Tần Cảnh ăn xong liền dẫn Dư Thuần về, chẳng qua là họ có hẹn với gia đình, nếu không sẽ không đi dễ dàng như vậy.
Hứa Nam và Trịnh Nhu vẫn ở lại, còn muốn cùng cô chơi game tâm tình.
Phòng khách bây giờ không còn quá đông, họ ăn xong đều trở lại công ty tiếp tục công việc.
Hứa Nam tuỳ tiện chọn một game sau đó vứt điều khiển đến chỗ cô: “Nghe nói làm mưa làm gió bên đấy”
“Còn nghe đợt trước cậu bị treo bằng?”
Giọng điệu có chút châm chọc khiến cô muốn im lặng không thôi.
Nhưng rồi Trương Khê vẫn đáp: “Ừm”
“Toà soạn có tên đồng hương để ý tôi, bị tôi từ chối nên tức giận”
Hứa Nam chuyển điều khiển cho Trịnh Nhu: “Có tên khốn như vậy à?”
“…”
Trịnh Nhu lắc đầu: “Hồng nhan bạc phận”
“…”
“…”
Chắc là thế.
“Sau đó thì sao?” Trịnh Nhu chăm chú điều khiển nhưng miệng vẫn hỏi.
“Vẫn lấy lại bằng, sau đó thì chạy về đây”
Hứa Nam buồn cười sau đó lại chú ý đến game, thấy Trịnh Nhu hứng thú với đĩa game kia liền cất giọng: “Cái đó bốn người mới có thể chơi”
“Ừm nhỉ? Tiếc thật…”
Trịnh Nhu định bỏ đĩa game xuống nhưng ai kia lại nói: “Tôi cùng chơi với ba người”
“Có được không vậy cậu học bá?” Trịnh Nhu trêu chọc.
“Thử xem” Anh gật gù.
Đương nhiên hai vợ chồng họ một đội, còn lại một đội, Trương Khê còn không thèm nhìn đến mặt anh đừng nói đến cả hai hợp tác ăn ý.
Vòng một đội Hứa Nam thắng, sắc mặt cô có chút căng thẳng, cái bản tính hơn thua vẫn còn trong máu đấy chứ.
“Sát lại chút đi” Anh nheo mắt nhìn cô.
Trương Khê không nhìn mắt anh, anh đeo kính bị ánh sáng trước mắt phản chiếu nên không thể thấy được, nhưng vẫn làm theo lời anh, di chuyển đến một chút.
Hương thơm phả ra từ người của Trình Dịch cực kì cuốn hút, phải nói là làm cô mất tập trung, sau đó chưa đến ba giây liền trở lại như cũ nhưng vốn anh đã nhìn ra được.
“Đánh Hứa Nam trước”
“Trịnh Nhu đánh sau”
Cô làm theo lời anh, cả hai cùng tiến về phía Hứa Nam sau đó lại xử nốt Trịnh Nhu khiến ai đó tức giận.
“Hai người bọn cậu chơi xấu!!!”
Cô vui vẻ: “Ai da lão Hứa, cậu đâu có giao không được đánh hội đồng?”
“…”
“Được lắm” Hứa Nam tức tối.
Đến trận cuối, Hứa Nam liền muốn áp dụng chiến thuật của họ, Trình Dịch đương nhiên nhìn ra được liền nhỏ giọng: “Đi sau lưng tôi”
Cô hừ nhẹ: “Không muốn”
Anh liếc cô: “?”
“Cứng đầu”
Rốt cuộc Trình Dịch đi sau lưng Trương Khê, còn giúp cô đánh Hứa Nam đang tiến đến.
Trương Khê giúp anh sau đó còn mỗi Trịnh Nhu rất dễ xử lí.
Kết quả là đội Trương Khê thắng 2:1
Cô vui vẻ muốn đập tay với anh nhưng quay người sang lại ngại ngùng ngừng lại, không được, phải tránh xa anh một chút.
“Không chơi với hai người”
“Đúng là học bá thì cái gì cũng giỏi” Trịnh Nhu khen ngợi.
Trình Dịch ngả lưng vào sopha, nhìn cô cùng hai người kia nói chuyện, tâm trạng cô hình như rất tốt, cũng đúng, với sự kiêu ngạo như Trương Khê, cả đời điều cô ghét nhất chính là bị xem thường.
Mà cô bây giờ có chút thay đổi, giống như khi người ta trải qua nhiều thứ sẽ học được cách trở nên hoàn hảo hơn.
“Vậy cậu sẽ làm ở công ty bố cậu à?”
Cô bâng khuâng: “Còn phải xem đơn tôi nộp ở toà soạn có thông qua hay không”
Hứa Nam nhếch môi: “Xem chỗ bố cậu là dự phòng?”
“Nhỏ tiếng thôi, Trương đại nhân nghe được thì không hay đâu” Cô sợ hãi.
A không xong rồi!
Người của Trương đại nhân nãy giờ vẫn ở đây.
Cô cười khổ: “Hì hì Giám đốc Trình chắc là không nghe gì nhỉ?”
“Nghe rất rõ” Anh từ từ mở mắt nhìn cô.
Cô thích nhất chính là mắt kính của Trình Dịch, không phải đơn giản như vậy, chỉ là mắt kính ở trên mặt Trình Dịch liền biến thành cái kiểu tri thức quyến rũ, mỗi lần anh nâng kính cảm giác đẹp đẽ vô cùng, nhưng khi anh bỏ kính ra mắt đôi lúc mơ hồ, trong ngốc vô cùng.
“Hửm?” Anh kéo cô trở về hiện tại, khiến cô xấu hổ quay đi.
“Yên tâm, tôi không lẻo mép”
Cô ậm ừ: “Ai biết được chứ”
“Nhưng mà đổi lại…”
Đấy, đúng là dân làm ăn, nói ra liền có điều kiện.
“Một điều kiện”
Cô hỏi điều kiện gì anh lại không nói, còn bảo để sau hẳn bàn.
Vốn không muốn quan tâm đến bây giờ lại nói chuyện hơn một câu, có phải là thân thiết đâu chứ?
Tiễn vợ chồng Hứa Nam, cô bĩu môi tỏ vẻ buồn bã nhưng vừa hay bắt gặp anh đang ngồi ở vườn cùng với Trương Bình, dáng vẻ rất nghiêm túc nha, chắc là đang bàn công việc.
Nhưng tiến thêm vài bước thì mới biết không phải vậy.
“Dịch Dịch, cậu rõ là không biết hoa này là hoa gì mà”
“Chú à, đây là sơn trà, chắc chắn là sơn trà”
Trương Bình cũng không rành hoa, chỉ biết Thẩm Nguyệt đem về là bởi vì Trương Khê thích.
“Phải không?” Ông nhíu mày.
“Chắc chắn là sơn trà, trên người con cũng có mùi ấy”
Ông ngửi một chút, đúng là thoang thoảng, nhưng cái tên tiểu tử này làm sao giống con gái thế? Lại thích mùi sơn trà thoang thoảng trong gió này?
“Đúng đấy bố, hoa sơn trà”
“Nhưng loại này là loại rất ít thấy”
Cô xoa nhẹ cánh hoa tỏ vẻ rất thích.
Cô hiểu rồi.
Vì sao trên người Trình Dịch có cái mùi hương khiến cô mất tập trung.
Chính là cái mùi sơn trà mà cô ưa thích.
Cô từng nói với anh, cách đây tám năm.
Nhưng từ khi Trương Khê ra nước ngoài dường như cô không còn ngửi mùi sơn trà, chỉ ngắm hoa thông qua hình ảnh, công việc bận rộn khiến cô chẳng màng xung quanh nói chi đến sở thích.
“Giám đốc Trình không làm việc sao?”
“Cứ thấy anh tâm tình với bố tôi”
Trương Bình nhăn mặt: “Nha đầu này nói nhăn nói cuội gì thế”
Trình Dịch trầm mặc.
“Dịch Dịch, con cảm thấy con người Tô An thế nào?” Ông thuận miệng hỏi anh.
Tim Trình Dịch như có gì châm chích, nhưng anh biết, với thân phận của một người đàn ông, anh không cho phép mình nói những lời không tốt đẹp.
“Tốt ạ”
Trương Bình gật gật: “Vậy thì cũng yên tâm”
“Hửm? Bố nghĩ vớ vẩn, con không đồng ý!” Cô phát hiện gương mặt kia liền tức giận.
“Này…Con chưa có chồng, người ta cũng chưa vợ”
“Chi bằng cùng nhau…”
Bất giác Trình Dịch lạnh lẽo: “Khụ…”.