Em Sẽ Không Đợi Anh

Chương 19: Chương 18





Mùa hè ở Giang Thành nóng bức kéo dài, đông tây thất thường liên tục hơn một tháng khiến hoa lá cỏ cây đều mất đi sức sống, đều không có một chút khí lực.

Quạt trần quay tít, nữ giáo viên trẻ đứng trên bục đang giảng kiến thức mới, học sinh bên dưới tuy lơ mơ nhưng vẫn phải nghiêm túc lắng nghe.

Cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, bầu không khí trong lớp mới lắng xuống, lũ trẻ reo hò và nháy mắt sống dậy.

"Bây giờ là phần giao bài tập hôm nay," Đường Lâm cầm lấy sách khoanh vài đề mục, sau khi nói xong thì khép lại sách vở, "Tốt, tan học được rồi, cả lớp về cẩn thận, chú ý sang đường!"
"Vâng ạ!"
Nhìn đám học sinh vội vàng ra khỏi lớp, Đường Lâm cầm chiếc cốc đặt trên bàn lên và rót nửa cốc nước, thời tiết quá nóng, sau hai tiết học liên tiếp, nhiệt độ của nước ở cửa ra vào tăng lên.

rất nhiều.

Uống nước xong, cổ họng bớt đau nhức, Đường Lâm thở phào nhẹ nhõm, mũi hít hít.

Mùa hè bị cảm thì phiền lắm, mùa đông mà bị cảm thì còn có thể chui vào chăn quấn chặt, uống nước đun sôi vài ngày là hết.

Mùa hè cảm làm ngay cả việc ngủ cũng trở thành cực hình, không bật quạt điều hòa thì không thể ngủ được, mà bật quạt điều hòa thì còn khó ngủ hơn.

Đường Lâm gãi đầu quay lại văn phòng, trong quan niệm giáo viên chưa bao giờ có khái niệm tan sở đúng giờ, cho nên, tất cả giáo viên trong văn phòng đều ở đây, nhìn thấy Đường Lâm trở về, liền quan tâm hỏi thăm: "Cô Đường, sức khỏe của cô thế nào rồi? Nếu thấy khó chịu thì mau về đi.


Buổi tối uống chút nước nóng rồi ngủ với chăn bông."
"Hehe, em cũng nghĩ vậy." Đường Lâm cười, nhưng chỉ là lời nói đơn giản, nó không dễ dàng gì cả.

Đường Lâm thu dọn đồ đạc, từ biệt giáo viên trong văn phòng, rời khỏi trường học.

Vào mùa hè, ban ngày kéo dài, sau năm giờ mặt trời vẫn chưa lặn, đè trên đỉnh của những tòa nhà xếp chồng ở phía xa, hoàng hôn chiếu xiên, cái bóng đen kéo dài.

Đường Lâm sống cách trường không xa, nhưng có hai trạm dừng, đi bộ mất hơn mười phút.

Giao thông ở Giang Thành nổi tiếng "tắc nghẽn", đặc biệt là xung quanh khu thương mại Lạc Sơn.

Một khi tắc đường, vào giờ cao điểm, ngồi xe từ nhà đến trường của Đường Lâm còn không nhanh bằng đi bộ, cho nên đến và về cô đều phải đi bộ.

Lúc này, trên đường vẫn còn rất nhiều học sinh, hoặc đứng chen chúc nhau trước quán nước giải khát mua đồ ăn, hoặc chạy chen chúc nhau.

Đường Lâm thật ra không phải người quá thích trẻ con, cô trở thành giáo viên là vì công việc ổn định, nhưng sau khi trở thành giáo viên, cô bắt đầu thích kiểu sống này, thậm chí có lúc tâm trạng không tốt, vừa thấy đám trẻ thì như tiếp thêm động lực.

Đường Lâm sống trong khu kiểu cũ.

Những căn hộ ở trung tâm thương mại rất chát, có giá hơn hai nghìn một tháng, thậm chí nếu họ thuê chung với người khác trong một tháng, giá vẫn hơn một nghìn.

Nếu bạn sống ở những nơi này, không bao gồm tiền thuê nhà hàng tháng và tiền điện nước, về cơ bản là không thể tiết kiệm được.

Đường Lâm lúc thuê nhà, cô trực tiếp lướt qua mấy căn hộ này, sau đó thì tìm được chỗ ở hiện tại.

Mặc dầu là khu kiểu cũ không có thang máy, Đường Lâm vẫn hài lòng với nơi cô đang sống, mặc dù mệt phát khóc vì leo lên tầng năm mỗi ngày nhưng cô không hề hấn gì sau khi thích nghi.

Căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách với phòng tắm và bếp, đầy đủ các loại đồ đạc, tuy không đủ nhưng vẫn có thể xài được.

Chung phòng với cô là Chu Khả Khả, tuy là nhân viên bán hàng nhưng sinh hoạt dơn giản, tính tình cũng tốt, thường thì cả hai sẽ thay nhau nấu bữa sáng hoặc bữa tối, mỗi tháng có thể tiết kiệm được kha khá chi phí.

Chu Khả Khả trong nhà đang tập yoga ngoài phòng khách, thấy Đường Lâm đã về, cười hỏi:"Về rồi à! Hôm nay thế nào? Đầu còn choáng không?"
"Vẫn ổn," Đường Lâm ngả vào ghế sô pha, che trán.

"Thật không?" Chu Khả Khả kết thúc động tác đang tập dở, cầm chai nước đặt sang một bên uống gần hết, đi tới sờ trán Đường Lâm, hốt hoảng, "Thế này mà kêu là ổn? Mày sốt bao nhiêu độ rồi? Không được, dậy theo tao ra bệnh viện."
"Không sao, tao chỉ cần uống ngụm nước thôi." Đường Lâm không muốn tới bệnh viện.

"Không, không được, mày không tiêm sao được, không ra bệnh viện thì phòng khám," Chu Khả Khả vào phòng, đeo túi xách, lôi người đứng lên.


Ở tiểu khu có một phòng khám, Chu Khả Khả trực tiếp kéo người đến đó, để bác sĩ xem bệnh cho cô, kê đơn thuốc và châm kim mới yên tâm, lấy điện thoại, còn không quên lải nhải: "Này bệnh mày khéo không được, kê không chuẩn khéo bệnh nhẹ biến thành bệnh nặng, đúng không? À, mày có đói bụng không? Tao đi mua điểm tâm, mày thích món gì tao mua cho."
"Lương bì đi, à đúng rồi, mang dùm tao chai nước về.

"Đường Lâm uể oải, nhắm mắt lại cũng không biết do buồn ngủ hay mệt mỏi.

"Được," Chu Khả Khả gật đồng ý, cúi đầu vừa gõ vừa đi ra ngoài.

Đường Lâm đang mơ màng thiu thiu ngủ, điện thoại vang lên, cô kiểm tra điện thoại là của bà cụ vội vàng kết nối: "Alo? Mẹ à? Có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, ăn cơm chưa? Giọng bà nghe vẫn còn tinh thần lắm.

"Con sắp ăn rồi," Đường Lâm cười khúc khích, vẻ mặt thoải mái, vô tình ho khan liền vội vàng che miệng lại.

"Sao vậy? Sao tiếng kỳ kỳ thế?"
"Không sao, chỉ là mấy ngày nay con bị cảm lạnh" Đường Lâm ho khụ khụ.

Bà cụ lo lắng: "Sao mày lại ốm, mày đi khám chưa? Ở bên ngoài phải cẩn thận, ốm thì đi bệnh viện, đừng ốm một mình..."
"Mẹ ơi, không sao đâu, đó chỉ là cảm lạnh thôi, tiêm hai mũi là khỏe re." Đường Lâm cười khổ.

"Được rồi, mau đến bệnh viện đi, đừng có để kéo dài nữa."
"Con biết rồi."
"Ừ, vậy tao cúp máy!"
"Vâng.

"À, khoan đã! Xem đầu óc tao này, càng già càng mụ mẫm.

Dì gọi điện nói A Bích muốn đến Giang Thành tìm việc, nhưng không có chỗ ở, sực nhớ mày ở Giang Thành nên gọi một cuộc hỏi mày, nếu thuận tiện thì để nó ở cùng mày một thời gian." Nói tới đây, bà thở dài, "Mày cũng rõ tính tình của dì, hiếu thắng thật sự, chẳng có tí gì thiện, nhưng A Bích dù sao cũng là con gái, mấy năm nay vì nó mà dì mày buồn nẫu ruột, vốn định giữ con ngốc trong nhà cho đến khi kết hôn yên ổn mới cho con bé ra ngoài, lâu như vậy mà giới thiệu nhiều thằng nó cũng không thèm, nó không thích dì mày cũng không thể bắt ép, kết hôn dù sao cũng là chuyện cả đời, nhưng nó tuổi cũng không còn nhỏ, ở nhà hoài cũng không tốt, con gái a, có một công việc thì sẽ đỡ hơn chút, vừa lúc A Bích cũng nghĩ ra được, đều là họ hàng với nhau, có thể giúp được chúng ta đành giúp phụ."
"Mẹ", Đường Lâm cau mày.

Cô không ưa tính cách Từ Bích, quan hệ giữa hai người cũng ở mức bình thường, để nó ở lại một thời gian vì là người thân cũng không sao, nhưng Đường Lâm cảm thấy đau đầu khi tưởng tượng về lý lịch đen của Từ Bích cứ lần lượt biến mất trong kỳ nghỉ hè, nhưng những gì mẹ cô nói có phần hợp lý, Đường Lâm không khỏi thở dài, "Khi nào thì nó đến?"
"Chuyến tàu sáng mai", bà cụ suy nghĩ một chút rồi bồi thêm, "Dì mày bảo, sẽ ở lại một thời gian, chờ công việc ổn định rồi dọn ra."
"Vâng," Đường Lâm gật đầu, "Con biết."
Chu Khả Khả quay lại, Đường Lâm vì chuyện này mà phát sầu.

Cô thực sự không biết mình có thể chấp nhận cùng chung sống với Từ Bích được không, cô còn phát sầu thêm vì không biết phải nói như nào với Chu Khả Khả.

Cất nước xong, Đường Lâm do dự kể chuyện, cô không dám nhắc về lịch sử đen tối của Từ Bích, nghĩ rằng chỉ có thể đợi Từ Bích ra ước pháp tam chương với cô.

Chu Khả Khả nghe xong không nói gì, xua tay không để ý: "Lúc gặp khó khăn thì tao không quan tâm, nhưng em họ của mày có dễ hòa thuận không?"

Đường Lâm trầm mặc một lúc, ngập ngừng gật đầu.

Ngày hôm sau vừa là lúc cuối tuần, Đường Lâm buổi sáng đi treo một chai nước, sau khi treo nước trực tiếp đi tới ga tàu hỏa.

Từ Bích đã xuống tàu và đang chờ ở cổng ga, đây không phải là giờ cao điểm và ga tàu ít người, Đường Lâm thoáng nhìn thấy cô gái trẻ ở đằng xa.

Từ Bích sinh ra đã tốt, cao gầy, đứng giữa đám đông ai cũng có thể nhận ra, tuy lông mày của Đường Lâm có phần giống với con bé nhưng lại không được thanh tú như của nó, có khi người còn không dễ thấy.

Từ Bích mang theo rất nhiều đồ, trên lưng là một chiếc vali lớn, một chiếc cặp sách lớn, không mang theo chăn và mền, tất cả đều chứa quần áo và mỹ phẩm.

"Ăn cơm chưa?" Đường Lâm đỡ lấy vali trong tay hỏi.

"Chưa đâu!" Từ Bích thỏ thẻ, thoạt nhìn nom ngoan ngoãn.

Đường Lâm trực tiếp đánh xe, báo địa chỉ: "Vậy chuẩn bị đi ăn gì đi."
Phòng Đường Lâm ở tầng 5, trừ lần đầu tiên cô leo cầu thang mỗi ngày đều rã rời đến mức muốn khóc, còn nó thì không.

Từ Bích ngượng ngùng: "Chị ơi, để em xách!"
"Không sao cả," Đường Lâm gồng mình kéo vali lên lầu, quả nhiên cô mệt đến mức phắt lên ghế sô pha ngay khi vừa mở cửa.

Từ Bích cũng tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại, ném ba lô vào phòng Đường Lâm, nghỉ ngơi một lát liền xoay người vào nhà.

Một lúc sau cô mới can đảm ngẩng đầu bày tỏ ý kiến của bản thân về việc nhà, tuy rằng có chút tự cao tự đại nhưng miệng lại nói ngọt, cho dù Đường Lâm không thích cô cũng bị nó dụ dỗ phát tiết.

Sau khi thu dọn đồ đạc, Đường Lâm đưa Từ Bích đi ăn, hai đứa có sở thích giống nhau, đều thích món cay Tứ Xuyên.

Trong bữa ăn, Đường Lâm giới thiệu ngắn gọn Chu Khả Khả với Từ Bích, lúc này cô cảm thấy nếu Từ Bích không bị động kinh, nó chắc hẳn sẽ hòa hợp với Chu Khả Khả, nhưng cô vẫn nhắc từ Bích yêu cầu của chính mình: "Thứ nhất: Không được mang người về; thứ hai, không được qua đêm bên ngoài, tốt nhất là nên trở về trước mười giờ tối."
" Dạ," Từ Bích đáp.

Đường Lâm không biết con bé có lọt tai không, đành phải nhắc thêm: "Chị chỉ yêu cầu hai điều này thôi, nếu em phạm phải thì chị sẽ gọi điện cho mẹ, nhờ dì đưa em về."
"Rõ rồi," Từ Bích trả lời một cách chua chát, chán nản..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.