Em Sẽ Mãi Thuộc Về Anh!

Chương 2: Nguyên nhân



Em sẽ mãi thuộc về anh!

Vào mấy hôm trước, Diệp Thảo chán quá chẳng có gì để làm, trong đầu hiện ra một ý tưởng vô cùng dở hơi đó là: đi dạo trong trời mưa.

Thời tiết tháng 10 có hơi lạnh, ngoài trời đang mưa lâm thâm. Diệp Thảo mặc đủ ấm và chuẩn bị một cái ô để đi ra ngoài. Cổng nhà cô có bảo vệ nên không ra ngoài bằng cửa chính được nên đành phải trèo tường thoát ra.

Từ lúc cô năm tuổi đến hiện tại, Diệp Thảo đi đâu cũng có vệ sĩ đi theo. Những vệ sĩ của cô không phải những người đeo kính râm hay là mặc đồ tây như những người vệ sĩ trong ti vi mà họ thường cải trang thành những người bình thường đi cách cô một đoạn.

Năm Diệp Thảo năm tuổi, công ty của bố cô dành được một hợp đồng lớn khiến cho công ty đối thủ tức giận, thuê người bắt cóc cô và đưa ra điều kiện là đòi một cái giá lên trên trời thì mới có thể chuộc cô về. Khi cứu được Diệp Thảo ra ngoài, vì lo lắng về sự an toàn của đứa con gái mình yêu quý nhất, bố cô đã thuê vệ sĩ đi theo cô và thân phận của cô được giấu kín, ngoài những người thân thiết nhất ra thì chẳng ai biết sự thật này cả.

Khi trèo tường thoát được ra ngoài, Diệp Thảo bật ô ra đi dạo trong màn mưa phùn. Ôi! Thật là lãng mạn làm sao! Đường phố vào buổi tối thật đẹp, ánh đèn đường lung linh mờ ảo, có lẽ vì trời mưa nên không khí trở nên trong lành lạ thường. Diệp Thảo mỉm cười nhắm hờ mí mắt hít một hơi thật sâu, mùi hương thanh khiết khiến cho tâm hồn cô hoà mình vào với thiên nhiên.

Đang tận hưởng không khí trong lành, có một chiếc xe BMW màu đen chạy ngang qua Diệp Thảo, cạnh đó có một vũng nước, khi chiếc xe đi qua khiến cho nước bắn tung toé dính hết lên quần áo của cô.

Diệp Thảo giật nảy mình mở mắt ra nhìn chiếc xe rồi nhìn xuống quần áo mình thì thấy quần áo bị nước bắn vào vừa ướt vừa bẩn. Không biết phải làm thế nào thì từ trong xe có một người đàn ông trung niên, nhìn tầm khoảng 50 tuổi bước xuống xe, chạy đến chỗ của Diệp Thảo hỏi thăm, “Cháu có bị làm sao không, cho bác xin lỗi nhé, bác không cố ý.”

Diệp Thảo xua tay, “Cháu không sao đâu, quần áo chỉ bị bẩn ít thôi.”

Người đàn ông trung niên nói với vẻ thành khẩn, “Ở gần đây có một nơi bán quần áo, hay để bác đưa cháu đi mua nhé, coi như bác đền cho cháu bộ khác vì đã làm ướt quần áo của cháu.”

Diệp Thảo nhìn người lái xe từ chối, “Bộ quần áo này cũng chỉ bị ướt và bị bẩn một ít thôi mà, cháu về nhà giặt lại là được, bác không cần phải …”

Chưa nói hết câu, cửa kính của chiếc xe BMW mở, một giọng nói vang lên, “Bác Trương, cháu sắp bị muộn giờ rồi.”

Nghe thấy giọng nói rét lạnh của người trong xe, Diệp Thảo cùng bác lái xe quay đầu nhìn về phía người nói. Cửa xe mở ra, một chàng thanh niên đi ra khỏi xe, đi đến chỗ cô và bác họ Trương.

Diệp Thảo nhìn anh ta không chớp mắt ‘~OA~ đẹp trai quá, sao lại có người đẹp đến mức yêu nghiệt thế này vậy trời’. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, chiếc quần tây phẳng phiu bao lấy đôi chân thon dài rắn chắc, khuôn mặt không lộ một chút biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại loé lên một tia lạnh lùng.

Anh ta lấy ví từ trong túi quần ra rút ra khoảng 5-6 tờ tiền đưa cho Diệp Thảo, “cầm lấy.”

Diệp Thảo nhíu mày nhìn tiền rồi nhìn anh ta, “Cái này là ý gì?”

Anh ta nhếch môi nhìn Diệp Thảo khinh bỉ, “Loại người như cô tôi gặp qua nhiều rồi. Ngoài miệng nói không muốn nhưng trong lòng lại rất muốn, cô không cầm sao? Hay là chê ít?”

Diệp Thảo thấy thái độ của anh ta thì tức điên lên. Hình tượng bị sụp đổ hoàn toàn, cô nắm chặt tay hết cỡ, chỉ muốn đánh vào cái bản mặt yêu nghiệt của anh ta cho đỡ tức. Tưởng đẹp trai và giàu có thì muốn làm gì thì làm chắc. Người gì mà khinh người quá đáng, chẳng lẽ nói một câu xin lỗi cũng khó thế sao? Diệp Thảo cố kiềm chế được cơn tức xuống, trên môi nở nụ cười đểu không thể đểu hơn, “Đúng, số tiền này không đủ, gấp ba thì còn tạm được.”

Ở trong trường hợp này, trong ti vi hay là tiều thuyết thì anh ta đã bị ăn nguyên một cái tát hoặc là bị ném tiền vào mặt,… Nhưng Diệp Thảo không làm thế, người ta đã đưa tiền đến tận tay thì tội gì mà không nhận.

Anh ta nghe thấy Diệp Thảo nói thế thì cũng không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, rút hết tiền trong ví ra đưa cho Diệp Thảo. Diệp Thảo cầm lấy tiền không quên nói một câu, “Cảm ơn vì số tiền này. Không hẹn gặp lại.” Sau đó quay lưng đi luôn.

Diệp Thảo kể hết chi tiết sự việc cho Bạch Nguyệt nghe. Nói hết mọi chuyện xong, cô nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt, “Nguyệt này, mày thấy bộ dạng tao giống người thiếu tiền lắm sao?”

Bạch Nguyệt nhìn thẳng vào con bạn gật gật đầu. Diệp Thảo trợn to mắt, “Này, mày có phải bạn tao không hả?”

Bạch Nguyệt nhún vai “Tao chỉ đang nói sự thật thôi mà.” Cô nhìn Diệp Thảo, có dự cảm con bạn mình chẩn bị bốc lửa thì lại nói thêm, “Mày không thiếu tiền, nhưng khi nhìn thấy tiền thì mắt cứ sáng như mắt mèo.”

“Hừ! Ai mà chẳng thích tiền, miễn là không phải tiền bất chính là được, người ta đưa tiền cho mình thì mình nhận, tội gì mà không nhận.”

Ánh mắt Bạch Nguyệt hiện nên vẻ cười, bộ dạng đùa giỡn, “Ê, số tiền Nhật Thiên đưa tổng cộng bao nhiêu vậy?”

“10 triệu.”

“Thế mày tiêu những gì rồi?”

Diệp Thảo chỉ tay vào hai khay thức ăn trên bàn, “Bữa này là đầu tiên.”

Bạch Nguyệt xịu môi xuống, “Hèn gì mà được mày mời đi ăn, hoá ra là như thế này.”

“Thế mày nghĩ tao thừa tiền chắc?” Diệp Thảo vừa trả lời vừa cố ăn hết phần thức ăn của mình.

Bạch Nguyệt lộ tia hưng phấn gật đầu, “Số tiền mà bố mày cho hàng tháng tính đến nay cũng không phải là con số nhỏ, còn cả tiền học phí hàng tháng trong hai năm nay cộng lại cũng kha khá. Mày đầy tiền thế mà còn kibo.”

Trường của Diệp Thảo là ngôi trường danh tiếng, học phí rất cao, mỗi năm nhà trường giành một học bổng cho một học sinh phải cực kì suất sắc. Diệp Thảo giành được số điểm tuyệt đối và nhận được học bổng duy nhất của trường. Từ trước đến nay, những học sinh nhận được học bổng đều bị bắt nạt, ép phải rời khỏi trường. Nhưng muốn bắt nạt Diệp Thảo thì không dễ đâu, về tu thêm vài kiếp nữa may ra còn đủ trình.

“Số tiền đó cứ để đấy, biết đâu sau này cần dùng thì sao?” Đúng là Diệp Thảo có khác. Nhưng số tiền này tương lai cũng có ích thật.

Bạch Nguyệt đang định hỏi gì đó thì tiếng trống báo vào lớp vang lên. Diệp Thảo không để ý kéo Bạch Nguyệt đi lên lớp học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.