“Diệp Thảo, cậu đang đùa à.” Bạch Nguyệt chuẩn bị đi ngủ thì nghe tin Diệp Thảo sắp đi thì lập tức bật dậy, “Có vấn đề gì gấp sao? Sao lại đi gấp như vậy?”
“Không. Chỉ là hôm nay nghĩ tới thôi. Dù sao thì thay đổi môi trường cũng tốt.” Diệp Thảo ngồi trong phòng đang xếp đồ vào hành lí.
Sau khi cúp điệp thoại, Diệp Thảo mệt mỏi nằm trên giường, ánh mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà trắng toát.
Dù đây là lựa chọn đúng hay sai cô cũng sẽ không hối hận, cho dù là những việc làm trước kia cô gây ra. Lời nói của Nhật Thiên luôn lảng vảng trong tâm trí của cô. Những gì cô làm đều khiến cô bị tổn thương thì thế nào, có cách nào tốt hơn sao? Ngoài việc đó ra thì cô cũng chỉ biết chạy trốn. Cô còn có lựa chọn nào khác sao?
Cho dù là ai, chỉ cần làm tổn hại đến gia đình cô, cũng đừng mong có một cuộc sống tốt đẹp.
Lại một ngày nữa trôi qua, Diệp Thảo nhìn căn nhà một lượt rồi mang theo balo đi tới trường. Hôm nay cô đến trường là chỉ muốn làm thủ tục xin chuyển trường mà thôi. Sau khi làm xong tất cả mọi thủ tục, cô liền bắt xe tới một nơi.
Nơi đây cách xa nội thành nên trên đường cũng vắng vẻ. Thỉnh thoảng chỉ có vài chiếc ô tô qua lại. Cô lặng lẽ đi vào lối đi vào bên trong.
Đã lâu rồi cô chưa tới đây. Nhìn mọi thứ xung quanh vẫn sạch đẹp như ngày thường, những bông hoa nở rộ đua nhau khoe sắc đẹp. Diệp Thảo ngồi trên bãi cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ, cô lấy vài quả táo trong túi ra gọt. “Cháu xin lỗi vì lâu ngày không tới thăm hai người. Đây là táo mà bà thích nhất, cháu gọt cho bà nhé.”
“Bà ơi, đêm nay cháu sẽ tới Nhật, cháu sẽ tới đó học. Cháu chỉ ở đó một tuần để làm thủ tục. Bà thấy quyết định tới đó là đúng hay sai ạ?”
Đáp lại cô chỉ là tiếng gió và tiệng quạ kêu từ đằng xa.
Cô không để ý xung quanh mà quay sang nhìn về phía ông nội, “Ông cũng đừng cười nói cháu ngốc, cháu hiện tại đã lớn rồi, không còn bị các bạn bắt nạt nữa đâu.”
Diệp thảo cứ ngồi mà kể những chuyện hàng ngày trong cuộc sống, mà trời cũng tối dần. Cô cầm túi xách lên rồi chào tạm biệt ông bà.
Trong sân bay, mọi người đi lại tấp lập, kẻ tiễn người đi. Lần này cô đi chỉ có anh trai, Bạch Nguyệt và Phong Nhã tiễn cô. Nghĩ tới bố mẹ, lòng cô lại chua xót.
“Đi may mắn nhé, nhớ phải mua quà đấy, không có quà là không xong đâu, có biết chưa hả?” Bạch Nguyệt đưa hành lí cho Diệp Thảo.
“Biết rồi.” Diệp Thảo mỉm cười nhìn ba người, “Vậy em đi đây.”
Lục Sơn gật đầu, anh không lo lắng chút nào vì ở bên kia anh đã sắp xếp mọi thứ hết rồi. Chỉ bảo em gái mấy câu như thường ngày mà thôi.
***
Một tuần ở Nhật, cũng coi như là một tuần này, cô tự cho mình thời gian nghỉ ngơi. Mọi thứ, cô đều không muốn nghĩ, hiện giờ chỉ có không gian cho riêng cô, cách biệt tất cả mọi thứ.
Văn hoá, ẩm thực, con người ở đây thật tốt. Khoảng thời gian này khiến cô quên mọi thứ, quên đi mình là ai, quên đi những gì đã xảy ra. Nhưng điều này chỉ là tạm thời mà thôi.
Tại một ngôi biệt thự được thiết kế kết hợp giữa phương tây và phương đông, sự kết hợp hài hoà giữa cổ điển và hiện đại. Bên trong đèn eon thắp sáng rực cả một căn phòng lớn, mọi đồ vật đều đổ nát. Lục Sơn đang một chân chống xuống đất dìu mẹ của mình lên.
“Mẹ, chúng ta đi thôi.”
Bà Vân nhìn chồng mình với anh mắt đầy bi thương, “Tại sao, Nhất Văn, ông nói cho tôi biết tại sao? Ông đã từng nghĩ tới cảm nhận của tôi chưa? Dù chưa từng thì ông có nghĩ tới đứa con gái của chúng ta không? Tại sao ông lại làm vậy?”
Hoàng Nhất Văn đứng bất động tại chỗ, “Xin lỗi. Thời gian của cô ấy còn vài tháng, tôi muốn cho cô ấy một danh phận. Là tôi nợ mẹ con cô ấy.”
Người phụ nữa cùng đứa con gái kia đứng đằng sau Hoàng Nhất Văn. Người phụ nữ đó kéo cánh tay ông, “Nhất Văn, em không muốn gia đình anh phải chia rẽ vì em, dù sao cuộc sống mười mấy năm năm của mẹ con em cũng rất tốt.”
Nghe câu nói kia, bà Vân cười lạnh, “Tôi sẽ không kí vào tờ giấy này. Hoàng Nhất Sơn, ông đã từng nghĩ tới khi Diệp Thảo về nó sẽ như thế nào không? Nó sẽ thế nào? Ông không quan tâm sao?”
Diệp Thảo kéo hành lý vào nhà, cô bước vào cầm lấy đơn li hôn kia chỉ nhè nhẹ cười, sau đó để lại tờ giấy ở chỗ cũ, không quan tâm mọi thứ, đi thẳng lên phòng của mình khoá trái cửa lại.
Diệp Thảo không khóc, không nháo, không đập phá đồ. Chỉ lặng lẽ nằm úp mặt trên giường, úp mặt mình vào chiếc gối xinh xắn. Ngày hôm qua cô mơ thấy ác mộng, trong lòng cứ bất an. Vậy là cô liền đặt vé máy bay sớm nhất về. Nào ngờ, khi về tới nhà lại chứng kiến một sự kiện đặc sắc như thế này.
Hành động này của Diệp Thảo khiến cho tất cả mọi người hoá đá, chỉ có Lục Sơn là phản ứng nhanh nhất. Chạy vội lên trên, đập cánh cửa đang đóng, “Diệp Thảo, mau mở của cho anh.”
Bên trong không có động tính nào, Lục Sơn lại càng khẩn trương, cuối cùng đứng cách cánh cửa một đoạn, lấy đà, một cước, “Đoàng…” cách của bị bật khoá mở tung.
“Em đã biết từ lâu rồi.” Diệp Thảo vẫn như cũ, cứ vùi mặt vào trong gối mà nói.
Bà Vân chạy tới ôm Diệp Thảo, “Diệp Thảo, con nghe mẹ nói…”
“Mẹ.” Diệp Thảo bỗng nói lớn một tiếng ngắt lời của bà Vân. “Con bây giờ đã lớn rồi, ko phải đứa trẻ ba tuổi, con có thể phân biệt được chuyện gì đang xảy ra.”
“Mẹ sẽ không để chuyện này xảy ra. Con yên tâm.”
“Mẹ, hiện tại mẹ thấy hạnh phúc sao? Đừng nghĩ tới con. Nếu mẹ muốn li hôn thì cứ làm đi. Con không sao.” Diệp Thảo quay qua nhìn bố của mình, “Bố, bố li hôn với mẹ cũng được nhưng.” Diệp Thảo nhìn hai mẹ con nhà kia, “nhưng họ không thể sống trong căn nhà này, con không muốn ngôi nhà này bị vấy bẩn."
“Diệp Thảo, dì ấy vừa xuất viện liền về nước, con đừng làm như vậy có được không. Bây giờ con muốn ta làm gì cũng được nhưng trừ chuyện này ra.” Hoàng Nhất Văn nắm tay người phụ nữ kia an ủi.
“Cha. Mẹ con con sống ở đâu không quan trọng, chỉ cần có người là được.” Đứa con kia lên tiếng. Giọng nói pha chút tủi thân nhưng ánh mắt nhìn Diệp Thảo lại bán đứng chính bản thân cô ta.
Dù là chỉ mấy giây thôi nhưng Diệp Thảo vẫn phát hiện, muốn diễn kịch sao, tôi sẽ diễn với cô đến cùng, Diệp Thảo cười lạnh một tiếng, “Mà nếu muốn ở thì cũng được thôi…” Mẹ con nhà kia chưa kịp mừng thì bị câu tiếp theo của Diệp Thảo làm cho xanh tím mặt mày. “Phòng của giúp việc vẫn còn trống đó, muốn ở trong nhà này thì chỉ có thể ở đó thôi.”
“Diệp Thảo, con nháo đủ chưa?” Hoàng Nhất Sơn giận tím mặt.
“ Vì họ mà bố lớn tiếng với con sao? Phải rồi. Bây giờ bố đã có đứa con khác nên không cần con nữa.” Nói xong Diệp Thảo chạy ra ngoài.
“Không phải vậy… Diệp Thảo…” Hoàng Nhất Văn kịp giữ tay cô lại nhưng lại bị Lục Sơn gạt ra. Sau đó anh kéo tay cô chạy ra ngoài.