Em Như Gió Nam

Chương 41: Lúc nào muốn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể



Hứa Tri Ý biện hộ cho bản thân: “Nào có mất tập trung chứ?”

Lúc con người nói chuyện sẽ luôn vô thức dừng động tác đang làm lại.

Vào thời điểm then chốt đột nhiên dừng lại, phanh xe dừng lại khiến Tưởng Ti Tầm tiến thoái lưỡng nan.

Người đàn ông hít một hơi thật sâu, tiếp tục dỗ dành: “Không có mất tập trung, là anh nói sai.”

Hơi thở nóng hổi không ổn định của anh phả lên chóp mũi cô, liên tục hôn xuống môi cô.

Hứa Tri Ý không thể nào cưỡng lại được sự dịu dàng và giọng nói trầm khàn của anh, hơi cụp mắt xuống, không nhìn anh.

Người đàn ông khàn giọng nói: “Có mệt không?”

Hứa Tri Ý lắc đầu, “Từ nhỏ em đã chơi cầu, lực cổ tay khá tốt.” Nói xong cô tựa trán lên người anh, nói cái này làm gì chứ.

Tưởng Ti Tầm cười, hôn lên tóc cô.

Không nỡ để cô quá mệt, nắm lấy ngón tay thon dài mềm mại của cô, cùng giúp cô.

Hứa Tri Ý dán lên lồ ng ngực anh, lắng nghe trái tim đập dữ dội trong lồ ng ngực của người đàn ông.

Hơi thở của người đàn ông nặng nề lại gợi cảm, lần đầu tiên cô nhìn thấy mặt này của Tưởng Ti Tầm, bản thân không khỏi xấu hổ.

Đột nhiên anh ôm lấy má cô, dùng sức hôn.

Váy của cô cũng không may mắn thoát khỏi.

Hứa Tri Ý không ngờ được mình lại có thể đổ mồ hôi, có những sợi tóc dính lên mặt và trán cô, dùng toàn thân đẫm mồ hôi để miêu tả cơ thể cô cũng không có gì là quá đáng.

Cô cho tay ra đằng sau sờ, một mảng váy ở đằng sau lưng ướt đẫm.

Người đổ mồ hôi không nên là cô.

Nên là người đàn ông ở trước mặt cô mới đúng.

Tưởng Ti Tầm tắt vòi nước, không gian chật hẹp dần dần bình tĩnh lại.

Gương vẫn bị hơi nước nóng làm cho mờ ảo, không nhìn rõ ai với ai.

Tưởng Ti Tầm nhớ ra gì đó, lại mở vòi nước lên, cầm lấy tay phải của cô để xuống dưới vòi nước rửa, nhấn một ít xà phòng rửa tay mát lạnh mùi bạc hà.

Hứa Tri Ý rút tay ra, “Tự em làm.”

Tưởng Ti Tầm lấy một chiếc khăn sạch, làm ướt vắt khô rồi lau trán cho cô.

Cô thật sự sợ nóng, đổ nhiều mồ hôi như vậy.

Hứa Tri Ý mở cửa, không quan tâm lau tay, đẩy anh ra ngoài, tạm thời không muốn cũng xấu hổ nhìn mặt anh, “Anh ra ngoài trước đi, em tắm.”

Đằng sau lưng chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển sẫm màu của anh có in hình hai bàn tay của cô, nếu như nhìn kỹ trên áo sơ mi của anh ngoại trừ vết nước cô để lại cũng có những chỗ khác bị mồ hôi làm ướt đẫm.

‘Rầm’ một tiếng, cửa đằng sau đóng lại.

Tưởng Ti Tầm vuốt thẳng chiếc áo sơ mi bị nhăn nheo của mình, vừa rồi trên tay cô đều là nước liền đẩy anh, đằng sau ướt một mảng lớn. Như này cũng lúng túng lên anh không đi ra phía trước cabin nữa, chờ ở trong phòng nghỉ mở cửa sổ ra ngắm nhìn biển mây bên ngoài.

Lúc này muốn uống rượu vang nhưng trong phòng lại không có.

Trên giường có mấy chiếc váy, Tri Ý thử xong vẫn chưa kịp cất đi.

Tưởng Ti Tầm không có việc gì làm, đặt từng chiếc váy của cô xếp chồng lên nhau, xếp gọn để ở cuối giường.

Mười mấy phút sau trong phòng tắm truyền đến giọng nói: “Tưởng Ti Tầm?”

“Có phải là không mang quần áo để thay không?”

“…Ừ.”

Giúp đỡ anh khó khăn, mặc dù không cần dùng não, nhưng tuyệt đối khiến người ta không còn đầu óc. Vừa rồi đến cả quần áo thay lúc đi tắm cũng không lấy cô đã trực tiếp mở vòi hoa sen tắm.

Tưởng Ti Tầm lấy một chiếc váy trong đống váy xếp chồng lên nhau, đi được mấy bước lại dừng lại, hỏi người trong phòng tắm: “Chỉ lấy váy sao? Đồ lót thì sao?”

Hứa Tri Ý dở khóc dở cười, nhếch nhác nói: “…..Anh nói xem?”

Cũng không thể nào thật sự chỉ mặc váy không được.

Đột nhiên cô tắt vòi hoa sen đi, vừa rồi não ngập nước, sao lại không nghĩ ra bảo anh ra ngoài, Hứa Tri Ý lớn tiếng quát với bên ngoài cửa: “Không cần lấy, cái gì cũng không cần lấy hết. Anh đi ra phía trước cabin tránh đi.”

Chỉ cần ở trong phòng nghỉ không có người, cô chỉ cần quấn khăn tắm đi ra ngoài, cần gì phải nhờ anh lấy đồ lót giúp cô chứ.

Tưởng Ti Tầm: “…..”

Anh đã đi đến trước cửa phòng tắm: “Không nói sớm, đã mang cả đồ lót giúp em rồi, em mặc hay là anh ra ngoài đây?”

Hứa Tri Ý: “….”

Im lặng đủ mười giây.

Cửa phòng tắm mở ra một khe hở từ bên trong, một cánh tay trắng nõn giơ ra, “Đưa quần áo cho em.”

Tưởng Ti Tầm thấy tay cô đầy nước, dường như quên lau, xoa liên tục tay cô lên áo sơ mi của anh, sau khi lau sạch nước, đưa quần áo cho cô, còn cố ý ấn đồ lót vào ngón tay cô, “Cầm cẩn thận, đừng để rơi xuống đất.”

Hứa Tri Ý nhẹ đóng cửa phòng tắm lại, nước ở lòng bàn tay và mu bàn tay đều được lau khô lên áo sơ mi của anh. Đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên đến London công tác cùng anh, anh thêm nửa gói đường vào trong cốc cà phê của cô.

Anh vẫn luôn tinh tế với cô như vậy.

Tắm xong sảng khoái hơn nhiều, nhưng mặt và tai đều đỏ bừng, đưa tay lên sờ, nóng bỏng.

Phòng tắm nhỏ chỉ có mấy mét vuông, cô đi ra người đàn ông lại đi vào theo sau.

Bên trong vừa nóng vừa ẩm ướt, trong không khí ẩm ướt thoang thoảng mùi sữa tắm giống mùi ở trên người cô.

Hứa Tri Ý ngồi khoanh chân ở trên giường, nhìn chằm chằm vào đống váy được xếp gọn gàng, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy. Vừa rồi lúc ở bồn rửa mặt, thời điểm mấu chốt lúc cuối cùng Tưởng Ti Tầm ôm cô vào lòng, lực siết chặt h ậ n không thể khảm cô vào cơ thể anh đã khắc sâu trong tâm trí cô.

Lúc thất thần người đàn ông đã tắm xong ra ngoài, đổi sang một bộ quần áo mặc ở nhà màu đen.

Sau khi ăn một bữa no nê, khuôn mặt rõ ràng trông sảng khoái hơn nhiều.

Hứa Tri Ý nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không rơi xuống người anh.

Tưởng Ti Tầm cười yếu ớt, không đùa cô nữa, hỏi: “Anh ôm em tử tế, có muốn không?”

Nếu như không muốn anh đi đến trước cabin rót rượu, để cô yên tĩnh một lát.

Hứa Tri Ý quay đầu: “Muốn.”

Chân trần bước xuống giường, anh dựa vào quầy bar trong phòng, ôm lấy cô trong lòng.

Hai người dùng hai loại sữa tắm khác nhau, mùi hương hòa vào nhau.

Người đàn ông cúi đầu, giọng nói nam tính đầy m ê h oặ c: “Có muốn cái khác nữa không?”

Nhất thời Hứa Tri Ý không hiểu, đột nhiên nhìn anh, cái khác gì cơ?

Người đàn ông cười, nói: “Không cần dùng não giúp đỡ. Miệng là đủ rồi.”

“…..” Hứa Tri Ý rụi trán vào ngực anh, không trả lời.

Tưởng Ti Tầm hôn xuống d ái tai cô: “Khi nào muốn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể.”

Hứa Tri Ý không nhìn anh nữa, dùng tay che môi anh lại, nói nữa cô lại đổ mồ hôi, thật sự không muốn tắm nữa, hôm nay đã tắm hai lần rồi, rất mệt.

Tưởng Ti Tầm lấy tay cô ra, để đầu cô dựa vào lòng anh, “Ngủ một lát đi.”

Hứa Tri Ý: “Đứng sao ngủ được.”

Tưởng Ti Tầm làm giảm bớt sự xấu hổ vừa rồi của cô, trêu cô: “Em ngủ sấm s é t đ á n  h cũng không tỉnh, còn để ý tư thế ngủ?”

Hứa Tri Ý cười, thẹn quá hóa giận, kiễng chân lên, cắn lấy môi anh.

Kiễng chân hôn lãng phí sức, Tưởng Ti Tầm cúi đầu phối hợp với cô, để mặc cô hôn hay cắn. Hứa Tri Ý cắn mấy cái, sau đó dần dần từ cắn chuyển thành hôn.

Tim đập quá nhanh, Hứa Tri Ý kết thúc nụ hôn này.

Cô lại dựa vào lồ ng ngực của người đàn ông, ôm chặt lấy eo anh, “Em ngủ một lát.”

Tưởng Ti Tầm kéo tấm rèm che cửa sổ xuống, nói: “Ngủ đi. Ngủ rồi anh bế em lên giường.”

Thật ra căn bản cũng không thể nào ngủ được, cho dù cô sấm sét đánh cũng không tỉnh nhưng cũng không có nghĩa là không có yêu cầu với tư thế ngủ. Lúc nhắm mắt ngửi mùi hương quen thuộc để nghỉ ngơi, đột nhiên eo bị ôm chặt lấy, sau đó một cánh tay khỏe mạnh rắn chắc vòng qua eo cô, người đàn ông bế cô lên.

Nằm lên giường mí mắt dần dần nặng hơn.

Tỉnh lại đã là sáu tiếng sau.

Tưởng Ti Tầm chỉ ngủ có bốn tiếng, đã thay quần áo đang ở trước cabin tăng ca.

Hứa Tri Ý rửa mặt xong đi tìm người, thấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng: “Sau khi hạ cánh anh còn có hẹn bàn chuyện sao?” Chỉ có trường hợp quan trọng anh mới mặc như này.

Tưởng Ti Tầm ngẩng đầu: “Không hẹn ai.”

Hứa Tri Ý đánh giá người đàn ông: “Vậy sao anh mặc áo sơ mi trắng?”

Tưởng Ti Tầm đưa cho cô một cốc nước ấm, “Gặp mặt bố mẹ vợ, không thể nào ăn mặc hoa mè hoa sói được. Phải trầm ổn chút. Chỗ quần áo sáng màu kia sẽ mặc cùng em lúc ra ngoài chơi.”

Hứa Tri Ý nhận lấy cốc nước, dựa vào bàn trước mặt anh uống nước, “Mẹ em nói em với anh mới là anh em ruột, màu nào cũng có thể cân được.”

“Chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm anh em với em.”

“Mới bắt đầu cũng không có?”

“Không có.”

Tưởng Ti Tầm đặt bút trong tay lên bàn, bảo cô ngồi xuống, chỉ vào chiếc dây ở trên cổ cô, “Em buộc cả tóc vào rồi, anh thắt lại cho em.”

Hôm nay cô mặc chiếc váy hai dây màu xanh nước biển, có lẽ vừa rồi lúc buộc dây không để ý.

Hứa Tri Ý liếc nhìn chỗ ngồi của anh, đây là ghế đơn, cô ngồi ở đâu?

Tưởng Ti Tầm ra hiệu cô ngồi lên đùi mình, tay đã giơ lên chuẩn bị buộc lại dây cho cô.

Tối qua chuyện thân mật như vậy hai người đã làm qua, còn từ chối nữa thì đúng là già mồm cãi láo. Hứa Tri Ý cầm cốc nước ngồi xuống, chỉ có cô mới biết rõ, eo và hai chân của cô căng chặt như nào, ngồi giả vờ, trọng lượng cơ thể không hề đè lên chân người đàn ông.

Tưởng Ti Tầm cười, bình tĩnh tháo dây ra sau đó cẩn thận buộc lại, để mấy sợi tóc vừa rồi bị buộc vào sang một bên, hỏi cô: “Em nặng bao nhiêu cân thế?”

“Rất lâu không cân rồi, không biết nữa.”

“Có lẽ không đến mười cân nhỉ?”

(Cân này tính theo đơn vị TQ 1kg~ 0.5kg bên mình)

Hứa Tri Ý bật cười, nghe ra người đàn ông này đang trêu cô, tư thế bây giờ của cô, sức nặng của cô trên đùi anh nặng khoảng mười cân, gần bằng cân nặng món đồ gì đó.

Để cốc đến bên miệng, uống hai ngụm nước lớn, thả lỏng eo, ngồi vững vàng trên đùi anh.

Tay người đàn ông cầm hai sợi dây màu xanh nước biển, dùng tay phải vòng một vòng quanh eo cô, kéo cô vào trong lòng mình.

Hứa Tri Ý bị kéo từ đầu gối ngồi lên đùi anh.

Cách hai lớp vải như vậy vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên.

Cô im lặng ngồi yên không dám cử động lung tung, cũng may trong tay còn có cốc nước.

Người đàn ông buộc dây cho cô xong, không ôm cô, cầm bản kế hoạch kinh doanh mới đọc được một nửa ở trên bàn lên đọc tiếp.

Hứa Tri Ý hơi nâng người lên, tiến lên ngồi xa hơn một chút, giữa một khoảng cách thích hợp với eo và bụng anh, cuối cùng cũng không còn nóng như vậy nữa.

Người đàn ông tăng ca, cô ngồi trên đùi người đàn ông, chống cằm ngắm nhìn những đám mây cuồn cuộn ở bên ngoài cửa sổ.

Tiếp viên hàng không mang hoa quả và một ít bánh mì đến, bình thường đã được huấn luyện bài bản nên khi nhìn thấy hai người thân mật như vậy không hề cảm thấy khác thường, trên môi vẫn giữ nụ cười đúng mực: “Hứa tiểu thư, khoảng bốn mươi lăm phút nữa máy bay sẽ hạ cánh, cô có cần thêm thứ gì khác không?”

Hứa Tri Ý cố gắng bình tĩnh, mỉm cười đáp lại: “Chỗ này đủ rồi, cảm ơn cô.”

Tiếp viên hàng không để đồ ăn xuống rời đi.

Trước đây đều gọi cô là sếp Hứa, bây giờ là Hứa tiểu thư.

Lúc làm việc sẽ là sếp Hứa, lúc yêu đương là Hứa tiểu thư, thật khó để bọn họ phân biệt được xưng hô mọi lúc.

Ăn xong bánh mì và hoa quả, máy bay hạ cánh.

Giống như lần đầu tiên cô về nhà, là một buổi sớm tươi sáng.

Điều khác biệt chính là lúc nhìn thấy bố mẹ cô không còn thận trọng như vậy nữa, chạy bước nhỏ qua ôm lấy Hà Nghi An.

Hà Nghi An đưa bó hoa trong lòng cho chồng, hai tay ôm lấy con gái, dịu dàng cười nói: “Có mệt không?”

“Không mệt ạ. Ở trên máy bay con có ngủ một giấc, chênh lệch múi giờ cũng trùng hợp hạ cánh.”

Hứa Hướng Ấp tiện tay đưa bó hoa cho Tưởng Ti Tầm, đợi ôm con gái.

Sau khi nói chuyện với mẹ một lúc Hứa Tri Ý mới xoay đầu nhìn bố.

Cánh tay dài của Hứa Hướng Ấp giơ ra, nhẹ ôm lấy con gái.

“Bố quyết định lùi về hậu trường, một nửa nghỉ hưu.”

Hứa Tri Ý không coi là thật: “Lại trêu con.”

Hứa Hướng Ấp buông con gái ra: “Trêu con làm gì chứ. Những việc lặt vặt của tập đoàn bố không quản nữa, giao cho anh con, bố chỉ quyết định đến tính chiến lược, cái này không phải là nghỉ hưu một nửa sao. Sau này con bay đến đâu bố có thể đi cùng con đến đó.” Sau đó cười nói, “Vừa hay có thể dành ra thời gian làm việc thay con.”

Tưởng Ti Tầm xen vào kịp thời: “Bác Hứa, bác không cần nghỉ hưu lui về hậu trường, Tri Ý để con chăm sóc cho.”

Một nhà bốn người vừa đi vừa nói chuyện, Hứa Hướng Ấp nói: “Vừa hay bác cũng muốn ở bên Tri Ý nhiều hơn. Con có bạn gái rồi, sau này tinh lực dồn lên ngôi nhà nhỏ của bọn con đi.”

Tưởng Ti Tầm: “Không ảnh hưởng ạ.”

Hứa Hướng Ấp coi anh đang khách sáo: “Sao con còn khách sáo với bác chứ.”

Tưởng Ti Tầm: “…..”

Không có khách sáo.

Quay lại xe, Hứa Tri Ý ngồi cùng với mẹ, hai người kia ngồi ở ghế sau xe thương vụ.

Hà Nghi An liếc nhìn đôi mắt của con gái mình, không đỏ, không có tơ m á u, mặt mộc cũng không nhìn thấy quầng thâm, xem ra ở trên máy bay ngủ khá ngon.

“Nếu như không cần điều chỉnh chênh lệch múi giờ chiều nay đi dạo với mẹ nhé?”

“Vâng ạ, trùng hợp con cũng muốn ăn vặt.” Hứa Tri Ý vui vẻ đồng ý.

Sáu năm nay, số lần Hà Nghi An đi dạo mua sắm còn nhiều hơn hai mươi năm trước cộng lại, chỉ cần khi nào có thời gian rảnh bà sẽ đi dạo trung tâm thương mại, chọn cho con gái quần áo với đủ kiểu phong cách và đồ trang sức.

Không chỉ thích mua sắm, còn là khách mời thường xuyên của các show diễn thời trang cao cấp lớn. Trước đây nếu như công việc và thời gian diễn ra show có xung đột, bắt buộc phải lấy công việc làm trọng, bây giờ đều nhắc trước thư ký đặt trước thời gian xem show diễn.

Dáng người Hứa Tri Ý cao gầy, mặc cái gì cũng đẹp, lại cộng thêm tâm lý cảm giác tội lỗi nghiêm trọng muốn bù đắp của chính mình, h ậ n không thể nào mua hết tất cả váy đẹp về, bù đắp lại hai mươi năm n ợ đó.

Về đến nhà, Tưởng Ti Tầm đích thân mang hành lý của mình và Hứa Tri Ý lên lầu, không cho người khác giúp đỡ.

Hứa Tri Ý coi như không có chuyện gì đi ở đằng sau, nhỏ giọng nói: “Bố em và mẹ em không nghi ngờ hai chúng ta một chút nào hết.”

Tưởng Ti Tầm để hành lý đến trước cửa phòng cô, không đi vào, nhìn cô hỏi: “Chiều nay đi dạo, anh và em mặc quần áo cùng một màu?”

Hứa Tri Ý: “Chiều nay anh cũng đi sao?”

“Ừ, đi cùng em.”

“Tùy anh.” Cô trả lời câu hỏi trước đó của anh.

Ở trong nhà anh vẫn đặc biệt quy củ và thận trọng, không ở lại lâu, về phòng mình ở dưới lầu.

Trước đây ở đây hai năm, có phòng ngủ cố định của riêng mình, vừa cởi cúc áo sơ mi vừa đi về phía nhà tắm.

Sau khi xuống máy bay đi tắm thay quần áo mới là chuyện rất bình thường, vậy nên lúc anh mặc áo sơ mi màu xanh nước biển xuống nhà, bác Hứa và bác gái đều hỏi anh sao không ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi.

Hà Nghi An vừa mới cắt hoa trong nhà kính, đang cắm hoa cho con gái, hỏi: “Ti Tầm, con không buồn ngủ sao?”

“Không ạ.” Tưởng Ti Tầm đã quen với việc đảo khách thành chủ, rót trà cho từng người.

Hứa Hướng Ấp nói với vợ mình: “Dù sao thì chiều nay Ti Tầm cũng không có việc gì, ăn cơm xong để thằng bé ở nhà ngủ điều chỉnh lại chênh lệch múi giờ, tôi đi mua sắm cùng hai người.”

Tưởng Ti Tầm tiếp lời: “Con cũng đi ạ.”

Hà Nghi An cười: “Không cần hai người đi cùng. Con với Hứa Hành, hai đứa từ nhỏ đã không thích đi mua sắm, trước đây muốn dẫn hai đứa đến cửa hàng mua quần áo, lôi cũng không đi.”

Quá quen thuộc cũng không tốt, nắm rõ tính cách anh trong lòng bàn tay.

Tưởng Ti Tầm bình tĩnh trả lời: “Cũng không tính là đi cùng hai người, hiểu hơn một chút làm thế nào để đi mua sắm cùng bạn gái ạ.”

“Con xem cái trí nhớ của bác này, quên mất con đã có bạn gái rồi.” Hà Nghi An cắt một bông hoa cẩm tú cầu màu xanh nhạt c ắm vào trong bình, cười nhìn về phía đứa trẻ mà chính mình nhìn trưởng thành, “Vậy chiều nay dạy con làm thế nào để chọn quà cho bạn gái.”

Nói đến bạn gái, Hà Nghi An không nhịn được hỏi: “Có ảnh không, bác và bác Hứa con đều tò mò.”

Tưởng Ti Tầm: “Trong điện thoại không có. Cô ấy giống hệt Tri Ý, không thích selfie, cũng không thích đăng lên vòng bạn bè ạ.”

Chặn tất cả các cách có thể xem được ảnh.

Lại nói: “Chiều cao và khí chất không khác Tri Ý mấy ạ.”

“Chiều cao và khí chất của ai không khác em mấy?” Cuộc trò chuyện bị người ở trên cầu thang làm gián đoạn.

Mấy người cùng nhau quay đầu nhìn qua, Hà Nghi An cười nói: “Bạn gái của anh Ti Tầm con.”

Hứa Tri Ý: “Bạn gái của sếp Tưởng đẹp hơn con sao.” Nói xong nhìn vào mắt người đàn ông.

Tưởng Ti Tầm đón nhận ánh mắt của cô: “Không đẹp bằng em.”

Trái tim Hứa Tri Ý đập thình thịch, đột nhiên không nói nên lời.

Hà Nghi An chỉ coi như hai người đang tâng bốc nhau như trong công việc, cả hai đứa con gái và con trai thường xuyên tâng bốc nhau trên bàn ăn.

Điều Hứa Hướng Ấp quan tâm là xưng hô, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình bảo con gái ngồi xuống, “Ở nhà sao vẫn gọi là sếp Tưởng vậy, gọi một tiếng anh khó như vậy sao.”

Hứa Tri Ý ngồi xuống cạnh bố, đổ lỗi cho Hứa Hành: “Anh con không cho con gọi.”

Hứa Hướng Ấp: “Quá đáng, đợi nó về bố nói chuyện với nó.”

Mặt Hứa Tri Ý bình tĩnh: “Anh ấy sẽ không thừa nhận đâu ạ.”

Đổ hết trách nhiệm lên đầu anh trai, cô dựa vào vai bố bật cười.

“Con cười gì thế.” Hứa Hướng Ấp xoa xoa sau đầu con gái.

Tưởng Ti Tầm đưa cốc hồng trà mình uống qua cho cô: “Tri Ý.”

Hứa Tri Ý: “…..”

Vừa ròi anh uống một ngụm rồi, trắng trợn như vậy sao.

Cô nhận lấy, “Cảm ơn sếp Tưởng.”

Hà Nghi An cắm xong hoa, để trên bàn, hỏi con gái: “Con thấy thế nào?”

“Có cảm giác của chuyên gia cắm hoa ạ.” Hứa Tri Ý mở điện thoại ra chụp liên tiếp mấy bức ảnh, lại tìm bức ảnh bình hoa đầu tiên mẹ cắm cho cô, “Bố, bố xem đi, có phải là không giống một người cắm không ạ.”

Hứa Hướng Ấp: “Đúng là không giống, không cùng một trình độ.” Chỉ vào bức ảnh trước đó, “Đây là cắm sáu năm trước sao?”

“Vâng ạ.” Hứa Tri Ý tiếp tục tìm, “Còn có nữa, đây cũng vậy.”

Hà Nghi An cũng ngồi qua xem, ngạc nhiên: “Con đều chụp lại sao?”

“Vâng ạ.”

Một nhà ba người cùng nhau xem ảnh cũ, Tưởng Ti Tầm ngồi ở bên cạnh chụp cho bọn họ một bức ảnh chụp chung, gửi thẳng cho Hứa Tri Ý.

Đang xem ảnh cũ cắm hoa đột nhiên màn hình điện thoại nhảy ra cuộc trò chuyện của người đàn ông. Rõ ràng biết anh sẽ không nói gì lung tung nhưng giây phút đó hô hấp của Hứa Tri Ý vẫn hơi dừng lại, nhấn vào xem, là ảnh chụp chung của cô và bố.

Hứa Hướng Ấp: “Tấm này đẹp, gửi cho bố đi.”

Hà Nghi An cũng thích khoảnh khắc được bắt trọn này: “Cũng gửi cho mẹ nữa.”

“Kỹ thuật chụp ảnh của Ti Tầm không tồi, biết chọn góc độ.” Hứa Hướng Ấp khen.

Tưởng Ti Tầm cười nói: “Con là nhiếp ảnh gia nghiệp dư.”

Hà Nghi An lưu ảnh, mấy năm nay ảnh trong album cuối cùng cũng dần dần nhiều hơn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn có một nuối tiếc đó chính là không có ảnh chụp chung với con gái lúc nhỏ.

“Tri Ý, tối nay con muốn ăn gì? Để bố con đặt trước.”

“Ăn ở bên ngoài ạ?”

“Ừ. Ti Tầm đi dạo cùng chúng ta, đi dạo xong tiện ăn cơm ở bên ngoài.”

Hứa Tri Ý liếc nhìn người đàn ông đối diện, trùng hợp người đàn ông cũng đang nhìn cô, cô không tránh ánh mắt của anh nói với Hà Nghi An: “Muốn ăn món Quảng Đông ạ.”

Sau khi ăn cơm trưa nghỉ trưa, cả nhà cùng nhau đến trung tâm thương mại.

Bởi vì tính cách, Hứa Tri Ý không hứng thú với việc đi mua sắm lắm, nhưng cô lại thích đi cùng Hà Nghi An, vậy là đi mua sắm cũng trở thành một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Đến trung tâm thương mại, cô khoác tay Hà Nghi An đi ở phía trước, Tưởng Ti Tầm và bố đi ở phía sau, bước chân của hai người chậm hơn, giữ khoảng cách một đoạn với hai người họ, sau khi vào trung tâm thương mại, vệ sĩ cũng tản ra xung quanh.

Nhóm của bọn họ không bắt mắt lắm.

Cô không thích trước sau đều có người, đón nhận tất cả ánh mắt của mọi người, như này vừa vặn.

Hai mẹ con đi vào một cửa hàng đồ nữ, “Bác gái.” Tưởng Ti Tầm từ phía sau bước tới, “Để con cầm túi cho, tiện để bác chọn đồ ạ.”

Từ nhỏ đã coi như là một nửa con trai mình, Hà Nghi An đưa thẳng túi qua, cười nói: “Vất vả cho con rồi.”

Tưởng Ti Tầm cầm lấy túi, im lặng giơ tay ra trước mặt Hứa Tri Ý.

Hứa Tri Ý do dự nửa giây, đưa túi của mình cho anh cầm.

Xoay người lại, ôm lấy cánh tay mẹ đi thử quần áo.

Hứa Hướng Ấp đi qua, quan tâm hỏi: “Có muốn mua mấy bộ cho bạn gái không? Vừa hay để bác gái con cho con một số lời khuyên.”

Tưởng Ti Tầm: “Chuẩn bị để Tri Ý chọn giúp, Tri Ý từng gặp cô ấy ạ.”

Hai người đi vào khu nghỉ ngơi, uống trà đợi hai mẹ con đi thử quần áo.

Hứa Hướng Ấp vừa cầm cốc lên, điện thoại rung, dùng tay khác mở ra, là tin nhắn của con gái nuôi.

Hứa Ngưng Vi:【Bố ơi cuộc họp trao đổi bên này của con đã kết thúc, ngày mai con sẽ bay về nước, con đổi vé bay đến Thượng Hải, con nhớ bố mẹ, muốn đi thăm hai người có được không ạ?】

Sau khi đấu tranh suy nghĩ hai ngày, cuối cùng cũng gửi tin nhắn này đi.

Lúc nhấn gửi đi, trái tim thấp thỏm nhảy vọt lên, không biết bản thân mình đang đợi chờ điều gì, vừa chờ đợi lại sợ hãi, chỉ đành khóa màn hình điện thoại ném sang một bên, đứng ở bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm ở bên ngoài.

Khoanh tay đứng trước cửa sổ, ngón tay nắm chặt cánh tay đến mức đau nhức.

Cuộc họp trao đổi hai hôm nay gần như cô ta không nghe vào cái gì.

Miễn cưỡng bản thân nghe nhưng nghe rồi lại thất thần.

Bản thân không thừa nhận cũng không được, mấy lần gặp mặt Thẩm Thanh Phong đã thành công kích động được đến dây thần kinh yếu đuối lại nhạy cảm của cô ta.

Lần đầu tiên gặp mặt là tối thứ bảy hai tháng trước, trước khi gặp mặt cô ta còn cố ý trang điểm, từ lúc về nhà bố mẹ ruột cô ta không còn mua quần áo đắt tiền nữa. Thứ nhất là kinh tế quả thật không cho phép tiếp tục xa hoa phung phí nữa, mấy bộ quần áo đó vẫn mua được nhưng thời gian lâu dần không thể nào duy trì được. Thứ hai là bình thường vốn dĩ đều chạy đi chạy lại ở trong phòng thí nghiệm, thường ưu tiên những bộ quần áo đơn giản phù hợp, vậy nên tìm ra chiếc váy Hà Nghi An từng mua cho cô ta thay, mặc  vào.

Những mẫu kinh điển ở trong các show diễn, cho dù là chất liệu hay là kiểu dáng gì cũng không bao giờ lỗi thời.

Vừa gặp mặt Thẩm Thanh Phong đã khen chiếc váy cô ta mặc đẹp.

“Chiếc váy này rất hiếm,” Nói rồi Thẩm Thanh Phong làm vẻ như đang cố gắng nhớ lại, “Trí nhớ tôi không tốt, không nhớ ra được, dù sao thì cũng là mẫu kinh điển trong show diễn xuân hè năm nào đó, bạn tôi cũng thích cái này, có điều hạng hội viên của cô ấy không đủ, thương hiệu người ta không cho slot.”

“Số của cô đúng là khiến người ta ngưỡng mộ, bố mẹ nuôi tìm được con gái ruột về mà vẫn còn chiều chuộng cô như vậy. Chiếc váy đắt tiền như này mà nói mua là mua.”

Khóe miệng cô ta nhếch lên, không thể nào nói ra được chiếc váy này mua trước khi biết chuyện ôm nhầm.

Sau khi ai về nhà nấy, Hà Nghi An sao có thể tiếp tục mua cho cô ta quần áo đắt tiền đặt may được chứ.

“Họ của cô cũng không đổi, vẫn họ Hứa, chủ tịch Hứa bảo cô quay về nhà của mình là tiện để cô làm nghiên cứu khoa học với bố ruột cô sao?”

Nào phải lý do này, là bắt buộc phải về, không đổi họ là kết quả mà cô ta kiên trì.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ta lại thuận miệng ‘ừ’ một tiếng với Thẩm Thanh Phong.

Thẩm Thanh Phong: “Tốt lắm. Dù sao thì cũng nuôi hai mươi năm, tình cảm còn thân thiết hơn cả con ruột.”

Nhưng có thể thế nào, Hứa Tri Ý không thể chấp nhận cô ta, kiên trì ai về nhà nấy.

Thẩm Thanh Phong không quan tâm sau đó cô ta có nói chuyện hay không, tự hỏi tự trả lời: “Mấy ngày trước tôi có gặp được Hứa Tri Ý ở một nhà hàng Tứ Xuyên, giống hệt như cô, chiếc váy mấy chục ngàn tệ lại mặc như đồ thường ngày. Chiếc váy đó của cô ta còn đắt hơn, là một phiên bản cao cấp đã được sửa đổi cao cấp của mùa xuân hè năm nay, còn được khảm đá quý.”

“Người ta mặc đồ đặt may cao cấp tham gia yến tiệc quan trọng, cô ta thì hay rồi, mặc đi ăn đồ Tứ Xuyên, cũng không sợ không cẩn thận bị bắn dầu lên sao.”

“Đều nói bố là n ô l ệ của con gái, tôi thấy Hà Nghi An mới thuộc tiêu chuẩn n ô l ệ của con gái, mua đồ cao cấp và trang sức quý báu cho hai đứa con gái mà không chớp mắt. Cũng cố gắng hết sức để bồi dưỡng cô.”

Cô ta dùng sức nắm chặt chiếc nĩa trong tay, không xen vào được, cũng không có gì để xen vào.

Thẩm Thanh Phong cầm ly rượu chạm vào ly rượu ở bên cạnh tay cô ta, “Cô có bà mẹ giống như Hà Nghi An, nói thật phải biết trân trọng.”

“Kiểu dáng sợi dây chuyền này của cô tôi chưa nhìn thấy bao giờ, có phải là ngọc trai cao cấp chưa ra mắt thị trường không?” Thẩm Thanh Phong lại hỏi.

Bây giờ cô ta nào mua được ngọc trai cao cấp, là trang sức đã lỗi thời.

Cô ta cười mỉa mai: “Kiểu dáng cũ rồi, là mẹ tôi mua.”

Thẩm Thanh Phong: “Kiểu cũ hay mới cũng không quan trọng, rất hợp với chiếc váy này của cô.”

Trang sức sáu bảy năm trước phối với váy sáu bảy năm trước, đúng là rất hợp.

Tối đó ra khỏi nhà hàng cô ta không biết bản thân mình đi về như thế nào.

Vào tiểu khu cũng không về thẳng nhà, phi thẳng đến một căn hộ khác nơi cô ta chuyên dùng để đựng quần áo.

Sau khi tham gia dự án mới, đã gần hai năm cô ta không đến đây, không dám đối diện với những thứ này, bình thường đều là Thượng Thông Hú dẫn dì qua đây dọn dẹp sắp xếp.

Nhìn tủ đầy ắp quần áo đặt may và thời trang cao cấp, tất cả đều là quá khứ.

Tối đó một mình cô ta ở căn hộ đó đến mãi nửa đêm, đau khổ khi thất tình, tâm trạng mất cân bằng, sự dịu dàng đã từng của Hà Nghi An, sự chiều chuộng của Hứa Hướng Ấp, bây giờ mối quan hệ mẹ con lạnh nhạt với Tiêu Mỹ Hoa, mọi thứ đều khiến cô ta đau khổ tột cùng.

Nội tâm giống như một cái hố đen khổng lồ, từng chút một nuốt chửng cô ta.

Hứa Ngưng Vi ngừng hồi tưởng lại, liếc nhìn đồng hồ, tưởng đã trôi qua rất lâu, từ lúc gửi tin nhắn đến bây giờ mới có một phút ngắn ngủi.

Trái tim nhảy vọt lên tận cổ họng.

Không biết bố sẽ trả lời như thế nào.

Cô ta thật sự chỉ muốn quay về thăm bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.