Em Nói Anh Nghe Chuyện Yêu Đương

Chương 4: 4: Không Thích




Buổi tối sinh hoạt xong, bọn họ được vui chơi thoải mái.

Trương Khê cứ hí hửng xuống nơi khối dưới tập hợp, cô cảm thấy chỉ có Trình Dịch mới khiến cô hết buồn chán.
Mỗi khối đều phải xem xét kĩ lưỡng, không cho sử dụng bia rượu nên Trình Dịch phải chạy lòng vòng kiểm soát, anh vừa đi về lều cất đồ thì có một nữ sinh, dáng vẻ ấm úng đưa hộp gì đó cho anh.

Điều đáng nói chính là anh rất nhanh sẽ nhận lấy, còn nở với người ta một nụ cười.
!!!
Trương Khê xấu hổ, đôi mắt tức đến đỏ hoe.

Có biết cô tốn công với anh thế nào không chứ, một nụ cười cũng không cho cô, thức ăn cô mang đến đều không thèm để ý, nếu có cũng chỉ là trao đổi, cái gì cũng không để mắc nợ ân tình của cô.

Trương Khê đương nhiên tức giận, chính là tức giận với một người ham sắc!!!
Xem như cô hơn anh một tuổi, xem như anh thích mấy cô gái e thẹn ngại ngùng, dáng dấp xinh đẹp kia đi.
“Đồ đáng ghét!”
“Cún con đáng ghét!”
Cô lẩm bẩm trở về.
Thấy mấy bạn học ngồi tụ lại, bọn họ thì lạ gì, toàn bia với rượu, còn có trò chơi nữa.


Hứa Nam kéo cô cùng với Trịnh Nhu ngồi vào tròn, bọn họ lập tức vui vẻ tiếp tục xoay chai, tất cả câu hỏi thật đều bị từ chối trả lời, thay vào đó là ba ly rượu.
Đến lượt Trương Khê bị quay trúng, mấy người bọn họ đều nháo cả lên.
“Không cho tiên nữ chọn thật!!!”
“Đúng thế, mấy người đều lừa đảo”
Trương Khê cười: “Gì chứ, tớ không thật lòng thế à?”
“Không phải, nhưng nói thật nhiều quá rồi”
“Mau chọn mạo hiểm đi tiên nữ”
“Đúng vậy đúng vậy”
Trương Khê bị đám đông ép buộc, không muốn mất vui liền gật đầu đồng ý, mạo hiểm thì mạo hiểm cô sợ gì chứ.
Trưởng nhóm liền nhanh đưa ra lời thách: “Cậu mau ôm bạn học nam hay là phạt bốn ly?”
“…”
“Quá đáng quá đáng! Ai dô sao lại quá đáng thế nhỉ?”
Cô cười khổ.
Nhưng trái ngược lại, lời này rất hay!
Cô bĩu môi định cầm rượu lên, say đấy.
Trình Dịch từ đâu xuất hiện phía sau liền khiến ai nấy đều im lặng.
“Đàn anh, đàn chị, không thể uống rượu.”
Trưởng nhóm phì cười: “Không uống rượu, không uống rượu, thế nên Khê Khê nể mặc học bá chúng ta đi”
Trương Khê lập tức hiểu: “Được, ôm thì ôm”
Cô đứng dậy nhìn xung quanh, sau đó dang tay với Hứa Nam giọng điệu làm nũng: “Nam Nam~Mau ôm ôm”
Hứa Nam buồn cười không tả được, đứng dậy đón cái ôm trong sự ồn ào náo nhiệt của mọi người, thật cẩu huyết mà!
“Thế đã được chưa học bá nhỏ?” Trưởng nhóm nhìn anh.
“…” Trình Dịch đứng yên không động đậy.
Chắc cái lúc mọi người ồn ào chỉ có mình anh là yên tĩnh cuối đầu, cảm giác…cảm giác mất mát buồn thăm thẳm não nề vô cùng.
“Đẹp đôi thật đấy!!”
“Giải tán đi” Trưởng nhóm nhỏ giọng.
“Hứa Nam đẹp thật, Khê Khê cũng thế”
“Nghe nói Khê Khê thích cậu đàn em kia, sao bây giờ lại ôm Hứa Nam”
“…”
Trương Khê muốn tìm Dư Thuần nhưng người không tìm thấy, kết quả lại chui vào lều Trịnh Nhu lăn lộn quậy quá.


Trịnh Nhu đi dạo không có ở trong lều, cô buồn bực muốn ngủ thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Phía sau lều của Trịnh Nhu là hàng cây có chút tối, Trần Ninh cùng với Trình Dịch đang ngồi luyên thuyên.

Bỗng nhiên Trần Ninh nét mặt gian xảo.
“Cậu lúc nãy…tức giận đúng không?”
“…”
“Cậu thích chị tôi”
Trình Dịch trầm mặc: “Chị ấy rất lắm lời, rất bám người”
“Không thích, có chết cũng không”
“…”
Trần Ninh xuỳ một tiếng: “Có mắt như mù”
“Chị tôi vừa đẹp vừa tốt lại còn yêu thương cậu”
“Cậu thích Hà Uyên cùng lớp à?”
Trình Dịch không đáp.
Tiếng thở của anh rất mạnh, so với lúc đầu chính là kích động.
“Dù gì cũng không thích chị ấy”
Anh nhấn mạnh thêm một lần, muốn khẳng định với Trần Ninh.
Bọn họ sức lực cạn kiệt thì cũng đã gần một giờ sáng, ngủ một giấc đến độ bảy giờ cô đã rời lều.

Trương Khê có lẽ là một trong vài người dậy sớm nhất, cô không có thói quen dậy sớm, chắc là lạ chỗ không ngủ được.
Phong cảnh ở đây rất đẹp nhưng vì vào đông nên sức sống ít hơn nhiều, cô hôm trước mặc quần áo thoải mái, hôm nay lại mặc áo len kín người, sức khỏe cô không quá tốt, nếu không giữ ấm Trần Ninh sẽ cằn nhằn không thôi.
“Dậy sớm thế à?” Hứa Nam vỗ vai cô.

Khê Khê gật đầu.
“Hôm qua phiền cậu rồi”
Cậu ta ho nhẹ: “Phiền gì, chẳng qua là giúp đỡ bạn học nhỏ”
“Đợi đến khi Tần Cảnh về, chúng ta ăn bữa cơm”
Hứa Nam ậm ừ: “Cơm thì thôi đi, tôi với cậu ta trước giờ còn chưa hết khắc khẩu”
“…”
Bọn họ thức dậy đã đến giữa trưa, đơn giản ăn uống sau đấy ghé tham quan ghi chép vài thứ có ích cho học tập.

Chỉ có hai ngày một đêm nên rất ngắn ngủi, trường cũng có kế hoạch cho buổi dã ngoại dài hơn vào cuối năm nên ngoại khoá lần này đơn giản là học tập không hơn không kém.
Trương Khê về đến nhà mệt mỏi buông bỏ, ngủ một ngày mới hồi phục được trạng thái ban đầu, cô lướt điện thoại thì Tần Cảnh nhắn tin.
‘Khê Khê, cậu có chuẩn bị quà cho tôi không?”
Trương Khê: ‘…’
‘Đồ đáng ghét, cậu thật sự không chuẩn bị gì?’
Trương Khê: ‘Không rảnh’
‘Anh đây không nói với cậu nữa, tức chết’
Trương Khê cười: ‘Thế đừng về nữa’
‘…Còn lâu’.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.