sau đó có người ngồi xuống bên cạnh cô, Thượng Tri Ý tháo bịt mắt ra ngồi thẳng dậy.
Tưởng Ti Tầm nghiêng mặt: “Làm ồn em tỉnh?”
“Không phải, không ngủ được.” Thượng Tri Ý cất bịt mắt vào trong túi, lấy máy tính bảng ra.
Ai bận việc người đó, nửa ngày hai người mới nói được một câu.
Đột nhiên Thượng Tri Ý quay mặt sang: “Đúng rồi, quà Auraro tặng em là túi phiên bản giới hạn, rất đắt.”
Tưởng Ti Tầm: “Đắt cũng không sao, ân tình tặng quà để anh trả.” Chuyển email cho cô, tài liệu đính kèm liên quan đến dự án.
Trang chủ trên màn hình ipad của cô là trang chủ email công ty, nhưng nửa ngày cô không nhấn mở.
Tưởng Ti Tầm liếc nhìn cô: “Đang nghĩ gì vậy?”
Thượng Tri Ý hoàn hồn: “Đang nghĩ lúc anh và Auraro kết hôn, tôi tặng hai người quà gì mới thích hợp.”