Em Sẽ Tắt Máy Khi Nhớ Đến Anh

Chương 12



Cận Trạch chưa kịp vui mừng một giây liền nghe được hai câu sát ngay sau đó.

“Em đương nhiên hi vọng tiền bối liên tục ở lại trong nước.”

“Tất cả fan hâm mộ đều mong như vậy.”

Được thôi. Nghe có vẻ quan tâm sâu sắc. Nhưng anh không làm sao vui vẻ cho nổi.

“Vậy thì nghe em.”

Cận Trạch lười biếng nói, “Anh không đi.”

Nghe anh nói vậy, Vân Nhiêu cảm giác như có sợi lông vũ cào trong tim, ngứa ngáy không chịu được.

Cô hơi nghiêm túc lại, thay đổi bằng giọng điệu quan tâm:

“Tiền bối, anh đang rất mệt có phải không?”

Anh đang ngồi ở nơi đặc biệt yên tĩnh, khiến giọng trầm thấp của anh càng nổi bật lộ ra vài phần trống vắng.

Cận Trạch đáp: ” Ừm.”

Vân Nhiêu sờ lên mặt mình:”Vậy anh tranh thủ ngủ một giấc đi.”

“Ban đầu hơi khó ngủ.”

Anh dừng lại một chút, giọng nói từ tính truyền đi hàng nghìn km không hiểu sao vẫn mang chút quyến luyến bịn rịn.

“Nhưng sau khi nghe được giọng của em, lại thấy buồn ngủ.”

….

Câu này cứ là lạ?

Cứ…

kỳ kỳ thế nào ấy.

Vân Nhiêu cũng không nhớ cô đã đáp lại ra sao, hình như là “Chúc anh ngủ ngon và có những giấc mơ đẹp” đại loại thế sau đó qua quýt tắt điện thoại.

Sân bay đúng lúc thông báo kêu gọi hành khách đến đăng ký.

Cô kéo va li ra cửa chờ lên máy bay, cước bộ rất nhanh như có ai đang đuổi theo vậy.

Vân Nhiêu vừa đi vừa nhớ lại —

Tiến bối Cận Trạch hồi xưa cũng như vậy sao?

Rõ ràng cực kỳ mỏi mệt vậy mà vẫn còn có tâm trang đùa giỡn bỡn cợt, không phân biệt hoàn cảnh và thời gian mà khởi xướng

Hay là…Anh ấy có thói quen nói chuyện như vậy với các cô gái?

Nói không chừng đã nói câu đó với khá nhiều nữ sinh rồi.

Lúc lên máy bay, Vân Nhiêu kéo vali gây ra tiếng động hơi lớn khiến một ông chú phía trước sợ hãi quay lại thăm dò cô.

Nhưng chính cô cũng không nhận ra điều đó.

Sau khi ngồi xuống, Vân Nhiêu lấy ipad ra khỏi balo chọn phần phim đã tải sẵn để xem.

Trong ipad của cô có rất nhiều phim đại đa số là tác phẩm của tiền bối tên hai chữ nào đó.

Hình tượng của anh trong các tác phẩm của anh như “Khổng Tước muộn phiền” hai từ chả liên quan gì đến nhau để miêu tả.

Luôn vắng lặng và cao ngạo, không nhiễm bụi trần, cách biệt với thế giới.

Vân Nhiêu tìm một lượt cuối cùng chọn bộ phim làm nên tên tuổi của Cận Trạch <<Grey>>

Nhờ có tác phẩm này anh thành công đoạt được cúp nam diễn viên chính xuất sắc nhất của liên hoan phim Venice, rồi tích góp tiếng tăm cùng người hâm mộ và tài nguyên tư bản lấy khí thế nghiền ép xâm nhập vào thị trường điện ảnh nước nhà rồi trở thành ngôi sao nổi tiếng nhất trong dàn diễn viên cùng thế hệ.

Đây là một bộ phim nghệ thuật, cốt truyện đơn giản nhưng hậu kỳ xử lý rất tốt, Vân Nhiêu lần nào xem cũng phải khóc.

Hôm nay trên máy bay, không ngoài dự liệu Vân Nhiêu lại bị hạ gục.

Trong phim Cận Trạch diễn vai một cậu bé mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi.

Một buổi sáng của ngày nào đó, anh tình cờ gặp lại người mẹ ruột trên phố của một thị trấn ven biển.

Xuyên suốt bộ phim xoay quanh cậu thanh niên lạnh lùng mà cô độc và cuộc đời bi thảm của người mẹ gái điếm. Hai người trùng hợp phải đồng hành với nhau trong ba ngày. Ba ngày này bọn họ lúc đầu chán ghét bỏ mặc đối phương,cãi vã sau đó chiến tranh lạnh, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Đến cuối cùng khi cả hai đã chấp nhận bày tỏ lòng mình tha thứ cho nhau thì hành trình cũng kết thúc. Cậu thanh niên đưa mắt nhìn theo người mẹ của mình cõng trên lưng một đống nợ trốn sang Mỹ. Một đời một kiếp không gặp lại.

Hình ảnh chàng trai bị bọn đòi nợ thuê nhấn vào dòng nước biển, sống chết không rõ là cảnh cuối cùng của bộ phim.

Cả bộ phim không có màu sắc tươi tắn nào,chủ đạo là sắc lạnh u ám đến cực điểm.

Nước biển đen kịt phía xa giao với đường chân trời xám xịt.

Vân Nhiêu không biết Cận Trạch làm thế nào để diễn được một bộ phim đau đớn cùng cực đến vậy.

Cô gạt nước mắt, che kín mặt lại, trong đầu không còn hình ảnh chú Khổng Tước muộn phiền kia nữa chỉ thấy vách đá ngầm tối tăm và đôi mắt thanh tịnh đến tuyệt vọng của Cận Trạch.
Suốt mười mấy tiếng lộ trình, Cận Trạch hiếm khi được trải nghiệm cảm giác ngủ trên máy bay như nay.

Sau khi hạ cánh xuống sân bay Thân thành, anh đổi một bộ quần áo nhẹ nhàng, cực kỳ kín đáo rời khỏi lối đi VIP.

Vào buổi tối, giao thông trên cao tốc xe qua lại như mắc cửi.

Mãi đến tận khi Liêu Khải Hoa gọi điện đến nói cho anh biết rằng Kha Hoàn đã đăng ảnh chụp chung của hai người lên Weibo, Cận Trạch mới nhớ ra mình suýt quên mất một sự kiện quan trọng.

Liên quan đến món quà sinh nhật của người anh em tốt.

“Trước kia không có nghe nói cậu thích bóng đá, thế nào lại chạy qua xem giải vô địch bóng đá Ý- Series A?”

Liêu Khải Hoa không chờ anh trả lời, nói tiếp “Nhưng dù sao thế này vừa hay, hiếm khi tham gia được vào vòng tròn thể thao, chủ đề chất lượng tốt, người hâm mộ cũng có thể được mở rộng lên.”

Cận Trạch “Ừ” một tiếng rồi hỏi:” Weibo chính thức của tôi đã được chuyển giao chưa?”

Liêu Khải Hoa:” Đương nhiên là chuyển rồi, biết cậu không thích dùng tài khoản cá nhân mà.”

Đằng sau còn lẩm bẩm thêm “Nói không chừng đến cả mật khẩu cũng quên rồi ấy.”

Cận Trạch bưng trán:” Tôi vẫn còn nhớ.”

Hai người qua điện thoại lại nói những việc khác.

Động đến vấn đề kịch bản, Liêu Khải Hoa nói đến hăng say. Người trợ lý nhỏ bên cạnh bỗng nhiên giật giật ống tay áo của anh rồi chìa di động dưới chóp mũi anh.

Anh có chút phiền muộn, trong lòng tự nhủ cô gái nhỏ dí màn hình điện thoại sát vào mặt anh như vậy làm gì, mình có mù đâu nhỉ?

Sau đó nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, anh thật sự tưởng mình mù luôn rồi

“Lão Cận!”

Anh kẹp chặt điện thoại vào vai và má, sau đó lướt xem di động của cô trợ lý nhỏ, miệng cười toét cả ra.

“Tổ tông ơi, vậy mà cậu thật sự nhớ mật khẩu tài khoản.”

Cận Trạch nhủ thầm, anh nghĩ tôi ngốc à. Dừng một chút, Cận Trạch chủ động đề nghị:” Về sau mỗi tháng cố đăng một hai tin, anh vừa lòng chưa?”

“Hài lòng, cực kỳ hài lòng. Sao lại không chứ!”

Nói xong chuyện kịch bản trước lúc cúp máy Liêu Khải Hoa không hiểu hỏi một câu:

“Cận Trạch, dạo này có phải cậu gặp chuyện vui gì phải không?”

Hôm qua anh hoàn toàn bất đắc dĩ mới đem lịch trình của Cận Trạch nói cho cha cậu ấy, còn tưởng rằng nay phải đối mặt với một núi băng vạn năm không nghĩ thời tiết lại ấm áp thế, như vớ phải niềm vui bất ngờ.

Cận Trạch nhíu nhíu mi tâm, cười nhạt nói:

“Tạm được.”

Câu trả lời vô vị, Liêu Khải Hoa cũng không muốn hỏi đến cùng. Cận Trạch đột nhiên nói mệt mỏi, có việc mai bàn tiếp, vội vàng cúp máy.

Sau đó anh giữ nguyên điện thoại, mở giao diện Wechat xem tin nhắn mới của cô gái có avtar màu hồng phấn.

Vân Nhiêu:< Tiền bối chào buổi tối~>

Vân Nhiêu:<Vừa rồi có thấy Weibo cá nhân và tài khoản studio của tiền bối có đăng lại tin của Kha Hoàn, vậy nên em có một chuyện muốn bàn với anh>

Vân Nhiêu:< Thật ra Weibo và Instagram của Kha Hoàn là do em quản lý, em tương đương với một nửa nhân viên truyền thông của cậu ấy.>

Vân Nhiêu:< Nếu tiền bối có bất cứ việc gì cần hỗ trợ hay hợp tác đều có thể liên hệ với em (đương nhiên em cũng phải xác nhận một chút với đoàn đội của cậu ấy bên kia)>

Nói một tràng dài cực kỳ nghiêm túc.

Cận Trạch có nghe Vân Thâm nói qua, văn bằng nghiên cứu sinh thứ hai của Vân Nhiêu là truyền thông thể thao, hình như là làm việc như thế này.

Suy nghĩ kỹ lại, Weibo của anh có hơn 80 triệu người theo dõi mà không cần người hỗ trợ quản lý đâu, tên họ Kha này thật biết hưởng thụ.

Anh nheo mắt lại, trả lời một chữ:<OK>

Sau một lát, anh mở Weibo ấn theo dõi Kha Hoàn, sau đó mở lại Wechat hỏi Vân Nhiêu

Vân Nhiêu nhắn lại một chuỗi ký tự tiếng anh.

Trong phòng bếp, nồi sữa bò kêu ùng ục ùng ục.

Vân Nhiêu vội vàng đặt điện thoại xuống, chạy ra bếp vặn nhỏ lửa rồi cầm cái muôi khuấy, tiện thể vớt ít bọt.

Xác nhận Cận Trạch không có nhắn lại, Vân Nhiêu lại quay về phòng bếp, an tâm nấu cơm tối.

Trình độ nấu nướng của cô kém hơn so với cha mẹ cùng anh trai nhưng so với bạn bè đồng trang lứa cũng coi như xuất sắc.

Đêm nay Vân Nhiêu biến thành một đứa trẻ trưởng bối rất ghét khi có mặt trên bàn ăn, một tay cầm đũa, tay kia cầm điện thoại, ăn một miếng lại vuốt màn hình hai lần như con nghiện internet.

Cô dùng Weibo của Kha Hoàn cùng Cận Trạch follow tới lui khiến đám fan hâm mộ vì ảo tưởng của bọn họ mà kích động kêu gào liên tục, cô vuốt rồi lại vuốt chân tay như muốn nhũn theo.

Ăn cơm, tiêu thực, tắm rửa, một quá trình đơn giản mà tốn hơn hai giờ.

Đêm đã khuya, ngoài cửa số những sợi lan nhện dài nhỏ chạy dọc song sắt, gió thổi qua vang lên tiếng sàn sạt.

Tối nay Vân Nhiêu không muốn làm việc, cô ngồi khoanh tròn trên salon không tự chủ ấn mở khung chat với Cận Trạch.

Anh ấy hỏi instagram của Kha Hoàn là gì, đoán chắc là muốn vào xem chơi.

Nếu như tâm trạng anh tốt có khi còn tương tác trên instagram với nhau.

Chờ chút…

Cận Trạch có instagram sao?

Vân Nhiêu chợt giật mình, vội vàng dựng một cái thang trèo lên tường, trèo vào instagram nghe ngóng —-

Ôi mẹ ơi.

Cận Trạch cư nhiên đăng ký instagram.

Chưa đến hai giờ, tài khoản instagram mới lập mà lượng theo dõi đã lên đến triệu người.

Đáng chú ý hơn, mục đang theo dõi chỉ có 1.

Tài khoản may mắn đó là ” Kha Hoàn- tiền đạo của CLB AC Milan.”

Vân Nhiêu kinh ngạc.

80 triệu fan hâm mộ cũng kinh ngạc.

Toàn bộ sự kinh ngạc của họ đều được thể hiện trên hotsearch của Weibo.



<#Cận Trạch Kha Hoàn# quả nhiên lên bùng nổ! Chúng ta đều cảm thấy choáng váng? Mãi mới chờ được anh trai đăng ý instagram, kết quả chỉ vì để theo dõi Kha Hoàn???>

<#Cận Trạch Kha Hoàn# trong vòng một ngày đăng ảnh chụp chung, theo dõi Weibo của nhau, rồi đăng ký instagram follow nhau, quần chúng qua đường được chứng kiến một đám người đang bị dọa sợ>

<Tôi bí mật cầu nguyện một câu với thần tình yêu sẽ bị đánh sao? Các chị em đừng nhằm vào em, em chỉ là một đứa trẻ>

<#Cận Trạch tạo instagram chỉ để follow Kha Hoàn# cảm tình giữa các siêu sao thôi, tình hữu nghĩ bình thường, van cầu mọi người đừng xuyên tạc!>



Hotsearch nổ ra bất ngờ, đoàn đội Cận Trạch phản ứng cũng rất nhanh.

Chờ Vân Nhiêu một lần nữa vào trang instagram của Cận Trạch thì thấy cột đang theo dõi đã có một danh sách các tên khác nhau.

Quá trình dọn dẹp Weibo cũng đang được tiến hành.

Thật ra tài khoản instagram của Cận Trạch không phải mới đăng ký, có tích xanh từ sớm chỉ là đặt khóa thôi.

Về phần follow Kha Hoàn cũng là một việc tiện tay.

Sau khi cuộc gọi với đoàn đội kết thúc, Cận Trạch dạo quanh Weibo một vòng có chút dở khóc dở cười nhưng cũng không để tâm.

Anh chính trực như sắt thép còn có thể để người khác tung tin đồn thất thiệt sao?

Sai lầm duy nhất của anh vào đêm nay chính là quá hiếu kỳ với lớp vỏ bọc của người kia.

Studio của Cận Trạch nổi tiếng với phong cách làm việc mãnh mẽ như vũ bão, ba hotsearch, một cái bạo đỏ, trong vòng nửa giờ bị xóa sổ khỏi danh sách 50 mục tìm kiếm đầu tiên.

Hơn mười giờ đêm, ngoài cửa sổ thật yên tĩnh.

Vân Nhiêu chúi đầu vào tấm thảm nằm trên ghế sô pha nhìn các chị em trong hậu viện bàn tán về màn kịch tối nay.

Có người nói khẳng định Weibo và Instagram của Cận Trạch đều không phải do anh quản lý.

Cũng có người nói xào couple trăm lợi không có một hại, trước đó cũng có minh tinh hạng hai nổi lên nhờ con đường này.

Lập tức có người nhảy ra phản bác lại nói: Cận Trạch là sao hạng A đừng có nhìn người bằng con mắt thối nát đó.

Rồi xông vào cãi nhau rùm beng, cộng đồng fan từ trước tới nay luôn hiền hòa vậy mà túm tụm huyên náo túi bụi.

Cho đến bây giờ Vân Nhiêu vẫn chưa dám mở Wechat.

Nếu như không phải cô tìm Cận Trạch nói rằng mình mới là người đứng sau lớp vỏ bọc của Kha Hoàn, có lẽ màn trình diễn tối nay sẽ không xuất hiện.

Cộng thêm vụ đập vỡ đầu tháng trước, đầu xuân năm nay cô đã một gián tiếp một trực tiếp khiến Cận Trạch bạo đỏ hai lần.

Cũng đều là việc…

Thiết kế khiến anh nhảy vào hố sâu oan uổng.

Vân Nhiêu nằm ngửa trên gối lặng lẽ nhìn hội chị em vì tình hình mà khuấy động, lòng không gơn sóng. Vì bản thân đã tê liệt không có cách nào cứu chữa.

Cô suy nghĩ mông lung—

Hay hai ngày này chọn thời gian viết một bài văn chịu đòn nhận tội nho nhỏ gửi tiền bối Cận Trạch đi.

Mở bài cô đã nghĩ được rồi, cứ giống như lần trước “Tiền bối, em có tội…”

Vân Nhiêu vừa ủ rũ vừa chết lặng nhìn chằm chằm vào màn hình di động chợt thấy dòng tin tức Wechat từ trên rơi xuống báo cho cô biết Cận Trạch gửi cho cô hai tin nhắn mới.

Đôi mắt cô trong phút chốc ngơ ra, tim như thót lên, chậm chạp ấn mở.

Đừng tìm mình tuyệt giao là được, gì cũng được—

Cận Trạch: <hình ảnh>

Cận Trạch:

Ngoài dự liệu, anh lại mở đầu bằng một chủ đề mới tinh. Giống như chưa có việc gì xảy ra, giọng điệu cực kỳ thân thiết.

Vân Nhiêu rốt cuộc đưa điện thoại lại gần hơn nhìn kỹ bức ảnh anh gửi đến.

Trong ảnh là một chú mèo con Anh lông ngắn tầm hai ba tháng tuổi, màu vàng kim, mặt tròn như quả bóng, mí mắt còn chưa mở hẳn, đôi mắt to tròn như giọt nước màu xanh xám rất xinh đẹp.

Vân Nhiêu từ bé đã thích mèo. Hồi trước khi học đại học, phòng trọ nhỏ không nuôi nổi, sau này có tiền cô lại ở nước ngoài thì không tiện nuôi.

Cô có một ý nghĩ không giải thích được. Có chút tự luyến nhưng lại rất hợp lý. Cô cảm thấy tiền bối Cận Trạch như đang muốn dỗ dành mình vậy.

Vân Nhiêu sống mũi cay cay, rõ ràng thị lực của cô rất tốt mà phải dí sát điện thoại trước mí mắt.

Cận Trạch gửi thêm vài bức nữa, tất cả đều là những bức ảnh chụp chú mèo ở nhiều góc độ khác nhau.

Anh có phải đang ở với mèo con không.

Cửa hàng thú cưng sao?

Vân Nhiêu nhìn chăm chú vào bức ảnh đã được phóng đại, nền xung quanh giống như một gia đình. Ở góc dưới bên phải khung hình có một thứ gì lông màu vàng.

Giống như dép bông đi trong nhà của phụ nữ.

Đúng rồi.

Hiện tại là mười giờ đêm, cửa hàng thú cưng nào còn mở nữa.

Đợi cô định thần lại thì hai tay như mất không chế gửi một tin nhắn cho đầu bên kia:

<Tiền bối, anh đang ở cửa hàng thú cưng sao?>

Đắn đo một lúc không có thu hồi lại. Nhưng mà mười mấy giây chờ đợi tiếp theo gian nan hơn cô tưởng.

Cận Trạch:< không phải>

Cận Trạch:<Đang ở nhà bạn, nhà cô ấy có thừa một con mèo sữa. Nhất định bắt anh đêm hôm khuya khoắt đến tìm chủ mới cho nó>

Cận Trạch:

Anh trả lời chắc chắn mà rất thoải mái. Vân Nhiêu cuộn tròn ngồi trên ghế sô pha, hai tay vòng qua đầu gối ôm lấy điện thoại.

Cô muốn cười, khóe môi hơi cong lên, không nhịn nổi.

Điện thoại bị ủ nóng trong lòng bàn tay. Vân Nhiêu cẩn thận viết từng chữ:

<Tiền bối, tiện thể hỏi chủ nhân con mèo hộ em xem định bán bao nhiêu tiền? Em muốn mua>

Cận Trạch dựa vào bức tường cạnh ổ mèo, đôi mắt cụp xuống đọc tin nhắn, nhìn không rõ biểu cảm:

<Ừm>

Nửa phút sau.

Cận Trạch:<Mèo giá 500>

Cận Trạch:<còn một số thuốc thang, đồ chơi linh tinh>

Cận Trạch:< cô ấy nói lấy giá hữu nghĩ, tính em 20>

Vân Nhiêu nhẩm tính, cũng quá hời đi.

Con mèo giống tốt lại còn tặng thêm cả thuốc và đồ chơi vậy mà chỉ có…

Cận Trạch:<520, chuyển Wechat cho anh là được>

Giải thích thêm: 520 trong tiếng trung có đọc lái đi là wo ai ni (anh yêu em)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.