Vẫn còn hai người sống sờ sờ ngồi ở hàng ghế trước.
Nhạc Ngôn cảm thấy tai mình xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, chắc là chứng ảo thanh.
Giả dụ tai cậu không có vấn đề thì vấn đề nằm ở—
Ông chủ bị ai đánh tráo mất rồi?
Người này rất giống ông chủ, đẹp trai đến mức quỷ thần khiếp sợ thế nhưng lại có khóe miệng cong cong không biết xấu hổ đùa giỡn cợt nhả cô gái nhỏ. Tên chó già này từ chỗ nào xuất hiện vậy?
Đúng, phải so sánh với chó già.
Cậu tuyệt đối chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày dùng hai từ này để hình dung cho vị ảnh đế trong trẻo lạnh lùng, cao nhã tuyệt vời như ông chủ.
Qua tấm kính chiếu hậu Nhạc Ngôn có thể thấy được nửa bờ vai cao quý của Cận Trạch.
Giờ phút này cậu càng muốn liếc nhìn Vân Nhiêu. Muốn làm rõ xem cô gái này đến tột cùng là thần thánh phương nào.
Vị thần thánh đó lúc này cực kỳ không có khí phách bấm bấm vào phần thịt móng tay của mình. Nhớ lại thời gian học trung học, Cận Trạch, Vân Thâm cùng đám nam sinh khác kêu to gọi nhỏ, nói chuyện cũng thật tuỳ tiện và hay chọc tức cô.
Có phải vì lâu quá rồi không bị ai trêu chọc nên bây giờ tiền bối Cận Trạch mới chỉ tuỳ tiện nói đùa cô một hai câu thì cô đã xấu hổ như vậy không?
Vân Nhiêu còn nhớ đợt trước khi Vân Thâm thốt ra:” Từ hồi cấp ba, mày đã nhớ thương em gái tao rồi”. Cô sẽ không hiểu lầm ngu ngốc như thế nữa.
Tiền bối Cận Trạch thích nói đùa nhưng không thể đánh đồng như những nam sinh da mặt dày khác được.
Anh ấy hỏi mình như vậy nhất định là có lý do riêng.
Vân Nhiêu đại khái đoán được vậy nên vô cùng trung thực trả lời:
“Tiền bối, hồi đi học em khá im lặng, không thích giao tiếp nên chắc vì biểu hiện quá mức lạnh lùng khiến anh hiểu nhầm, nhưng bây giờ em cũng đã sáng sủa hơn nhiều, tuyệt đối không thù hằn gì anh đâu.”
Trong xe nhất thời yên tĩnh.
Nhạc Ngôn ngồi hàng ghế trước bụm miệng nhịn cười đến nội thương.
Trên đời sao lại có cô gái vừa biết điều lại vừa đáng yêu như vậy chứ, rõ ràng người ta đang chọc ghẹo vậy mà cô như đọc hiểu văn bản trả lời đứng đắn, một chút cũng không hiểu phong tình.
Bầu không khí khiến mọi người đỏ mặt tim đập đều bị đồ đầu đá này nghiền cho nát bẹp.
Nhạc Ngôn vừa nhịn cười vừa tỏ vẻ thông cảm với ông chủ nhà mình, bày tỏ mà bị đẩy ngược lại như vậy chắc rất là xấu hổ.
Nhưng Cận Trạch hoàn toàn không cần sự thông cảm cuả cậu ta. Ngược lại khi nghe được câu trả lời của Vân Nhiêu, ý cười càng thêm đậm.
Tựa như sớm biết rõ câu trả lời này, hơn nữa còn mong cô sẽ ngây ngô ngoan ngoãn trả lời như thế.
Chặng đường còn lại trở về khách sạn, Cận Trạch chống tay vào trán nhắm mắt dựa vào cửa kính nghỉ một chút. Nhất thời trong xe không ai nói gì nữa.
Vân Nhiêu cúi đầu nghịch điện thoại.
Chỗ của cô có bao nhiêu an tĩnh thì trong group trò chuyện xuyên biên giới có bao nhiêu bùng nổ.
Căn cứ theo nguyên tắc có vui cùng hưởng của hội chị em, Vân Nhiêu đem bức ảnh nhận được từ Wechat của Nhạc Ngôn gửi vào group.
Kèm với lời nhắn: Các vị hãy bình tĩnh, cấm phát tán ra ngoài!
Tuyển thủ vô địch bộ môn lướt mạng trực tuyến Lê Lê là người đầu tiên bùng nổ: Bình tĩnh? Mày bảo tao bình tĩnh???!!!
Tuyển thủ huy chương bạc Ôn Dữu theo sát phía sau, trực tiếp hô to: Ô! Không có dấu vết của photoshop!
Vân Nhiêu: Phải không? Sao tao thấy hình ảnh của mình như bị phóng to lên nhỉ <meme nước mắt tuôn trào>
Lê Lê: Thật là ảnh của mày sao? Tao ngay cả caption cũng đã nghĩ xong “ Nhìn vào bức ảnh này— Đoán bạn thân của tôi đáng giá bao nhiêu”
Ôn Dữu cướp lời đáp: Ít nhất mười triệu.
Lê Lê: @Dữu dữu đại tiên, nhỏ vậy. Giá trị thương hiệu của Cận Trạch hơn trăm tỉ, Vân Nhiêu còn đứng cạnh anh ấy làm sao có thể chỉ mười triệu?
Ôn Dữu: ta đánh nhầm, trăm tỉ, giá khởi điểm trăm tỉ.
Nói thì chậm chứ trên màn hình lập tức nhảy ra một hàng chữ nhỏ —
Phú bà Lê Lê đổi tên cuộc trò chuyện thành”Hậu viện của công chúa trăm tỷ”
Lê Lê kích động: từ hôm nay mày chính là công chúa trăm tỉ
Ôn Dữu cũng kích động: Kinh thật! Ai có thể nghĩ đến thành viên của một group chat hội chị em có giá trị lên đến trăm tỉ!
Vân Nhiêu hai tay cầm điện thoại di dộng nhưng vì đang khom người, không kịp che miệng phụt cười thành tiếng.
Cô cười rất nhỏ chỉ trách trong xe quá yên tĩnh, hàng ghế trước có thể không nghe thấy nhưng Cận Trạch ngồi cùng hàng ghế sau thì lại rõ ràng, đồng thời mở mắt ra.
“Cười gì vậy?” Giọng anh nén lại hơi khàn khàn.
Vân Nhiêu hơi tự trách nói:” Có phải quấy rầy đến anh không?”
Cận Trạch thẳng người dậy:” Em cứ việc cười, anh không ngủ.”
Cô giờ làm sao cười được nữa, lập tức phản bác:” Em không cười nữa đâu”
Cô vừa mới nói không cười nữa người đàn ông bên cạnh không biết vô tình hay cố ý đuôi mắt nhìn qua, khoé môi hơi cong lên.
Trước đây mãi về sau Cận Trạch mới phát hiện cô gái này nhìn thì hướng nội an tĩnh, da mặt mỏng nhưng thực ra tình cách lại rất hoạt bát mạnh mẽ, không mềm yếu như mọi người tưởng tượng.
Chính do tính cách thú vị của cô đặc biệt khiến người khác vui vẻ cho nên người nhàm chán như anh cứ nhìn thấy cô lại không nhịn được muốn trêu chọc …
“Anh, tầm một cây số nữa là đến khách sạn” Tiếng của Nhạc Ngôn cắt đứt mạch suy nghĩ của anh.
“Vệ sĩ ở cửa khách sạn đang chờ chúng ta vì ở đó có ít nhất hai mươi fan ngồi xổm đợi anh.”
Hai mươi?So với danh tiếng của Cận Trạch như thế thì hơi ít.
Người ta là đại minh tinh đối diện với đám đông khá là thoải mái.
Bên người anh, Vân Nhiêu ngó qua cửa sổ nhìn quanh, chờ đến khi xe con đi qua ngã tư đường, cách khách sạn khoảng tầm 4 500 mét, cô bỗng nhiên kêu tài xế dừng xe.
“Bác tài, cho con xuống chỗ này.”
Nhạc Ngôn vừa rồi cũng đang xoắn xuýt không biết mở lời thế nào với cô về chuyện này, không ngờ cô cũng cân nhắc qua, chủ động yêu cầu xuống xe tránh cho fan hâm mộ hoặc đám nhà báo vồ được rồi gây ra những phiền phức không đáng có.
Sau khi Vân Nhiêu dứt khoát xuống xe lại bảo bác tài mở cốp lấy toàn bộ hành lý của mình mang theo.
Động tác của cô rất nhanh, sau khi cầm hành lý đi qua ven đường đứng nghiễm nhiên thành người xa lạ, không nhìn theo xe thêm một chút nào hết.
Hình bóng người ngối ghế sau từ đầu đến cuối không nhúc nhích.
Chờ đến khi xe đi, Vân Nhiêu mới chậm rãi vươn vai hướng tầm mắt theo đuôi xe hoà vào dòng người trên đường tiến về phía trước.
Cô bước không nhanh không chậm rẽ qua một khúc cua lớn, đi thêm hai trăm mét là đến cửa chính của khách sạn.
Khách sạn không có hầm đậu xe, Vân Nhiêu thấy xe con chở Cận Trách dừng ở chỗ đỗ xe rồi những fan hâm mộ nhào thành một đám xung quanh, xa như vậy cũng nghe tiếng hét phấn khích của bọn họ.
Tiếng bánh xe của chiếc va li ngày càng chậm lại, Vân Nhiêu đi từ từ.
Mới qua ba tháng mùa xuân, gió trên bán đảo Appennini vẫn rất mạnh, từ hướng tây nam Địa Trung Hải thổi đến mang theo hơi ẩm từ biển bao quanh.
Chợt một trận gió lớn thổi qua cuốn bay chiếc đầm màu xanh nhạt Vân Nhiêu đang mặc, váy may chất liệu nhẹ mỏng bị tung lên thật cao. Cô sợ quá “A “ lên một tiếng, lật đật vứt bỏ đống hành lý trong tay để đè nó lại.
Mái tóc dài qua vai che một nửa khuôn mặt khiến cho tầm mắt khuất không nhìn thấy gì.
Chờ gió thổi nhẹ hơn, Vân Nhiêu mới đưa bàn tay trống không vuốt lại đầu tóc. Tầm mắt một lần nữa sáng lên.
Cùng lúc đó, tiếng gào thét cách xa 100m truyền đến.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế chật vật này không tự chủ nhìn qua bên đó.
Bị đám người vây quanh, người đàn ông anh tuấn cao gầy ở trung tâm tựa hồ hơi quay đầu, hình ảnh như dừng lại giây lát khiến Vân Nhiêu đột nhiên giật mình.
Cô cảm thấy mình có thể bị điên rồi.
Cận Trạch đeo kính râm, không thể thấy được ánh mắt hơn nữa họ cách nhau cả trăm mét vậy mà cô lại nghĩ ra một tình tiết khá hoang đường là anh ấy đang dõi theo mình.
Vân Nhiêu buồn bực một cách khó hiểu.
Cô hất tay mình khỏi váy, chiếc đầm màu xanh lam bị đẩy tung ra như những gợn sóng nhanh chóng chìm dần xuống, thành thật phủ đến mắt cá chân của cô.
Rất nhiều năm về trước, cũng có một cơn gió tinh quái như vậy cố tình đùa giỡn trêu cợt cô.
Cũng là trận gió đó phất qua mọi người thì hết thảy bình thường vậy mà như thể thổi tung toàn bộ thời thiếu nữ của cô bay vào hỗn loạn.Đầu tháng mười cơn bão số 23 mang tên “Lê Chi” đi qua Dung Châu để lại một mớ hỗn độn.
Sau khi bão đi qua nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, dưới sự đốc thúc của nhà trường các công nhân vệ sinh phải tăng ca làm việc ngoài giờ để thu dọn những cành cây bị gãy và đám lá rụng trong khuôn viên.
Khối 12 ngồi theo dõi trận thi đấu ở phía bắc của ban tổ chức, vị trí của lớp 12/7 ở cực bắc của khu đó.
Ghế xa nhất giáp ngoài cùng của khu có hai chàng trai tựa hồ muốn gạt mình ra ngoài lề nhưng vì dung mạo quá xuất chúng vậy nên không thể mờ nhạt nổi.
“Vị trí này của chúng ta quá hoàn hảo, phía trước là hai cây đa lớn, cái gì cũng chả nhìn thấy.”
Vân Thâm cầm một cuốn vở bài tập, nói xong câu đó liền cắn nắp bút, rất có tinh thần ngồi giải đề.
Cận Trạch ngồi thấp hơn so với Vân Thâm, đang mê mải theo dõi truyền hình trực tiếp giải NBA bằng điện thoại di động, thình lình nghe thấy có người gọi tên mình theo bản năng ném điện thoại giữa vở bài tập của Vân Thâm.
Người gọi là lớp trưởng, một cô gái có khuôn mặt tròn thanh tú, cố tình đến hỏi bọn họ có muốn xem trận thi đấu tiếp sức của các giáo viên.
Vân Thâm lắc đầu nói không đi, còn khuyên lớp trưởng cũng không cần đi:”Với thực lực của đội giáo viên tốt nhất đừng đi đông quá, nếu thua bọn họ đỡ cảm thấy xấu hổ”
Anh vừa nói vừa giấu giếm đem điện thoại của Cận Trạch để dưới mông.
Cận Trạch đứng gần lớp trưởng hơn nên cùng cô ấy nói thêm hai câu.
Anh là uỷ viên thể dục, dù sao cũng chỉ là xã giao giữa các ban vậy mà lúc lớp trưởng rời đi vành tai đều đỏ.
Cận Trạch quay người lại,trước tiên đi tìm điện thoại di động của mình.
Vân Thâm liếc xéo anh nói:”Đều ném đi rồi.”
Bên phải anh là lan can khán đài của người xem, bên dưới hàng rào có một vành bao cỏ xanh um.
Cận Trạch “à” một tiếng, dường như không còn sự lựa chọn nào khác:” Đền cho tao một cái khác là được, chiết khấu một chút dù sao mày…”
“Chiết khấu cũng vô dụng, bố mày không có tiền.”
Vân Thâm vừa nói vừa hơi nâng cái mông sợ ngồi gãy chiếc điện thoại cao quý xấp xỉ mười ngàn tệ của Cận thiếu gia.
Nhìn thấy hành động này, Cận Trạch mí mắt nháy nháy một cái.
Tên họ Vân kể cả có vứt điện thoại của anh đi cũng không sao nhưng lại dám sỉ nhục di động của anh?
Đây là một vấn đề nghiêm trọng.
Nữ sinh ngồi kế bên vừa mới còn trầm trồ khen ngợi nhan sắc cực kỳ đẹp trai của hai anh chàng này thì trong nháy mắt hai người chẳng cần mặt mũi xúm lại thành một đống đánh nhau.
Mông của Vân Thâm như dính liền với đất, Cận Trạch thiếu chút nữa đem tứ chi của tên này chặt bỏ cũng không có ích lợi gì.
Cách đó không xa, chiếc loa treo trên cây kêu xẹt xẹt sau đó vang lên một giọng nam chững chạc:
“ Cuộc thi chạy tiếp sức vui nhộn của năm 1 khối A sắp bắt đầu, mời các học sinh lớp 10/1, 10/2, 10/3, 10/4 đến cổ vũ cho bạn học của mình có thêm động lực thi đấu.”
Cận Trạch thì đang kéo tay của Vân Thâm bất ngờ tên này tự dưng đứng lên.
Bả vai hai người va chạm kịch liệt, cổ phát ra tiếng kêu đau đớn.
Cận Trạch bị đụng còn quên cả nhặt điện thoại: ” Mày cưỡi ngựa đi nhặt xác à mà vội vậy?”
Vân Thâm chẳng thèm đếm xỉa đến anh, đi mấy bước vòng qua gốc cây đa rồi nhìn ra xa:
“Chạy tiếp sức vui nhộn thi ở đâu nhỉ?”
Cận Trạch dùng hai ngón tay nhón chiếc điện thoại đánh thương, không có khăn giấy nên chỉ có thể ném vào trong túi trước. Anh đi tới bên cạnh Vân Thâm, im lặng nhìn tên này tìm nửa ngày cuối cùng phát hiện địa điểm thi đấu ở ngay phía dưới khán đài chỗ bọn họ đang đứng.
“Đi thôi, đi xem thi đấu nào”
Vân Thâm thúc cùi chỏ vào người Cận Trạch.
Cận Trạch giễu cợi nói:” Học thần của con không giải đề nữa à?”
“Bố mày mà, tí nữa lại giải.” Biểu tình của Vân Thâm vừa đầy ẩn ý lại như lôi kéo, “Mang con đi nhìn cô nhỏ biểu diễn tuyệt chiêu, mở rộng tầm mắt.”