Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Chương 56: Chương 56




Sân bay quốc tế Đông Phụ, cổng T2.

Ngày cuối cùng của năm, sảnh làm thủ tục ở tầng hai đông nghịt, trước cổng kiểm tra an ninh xếp một hàng dài không thấy điểm cuối.

Trong trung tâm giám sát sân bay, Cố Kỳ Châu mặc thường phục đứng thẳng trước màn hình, vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào hình ảnh thời gian thực trước mắt, không để bất kỳ một kẻ tình nghi nào rời khỏi tầm mắt.

Anh là tổng phụ trách của hành động truy bắt lần này, để tránh việc kẻ tình nghi nhận ra rồi đánh rắn động cỏ nên anh không thể đích thân bắt người, chỉ có thể ở phía sau chỉ huy.

Màn hình trong trung tâm giám sát là màn hình ghép, có thể đồng thời hiển thị chín hình ảnh giám sát, màn hình ở giữa là hình ảnh giám sát thời gian thực trong một phòng chờ đó, tám màn hình xung quanh là hình ảnh giám sát các vị trí xung quanh phòng chờ máy bay.

Hơn ba giờ sáng hôm nay họ đã bắt Trần Hải Đông – phó tổng giám đốc của tập đoàn Diệu Huy.

Tuy nhiên trong lúc truy bắt Mạnh Tranh đã có chút chuyện bất ngờ ngoài dự kiến —
Mạnh Tranh đã nhận ra hành động của cơ quan cảnh sát,thậm chí ông ta đã đặt chuyến bay sớm nhất đến Mỹ của hôm nay, định đưa cả gia đình trốn ra nước ngoài tránh để bị bắt.

Ông ta quả thực là một người rất xảo quyệt, không đặt vé khoang thương gia vì phòng chờ máy bay cho khách VIP ít người lại còn trống trải, cảnh sát đến thì không tiện trốn thoát cũng không tiện che giấu hành tung, thế nên ông ta cố ý đặt vé hạng phổ thông.

Mới hơn bảy giờ sáng mà trong sảnh chờ máy bay toàn người là người, mấy hàng ghế trước cổng làm thủ tục số 23 chật kín khách, Mạnh Tranh và người nhà ông ta bị kẹp ở giữa, bên cạnh có vài gia đình có trẻ em.

Xung quanh có rất nhiều cảnh sát đặc nhiệm mặc thường phục đi lại, vì có quá nhiều người dân vô tội nên phía cảnh sát không dám manh động để tránh làm người dân bị thương.

Qua camera giám sát, Cố Kỳ Châu có thể quan sát được Mạnh Tranh và Mạnh Chiêu Viễn rất cảnh giác, hệt như hai con chim ưng cảm nhận được nguy hiểm.

Mặt khác, vẻ mặt Mạnh Mục Thừa và mẹ anh ta là Tuân Lệ Vân ngồi đối diện hai người họ rất thoải mái, một người cúi đầu chơi điện thoại, một người ôm cháu gái, không nhận ra có gì khác thường.

Vợ của Mạnh Chiêu Viễn trông rất lo lắng, luôn cúi đầu ngồi bên cạnh mẹ chồng, hai tay cô ta không ngừng xoắn vào nhau.

Ngồi phía sau Mạnh Chiêu Viễn là một người mẹ bế con.

Đứa bé đang ngậm núm vu cao su, bất cẩn phun núm vu ra phía sau Mạnh Chiêu Viễn, mẹ đứa bé quay đầu chào Mạnh Chiêu Viễn một tiếng nên Mạnh Chiêu Viễn không thể không đứng dậy, nhặt núm vu trên ghế lên đưa cho mẹ đứa bé.

Khoảnh khắc anh ta đứng lên, Cố Kỳ Châu để ý thấy dưới áo khoác màu đen anh ta đang mặc có chỗ phồng lên, anh lập tức cầm bộ đàm lên: “Các tổ chú ý, trên người nghi phạm có thể có súng.”
Cảnh sát mặc thường phục chia thành hai tổ, đội viên nữ chung tổ với Ngô Thương tên Nghê Nhất Mộng, hai người diễn thành một cặp đứng trước máy nước nóng lạnh cách đó không xa, vừa giả vờ nói chuyện vừa theo dõi.

Mạnh Mục Thừa chơi điện thoại chán rồi thở dài một hơi, ngẩng đầu, vặn cổ, sau đó đưa mắt nhìn về phía máy nước nóng lạnh, rồi lại nhìn về phía mấy người họ, sau đó lại thở dài, đứng dậy khỏi ghế, sải bước đi tới máy nước nóng lạnh.

Trong màn hình giám sát, Cố Kỳ Châu nhìn thấy Mạnh Mục Thừa đi đến bên cạnh Ngô Thương, vừa rót nước vừa cười ha ha nói gì đó với Ngô Thương, sau đó anh ta quay về khu chờ máy bay.

Anh ta bế cháu gái trong lòng mẹ lên, trông có vẻ là bế lên chơi với cô bé, cuối cùng cô bé bỗng bật khóc, dỗ thế nào cũng không được.

Mẹ cô bé bế lại con gái, sau đó cùng mẹ chồng đi vào phòng trẻ sơ sinh.

Mạnh Mục Thừa ngồi lại xuống ghế, Ngô Thương và Nghê Nhất Mộng đưa mắt nhìn nhau, hai người cùng đi xa.

Mạnh Chiêu Viễn khẽ cau mày, nhìn chằm chằm bóng lưng vợ và con mình một lúc rồi đứng dậy khỏi ghế, đi theo đứng canh ở cửa phòng trẻ sơ sinh.


Mấy cảnh sát mặc thường phục lập tức bao vây phòng sơ sinh mà không lộ chút dấu vết.

Cố Kỳ Châu vừa hỏi Ngô Thương là chuyện gì, trong tai nghe đột ngột truyền đến tiếng báo cáo của Ngô Thương: “Đội trưởng Cố, Mạnh Mục Thừa đưa cho tôi một cái USB nói đó là chứng cứ, bảo chúng tôi lúc bắt người thì tránh mẹ và chị dâu anh ta ra.”.

truyen bac chien
Cố Kỳ Châu nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Mạnh Mục Thừa trên màn hình giám sát, anh hơi có cảm giác thất bại, nhưng cũng có chút mừng…
Anh biết Mạnh Mục Thừa là người thông minh, nhưng không ngờ năng lực quan sát của anh ta lại nhạy bén đến thế, ngay cả cảnh sát mặc thường phục mà cũng nhận ra được, thế nên anh cảm thấy thất bại: Lính mình tự tay huấn luyện lại không thắng được Mạnh Mục Thừa.

Mừng là vì, may mà Mạnh Mục Thừa là người tuân thủ pháp luật, nếu không thật sự rất khó bắt giữ anh ta.

Trên màn hình giám sát, Mạnh Mục Thừa hệt như một người chẳng biết chuyện gì, tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại, biếng nhác dựa vào ghế, bắt chéo hai chân đong đưa, không hề có cảm giác lo lắng và sợ hãi khi sắp bị bắt mà lại vô cùng thoải mái.

Mạnh Tranh khoanh tay ngồi đối diện anh ta, sau khi Mạnh Chiêu Viễn đi thì ghế bên cạnh ông ta để trống, không lâu sau có một du khách nam trẻ tuổi mặc đồ đen khiêm tốn ngồi xuống chỗ trống.

Tất cả cảnh sát đặc nhiệm mặc thường phục phân bố xung quanh Mạnh Chiêu Viễn cũng vào vị trí.

Cố Kỳ Châu chăm chú nhìn vào màn hình, ra lệnh: “Hành động!”
Hai người ngồi bên cạnh Mạnh Tranh lập tức ra tay, dứt khoát giữ hai tay Mạnh Tranh, đồng thời vặn hai tay ông ta ra sau ép ông ta quỳ xuống đất rồi nhanh chóng còng tay ông ta lại.

Cùng lúc đó, mấy cảnh sát đặc nhiệm ở cửa phòng sơ sinh cũng nhanh chóng tấn công ấn Mạnh Chiêu Viễn xuống đất, lấy còng số tám ra.

Chuyện xảy ra đột ngột, người dân xung quanh đều ngạc nhiên, vài người phản ứng nhanh đã lấy điện thoại ra chuẩn bị quay phim thì phía cảnh sát nhanh chóng dùng áo che mặt Mạnh Tranh và Mạnh Chiêu Viễn lại.

Hai cảnh sát mặc thường phục đi tới trước Mạnh Mục Thừa, Mạnh Mục Thừa thở phào, dáng vẻ tao nhã đặt điện thoại xuống, ung dung đưa hai tay ra, người duy nhất anh ta áy náy là cháu gái, có lẽ mông cô bé đã bị anh ta véo bầm tím rồi.

Trong phòng sơ sinh, Tuân Lệ Vân không hiểu tại sao cháu ngoại cứ khóc mãi, tã không ướt, mẹ cô bé cho bú cô bé cũng không bú, chẳng hiểu sao lại khóc.

Dỗ một lúc lâu thì cô bé cũng ngừng khóc, hai mẹ con đang chuẩn bị rời khỏi phòng sơ sinh thì hai nữ cảnh sát mặc thường phục chặn trước hai người họ, đưa hai tờ chứng minh.

Mười một rưỡi tối, đêm ba mươi tết.

Còn nửa tiếng nữa là đến tết nguyên đán nhưng bầu không khí trong cục công an thành phố vẫn đầy căng thẳng và nghiêm túc, không hề có chút thoải mái vui vẻ gì của đêm giao thừa, thậm chí có người quên mất hôm nay có Xuân Vãn, là ngày cả nhà quây quần vui vẻ.

Sau khi người phụ trách của các bộ phận báo cáo xong tiến triển vụ án, cục trưởng Châu Thành đứng lên tổng kết vụ án, sắp xếp kế hoạch hành động tiếp theo: “Hành động vây bắt hôm nay rất thành công, vụ án tiến triển rất thuận lợi, mọi người vất vả rồi.

Thế nhưng chúng ta tuyệt đối không được lơi lỏng cảnh giác, Mạnh Tranh và Mạnh Chiêu Viễn chỉ là hai con cá, trước khi cá lớn hơn cắn câu thì không ai được phép lơ là!”
‘Cá’ ở đây chính Là Lang Cửu Mệnh, kẻ thù cũ của cục cảnh sát thành phố Đông Phụ.

Cho dù là Châu Thành, Hứa Kiến Thanh hay Cố Kỳ Châu thì mục tiêu cuối cùng của họ đều không phải cha con nhà họ Mạnh, mà là diệt tận gốc khối u ác tính Lang Cửu Mệnh.

Vẻ mặt Châu Thành vô cùng nghiêm túc: “Theo báo cáo của nằm vùng chúng ta gài vào Miến Điện, gần đây tập đoàn buôn ma túy ‘Quốc Vương’ đã phát triển thành công một loại ma túy mới.

Để mở rộng thị trường, ba tháng sau, bọn buôn ma túy này sẽ tổ chức họp mặt một lần.

Đến lúc đó, rất có thể ‘Quốc Vương’ và Lang Cửu Mệnh sẽ đến biên giới hoặc nhập cảnh, đây sẽ là thời cơ tốt nhất để chúng ta tóm gọn một mẻ.”

Không có gì phải nghi ngờ, đây là hành động bí mật không thể tiết lộ, thế nên số người đến tham gia buổi họp hôm nay có thể đếm trên đầu ngón tay.

Ngoài Châu Thành và Hứa Kiến Thành ra thì chỉ còn ba người có mặt trong cuộc họp lần này: Đội trưởng đội cảnh sát hình sự – Trịnh Thường, đội trưởng đội cảnh sát chống tội phạm kinh tế – Lưu Viễn và đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm – Cố Kỳ Châu.

Châu Thành tiếp tục sắp xếp công việc: “Chúng ta cần dùng cá để dụ cá ra, vì vậy hành động điều tra nhằm vào cha con nhà họ Mạnh chắc chắn phải bảo mật, tuyệt đối không thể tiết lộ một chút tin tức nào với bên ngoài.

Không được làm loạn nội bộ tập toàn Diệu Huy, phải tìm một nằm vùng nhanh chóng tiếp tay, phải đảm bảo mọi phía đều hoạt động bình thường, nếu không chắc chắn Lang Cửu Mệnh sẽ nhận ra.”
Trịnh Thường thở dài một hơi, nói: “Hai cha con Mạnh Tranh và Mạnh Chiêu Viễn rất cứng miệng, thẩm vấn một ngày cũng không nhận tội, kéo luật sư ra làm lá chắn.”
Cố Kỳ Châu hỏi: “Chẳng phải Mạnh Mục Thừa đưa một cái USB sao? Có chứng cứ thì không sợ bọn họ chối cãi.”
Trịnh Thường giải thích: “Phần bộ nhớ của USB lưu trữ khá đặc biệt, phía kỹ thuật nói bên trong lưu video chứng cứ gần mười năm, xử lý từng cái một cần ít nhất hai ngày.” Anh ta lại thở dài tiếc nuối: “Theo lời khai của Mạnh Mục Thừa, đây chỉ là chứng cứ trước khi bọn họ chuyển nhà, sau khi chuyển nhà anh ta không quay lại nữa nên sẽ thiếu chứng cứ phạm tội trong hơn hai năm qua.”
Trịnh Thường nói tiếp: “Hai cha con nhà họ Mạnh già mồm như vậy, rõ ràng là kiểu người không muốn hợp tác với cảnh sát, lại liên tục phạm tội nhiều năm.

Cho dù chúng ta có bằng chứng thép cũng rất khó bảo đảm được họ sẽ lựa chọn hợp tác với chúng ta, cho dù hợp tác cũng không dám đảm bảo hai bọn họ liệu có trung thực hay không.

Nói toạc ra thì tôi không dám dùng cần câu là hai bọn họ, tôi sợ bọn họ trong ngoài phối hợp với Lang Gia.”
Cố Kỳ Châu hiểu nỗi lo lắng của anh ta, nhưng anh có cách của mình: “Không dùng đến hai bọn họ thì sao?”
Trịnh Thường: “Vậy dùng ai?”
Cố Kỳ Châu: “Mạnh Mục Thừa.”
“Cái cậu ấm ăn chơi nổi tiếng đó?” Trịnh Thường hơi bất lực: “Trước đó tôi đã điều tra tận gốc anh ta rồi, đúng là anh ta chưa từng phạm tội gì cả, anh ta cũng không tham gia gì vào chuyện nhà họ, cùng lắm là biết nhưng không báo thôi.

Nhưng chủ động giao chứng cứ, tích cực giúp đỡ cảnh sát vây bắt cũng đủ để không phạm tội bao che rồi, nhiều nhất thì bị nhốt hai ngày là có thể thả ra ngoài, con người anh ta thật sự không đáng tin.”
“Diễn đấy.” Cố Kỳ Châu nói như đinh đóng cột: “Sở trường của anh ta là giả vờ làm một kẻ mù mờ.”
Mạnh Mục Thừa là loại người luôn ra vẻ quần áo là lượt không tiếc gì, nhưng thực ra anh ta thông minh hơn ai hết.

Cố Kỳ Châu nói tiếp: “Có thể cân nhắc để anh ta hợp tác với chúng ta.”
Trịnh Thường hơi khó tin: “Bảo anh ta làm nội gián, điều hành một tập đoàn như vậy, liên hệ với Lang Gia giúp bố và anh trai anh ta?”
Cố Kỳ Châu: “Ừm, anh ta có khả năng này, nếu không sẽ không thể nào nhận ra cảnh sát mặc thường phục ở sân bay.”
Trong công tác chống buôn bán ma túy, việc dùng nhân chứng và nội gián có vết nhơ là việc rất thường thấy, Trịnh Thường không yên tâm: “Anh có thể đảm bảo anh ta sẽ không phản bội không?”
“Có thể.” Cố Kỳ Châu nói: “Anh ta có lương tâm, nếu không thì anh ta không thể nào giao bố anh ta ra để bảo vệ mẹ và chị dâu anh ta.” Anh lại nhớ ra gì đó: “Cũng có thể dùng bài tình thân để đối phó với Mạnh Chiêu Viễn, trước khi bị bắt Mạnh Chiêu Viễn đã rời khỏi chỗ ngồi vì vợ con anh ta đến phòng sơ sinh, anh ta không yên tâm nên đi theo.”
Trịnh Thường không tỏ ý kiến nữa mà im lặng.

Mấy người khác do Châu Thành dẫn dắt cũng nghiêm túc lắng nghe cuộc đối thoại của hai người họ.

Sau khi thảo luận xong, Châu Thành nhìn Cố Kỳ Châu, nghiêm túc hỏi: “Cậu muốn dùng Mạnh Mục Thừa, cậu có thể chịu trách nhiệm cho mọi hậu quả không?”
“Có thể, tôi tin rằng anh ta có thể.” Cố Kỳ Châu chắc chắn không chỉ dựa vào trực giác của mình để đảm bảo, anh đã nghiêm túc phân tích phán đoán rồi mới đưa ra quyết định: “Tôi đã xem đi xem lại rất nhiều lần video giám sát ở sân bay, xác nhận biểu hiện của anh ta vào lúc bị bắt là thở phào nhẹ nhõm, anh ta cảm thấy bản thân có tội, thế nên đã chủ động giơ tay đầu hàng, để cảnh sát còng tay anh ta lại.

Lúc cảnh sát hình sự thẩm vấn, anh ta cũng cực kỳ phối hợp, nói hết những gì anh ta biết, trong lúc này anh ta liên tục khẳng định mẹ và chị dâu anh ta vô tội, không ngừng xin cảnh sát suy xét cho cháu gái của anh ta.

Anh ta có lương tri, anh ta đang áy náy, để anh ta hợp tác với cảnh sát sẽ khiến anh ta cảm thấy bản thân đang chuộc tội.”
Anh biết Mạnh Mục Thừa là một người thông minh, thậm chí có thể nói là cực kỳ thông minh, nhưng anh ta không phải một người thông minh hoàn hảo.

Anh ta có bộ não siêu việt nhưng không có sự quyết đoán, anh ta sống hạnh phúc hơn anh trai là Mạnh Chiêu Viễn, bố anh ta không để anh ta dính vào những việc không hay của gia đình, thế nên anh ta hơi ngây thơ lãng mạn, giống như một nhà thơ du hành.

Trần Hoàng của anh từng tả Mạnh Mục Thừa thế này: “Mạch não của anh chàng này có vấn đề.”

Đó là lúc học cấp ba, anh thích nghe cô mắng Mạnh Mục Thừa, vì anh cảm thấy tên này có ý với Trần Hoàng của anh, thế nên anh đầy hào hứng hỏi một câu: “Sao vậy?”
Trần Nhiễm Âm: “Không hiểu sao anh ta chạy đến tìm em bàn luận chuyện nhân tính, hỏi em tại sao trên đời này không phải kiểu ‘không trắng thì đen’? Tại sao có người xấu và vùng xám? Chết tiệt, ngày nào anh ta cũng quần áo là lượt ngồi trên con Rolls – Royce ngẫm về nhân tính? Chỉ đơn giản là rảnh rỗi quá thôi, nghèo hai ngày là anh ta biết ngay thế nào là nhân tính!”
Lúc đó anh bị Trần Hoàng chọc cười, đồng thời cảm thấy người như Mạnh Mục Thừa sống rất đơn giản, không ngờ lại khao khát thế giới này không trắng thì đen.

Mãi cho đến bây giờ anh hoàn toàn có thể xác định Mạnh Mục Thừa là một người thông minh, nội tâm rất đơn giản.

Thế nhưng anh ta cũng lại là một người vô cùng bình thường, biết phân biệt rõ thị phi thiện ác, hướng thiện nhưng lại không dám chống lại cái ác.

Có thể nói con người anh ta đầy lòng thánh thiện nhưng lại không dám bước về phía thiện, phải có người ở sau đẩy anh ta mới được.

Cuối cùng, Cố Kỳ Châu nói tiếp: “Bố và anh trai anh ta chắc chắn ngồi tù, anh ta thật sự chỉ quan tâm đến mẹ và cháu gái mình, thế nên chắc chắn sẽ dốc hết sức để phối hợp với cảnh sát.”
Phòng họp rơi vào im lặng, mọi người đều đang nghiêm túc cân nhắc lời Cố Kỳ Châu nói.

Một lúc sau, Hứa Kiến Thành hỏi Cố Kỳ Châu: “Cậu có từng nghĩ Lang Cửu Mệnh là một ông trùm ma túy rất thận trọng, người thường qua lại với ông ta là Mạnh Tranh và Mạnh Chiêu Viễn, đột nhiên đổi thành Mạnh Mục Thừa, ông ta sẽ không nghi ngờ sao?”
“Ông ta sẽ nghi ngờ.” Cố Kỳ Châu nói chắc nịch: “Ông ta chắc chắn sẽ nghi ngờ.”
Hứa Kiến Thành: “Vậy sao cậu dám dùng cậu ta?”
“Vì Lang Cửu Mệnh xem trọng lợi ích.” Cố Kỳ Châu bình tĩnh phân tích: “Theo tin nội gián truyền về, bọn họ đã đầu tư rất nhiều vốn cho việc phát triển thuốc mới lần này, tham vọng cũng khá cao xa, không chỉ nhắm mục tiêu vào thị trường châu Âu mà còn bao phủ toàn bộ thị trường châu Á.

Tập đoàn Diệu Huy là đường dây ẩn náu kín đáo nhất trong nước của ông ta, chắc chắn ông ta sẽ không dễ dàng từ bỏ, huống hồ…” Anh bỗng ngừng lại, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Với ông ta mà nói, Đông Phụ là một nơi đặc biệt, chính ở nơi đây, ông ta đã đánh bại đối thủ của mình là Lâm Hằng.

Chỉ cần cho ông ta một chút cám dỗ, chắc chắn ông ta sẽ đến.”
Khối lớp chín của trường trung học số Hai Đông Phụ sẽ khai giảng vào ngày thứ năm của năm mới, học sáu ngày nghỉ một ngày, tết Nguyên Tiêu cũng không nghỉ.

Chín giờ tan học tiết tự học buổi tối, để tránh đám nhóc này rảnh rõi sinh nông nổi, Trần Nhiễm Âm luôn ngồi sau bàn quan sát buổi tự học, có vấn đề sẽ lập tức giết gà dọa khỉ.

Đúng chính xác, đối tượng tấn công chính là cháu tương lai của cô – Cố Biệt Đông.

Năm phút trước khi kết thúc tiết thứ hai của buổi tự học tối, Cố Biệt Đông làm xong hết bài tập thì không có gì để làm nên truyền giấy cho Hứa Từ Thoại, nửa đường bị Trần Nhiễm Âm lấy mất.

Mở tờ giấy ra, cô Trần suýt tức chết: “Đại diện môn Lý, cậu có thể cho tớ mượn một cây ruột bút chì 05 không?”
Cách năm sáu hàng mà truyền giấy chỉ để mượn ruột bút chì? Sao? Người ngồi xung quanh em không muốn cho em mượn đúng không? Người ngồi bên cạnh em không dùng bút chì à? Cứ phải tìm đại diện môn Vật Lý để mượn? Em không sợ ruột bút bị gãy à?
Lòng dạ Tư Mã Chiêu điển hình!
Trần Nhiễm Âm vừa bực vừa cảm thấy EQ của thằng nhóc này không ổn lắm: Làm gì có ai theo đuổi kiểu này? Chẳng có chút thủ đoạn nào cả.

Năm đó cô đi học đã ngấm ngầm lén lút nhét đồ của mình vào ngăn bàn Lâm Vũ Đường nhân lúc anh không có ở đó, sau khi anh quay lại thì cố ý đi tìm anh, còn có thể tiện thể tấn công, chất vấn anh tại sao lấy đồ của cô, có phải để thu hút sự chú ý của cô nên cố ý lấy đi hay không? Lâm Vũ Đường thường bị cô chọc giận, nhưng dù trăm cái miệng cũng khó mà chối được mấy việc có tang chứng vật chứng rõ ràng như này.

Còn thủ đoạn của thằng nhóc Cố Biệt Đông này… Haiz, người trẻ thời nay chẳng cơ trí chút nào.

Chuông hết tiết vừa vang lên thì Trần Nhiễm Âm đã gọi Cố Biệt Đông ra khỏi lớp, đứng trên hành lang dạy dỗ cậu một trận, nói đến khi vào tiết mới tha cho cậu.

Mười lăm phút cuối cùng, cô tiếp tục coi tiết tự học.

Bây giờ trường học quản lý rất nghiêm, lúc giáo viên coi lớp tự học buổi tối cũng không được xem điện thoại, thế nên mãi cho đến khi hết tiết cuối của giờ tự học, Trần Nhiễm Âm mới đọc được tin nhắn do ái phi của cô gửi đến: “Đợi em ngoài cổng trường.”
Đã hơn hai tháng không gặp rồi, ngay lúc này Trần Nhiễm Âm suýt thì kích động đến bật khóc!
Cô chỉ mong có thể lập tức lao ra cổng trường rồi nhào vào lòng Cố Kỳ Châu, nhưng không được, cô còn phải đi kiểm tra phòng.

Mãi đến chín giờ mười mới kiểm tra xong hết các phòng ký túc của nam và nữ, cô vội vàng thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời khỏi trường.

Vừa ra đến cổng trường cô đã thấy Cố Kỳ Châu.

Cố Kỳ Châu mặc áo phao màu đen, quần jean, khoanh tay đứng dựa lưng lên cửa xe.

Thời gian anh đợi không hề ngắn, vừa thấy Trần Nhiễm Âm, anh đã đứng thẳng người rồi nhanh chóng đi về phía cô.


Trần Nhiễm Âm chạy thẳng về phía anh, anh cười, đứng im tại chỗ dang hai tay ra.

Trần Nhiễm Âm kích động bổ nhào lên người anh, ôm chặt cổ anh, mắt đỏ hoe: “Em nhớ anh lắm đấy.”
Trái tim Cố Kỳ Châu bỗng chốc mềm nhũn, anh vững vàng kéo hai chân cô, hôn lên giữa đôi mày cô: “Anh cũng nhớ em.”
Lúc này đêm đã về khuya, cổng trường đã không còn ai, Trần Nhiễm Âm chẳng có gì phải kiêng dè, cô cọ lên mặt anh hệt như một chú mèo dính người.

Cố Kỳ Châu bị cô cọ đến ngứa ngáy nhưng cũng không tránh đi, để mặc cô làm càn.

Cọ xong Trần Nhiễm Âm nghiêng đầu tựa lên vai anh, hơi áy náy: “Hai chúng ta ở đây tỉ tê tâm sự còn Đông Tử ở trong trường đang nước sôi lửa bỏng, không được, đón em ấy ra ngoài nhé?”
“Để thằng bé ngoan ngoãn ở trường đi.” Cố Kỳ Châu phũ phàng: “Ngày mai nó còn phải lên lớp nữa.”
Trần Nhiễm Âm lên án: “Cũng lâu rồi em ấy không gặp anh.”
Cố Kỳ Châu: “Trưa mai anh đến đưa cơm cho thằng bé.”
Mắt Trần Nhiễm Âm sáng lên: “Lần này anh nghỉ mấy ngày?”
Cố Kỳ Châu: “Hai ngày.” Vụ án của nhà họ Mạnh tạm thời ngừng điều tra sâu, bây giờ chỉ đợi cá cắn câu.

Mặc dù hai ngày không dài nhưng cũng đủ để Trần Nhiễm Âm vui vẻ và có chút háo hức.

“Sáng mai đưa em đi làm đi.” Cô ám chỉ khá rõ ràng: “Ngày mốt cũng thế.”
Cố Kỳ Châu nhướng mày: “Không sợ dậy không nổi à?”
Trần Nhiễm Âm hừ một tiếng: “Trẫm là người phụ nữ mạnh nhất Đông Phụ!”
Cố Kỳ Châu nhịn cười: “Ừm, Trần Hoàng ngầu nhất.”
Trần Nhiễm Âm cười kiêu ngạo, nhảy xuống khỏi người anh.

Sau khi lên xe, Cố Kỳ Châu đưa cô về nhà.

Khu chung cư về đêm vắng vẻ, ánh đèn trong hành lang chật hẹp mờ ảo, không không khí yên tĩnh.

Trần Nhiễm Âm theo sát phía sau Cố Kỳ Châu, nắm chặt tay anh, hai người một trước một sau đi lên tầng.

Cố Kỳ Châu mở cửa, kéo Trần Nhiễm Âm vào.

Khoảnh khắc cửa đóng lại, hai người hôn nhau.

Bóng tối tiếp thêm lửa.

Anh đè cô lên tường.

Hai tay Trần Nhiễm Âm ôm cổ anh, hai chân quấn quanh eo anh, móc vào với nhau.

Kết thúc nụ hôn, Trần Nhiễm Âm thở hổn hển nhưng lại không ngừng khám phá anh, chóp mũi sáp đến cổ anh, rồi đến xương quai xanh, sau tai, yết hầu, tham lam mà say sưa ngửi lấy.

“Không có mùi của người khác.” Giọng cô khàn đặc, hài lòng nói.

Cố Kỳ Châu cũng ngửi được mùi hương của cô, từng chút từng chút đều đầy cám dỗ.

Anh kéo hai chân cô, ôm cô đi về phòng ngủ: “’Em gái’ anh sao rồi?”
Giọng nói Trần Nhiễm Âm thong thả vờn bên tai anh: “À, luôn đợi anh trai đến hầu hạ đấy.” Cô lại hỏi, “Đội trưởng Cố, nhớ lần trước anh nói gì không?”
“Nhớ.” Cố Kỳ Châu ép cô vào bóng tối, cắn răng thì thầm ba chữ bên tai cô.

Tai Trần Nhiễm Âm tê dại, cô càng ôm chặt Cố Kỳ Châu hơn, khiêu khích nói: “Được thôi, em đợi.”
….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.