Em Như Nắng Mai Rực Rỡ

Chương 16: Lời kể lại của Eddi



Chuyện của Linh và Lập, tôi biết. Chỉ là thân làm quản lý, cái gì nên nói thì nói, cái gì nên làm ngơ thì làm ngơ. Tôi vẫn nhớ như in quãng thời gian đó, Lập thực sự rất vui vẻ.

Lập bảo rằng, cậu ấy không buông nổi, không muốn tiếp tục dằn vặt cả Linh lẫn chính bản thân mình nữa. Khó khăn lắm mới quyết định rũ bỏ quá khứ làm lại từ đầu.

Lập là người tin vào nhân quả, cậu ấy thậm chí yêu Linh nhiều tới mức đã từng cầu nguyện rằng, kiếp này hay kiếp sau, nếu có báo ứng, sẽ thay cô gánh chịu toàn bộ nghiệp chướng.

Vâng, khó khăn lắm tôi mới thấy cậu ấy cười tươi như vậy. Mà lòng tôi, lại không mừng nổi. Cái đợt sếp lớn nhập viện, chính tôi là đại diện người nhà làm giấy tờ thủ tục. Hôm đó bác sĩ gọi, tôi còn tưởng nghe nhầm.

Ông ấy nói, có khả năng bệnh nhân Trương Quốc Lập bị ung thư máu.

Gì chứ?

Đùa hả?

Tôi lập tức phóng xe tới bệnh viện, nài nỉ ông ta tạm thời giữ kín thông tin. Mặt khác tôi kiếm cớ lừa cậu ấy đi kiểm tra sức khoẻ toàn diện, xạo rằng đây là hoạt động chung của công ty, ai cũng nên làm. Vì tin tưởng tôi nên cậu ấy cũng chẳng nghi ngờ.

Giây phút đợi kết quả, tôi run cầm cập vì lo sợ. Tôi vẫn nhớ cái khoảnh khắc từng con chữ đập vào mắt, vò đi vò lại đến trăm lần, vẫn là như thế. Tôi chẳng dám tin, cũng chẳng muốn tin.

Tôi tự hỏi phải làm sao đây?

Phải thông báo cho người em tôi yêu quý nhất, bằng cách nào đây?

Tôi cứ như thế, thẫn thờ cả ngày hôm đó cho tới lúc về văn phòng, bắt gặp Lập đang nói chuyện với một người lạ, chạc năm mươi tuổi. Cánh cửa hơi hé, tôi nghe giọng ông ấy trầm trầm.

-“Nghe nói cậu và tiểu thư đang sống chung?”

À, thì ra là quản gia nhà Linh.

Họ nói vài chuyện linh tinh khách sáo, ông đó chần chừ, mãi sau mới hỏi Lập, có muốn biết lý do vì sao năm xưa Linh rời khỏi không?

Nếu tôi là Lập, tôi cũng sẽ chọn như cậu ấy, có một số chuyện cho qua vẫn hơn. Nhưng người kia lại rất cố chấp, ông ấy nói một hồi.

-“Năm đó tiểu thư biết cậu và cô Hạnh ăn nằm với nhau, cô ấy đã khóc rất nhiều. Chuyện đó gây tổn thương rất lớn, phải nói tiểu thư nhà chúng tôi từ nhỏ đã được bao bọc cẩn thận, chưa từng gặp qua cú sốc như thế. Nhưng cậu biết tính cô Linh rồi đó, cô ấy rất kiêu ngạo, thà rằng đá người ta chứ không để người ta đá mình. Chính vì vậy cô ấy mới giả bộ như không có chuyện gì rồi đề nghị chia tay trước với cậu…”

Hạnh là em gái nuôi của Lập, tôi biết. Đợt Hạnh mất, tôi cũng chứng kiến, Lập rất khổ, nhưng tôi tin chắc ánh mắt thương xót đó là của anh trai dành cho em gái, nhất định không phải của hai người yêu nhau.

Làm sao có chuyện họ ăn nằm? Hoang đường hết sức.

-“Tôi biết cậu không tin, may mà tôi còn giữ lại bằng chứng…”

Ông ấy tìm trong túi áo chiếc USB nhỏ, cẩn thận cắm vào máy tính. Khoảng cách khá xa nên tôi không nhìn rõ, nhưng giọng điệu thổn thức rất quen.

-“Linh à, tha thứ cho mình. Linh à, mấy ngày hôm nay mình đều gặp ác mộng. Quỷ dữ nói sau khi mình chết sẽ không tha cho mình, bọn chúng ngày ngày làm phiền mình, mình rất khổ. Bọn chúng nói nếu mình không thú nhận thì sau này sẽ đầy mình xuống mười chín tầng địa ngục, kiếp sau không được đầu thai…Mình lo lắm…từ ngày cậu chuyển tới, mọi chú ý đều đổ lên người cậu. Các bạn học chuyển từ bàn tán mình sang xuýt xoa siêu xe với đồ hiệu của cậu…mình thực sự rất ghen tỵ…mình tìm cách nói xấu cậu mà bọn nó không tin…một lũ ham tiền a dua…chúng cô lập mình…mấy thằng thích cậu còn đánh mình…anh trai mình hỏi, mình sợ không dám khai thật, chỉ còn cách nói là cậu đánh mình…”

Người đó, là Hạnh sao? Không khí bên trong trầm lặng đáng sợ. Tôi hiểu cái cảm giác bị đánh cắp hào quang, giới nghệ sĩ chuyện đó xảy ra như cơm bữa, dù sao thì Hạnh lúc ấy cũng không kiểm soát được bản thân nữa rồi.

-“Thiệp đó…là anh mình viết cho cậu chứ không phải mình, cả đôi giày tặng trong ngày lễ tình yêu nữa…hồi ấy mình lấy trộm…còn nữa, mình và anh Lập không có gì hết, hôm ấy là em họ nhà anh từ quê ra chơi, hai người tâm tình rồi uống hơi quá chén, là mình lợi dụng chụp vài tấm ảnh…”

-“Mình thèm được dùng túi đẹp, mình ngủ với Minh, nhưng rồi bị hắn bạo dâm…mình rất sợ anh trai…nên mình nói là cậu sai người hại mình…Mình và hắn tranh chấp xảy ra tai nạn, mình lo anh Lập đến gây sự với hắn rồi bị thương, nên mình cũng đổ cho cậu…cậu biết vì sao không? Vì dù trời có sập, mình tin anh ấy nhất định không thể giết cậu…”

Nghe đến đó thôi mà cả người tôi như hoá đá, mấy câu sau Hạnh dường như ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô ấy nói loạn xạ hết cả. Đại ý chỉ là cô ấy đã biết tội, nhưng cuộc đời này chỉ còn một người thân là Lập nên mong Linh giữ kín mọi chuyện.

-“Cậu Lập, tôi thừa nhận trong chuyện này tiểu thư cũng có lỗi, do tuổi trẻ bồng bột, vì quá cao ngạo, quá nóng nảy nên không tìm hiểu kĩ. Bưu phẩm cô Hạnh gửi qua nhà lẫn trong đống đồ lỉnh kỉnh của hội thiếu gia hâm mộ cô ấy nên mãi sau tôi mới phát hiện ra. Khi đó tiểu thư ân hận lắm, quyết định về nước tìm cậu…”

-“Cô ấy dặn tôi huỷ đi để giữ lấy chút tôn nghiêm cuối cùng cho em gái nuôi của cậu. Nhưng thứ lỗi cho tôi đã sao chép một bản khác, vì tôi cũng muốn giữ tôn nghiêm cho tiểu thư của chúng tôi.”



Không hiểu sao lòng tôi như có tảng đá nặng trĩu đè ngang. Lập ngồi đờ đẫn trong văn phòng, tôi biết nhất định cậu ấy tự trách mình nhiều lắm.

Sau này cậu ấy nói với tôi, từng giây từng phút từ ngày Hoàng Ái Linh trở về nước, là từng giây từng phút cậu ấy hối hận. Tôi nghĩ chuyện hoàn toàn cũng không phải lỗi của Lập, tình yêu của họ, cũng chẳng biết ai nhiều hơn ai, chỉ biết hồi mới khởi nghiệp, tôi thấy cậu ấy hay mang ví ra ngắm những lúc mệt mỏi. Tôi đoán chắc có tình cảm với cô gái nào đó, sau này mới rõ.

Nếu có một điều ước, tôi ước mình giữ tờ giấy kết quả ấy chắc chắn hơn.

Tôi ước, giá như mình đừng quá run rẩy mà làm rơi chúng.

Nếu như vậy, phải chăng họ sẽ có thêm một vài ngày hạnh phúc?

Lập gần như phát điên, nhìn cậu ấy bất lực lòng tôi cũng rớm máu. Tại sao lại thế? Tại sao số phận lại bất công với họ đến vậy?

Tôi nhớ hôm đó, cậu ấy thất thần đến công ty, khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt. Cậu ấy nói, Sa đi rồi.

Em còn chưa kịp nói lời xin lỗi.

Em lừa Sa rằng em yêu Hạnh, và cô ấy thực sự đã đi rồi.

Từ phòng ngủ ra phòng khách, cho tới khi cánh cửa lớn khép lại, chính xác năm mươi tám bước.

Mắt tôi đỏ hoe.

Tôi hiểu Hoàng Ái Linh, cô ấy có thể luỵ tình, có thể si mê, nhưng nhất định không giữ đàn ông mà khi trái tim anh ta thuộc về người khác. Nếu tôi là Lập, có lẽ tôi cũng làm vậy.

Chuyện cũng xảy ra lâu rồi, mà với tôi cứ như ngày hôm qua vậy. Như thường lệ, hôm nay là chủ nhật, tôi lái xe xuống viện thăm Lập. Đợt này còn thấy cậu ấy lò dò vịn cầu thang ra đón tôi, tự dưng trong lòng thấy chua xót khó tả.

-“Eddi, có tin mới phải không?”

Cảm giác sống mũi cay cay, tôi bảo cậu ấy vào trong rồi nói. Cũng chẳng biết mở lời từ đâu nữa?

Linh đã lấy chồng, cha cậu ta là đại gia sắt thép có tiếng trong nước. Hơn nữa, cô ấy cũng đang mang thai, sáu tháng.

Tôi truyền đạt gần đúng hết nội dung, chỉ có điều tôi sửa số sáu thành số hai. Thực lòng, tôi không hề muốn người em mình thương yêu phải ăn năn thêm nữa. Nếu biết bản thân sẽ được làm cha, chỉ sợ cậu ấy không thanh thản nổi.

Thái độ của Lập khá tích cực so với những gì tôi tưởng tượng. Cả đời này tôi chắc chẳng bao giờ quên cái dáng cậu ấy gầy gò đến thảm thương khẽ dựa vào cửa sổ nhìn xa xăm, miệng liên tục lẩm bẩm, tốt rồi, tốt rồi, Sa hạnh phúc là tốt rồi.

Tôi ngồi chơi nói một lúc thì bác sĩ vào khám tổng thể. Ông ấy gọi riêng tôi ra “hàn huyên”, nói rằng Lập đã yếu lắm rồi, chắc được đến tối thôi, bảo tôi có gì ở lại tiễn cậu ấy.

Tôi gạt nước mắt.

Bình thường tôi không phải là người dễ khóc đâu. Nhưng thực sự, tôi nhịn không nổi.

Nói tôi hèn nhát, tôi chịu.

Nói tôi vô tình bạc nghĩa, tôi nhận.

Tôi lắc đầu từ chối rồi dặn bác sĩ, mọi chuyện sáng mai tôi sẽ tới lo liệu rồi phóng xe về công ty. Một phần ba J.S là của Linh, mặc dù cô ấy đóng góp giấu mặt.

Một phần ba của Trương Quốc Lập.

Phần còn lại thuộc về tôi và mấy anh em nghệ sĩ.

Hôm đó, tôi thức thâu đêm làm nốt việc cuối cùng mà sếp lớn nhờ, là lên bản danh sách tổng hợp toàn bộ tài sản của cậu ấy, nhà cửa, xe cộ, đất đai, tất cả sang tên Hoàng Ái Linh.

Lúc hoàn thành thì bình minh cũng dần ló rạng. Nắng ấm nhẹ nhàng chiếu rọi, tiếng chuông báo thức vang lên da diết ngọt ngào.

Em như nắng mai rực rỡ chói chang

Trái tim tôi thổn thức, kể từ khi em bước tới

Thế gian đẹp đẽ, cớ sao ngắn ngủi

Cuộc đời hạnh phúc, cớ sao mong manh

….

Đó là sáng tác cuối cùng của Lập, tôi ngẫm thấy lòng nao nao. Kiếp người, đôi lúc thật ngắn ngủi. Ngày hôm nay hờn giận nhau, đâu có biết rằng sớm mai thức giấc, đã chẳng kịp nói lời xin lỗi?

Bởi vậy, những gì bỏ qua được thì bỏ qua, tha thứ được thì tha thứ, xin hãy trân trọng từng khoảnh khắc trong cuộc sống.

Thương nhau thật nhiều, siết tay nhau thật chặt, khi còn có thể bạn nhé.

Hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.