Em Như Nắng Mai Rực Rỡ

Chương 15: Hạnh phúc mong manh



Ngày hôm ấy, Sa khóc hoài khóc mãi.

Đôi lúc có những sự việc người ta ngày đêm mong ngóng, nhưng tới lúc nó xảy ra rồi, lại không sao mà tin nổi.

Chỉ sợ là mơ.

Đúng vậy, khát vọng bao nhiêu, khi đạt được rồi, lại có cảm giác sợ hãi như đang chìm trong giấc mộng đẹp đẽ, để rồi sớm mai thức giấc, tất cả chỉ là bong bóng xà phòng phút chốc đều vỡ tan.

-“Đánh em đi mà, hay cấu em mạnh vào.”

Jun cười khổ, từ nãy đã nhéo cô bao nhiêu phát rồi chứ?

Anh cúi người nhá nhẹ má hồng, giọng điệu đùa cợt.

-“Em vẫn chưa trả lời tôi mà?”

Sa chợt nhớ ra, mỉm cười ngọt ngào.

-“Em đồng ý, một ngàn một tỷ lần đồng ý.”

-“Được rồi, cảm ơn em.”

Có người mở cửa xe, giả bộ lãnh đạm đi ra. Có người ngây ngốc lo lắng.

-“Gì vậy? Đừng có nói là đùa em nha, em giết đó.”

-“…”

-“Anh đi đâu vậy?”

-“…”

-“Trương Quốc Lập!”

Anh quay lại, bâng quơ đáp.

-“Tôi lên siêu thị mua đồ về nấu cơm cho em.”

Hoàng Ái Linh trong phút chốc cả người cứng đờ, trái tim như có dòng nước mát chảy qua, xao xuyến thổn thức. Cô đuổi theo người ta, khẽ nhảy lên vòng tay qua cổ anh, lèo nhèo đòi cõng.

-“Không ngại à?”

-“Không, da mặt em rất dày.”

Ai đó cười, đưa tay ra đằng sau đỡ lấy người yêu.

Bữa cơm chiều muộn, thực sự là rất ngon. Tài nấu ăn của Jun so với đầu bếp có khi cũng chẳng thua kém đâu.

Đêm đó, phải lâu lâu lắm rồi, cô mới thấy ngọt ngào đến vậy. Lâu lắm rồi mới được ôm người ta thoả thích đến thế, gác chân, siết eo, nhá cổ, tha hồ đùa nghịch mà anh vẫn không mắng gì cả.

-“Jun nè, em biết rồi nha, cái hôm anh bị tai nạn thấy Eddi nói, vụ ảnh nóng thực ra là chụp cho tạp chí nhưng rốt cuộc chưa kịp đăng đã bị rò rỉ trên mạng, lại còn làm màu sướng với cả không sướng.”

Anh bật cười, ánh mắt đầy trìu mến nhìn cô.

-“Ghét ghê, cố tình không giải thích, cố tình làm em đau lòng. Phạt nha!”

Sa cù yêu Jun rồi khẽ rướn người, môi chạm môi, hung hăng cắn cắn, lưỡi nhỏ nhanh nhẹn đi vào cuốn lấy đầu lưỡi anh, dây dưa triền miên say đắm. Tay người ấy chạm má cô, gạt lọn tóc xoăn ra sau gáy rồi dịu dàng mơn trớn thân mật.

-“Thực sự…đã rất…nhớ em…”

Tim cô thổn thức rộn ràng, khoé mắt rưng rưng bọng nước. Anh yêu cô thật nhiều, nụ hôn ngọt ngào đặt trên trán, trượt qua chóp mũi rồi khẽ khàng rơi trên xương quai xanh. Sự đụng chạm quyến luyến bịn rịn trên từng tấc da thịt khiến cô ngây dại run rẩy, toàn thân nhẹ bẫng nóng bừng.

Đôi lúc cô tự hỏi, vì đâu phải theo anh?

Đôi lúc anh băn khoăn, cớ sao nhất định là cô?

Trong căn phòng thoang thoảng mùi oải hương, có hai người nhìn nhau đầy âu yếm. Phải chăng đơn giản chỉ là, xúc cảm mạnh mẽ kịch liệt, cồn cào cháy bỏng ấy, họ chẳng thể tìm thấy ở một ai khác.

Anh kéo cô vào lòng, ngón trỏ si mê chạm tới cánh môi đỏ mọng. Bao nhiêu năm trôi qua, mọi thứ vẫn đẹp đẽ thuần khiết như cái đêm cô mười chín tuổi. Mùi thơm của cô, vẫn dịu nhẹ như thế, cơ thể cô, vẫn khiến người ta lưu luyến mê muội.

-“Jun sẽ không giận em nữa chứ?”

-“Không đâu.”

-“Mình sẽ bên nhau mãi nhỉ?”

Cô hỏi, anh trầm ngâm đáp lại.

-“Em sẽ không bỏ tôi như lần trước, phải không?”

-“Không đâu, chắc chắn đó.”

Jun nghịch tóc cô, môi chạm khẽ vành tai xinh, thì thầm hỏi han, rằng là tiểu thư chắc bao nhiêu phần trăm?

-“Chẳng biết nữa, thế này đi, dùng tính mạng em đảm bảo, được chưa?”

-“Nhớ giữ lời.”

Sa cười, nụ cười rực rỡ như nắng ban mai.



Tình yêu của họ, thứ tình yêu khát vọng của tuổi trẻ, mãnh liệt cuồng dại. Jun và Sa, dính lấy nhau mọi lúc mọi nơi, là đề tài bàn tán của hàng loạt các forum lớn nhỏ.

Tiến nhất thời hoảng loạn, chị Linh les, anh Lập yêu les, vậy anh Lập là gì? Nhưng vì mối thâm tình giữa bọn họ, cậu quyết định coi như không biết, giữ kín bí mật khủng khiếp này.

My khóc lóc lên xuống, mỗi ngày tra tấn fan bằng hàng chục status thất tình trên page.

Báo chí cũng tốn chẳng ít giấy mực, giật tít không chút nể tình, nào là nam ca sĩ hàng đầu không chung tình, thất vọng hình ảnh người của công chúng, có nơi phân tích mối tình lọ lem hoàng tử, có nơi lại chắc chắn người Jun cặp hiện tại là con nhà giàu…

-“Có cần dập tin?”

Linh cầm hộp cơm, chu choa đỏng đảnh xin chỉ thị của sếp.

-“Tiểu thư biết tôn trọng ý kiến của tôi từ bao giờ thế?”

Jun trêu, có người má đỏ bừng, chưa gì đã bị bắt bài rồi. Sa ngượng ngịu thừa nhận.

-“Kệ đó, em thích cả thế giới biết Jun là của em nhé, phần đời còn lại của Jun cũng là của em.”

Anh chống cằm âu yếm nhìn cô, giọng điệu ấm áp.

-“Vậy tiểu thư sẽ chịu trách nhiệm đem lại hạnh phúc cho phần đời đó chứ?”

-“Tất nhiên rồi.”

-“Như nào đây?”

Sa mở hộp, xúc thìa cơm đưa trước mặt Jun, nũng nịu cưng chiều.

-“Cơm đút ba bữa, quần áo giặt hàng ngày, giường ủ ấm mỗi tối, hôn anh khi bình minh tới. Đủ chưa?”

Có người gật đầu đầy thoả mãn, có người suy tư đắn đo.

-“Chiều nay không muốn xa Jun đâu, nhưng em quyết tâm rồi, em phải đi học nấu ăn nha.”

-“Thôi đừng mất công, nhà mình cứ để tôi làm đầu bếp đi.”

Nhà mình?

Ai đó nhỡ lời thôi mà cũng khiến ai đó xao xuyến, càng vậy, quyết tâm càng cao, nhất định mai sau phải thành người vợ đảm đang, để Jun nở mày nở mặt.

Hoàng Ái Linh ban đầu còn rất tự tin.

Một ngày, hai ngày, ba ngày, hai bàn tay dán băng chi chít mới thở dài ngán ngẩm chính mình.

Chỗ cắt này là do học tỉa hoa hồng từ cà rốt nè.

Chỗ bỏng này là do lấy đồ ra khỏi lò nướng nhưng lại quên không mang găng tay.

Bà nội cô bảo, ai cũng có yếu điểm.

Cô tuổi trẻ đã từng không tin, giờ mới thấy thấm. Jun ngồi cạnh, lắc đầu thở dài. Nếu là người khác, thực sự muốn cấm rồi đem nhốt ở nhà. Nhưng lại là Sa, đầu cứng hơi đá. Có người bôi thuốc xong, chậm rãi kéo người yêu vào lòng, tay đều đều matxa hai bên thái dương.

-“Dạo này còn đau không?”

-“Không, mẹ em cũng bị đau đầu, còn có u xong phải phẫu thuật cơ mà, nhưng giờ vẫn khoẻ mạnh đó thôi. Em bị nhẹ hơn nhiều, chỉ là thỉnh thoảng máu nó không lên não kịp thôi, đằng ấy đừng lo lắng.”

Jun phì cười, hiếm khi Sa cao ngạo tự hạ thấp bản thân như vậy. Anh nhấn cẩn thận hơn ở những huyệt xung quanh, cô thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Mỗi ngày trôi qua, bình yên giản dị vô cùng. Mà hai con người ấy, vui vẻ thoải mái đến lạ kỳ.

Chỉ cần thấy Jun, Sa rộn ràng lao tới.

Chỉ cần thấy Sa, Jun vô thức đều cười mỉm.

Chiều chiều, Sa học xong sẽ về qua, dành trọn thời gian bên Jun. Chiều nay Sa được cô giáo khen có tiến bộ, sắp lấy chồng được rồi. Ai đó thực sự vui không tả xiết, khoe khoang ríu rít.

Jun nghe điện thoại mà tưởng loa sắp vỡ, vốn định qua đón Sa lại nghe giọng cô nỉ non.

-“Làm một vòng không?”

Ngó qua bên kia đường, cánh tay nhỏ bé đang vẫy vẫy. Cô cười rạng rỡ, chiếc xe thể thao vàng rực lao vút đi trong gió. Anh nói cô đợi đấy, rồi cũng ngay lập tức quay đầu, tăng tốc bám theo.

Hoàng Ái Linh thực ra về khoản đua xe rất khá. Không những nhanh mà còn cực kì nghệ thuật, chỉ cua thôi cũng khiến người phía sau si mê say đắm. Chiếc Lykan sau khi đuổi kịp Aston Martin thì giảm tốc độ ở mức vừa phải.

Nếu như ở các giải đua bình thường, chiến thắng là yếu tốt tiên quyết thì ở “giải” này, nhìn Sa quay sang cười đắc thắng mới là khoảnh khắc ngọt ngào nhất.

-“Á, Jun kém vậy ư? Bao nhiêu năm tài năng mai một rồi ư?”

-“Không phải, là em giỏi.”

Họ rượt đuổi nhau vài vòng rồi quay trở về nhà hát phía Nam, hôm nay Jun có hai tiết mục ở đấy. Sa lần này không còn e dè như trước nữa, váy áo lộng lẫy kiêu sa, băng rôn dán quanh trán, cùng fan hò hét đến khản cổ.

-“Jun, FC yêu anh, chúng em mãi yêu anh…”

-“Em cũng yêu anh…yêu nhiều hơn toàn FC của anh gộp lại ý…I LOVE YOU…”

-“Giun đất thối tha, sán thương anh nhiều nhiều lắm…”

-“Giun chỉ là của một mình sán thôi giun nhé!”

Fan cuồng, Sa cũng điên theo luôn rồi. Sôi sục theo từng bước nhảy của anh, người ta hét tên anh to một, cô gào to gấp mười, rộn ràng nhộn nhịp.

-“Giun ơi, sang năm lấy sán đi.”

-“I LOVE YOU…SARANG HEYO…TE AMO…WO AI NI…JAG ALSKAR DIG…JE T’AIME…”

Phía dưới có người làm loạn, phía trên có người kết thúc động tác cuối cùng, sau khi cúi chào khán giả liền trầm ấm cất lời.

-“Sa à….Tôi. Yêu. Em.”

Thần tượng nháy mắt, fan gào rú tưởng sập khán đài, có người sững sờ mất mấy giây đột nhiên oà khóc. Jun đã làm thế, thực sự anh đã làm thế.

Anh rốt cuộc cũng giữ lời hứa năm đó.

Tuyên bố với cả thế giới, rằng anh thương cô.



Những tưởng sẽ gắn bó trọn đời, bên nhau dài lâu. Những tưởng tháng năm còn dài, hạnh phúc là mãi mãi. Nào đâu ngờ, một ngày nọ, có người say khướt, trong lúc ôm người yêu, cái tên Hạnh hơn một lần được nhắc tới.

-“Em là Sa, Linh, Hoàng Ái Linh!”

-“Hạnh…không, em đừng chối, em là Hạnh…anh nhớ em…người anh yêu chỉ có em thôi…”

Cô năn nỉ, cô van xin anh tỉnh táo, vậy mà anh lại tàn nhẫn đến cay đắng.

-“Em biết không, từ ngày ba dẫn em về nhà, anh đã yêu thầm em rồi, mọi người cứ nói chúng ta là anh trai em gái, anh khó chịu, anh không thích vậy chút nào…anh yêu em…yêu hơn cả mạng sống của anh…từ ngày em ra đi…thế giới của anh trống rỗng…”

Có người như hoá đá, run rẩy ấp úng.

-“Đây là…thật lòng ư…người đã chết rồi…anh còn mãi lưu luyến?”

-“Hạnh à, với anh thì em chưa từng rời khỏi…em luôn ở trong tim anh.”

Mắt Jun đỏ hoe, hình như anh rất nhớ cô ấy!

Phải, không nhớ sao được, yêu nhiều như vậy, sâu đậm đến thế?

Cô mải miết chạy theo anh, tự tin cho rằng anh còn thương cô lắm, cớ sao sự thật đau đớn phũ phàng?

-“Vậy…còn…Linh?”

-“Cô ta hả? Anh chỉ lợi dụng để được làm lái xe của cô ta thôi. Em biết đó, em muốn học trường quốc tế, cần rất nhiều tiền, ba mẹ thì mất rồi, anh không còn cách nào khác, xin em đừng trách anh…”

-“…”

-“Bây giờ ở cạnh cô ta, cũng chỉ vì muốn trả thù cho em…muốn giày vò cô ta…đưa cô ta lên cao rồi dìm xuống biển lửa…cho cô ta hiểu cảm giác của em…”

-“Hạnh, lại đây với anh…thương nhớ em nhiều…”

Cảm giác chua xót nhất không phải xuống địa ngục, cũng chẳng phải bị quỷ sứ tra tấn.

Cảm giác chua xót nhất, chính là khi người mình yêu thương da diết, người mình tưởng cũng yêu mình, trái tim, lại mong nhớ bóng hình một cô gái khác.

Đêm ấy, có người mạnh mẽ dọn đồ rời khỏi.

Đêm ấy, có người nằm đếm từng tiếng bước chân, nhắm mắt đầy bất lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.