Em Như Gió Nam

Chương 5: Người đàn ông mặc áo sơ mi màu rượu vang



Dịch: Anh Đào.

Beta: HP. 

Thời gian thực tập đã xác định, lại may mắn được vào nhóm của sếp, đây là chuyện vui duy nhất khiến cô hạnh phúc trong mấy ngày qua.

Trong lòng có kỳ vọng, lúc ngủ cũng yên ổn hơn nhiều.

Ngủ đến nửa đêm, Thượng Tri Ý cảm giác có người đặt cánh tay cô vào trong chăn, chỉnh lại chăn.

Mơ màng mở mắt ra, trước mắt là một mảng mơ hồ.

Sau khi mắt thích ứng được, mượn ánh sáng, cô nhìn rõ người ngồi trước giường là Hứa Hướng Ấp, vừa rồi còn tưởng là dì giúp việc nhà họ Hứa chỉnh lại chăn cho cô.

Hứa Hướng Ấp tự trách: “Tại bố, động tĩnh lớn quá làm con bị ồn tỉnh.”

“Không sao, con cũng vừa mới tỉnh.” Thượng Tri Ý lấy tay ở trong chăn ra, “Sao bố không ngủ?”

“Bố không buồn ngủ.”

Là không dám ngủ, cũng không ngủ được, trong lòng có ám ảnh tâm lý.

Mấy ngày nay lúc nào cũng hối hận, năm đó lúc con gái sinh ra sao ông không dán chặt không rời con gái.

Hứa Hướng Ấp sờ đầu con gái: “Ngủ đi.”

Thượng Tri Ý làm gì còn buồn ngủ nữa, nhắm mắt giả vờ ngủ.

“Đúng rồi, Tri Ý,” giọng Hứa Hướng Ấp rất nhẹ, “con thực tập ở đâu, nói không chừng bố còn quen sếp bên đó, xin nghỉ cho con mấy ngày.”

Thượng Tri Ý nói thẳng: “Đã xin lùi thời gian thực tập rồi, không thể nào lùi lại nữa.”

Hứa Hướng Ấp không yên tâm: “Cơ thể con còn chưa bình phục tốt, có thể sao?”

“Không có chuyện gì lớn hết.”

“Vậy con chuẩn bị hôm nào đi? Máy bay riêng của nhà chúng ta hai ngày nữa sẽ bay lại, có kịp không?”

Bởi vì thời tiết nên là lịch bay lại bị chậm trễ.

“Không cần, con mua xong vé rồi.”

Cô nói thêm một câu, “Không kịp.”

Hứa Hướng Ấp: “Nếu như bố biết con vội quay về đi thực tập sớm hơn thì tốt rồi.”

Thượng Tri Ý vô cùng muốn hỏi, nếu như biết sớm hơn một chút sẽ để máy bay lại cho cô dùng, còn Hứa Ngưng Vi ngồi máy bay của công ty sao?

Chỉ là nghĩ trong lòng, không ngốc đến mức hỏi thẳng.

Bởi vì cô không hiểu rõ tính tình và phong cách làm việc của bố ruột mình, vậy nên cô cũng không biết nếu như cô thật sự hỏi như vậy Hứa Hướng Ấp sẽ trả lời là đương nhiên rồi hay là ông sẽ nói sau này tất cả máy bay tất cả mọi người trong nhà muốn sử dụng đều ưu tiên cho cô dùng trước.

Bao gồm cả Hướng Ngưng Vi.

Hai mươi năm trôi qua, ông vô cùng chiều chuộng Hứa Ngưng Vi, chưa từng nợ bất cứ điều gì, bây giờ con gái của mình đã tìm lại được, đương nhiên chuyện gì cũng phải lo liệu cẩn thận.

Nếu như Ngưng Vi là nhận nuôi mà con gái ruột của mình đã tìm lại được, ông sẽ xử lý được mọi chuyện công bằng. Nhưng tình huống ôm nhầm lại không giống nhau, Ngưng Vi cũng có bố mẹ ruột của con bé.

Hứa Hướng Ấp kéo dịch chăn lên trên, đắp lên vai con gái.

Ngày hôm sau, bác sĩ kiểm tra xong, nói Thượng Tri Ý bình phục tương đối tốt, có thể xuất viện.

Cô đặt vé máy bay ngày mai bay lại Manhattan, cuối cùng cũng có thể cách xa mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.

Hai dì giúp việc nhà họ Hứa giúp cô thu dọn đồ đạc, nhét một tấm thẻ đen trên tủ vào trong túi của cô, cũng may cô tinh mắt, bước mấy bước qua lấy tấm thẻ đó ra khỏi túi.

Cô nghe nói loại thẻ này chỉ được phát hành với số lượng có hạn trên thế giới, người sở hữu đều là những người đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Hứa Hướng Ấp đang tạm thời xử lý công việc ở bên bàn, thư ký đứng ở bên cạnh chờ dặn dò, cô không lên tiếng, chỉ bỏ tấm thẻ lên cuốn sổ bên cạnh.

Thư ký Quách đánh giá con gái sếp vừa mới tìm lại được, tính cách lạnh lùng, có hơi ngang bướng.

Hứa Hướng Ấp nhìn chiếc thẻ mấy giây, cầm lấy lại đưa cho con gái: “Đây là tiền tiêu vặt, nhìn trúng thứ gì con cứ mua, không cần phải cảm thấy có gánh nặng tâm lý gì.”

Ngưng Vi cũng có một tấm, mỗi lần đến kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông là lại đi chơi khắp thế giới, lần nào đi cũng quẹt hết hàng triệu tiền ăn chơi.

Thượng Tri Ý không nhận.

Tay Hứa Hướng Ấp cũng không thu lại: “Bố là bố con, tiêu tiền của bố là chuyện đương nhiên.”

“Con có đủ tiền tiêu, trước giờ không quan tâm đ ến đồ hiệu, vậy nên cũng không có h@m muốn tiêu tiền.”

Hứa Hướng Ấp áy náy: “Từ từ rồi sẽ quen.”

Thượng Tri Ý: “Rất khó thay đổi. Cho dù là mua hàng hiệu trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái. Con không lớn lên bên cạnh bố, không làm được việc tiêu tiền của bố mà không có gánh nặng tâm lý.”

Vừa dứt lời, phòng bệnh đột nhiên im lặng, ngay cả hai dì đang thu dọn cũng liếc nhìn về phía bên này.

Cô không nói gì nữa, xoay người đi đến tủ quần áo lấy quần áo.

Hứa Hướng Ấp nhìn tấm thẻ im lặng, đặt lại lên bàn, im lặng ra hiệu thư ký Quách thu dọn.

Ra khỏi bệnh viện, xe chầm chậm lái về ngôi nhà cô ở mười mấy năm.

Bây giờ bố mẹ đang ở Manhattan thăm Hứa Ngưng Vi, em gái tạm thời ở nhà cậu, trong nhà chỉ có dì giúp việc, vừa rồi gọi điện hỏi cô khoảng bao lâu nữa đến, đi ra đón cô.

Hứa Hướng Ấp ngồi bên cạnh cô, quan tâm đ ến chuyện học hành, sở thích của cô, những gì có thể nói đều nói hết trong mấy ngày nằm ở bệnh viện, bây giờ hai cha con không tìm được gì để nói nữa.

Thượng Tri Ý dứt khoát nhìn ra bên ngoài, những tòa nhà cao tầng lùi xa.

“Tri Ý.”

“Dạ?”

Cô quay người lại.

Hứa Hướng Ấp gửi cho con gái một tấm ảnh, ra hiệu cô nhìn điện thoại: “Ảnh chụp chung bốn người nhà chúng ta.”

Thượng Tri Ý nhấn mở, là bức ảnh hai mươi năm trước chụp ở Hồng Kông, chụp bằng máy ảnh. Khi đó Hà Nghi An không trang điểm, để mặt mộc, anh trai sáu tuổi, cô ở trong bụng mẹ, cả nhà được người bố cao lớn ôm trong lòng.

Nhìn ảnh chụp chung, nỗi buồn bã lại dâng lên.

Không biết qua bao lâu, xe dừng lại.

Xe bên ngoài không lái được vào tiểu khu, tài xế chỉ có thể dừng ở cổng phụ của tiểu khu để tiện xuống xe.

Đồ Thượng Tri Ý mang đến bệnh viện không nhiều, một chiếc ba lô đã đựng được hết.

Túi không nặng, cô vừa đeo lên lưng, dì đã cầm ô che nắng bước vội vàng từ trong khu nhà ra đón người.

Hứa Hướng Ấp dặn con gái: “Đến nhà phải nghỉ ngơi cho tốt.”

“Bố cũng vậy.” Thượng Tri Ý vẫy tay, đứng vào dưới ô của dì.

Chiếc ô màu đen dần dần biến mất khỏi tầm mắt, một hồi lâu sau Hứa Hướng Ấp cũng không rời mắt.

Thư ký Quách không dám lên tiếng, tài xế cũng không dám nói gì.

Sau khi hoàn hồn, Hứa Hướng Ấp dặn tài xế lái xe đến sân bay, năm đó chuyện ôm nhầm tương đối phức tạp, ông phải đích thân đến bệnh viện Hồng Kông một chuyến.

Được nửa đường, nhận được điện thoại của Hà Nghi An.

Hà Nghi An vừa mới hạ cánh xuống New York, hỏi ông bây giờ Tri Ý thế nào rồi.

“Xuất viện rồi, vừa mới đưa con bé về nhà Thượng Thông Hú.”

Bốn chữ ‘Nhà Thượng Thông Hú’, cho dù cách điện thoại cũng không muốn nhìn thấy đối phương, Hà Nghi An cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của chồng: “Xin lỗi, là lỗi của tôi.”

Hứa Hướng Ấp ngạc nhiên, cẩn thận nhớ lại xem vừa rồi nói chuyện có nói gì khiến vợ lại nhạy cảm như vậy.

Mấy đêm liền không ngủ ngon, không tránh khỏi việc không nghĩ kỹ trước khi nói.

“Tôi không phải có ý đó, không trách bà. Chỉ là cảm thấy người bố ruột như tôi lại đưa con gái mình về nhà bố mẹ nuôi con bé, vô cùng có lỗi với con bé.” Không xứng làm bố.

Hứa Hướng Ấp ấn ấn trán, “Nghi An, chỉ là trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, không trách bà. Tôi cũng nói với Tri Ý rồi, đợi sau lại đón con bé về nhà.”

Ông lo sau này Tri Ý sẽ xa cách với mẹ, vậy nên ông không nói là vợ không nỡ Ngưng Vi.

“Bà nghỉ ngơi cho tốt, chăm sóc tốt cho bản thân.”

Hà Nghi An dịu dàng nói: “Tôi không sao, ông không cần lo lắng.”

Cúp điện thoại, bà mệt mỏi dựa vào ghế nhìn ra bên ngoài, chỉ có thể nhìn thấy bóng đen vô tận, màn đêm lúc sáng sớm dường như muốn n u ốt chửng cả thế giới này.

Kiếp trước bà đã phạm phải sai lầm gì, trừng phạt bà kiếp này đứa con mình yêu thương hai mươi năm không phải con mình, đó là tình yêu bà dành cho con gái ruột của mình.

Hà Nghi An suy nghĩ một lúc, mở khung trò chuyện với Hứa Hướng Ấp ra:【Chăm sóc tốt cho Tri Ý, tôi sẽ cố điều chỉnh thật nhanh.】



Về đến nhà, Thượng Tri Ý ngâm nước nóng, thay quần áo ngủ thoải mái, nằm xuống ngửi mùi hương quen thuộc trên gối, hít một hơi thật sâu. Những chuyện xảy ra liên tiếp trong tuần vừa rồi còn kịch tính hơn cả phim truyền hình dài tập.

Chuông điện thoại đột nhiên kêu, cô sờ điện thoại ở trước mắt, ghi chú là “Mẹ”, bên New York đã là sáng sớm, sau khi nghe cô cũng hỏi luôn: “Mẹ, muộn như này rồi sao mẹ vẫn chưa ngủ?”

Tiêu Mỹ Hoa không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bố con….. Thượng Thông Hú nói, nếu như Hứa Ngưng Vi ở lại bên chỗ Hứa Hướng Ấp, con sẽ không quay về nữa đúng không?”

Thượng Tri Ý rất chắc chắn: “Vâng.”

Tiêu Mỹ Hoa: “Vậy bây giờ mẹ có thể nói cho con biết, Hà Nghi An để ý và quan tâm Hứa Ngưng Vi như vậy, chắc chắn là sẽ để lại bên cạnh.” Đương nhiên, chính Hứa Ngưng Vi cũng không muốn quay lại, đáy lòng xem thường cái nhà này. Xem thường thì thôi đi, thích về thì về, không ai cầu!

Nghĩ đến Hứa Ngưng Vi, trong lòng bà lại bắt đầu không thoải mái, thật sự xem mình là đại tiểu thư rồi à. Vừa mới nghe con gái bị bệnh, Thượng Thông Hú nhất quyết đòi qua thăm, đến cả vé của bà cũng mua cùng.

Kết quả thế nào, mặt nóng dán mông lạnh, người ta căn bản không cần bố mẹ ruột ở bên cạnh.

Tiêu Mỹ Hoa kìm nén cơn tức, bình tĩnh lại: “Tình huống của con và Hứa Ngưng Vi không giống nhau, nó không muốn về ngôi nhà nghèo khó của chúng ta cũng không có gì ngạc nhiên, lúc đó bố mẹ ruột con đến đón con sao con lại không về.”

Thái độ Thượng Tri Ý rất kiên quyết: “Nếu như không phải ai về nhà nấy thì con không về nữa.”

“Thượng Tri Ý, cả ngày con nghĩ cái gì thế?” Tiêu Mỹ Hoa gọi cả họ lẫn tên của cô.

Thượng Tri Ý không nói chuyện.

Tiêu Mỹ Hoa quở trách: “Nhà có nhiều tiền như vậy, bố mẹ có nhiều tiền như vậy, đổi lại là người khác đã khóc lóc đòi về nhà, con thì hay rồi, không biết tốt xấu! Con về cũng không muốn, Hứa Hướng Ấp còn tưởng rằng chúng ta cản trở, không dạy dỗ con tốt, muốn lấy con để trao đổi gì đó. Người đàn ông như Hứa Hướng Ấp, mẹ lại không muốn bỗng dưng đắc tội ông ta! Ông ta bảo con về thì con về đi.”

Thượng Tri Ý: “Nếu như ngày nào đó đến đón con thật thì con sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ là do chính bản thân con.”

Tiêu Mỹ Hoa thấy cô ngang bướng như vậy, cơn tức lại bùng lên, trút giận lên người cô: 

“Bảo con quay về nhà mình sao con còn ngang ngược như thế?”

“Con không còn nhỏ nữa, làm chuyện gì cũng tùy hứng như thế, có bao giờ nghĩ cho chúng ta không!”

“Mẹ, con……” Bây giờ bố mẹ ruột không định đón con về nhà.

“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ cô!”

Vừa dứt lời, hai người đều kinh ngạc.

Thượng Tri Ý nhếch nhếch miệng, những lời nói dang dở vừa rồi không nói nữa.

Tiêu Mỹ Hoa vô thức nhận ra có điều gì đó không ổn, trước đây Thượng Tri Ý chọc giận bà, lúc tức giận thường nói mà không suy nghĩ, có những lúc nói rất khó nghe, lúc đó không coi là chuyện gì to tác cả, bởi vì cô là con ruột của mình.

Bây giờ không giống nữa.

Rõ ràng bà biết lời nói vừa rồi tổn thương người khác như thế nào nhưng lại không thể nhận sai, hạ mình xuống để giải thích.

Thượng Tri Ý nói với điện thoại: “Muộn quá rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”

Cúp máy, để điện thoại dưới gối, cô nằm nghiêng mặt úp lên gối, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Chưa đầy mười phút sau lại có điện thoại đến.

Thượng Thông Hú vừa rồi nghe được vợ mình lớn tiếng trong nhà vệ sinh, ông thay quần áo, ra ngoài gọi điện cho Tri Ý, chuông sắp kết thúc bên kia mới nhấn nghe.

“Alo, bố, sao bố vẫn chưa ngủ.”

“Bố xin lỗi thay mẹ con. Hai ngày nay bị chênh lệch múi giờ chưa điều chỉnh được, lại thêm cả Ngưng Vi ….. bà ấy hơi tức giận, chúng ta không để ý đến bà ấy nữa.”

“Không sao đâu ạ.”

Thượng Thông Hú vô cùng muốn hút thuốc, nhưng tầng này cấm hút thuốc, “Tri Ý, đó mãi mãi là nhà của con, con cứ ở thoải mái, nghe rõ chưa.”

“Cảm ơn bố.”

Thượng Tri Ý giục bố mau quay lại phòng nghỉ ngơi, sau đó cúp máy trước.

【Anh Hai, ghi nợ bữa cơm mời anh hôm bữa, ngày mai em phải đi rồi, quay về đi thực tập.】Cô soạn tin nhắn gửi cho Tề Chính Sâm.

Hôm sau, cô dậy sớm đến nhà ông bà ngoại. Bà ngoại biết cô không phải cháu ruột, tối đó bệnh cao huyết áp lại tái phát, hai ngày nay mới đỡ.

Ăn cơm cùng ông bà xong, 1 giờ cô vội vàng ra sân bay.

Ông ngoại đưa cô ra đến gần trạm tàu điện ngầm, giúp cô đẩy một hành lý lớn, “Lần này đi con mang nhiều đồ thế?”

Hai chiếc hành lý đều là size lớn nhất, chỉ có năm đầu tiên ra nước ngoài học mới mang nhiều hành lý như vậy. Thượng Tri Ý cười: “Giúp bạn cấp ba của con không về mang không ít đồ qua ạ.”

Trong lòng ông ngoại biết rõ chuyện gì nhưng không nói ra.

Đến trạm tàu điện ngầm, ông ngoại dặn dò cô như bình thường, phải ăn thật nhiều, đừng để mệt quá, đừng không nỡ tiêu tiền, có thời gian thì thường xuyên gọi điện về.

Trước khi tạm biệt, ông chân thành nói: “Ông và bà ngoại con đều lớn tuổi rồi, không ở cùng con được mấy năm nữa, đợi lúc chúng ta không còn nữa, mấy kỳ nghỉ lễ con đi đâu? Phải có nhà để về. Phải sống chung với mẹ ruột cho tốt, nghe thấy chưa?”

Thượng Tri Ý ra sức gật đầu, ôm lấy ông ngoại.

Trên đường đến sân bay, thất thần mấy lần.

Đợi lúc hoàn hồn lại phát hiện ra mặt đầy nước mắt.

Vừa đến sân bay liền nhận được điện thoại của Tề Chính Sâm hỏi cô mấy giờ đến sân bay: “Đến nơi đừng vào cửa kiểm tra an ninh, tìm chỗ đợi anh.” Hôm qua anh ta vẫn đi công tác bên nước ngoài, bây giờ đã bay quay lại, vừa mới xuống máy bay.

Cô đứng nguyên tại chỗ chờ, lấy gương trang điểm từ trong túi ra soi, mắt có hơi sưng.

“Tri Ý.” Giọng nói từ đằng sau truyền đến.

Thượng Tri Ý cất gương vào trong túi, quay người theo tiếng nói, Tề Chính Sâm trông phong trần bụi bặm, đôi mắt thâm sâu cũng tràn ngập mệt mỏi.

“Anh đặc biệt đến tiễn em sao?”

“Ừ, không yên tâm về em.”

“Em không sao, anh xem, không phải em rất tốt sao.”

Tề Chính Sâm nhìn hai mắt cô, không vạch trần cô, kéo hai hành lý của cô, mỗi tay đẩy một cái, Thượng Tri Ý đi theo anh, hỏi anh đi làm ở tập đoàn nhà mình cảm giác thế nào.

Tề Chính Sâm: “Không ra làm sao hết, mẹ anh quản quá nhiều.”

Anh cầm hành lý trong tay, nghiêng mặt nhìn cô: “Sau này không quay lại nữa?”

Cô nói dối ông ngoại trong hành lý là đồ mang giúp bạn học, thật ra là những món đồ cũ từ nhỏ đến lớn của cô.

Thượng Tri Ý nhìn sảnh lớn trống trải, im lặng lúc lâu mới nói chuyện: “Về. Về thăm ông bà ngoại, còn có anh nữa.”

Làm xong thủ tục ký gửi, thời gian vẫn còn sớm, hai người tìm chỗ ngồi xuống, Thượng Tri Ý đưa ba lô cho anh.

Tề Chính Sâm tưởng cô đi vệ sinh, không hỏi nhiều.

Mười phút sau, Thượng Tri Ý cầm hai cốc cà phê quay lại, trước đây người mua cà phê đều là anh, ngồi nghỉ là cô, hôm nay đổi lại có không quen lắm.

Anh nhìn cô: “Hôm nay sao thế? Làm như sau này không gặp lại nữa thế.”

“Không sao hết. Sau này em sẽ đối xử tốt gấp đôi với những người đối tốt với em.” Thượng Tri Ý ngồi xuống bên cạnh anh, cầm ba lô ở trong lòng anh đặt lên đùi mình, nói tiếp: “Người có duyên mỏng giống như em, nghe nói đây là kiếp cuối cùng, kiếp sau không thể luân hồi. Em không có kiếp sau, kiếp này phải đối xử tốt với anh.”

Tề Chính Sâm mở nắp cốc, uống một ngụm cà phê, “Đừng nghĩ nhiều quá, em có người thân tuyệt vời như anh, không muốn luân hồi cũng khó.”

Thượng Tri Ý bị anh chọc cười.

Uống cà phê cùng cô, lại đi mua cho cô một phần đồ ăn, nhìn cô ăn uống xong, tận mắt nhìn thấy cô vào cửa kiểm tra an ninh rồi Tề Chính Sâm mới rời đi.

Lên máy bay, cô nhận được năm tin nhắn liên tiếp của Tề Chính Sâm:

【Có một tấm thẻ ở túi khóa kéo trong balo của em, mật mã là mật khẩu điện thoại của em.】

【Mượn câu nói của anh, kiếp sau em vẫn muốn luân hồi, nên thành thật nhận lấy.】

【Biết em có tiền tiết kiệm tạm thời đủ tiêu, để dự phòng lỡ như ngày nào đó cần dùng gấp. Trở về phải ăn uống cho tốt, đối tốt với bản thân, bỏ thói quen mua gì đó sẽ nhân tỷ giá lên.】

【Đợi dự án này kết thúc anh đến thăm em. Đi đường an toàn.】

【Đúng rồi, còn có một thứ nữa phải thay đổi, chính là lúc đi đường mong em đi sát vào lề đường, đừng có đi nghênh ngang, đường đi không phải của nhà em!】

Thượng Tri Ý đọc tin nhắn dở khóc dở cười, cô có một thói quen xấu, lúc đi đường chính là sẽ đi ra giữa đường. Hồi nhỏ mỗi lần ra ngoài chơi, Tề Chính Sâm nhắc nhở cô không biết bao nhiêu lần, “Tri Ý, đi sát vào lề đường.”

Cô mở balo ra, cất tấm thẻ đó vào trong ví tiền, chụp ảnh gửi cho anh: 【Đã nhận được tấm thẻ luân hồi của em.】

Chỉnh điện thoại sang chế độ máy bay, tìm bịt mắt đeo lên.

Bay hơn hai mươi tiếng máy bay mới hạ cánh.

Bạn cùng phòng là Vu Tử Gia đến đón cô, lao về phía cô trong đám người, hai cái hành lý to đùng ở giữa hai người, Vu Tử Gia thấy cô, câu đầu tiên chính là: “Ôi đệch! Cậu chuyển nhà à!”

Không có gì ngạc nhiên khi Vu Tử Gia chuyện bé xé ra to, bình thường về nhà cô chỉ mang hành lý size 12, mẹ và cậu thường xuyên đến New York công tác, cần đồ gì sẽ tiện mang qua cho cô, mỗi lần cô nghỉ về nhà không cần túi lớn túi nhỏ mang theo.

“Bên trong có bảo bối gì thế?” Vu Tử Gia xách một cái, tò mò.

Thượng Tri Ý: “Toàn bộ đồ trong nhà hai mươi năm qua của tớ.”

Vu Tử Gia nói đùa: “Bị mẹ cậu quét ra khỏi cửa à?”

“Tự tớ lăn đi.”

“Không tồi, tự mình biết mình. Tớ ở nhà quá lâu mẹ tớ cũng ghét bỏ tớ.”

Chuyện ôm nhầm Vu Tử Gia không rõ sự tình, cười lớn ôm Thượng Tri Ý. Cô ấy cao một mét bảy năm, cao hơn Thượng Tri Ý, “Mau chóng về nhà nấu cơm thôi, cậu mà không về tớ sắp đói ch ế t đói trong căn nhà thuê mất.”

Cô ấy không biết nấu cơm nhưng lại có cái bụng của người Trung Quốc, lúc đi du học có thể sống đến bây giờ hoàn toàn dựa vào việc  ăn cơm của Thượng Tri Ý.

Trở về căn phòng thuê chung, cô nấu mì hầm cho Vu Tử Gia, lại nấu thêm canh cà chua thịt bò, khiến Vu Tử Gia suýt nữa không đứng dậy nổi.

Ăn cơm, ngâm nước nóng xong cũng chẳng có tâm trạng dọn hành lý, Thượng Tri Ý trèo lên giường điều chỉnh múi giờ.

Ngày hôm sau, chưa đến 6 giờ đã tỉnh dậy.

Hôm nay phải đến Vốn Viễn Duy báo danh, cô thức dậy thử quần áo, lại trang điểm nhẹ nhàng cho phù hợp, chuẩn bị bữa sáng xong Vu Tử Gia vẫn chưa dậy, cô để lại một phần trên bàn ăn, ra khỏi nhà.

Ra khỏi trạm tàu điện ngầm, đi bộ khoảng 8 phút là đến sảnh lớn của Vốn Viễn Duy.

Cô đã từng đến đây, quen cửa quen nẻo tìm đến.

Vẫn chưa đến giờ cao điểm đi làm, người đợi thang máy không nhiều, người bắt mắt nhất chính là người đàn ông mặc áo sơ mi màu đỏ rượu, sơ vin trong quần âu màu đen, đôi chân dài, đang cười nói chuyện với người đàn ông cao lớn mắt xanh ở bên cạnh.

Phát âm đúng chuẩn giọng Mỹ, giọng nói cũng rất hay.

Màu đỏ rượu là màu cao cấp nhất, cũng là màu gợi cảm nhất. Mà lúc này, người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu lại tăng thêm mấy phần khí chất.

Cửa thang máy mở ra, mọi người lần lượt bước vào.

Sau khi vào thang máy, Thượng Tri Ý có thói quen nhìn nút thang máy, có người đã nhấn tầng 20, xem ra trong thang máy có nhân viên của Vốn Viễn Duy.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, cô lùi về sau đứng vững, chú ý thấy người đàn ông mặc áo màu đỏ rượu đang đứng trước cô, cách nửa sải tay. Cô có thể ngửi rõ được mùi tuyết tùng sạch sẽ trên người anh, rất nhẹ, chín chắn lại mát lạnh.

Thang máy thỉnh thoảng dừng lại, mọi người lần lượt đi ra.

Người đàn ông mắt xanh cao lớn vạm vỡ lên tầng 16, lúc này trong thang máy chỉ còn có cô và người đàn ông mặc áo sơ mi màu đỏ rượu. Hai người đều lên tầng 20, mà cả tầng 20 chỉ có duy nhất công ty Vốn Viễn Duy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.