Em Như Gió Nam

Chương 35: Gặp mặt trực diện



Mãi nửa phút sau hai người mới nhớ ra phải trốn đi, Tề Chính Sâm dìu người bị hoảng sợ, “Cậu có trụ được không?”

Hứa Hành xua tay: “Tôi không sao.”

Càng nói như vậy Tề Chính Sâm càng không yên tâm.

Anh ta dìu người đàn ông cao gần bằng mình, đi về chỗ vừa mới xuống xe.

Không nhịn được lại quay đầu lại nhìn người bạn chơi từ nhỏ và người con gái mình thích ở trong đám đông nhộn nhịp, thật ra căn bản không cần trốn hai người họ. Bọn họ coi như bên cạnh không có ai, trong mắt chỉ có đối phương, cho dù có dìu Hứa Hành đi lướt qua bên cạnh Tri Ý cũng chưa chắc đã có thể nhận ra chứ đừng nói đến Tưởng Ti Tầm.

Quay lại trong xe Hứa Hành cảm giác mình sắp kiệt sức, không phải vì nhìn thấy em gái mình và Tưởng Ti Tầm ở bên nhau mà lo lắng bốn người sẽ gặp nhau như thế này.

Anh ra hiệu cho tài xế, “Mau lái xe đi.”

Tài xế hỏi: “Đi đâu ạ?”

“Tùy ý.” Hứa Hành khịt khịt mũi, nhớ ra biển số xe này là biển số xe bản địa, không phải xe của chính mình, “Bỏ đi, dừng ở đây đi.”

Khuỷu tay tì vào cửa kính ô tô, nhìn vào kính im lặng.

Ở ghế sau bên kia, Tề Chính Sâm sờ sờ trán, không có mồ hôi.

Có lẽ là mấy ngày trước điều trị mẫn cảm nên toát mồ hôi.

Bây giờ đang ở trong giai đoạn gây mê nên vết thương có sâu đến đâu đi chăng nữa thì vẫn không cảm thấy đau.

Tề Chính Sâm liếc nhìn Hứa Hành, “Cậu không sao chứ?” Anh ta ném một chai nước ở trong tủ lạnh qua, vết sẹo của chính mình không tránh khỏi bị chuyện này liên lụy.

Hứa Hành tạm thời vẫn chưa hoàn hồn lại, chai nước soda trượt xuống khỏi lòng anh, lăn xuống chân anh.

Một lúc sau anh cúi người nhặt lên.

Vặn hai lần nắp chai mới mở ra được, Hứa Hành vừa để chai nước lên miệng, đột nhiên quay mặt lại, “Cậu có dự cảm đúng không? Hay là đã phát hiện ra dấu vết từ lâu rồi?”

Nếu không vì sao trước đó lại đoán là họ Tưởng.

Tề Chính Sâm cầm lấy chai nước lạnh như cọng rơm cứu mạng, “Ngày nào Tưởng Ti Tầm cũng trị liệu mẫn cảm cho tôi, nói lỡ như Tri Ý thích cậu ta, cậu ta cũng không kiên trì không kết hôn nữa. Trước đấy tôi còn tưởng là Tưởng Thịnh Hòa.”

Hứa Hành uống một hơi hết nửa chai nước lạnh, vốn dĩ anh có ý muốn kéo Tề Chính Sâm ra, sau khi c h ế t tâm sẽ sống thật tốt, phát hiện kéo quá mức, ném người ta vào một cái hố khác càng sâu hơn.

Tề Chính Sâm không muốn nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nhưng hình ảnh hai người mặc áo cùng màu nắm tay nhau cứ in sâu trong đầu anh ta.

Bọn họ bắt đầu thích đối phương từ khi nào?

Nhưng quá khứ vụn vặt, không biết bắt đầu tìm từ đâu.

Nhớ đến sáu năm trước, trước sinh nhật của Tri Ý một đêm, Tưởng Ti Tầm gọi điện thoại cho anh ta: Sau này chuyện tình cảm cậu đừng nói với tôi nữa, lỡ như tôi lỡ miệng nói ra. Còn có, tôi cũng không thích chuyện thay ai đó theo đuổi người khác.

“Được, được, được, tôi biết rồi, yên tâm, tuyệt đối không phiền cậu giúp tôi theo đuổi Tri Ý.” Tối đó anh ta chìm đắm trong thú vui gói quà cho Tri Ý, căn bản không nghĩ kĩ lại câu nói đó có nghĩa là gì.

Sau này, Tưởng Ti Tầm chuyển trọng tâm sang bên nhà họ Lộ, có lúc gặp nhau, anh ta cũng sẽ nhắc đến việc ở chung cùng Tri Ý, Tưởng Ti Tầm ngắt lời anh ta, lý do là bản thân mình không có hứng thú với chuyện yêu đương, không rảnh nghe.

“Đi ăn cơm?” Hứa Hành cắt ngang suy nghĩ của anh ta.

Tề Chính Sâm chỉ chỉ chân mình: “Có lẽ đi không nổi nữa, cũng không đói, cậu đi ăn đi.”

Hứa Hành gọi điện cho thư ký, bảo đưa hai phần đồ ăn lên phòng, nói với tài xế quay lại khách sạn.

Đầu Tề Chính Sâm chậm rãi quay quay, không quên nhắc Hứa Hành: “Đừng để Tưởng Ti Tầm biết tôi đã biết chuyện cậu ta và Tri Ý ở bên nhau rồi.”

Im lặng một lúc lâu, “Có lẽ bọn họ cũng rất khó khăn. Mấy ngày trước Tưởng Ti Tầm còn đi đón Tri Ý đi xem mắt.”

Dứt lời, vốn dĩ Hứa Hành đã im lặng lại càng im lặng hơn.

Tề Chính Sâm nhớ ra hôm Tri Ý đi xem mắt Tưởng Ti Tầm nhận lấy thuốc anh ta ném qua nhưng không hút, điếu thuốc bị bóp nát, vụn thuốc lá vương vãi rơi trên mặt đất, trộn lẫn với hoa hòe rơi đầy dưới đất.

Anh ta lại nhớ ra cặp cốc cà phê trên bàn trà trong nhà Tưởng Ti Tầm, là bản kỷ niệm một trăm năm của Giấc mộng đêm hè, Tưởng Ti Tầm nói để tặng ai đó. Cốc và đ ĩa còn mới nhưng màu nước vẽ bằng tay trên vỏ hộp không còn được tươi sáng, nhìn có vẻ như màu đã lắng xuống sau khi để lâu ngày.

Anh ta nhờ Hứa Hành, “Cậu tra giúp tôi một chút cặp cốc đó ra mắt thị trường bao giờ, lát nữa tôi gửi ảnh cho cậu. Lại tra giúp tôi Tưởng Ti Tầm mua khi nào, tôi cần ngày tháng cụ thể.”

Đầu Hứa Hành như bị gỉ sét: “Cậu tra cốc cà phê làm gì?”

Tề Chính Sâm nói: “Có tác dụng, thuốc cứu mạng của tôi.”

“Concert, còn xem nữa không?”

Tề Chính Sâm không hề do dự: “Không đi nữa, tặng vé cho người khác. Không thể để Tri Ý biết chúng ta đang ở đây.”

Thứ cô thích không nhiều, đã từng vì anh ta mà không đánh cầu lông nữa, không thể nào khiến cô ấy sau này không muốn đi nghe concert nữa. Nếu như bạn trai là người anh ta không quen biết, cho dù gặp nhau ở buổi concert kiểu gì cũng khó xử, nhưng đối phương là bạn chơi từ nhỏ của anh ta.

Hứa Hành hỏi: “Về nước.”

Tề Chính Sâm: “Không về.”

Đợi qua giai đoạn gây mê, đến giai đoạn chuyển dạ mới lấy m ạ ng anh ta, tạm thời không muốn về nhà, “Tôi ở Madrid hai ngày sau đó đến London. Tôi không sao, hai ngày đỡ hơn rồi, cậu cứ bận việc của cậu đi.”

Nhìn không giống như không sao, Hứa Hành lo lắng Tề Chính Sâm nghĩ không thông, tiếp sau đó bắt buộc liều mình để đồng hành cùng bạn, “Trùng hợp tôi cũng đến chi nhánh công ty ở London xem thử, tiện đường.”

Về khách sạn hai người ăn cơm qua loa, ai ở trong phòng người nấy không ra ngoài nữa.

Hoàng hôn ở Madrid Hứa Hành không có tâm trạng ngắm, ngồi ở sân thượng một mình uống hai ly rượu, buổi tối cũng không tìm em gái gọi video, cũng không tò mò em rể nữa.

Hôm sau Hứa Hành dậy từ sáng sớm, gửi tin nhắn cho Tề Chính Sâm hỏi đã dậy chưa.

Nửa tiếng sau Tề Chính Sâm mới trả lời:【Dậy lâu rồi, đang ở phòng gym.】

Hứa Hành thay sang quần áo thể thao, đến trung tâm thể thao của khách sạn tìm người.

Trung tâm thể thao rộng lớn chả có mấy người, Tề Chính Sâm đã bơi xong đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bên cạnh có người ngồi xuống, anh ta mở mắt, “Cậu không cần phải đi theo tôi suốt hai mươi bốn giờ, tôi không yếu đuối như cậu nghĩ đâu.”

Hôm qua Hứa Hành vẫn cảm thấy bản thân có lỗi, tự trách không nên dẫn Tề Chính Sâm đ ến xem concert, sau một đêm điều chỉnh cảm xúc, khôi phục lại lý trí, chuyến đi này đến Madrid là đúng đắn.

Mặc dù Tề Chính Sâm bị đá vào một cái hố khác sâu hơn nhưng sớm đối diện sớm giải thoát.

Có điều thỉnh thoảng anh vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện Tưởng Ti Tầm bằng tuổi mình thế nào mà lại trở thành em rể mìn.

Anh nhìn Tề Chính Sâm như đang đi vào cõi tiên ở bên cạnh: “Bây giờ Tri Ý thường xuyên đi đánh golf, cậu đầu tư vào câu lạc bộ, nghĩ như vậy là tốt cho Tri Ý?”

Tề Chính Sâm: “Ừ, quen rồi.”

Cũng là động lực để mỗi ngày mở mắt.

Hứa Hành không nhìn nổi người khác ngang ngược: “Mặc dù cậu nhiều tiền, hay là như này, bắt đầu từ ngày mai, cậu cũng có thể đối xử tốt với tôi, tôi thích cái gì cậu đầu tư vào cái đó, dù sao cũng như nhau cả, tôi và Tri Ý đều cùng một bố mẹ sinh ra, về cơ bản gen là giống nhau.”

Tề Chính Sâm: “…..”

Tức đến bật cười.

Hứa Hành xác nhận lại lần cuối: “Có đi xem concert không?”

“Không xem.”

“Vậy tôi tặng vé cho người khác.”

Hứa Hành liếc nhìn người bên cạnh, “Concert kết thúc tôi đi đón Tri Ý, cậu đi cùng tôi? Có dám không?”

Tề Chính Sâm không lên tiếng.

Hứa Hành biết cậu ta sẽ sợ hãi.

Chiều hôm diễn ra concert Hứa Hành đã nhờ người đưa hai vé vào cửa cho một đôi tình nhân không tranh được vé vào cửa, còn kèm theo một lời chúc phúc, những người yêu nhau cuối cùng sẽ về với nhau.

Trong biển người, Tưởng Ti Tầm nắm tay Hứa Tri Ý đi soát vé.

Lần này không tìm Cohen lấy vé ở khu khách mời, mua hai vé ở chỗ cao nhất, còn là hàng ghế sau.

Nhìn từ nơi cao như này, không có thang máy, phải trèo lên, thật sự là leo ‘núi’.

Tưởng Ti Tầm nắm lấy cổ tay cô, “Không đi được anh cõng em lên.”

Hôm nay Hứa Tri Ý đi giày bệt, “Không sao, chỗ này mới có năm sáu tầng, em leo được.”

Người hâm mộ trong hội trường ngày một nhiều hơn, giọng nói của cô và Tưởng Ti Tầm bị lấn chìm trong đám đông, anh vẫn luôn nắm lấy tay cô, tốc độ của anh nhanh hơn cô một bậc cầu thang, gần như cô không cần phải dùng sức, toàn bộ đều dựa vào anh.

Cuối cùng cũng leo lên được đỉnh núi, Hứa Tri Ý thở phì phò, Tưởng Ti Tầm vuốt nhẹ sau lưng để cô dễ thở hơn. Hôm nay cô mặc áo phông nên tay của anh mới dám dán lên lưng cô.

“Anh không mệt sao?” Cô thở hổn hển nói.

Tưởng Ti Tầm: “Không mệt.”

Chút vận động cỏn con này không có bất cứ cảm giác gì đối với anh.

Anh đưa nước cho cô, “Thể lực của em không được.”

Hứa Tri Ý buột miệng: “Thể lực của anh tốt là được rồi.”

Nói xong mới phát hiện ra câu này của cô còn có ý khác.

Ngẩng đầu uống nước, không nói chuyện nữa.

Có lẽ do hôm nay trời nắng, Tưởng Ti Tầm cảm thấy khô nóng.

Nhận lấy nửa chai nước lạnh cô để lại uống hết, uống xong càng nóng hơn.

Hứa Tri ý nhìn ra toàn bộ sân vận động nói: “Đây là lần thứ hai em đến đây.”

Tưởng Ti Tầm thuận theo lời cô hỏi: “Lần trước cùng ai đến đây?”

“Anh em, xem trận đấu bóng cùng anh ấy.” Đáng tiếc anh không đến, trận đấu chấn động đó đội bóng anh yêu thích đã giành chức vô địch.

Mỗi lần đến một nơi mới phát hiện hóa ra nhiều tiếc nuối đến vậy.

Hai người tìm chỗ ngồi ngồi xuống, thỉnh thoảng Tưởng Ti Tầm nhìn cô, mà cô vẫn ngồi thẳng lưng nhìn xung quanh sân vận động, vẫn không quen dựa lên người anh.

Có điều hai hôm nay không gọi anh là sếp Tưởng nữa.

Điện thoại kêu, bố ruột Lộ Kiếm Ba, Tưởng Ti Tầm trực tiếp ấn tắt.

Đối phương vẫn kiên nhẫn, gọi liên tiếp ba lần.

Hứa Tri Ý dùng cánh tay huých anh một cái, “Anh nghe đi, gọi nhiều lần như vậy có lẽ là bác Lộ có chuyện gấp tìm anh.” Cô liếc nhìn thời gian, “Bắt đầu concert sẽ không nghe thấy gì hết.”

Tưởng Ti Tầm vẫn không nghe như cũ, biết bố mình tìm mình vì chuyện gì. Trưa nay anh bảo quản gia đóng gói hành lý của Lộ Kiếm Ba để ở bên ngoài cổng biệt thự, thông báo chính chủ đến nhận.

Sáng nay Lộ Kiếm Ba ra ngoài xử lý công việc, lúc này đoán là đã về đến nhà, thấy hành lý của mình ở ngoài cửa đương nhiên sẽ không nuốt nổi cục tức này.

Không gọi điện được, Lộ Kiếm Ba gửi voice chat qua: “Tưởng Ti Tầm, thằng k h ốn này!”

“Bố là bố con! Con đuổi bố?”

“Ở đâu, lập tức biến về đây.”

“Là chê số điện thoại của săn ảnh bố đưa con không đủ nhiều sao? Con muốn bố tiếp tục tìm cho con!” 

Cách một phút sau lại gửi tin nhắn đến: “Bố không so đo với con! Ai bảo từ nhỏ bố đã không dạy dỗ con đàng hoàng!”

Sau khi Lộ Kiếm Ba nổi trận lôi đình, tìm cho mình một bậc thang đi xuống, bảo người mang hành lý lên nhà.

Ông không thiếu nhà, trên thế giới có tổng cộng bao nhiêu tài sản xa xỉ dưới danh nghĩa của mình đến chính ông còn không nhớ, nhưng nơi đây là nơi duy nhất được coi là nhà của mình.

Không có cách nào, nghịch tử mình nuôi, tự nhận thất bại.

Tưởng Ti Tầm nghe xong voice chat cũng không trả lời lại, thoát ra khỏi cuộc trò chuyện.

Nói tiếng Quảng Đông, Hứa Tri Ý nghe không hiểu.

“Anh nghe hiểu sao?” Cô hỏi người đàn ông.

Hỏi xong mới cảm giác mình hỏi vô ích, nếu như nghe không hiểu Lộ Kiếm Ba sẽ không gửi voice chat giọng Quảng Đông, sau đó chuyển chủ đề hỏi, “Ở nhà hai người đều nói tiếng Quảng Đông sao?”

Tưởng Ti Tầm: “Rất ít khi nói, bố anh bị anh chọc tức mới dùng tiếng Quảng Đông.”

Hứa Tri Ý: “Anh nói mấy câu Quảng Đông cho em nghe đi, em chưa nghe anh nói tiếng Quảng bao giờ.”

Tưởng Ti Tầm cười: “Không nói.” Cố ý trêu cô, “Anh phải nghĩ ra điều kiện gì đó, em đồng ý anh mới nói.”

Trong tay Hứa Tri Ý vẫn còn một chai nước, cô dùng chai nước gõ lên đùi anh.

“Không được đánh người.” Cô còn chưa cất chai nước đi đã bị Tưởng Ti Tầm nắm lấy cổ tay, kéo qua.

Trọng tâm Hứa Tri Ý không vững, bị kéo vào lòng anh, trán đập vào vai anh, tay còn lại của cô theo phản xạ có điều kiện muốn chống đỡ chỉ là vị trí tiếp xúc không đúng lắm, lòng bàn tay trực tiếp chạm vào mặt đùi trong của anh.

Như bị điện giật, cô vội vàng lùi lại.

Tưởng Ti Tầm chỉ có thể coi như không có chuyện gì, tiếp tục nói: “Có còn đánh người nữa không.” Hai tay đồng thời ôm lấy cô, ôm cô vào trong lòng, không cho cô rời đi.

Hứa Tri Ý vẫn chưa quen với kiểu thân mật này, phản ứng lại đe dọa anh để che giấu đi sự xấu hổ của mình: “Cẩn thận sau này em sẽ gọi anh là sếp Tưởng mãi đấy.”

Tưởng Ti Tầm hôn xuống mũi cô, “Nếu như anh buông em ra, sau này gọi anh là gì?”

Hứa Tri Ý: “Gọi anh là người tốt.”

Tưởng Ti Tầm cười, “Em hẹn hò với anh chứ không phải cùng sếp đi công tác, thoải mái tự nhiên một chút.”

Hứa Tri Ý: “Em đang điều chỉnh rồi.” Nói rồi hôn xuống má anh. Từ khi biết tình cảm của anh đến hôm nay mới có 6 ngày, mà anh làm sếp của cô lâu như vậy, sao có thể bước vào trạng thái yêu đương ngay được.

Tưởng Ti Tầm lại hôn xuống trán cô, thả cô ra.

Không khí vui vẻ, lúc buổi biểu diễn sắp bắt đầu Hứa Tri Ý lấy kính từ trong túi ra, cách sân khấu quả thật quá xa, đeo kính mới miễn cưỡng nhìn rõ màn hình lớn.

Mặt trời vẫn chưa lặn, khúc nhạc dạo đầu vang lên, cách sáu năm, cô lại nhìn thấy thần tượng.

Trong tiếng reo hò của khán giả, buổi biểu diễn bắt đầu.

Lần đầu tiên ngồi xem concert cùng Tưởng Ti Tầm, cô khẽ ngâm nga, hoàn toàn không thả lỏng được.

Bài hát thứ ba trong danh sách là bài hát yêu thích của cô.

“Tri Ý.”

Đồng ca quá to, cô không nghe thấy.

Tưởng Ti Tầm sáp lại gần cô: “Tri Ý.”

Mãi cho đến khi gọi cô đến lần thứ ba Hứa Tri Ý mới nghe rõ, quay đầu lại, “Anh gọi em sao?”

Tưởng Ti Tầm kéo cô đến trước mặt, buổi concert ở London, anh tưởng cô và Ninh Dần Kỳ yêu nhau nên toàn bộ quá trình không quay người lại tìm cô nói chuyện, ở buổi concert đó còn không biết bản thân mình nghe bài hát gì.

Đây là lần đầu tiên đi nghe concert trong sáu năm qua.

Hiện trường đinh tai nhức óc, Tưởng Ti Tầm dán lấy tai cô, dùng tiếng Quảng Đông: “Vẫn luôn mong chờ được đi nghe concert với em lần nữa, thật ra hôm nay không phải là anh đi xem cùng em mà là em đi cùng anh. Trận đấu bóng em xem anh cũng ở đó, anh ngồi ở bên sân khác, em và Hứa Hành đều không biết. Em nói đúng, không phân ẩm thực vùng miền, trong nước có rất nhiều nơi có món xào đặc sản rất ngon, bởi vì anh đi một mình một lần, không thể nào gọi nhiều món như vậy được, sau này em đi cùng anh một lần nhé. Muộn mất sáu năm, hôm nay mới nói với em, anh thích em.”

Cả một đoạn dài như vậy Hứa Tri Ý chỉ nghe hiểu được ba chữ cuối.

Đột nhiên anh hôn cô.

Trong sân vận động, hàng chục nghìn người đang phấn khích reo hò cuồng nhiệt, đang cùng nhau hát đồng ca bài hát cô thích nhất.

Lúc này, toàn bộ Madrid chìm đắm trong ánh hoàng hôn.



Hơn ba tiếng sau xe của Hứa Hành dừng ở bên ngoài sân vận động, anh gọi điện thoại cho tài xế kiêm vệ sĩ của em gái, xác nhận đây là con đường duy nhất em gái đi ra.

“Tôi đến tạo bất ngờ cho Tri Ý.” Anh nói như vậy với tài xế.

Tài xế không đề phòng gì, nói một chỗ mang tính biểu tượng hơn.

“Được, vất vả rồi.” Hứa Hành cúp máy.

Tài xế đang ở gần trạm tàu điện ngầm gần đó, lần này bọn họ đến Madrid Tưởng Ti Tầm không sắp xếp bất cứ chiếc xe nào, đều dùng phương tiện công cộng di chuyển, dẫn Hứa Tri Ý đi dạo khắp các con phố và ngõ hẻm.

Chỗ mang tính biểu tượng vừa rồi nói cho Hứa Hành chính là con đường duy nhất để đi từ sân vận động đến trạm tàu điện ngầm. Nhưng tối nay nhiều người, cho dù có đứng ở đó đợi cũng chưa chắc đã có thể đợi được.

Hứa Hành ra hiệu cho tài xế lái xe đến gần đó, hỏi người bên cạnh: “Cậu xuống xe không?”

Tề Chính Sâm: “Tôi không xuống nữa.”

Sau khi chuẩn bị tinh thần một hồi lâu mới lên xe đi cùng qua đây, vẫn không có dũng khí để đối diện với hai người như cũ.

Hứa Hành không miễn cưỡng: “Vậy tôi đi xem cậu em rể còn lớn hơn cả tôi trước.”

Hàng chục nghìn người từ trong sân vận động đổ ra, chật như nêm cối, cho dù có hàng trăm cặp mắt cũng không đủ để tìm người.

Hứa Hành từ bỏ ý định tạo bất ngờ, gọi điện thoại cho em gái, gọi đến lần thứ năm bên kia mới nghe máy.

“Alo, anh, vừa rồi em không nghe thấy.”

Các kiểu âm thanh ồn ào phức tạp còn to hơn cả giọng Hứa Tri Ý.

Hứa Hành: “Em ra rồi?”

Hứa Tri Ý: “Vâng, chả mấy chốc đã về đến khách sạn rồi, anh không cần lo lắng.”

“Bạn trai đâu?”

“Anh, anh quan tâm em hơn đi.”

“Chính vì quan tâm em nên mới muốn gặp cậu ta.”

“Gặp nhau trong video thì lúng túng biết bao, cũng không có thành ý với người ta, đợi ổn định rồi em dẫn anh ấy về nhà.”

“Dẫn cậu ta về nhà gặp mặt, quá muộn. Anh đích thân bay đến Madrid gặp cậu ta, cái này đủ thành ý rồi chứ?”

“…..”

Hứa Hành nói thẳng vị trí của mình, “Em dẫn cậu ta qua đây, anh mời hai đứa đi ăn đêm.” Đối diện đột nhiên không có tiếng gì, không cần nghĩ cũng biết em gái đang nghĩ cách trốn anh, “Chuyển lời lại cho bạn trai em, nếu như đến gặp mặt cũng không có dũng khí, sau này muốn cưới em cậu ta không qua nổi cửa của anh đâu.”

“Anh đợi hai đứa.” Anh trực tiếp cúp máy.

Hứa Tri Ý bị đánh không kịp trở tay, cô nhìn Tưởng Ti Tầm: “Hay là anh về khách sạn trước nhé? Một mình em đi tìm anh em, anh ấy không có cách nào với em. Nếu như anh đi cùng em, em sợ anh ấy sẽ bị dọa sợ.”

Tưởng Ti Tầm: “Có lẽ Hứa Hành đoán được là anh rồi, cậu ta đặc biệt đến để chặn anh. Em không muốn giới thiệu anh cho cậu ta sao?”

Hứa Tri Ý không hề do dự chút nào: “Vậy em dẫn anh đi gặp anh em.” Cô chủ động nắm lấy tay anh.

Trong đám đông lớn, cuối cùng ba người cũng đối mặt nhau.

Hứa Hành hơi nheo mắt, đang nghĩ cách làm thế nào để ra oai phủ đầu với đối phương.

Tưởng Ti Tầm nói: “Anh, vất vả cho anh rồi, bay xa như vậy mời bọn em ăn cơm.”

Hứa Hành: “…..” Ngay lập tức tuyến phòng ngự bị phá vỡ, “Tưởng Ti Tầm, cậu còn lớn hơn tôi mấy ngày, tiếng anh này sao có thể không biết xấu hổ mà gọi ra chứ?”

Tưởng Ti Tầm không nhanh không chậm: “Nghe mẹ em nói ngày dự sinh của em muộn hơn anh.”

Hứa Tri Ý bật cười, đẩy người đàn ông bên cạnh, bảo anh đừng cãi bướng nữa, cô chỉ xe của anh trai, “Anh lên xe trước đợi em, em nói với anh em mấy câu.”

Hứa Hành nghe liền giật mình, Tề Chính Sâm vẫn còn trong xe, “Xe của hai đứa đâu?”

Hứa Tri Ý nói: “Bọn em ngồi tàu điện ngầm đến.”

Dứt lời, người đàn ông đã đi về chiếc xe màu xám bạc.

“Tưởng Ti Tầm!” Hứa Hành ngăn lại, “Xe của tôi không chở hai người, cậu với Tri Ý đến như nào thì về như thế!”

Tưởng Ti Tầm nhắm mắt làm ngơ, đi về cửa sau xe.

“Tưởng Ti Tầm! Cậu ngồi xe tôi cậu sẽ hối hận.”

Cho dù là Tưởng Ti Tầm hay Hứa Tri Ý, đều không để tâm lời đe dọa này của anh.

Người trong xe còn đang hoảng loạn có nên bảo tài xế khóa cửa trong hay không, nếu như cứ gặp mặt chính diện như này, tiếp sau đó phải làm sao? Phải nói gì đây?

Nhưng cứ giấu như này có thể giấu được đến ngày nào? Còn không bằng cầm một d a o đ â m xuống để cho nhau hạnh phúc.

Tề Chính Sâm đang có cuộc giao chiến nội tâm.

Xác nhận Hứa Tri Ý không qua đây, anh ta yên tâm, cũng không bảo tài xế khóa cửa lại.

Nhìn bóng dáng bước từng bước lại gần, cảm giác hôm qua anh ta bị dọa sợ là Tưởng Ti Tầm không trốn được.

Bên ngoài xe, Tưởng Ti Tầm lười biếng kéo mở cửa.

Không một chút phòng bị nào, va phải ánh mắt sâu thẳm lại quen thuộc ở ghế sau.

Não tạm thời trống rỗng.

Trước đó điều trị điểm mẫn cảm cho Tề Chính Sâm hai lần, chính anh cũng chuẩn bị sẵn tâm lý, tưởng rằng mọi chuyện đều chu toàn, nhưng đợi giây phút đối mặt trực diện hóa ra vẫn khó như vậy.

Không kịp nghĩ nhiều, một giây sau, ‘rầm’ một tiếng, anh đóng mạnh cửa xe lại, nắm chặt lấy tay nắm cửa. Chưa kịp nghĩ xong nên nói gì với Tề Chính Sâm, anh vô thức dùng sức ấn mạnh cửa xe, sợ người ở bên trong đi xuống.

Cửa xe đóng chặt nhưng sau đó cửa kính chậm rãi mở xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.