Cô gái trêи giường đột nhiên mở bừng mắt, nhìn thấy rõ biểu cảm lo lắng trêи mặt Kiều Loan, vẻ mặt cô mới thả lỏng, thân thể lại rơi vào chăn đệm mềm mại.
"Bây giờ... Mấy giờ rồi?"
Cô hơi hé miệng, thanh âm có phần khàn khàn mất tiếng.
"6 giờ rưỡi." Kiều Loan lo lắng nhìn cô, "Bạn không sao chứ? Có phải vẫn còn không thoải mái vì ly rượu tối qua không?"
Kiều Loan: "Lúc mình đến đây chỉ thấy sắc mặt bạn không tốt lắm, vẫn luôn ôm chặt chăn, mình kéo cũng không ra, lôi ra bạn còn giống như muốn khóc... Nhưng mà như vậy là --- bạn gặp ác mộng sao?"
Đinh Cửu Cửu chậm rì rì bò lên, duỗi tay sờ trán, quả nhiên có một lớp mồ hôi mỏng.
"Không tính là ác mộng..." Cô cười cười, có phần bất đắc dĩ, "Càng giống phim bom tấn Hollywood hơn, kiểu mạo hiểm kϊƈɦ thích."
Kiều Loan nghe xong thì sửng sốt, ngay sau đó vui đùa nói: "Vậy bạn mơ cái gi mà ôm gối chặt thế? Bảo bối đoạt được từ mộ Pharaoh à?"
ĐInh Cửu Cửu cong mắt, sau đó nghiêm mặt lắc đầu: "Tuy rằng không nhớ rõ, nhưng mình cảm thấy nhất định là còn quý trọng hơn bảo bối?"
"Bảo bối? Bảo bối gì?
Viên Họa rửa mặt xong đi ra nghe thấy lời này thì không khỏi tò mò, liếc nhìn hai người hỏi.
"À... Là có một món đồ, chờ bọn mình tìm ra sẽ nói cho bạn."
Kiều Loan nói với vẻ mặt đứng đắn, nói đến cuối cũng không nhịn được cười, nhìn Đinh Cửu Cửu rồi cả hai cùng cười rộ lên.
"Hai bạn giỏi lắm, còn hùa nhau trêu mình đúng không?" Viên Họa cũng phối hợp mà vui đùa, ngay sau đó liếc nhìn về phía cô gái còn đang ngồi trong ổ chăn, "Nhưng mà Cửu Cửu này, sao hôm nay bạn dậy muộn thế? Trước kia lúc ở trường học bạn chính là cán bộ làm việc có quy luật nhất đó."
Vừa nghe cái này, Kiều Loan tức khắc không nhịn được mở ra hình thức trào phúng --- "Còn có thể vì cái gì? Đương nhiên là tửu lượng sâu cạn của người nào đó rồi --- đúng không, bạn học Cửu Cửu?"
Viên Họa tức khắc gật đầu hiểu rõ, "Thì ra là thế, mình nói sao hôm qua trở về lại thấy bạn ngủ say như vậy mà."
Kiều Loan tấm tắc cảm khái, "Đúng vậy, say như chết, có khi chính mình về như thế nào cũng không biết."
"... Mình sai, đừng nói nữa, để chuyện cũ theo gió bay đi được không hai vị đồng chí.."
Chịu không nổi hai cô bạn bạn một câu, mình một câu trêu ghẹo, Đinh Cửu Cửu vừa xuống giường liền vội vàng xin tha, sau đó ôm quyền với Kiều Loan, "Tối hôm qua vất vả đồng chí Kiều Loan, lần sau bạn uống nhiều mình cũng nhất định sẽ ôm bạn về."
Kiều Loan sửng sốt, không đợi cô giải thích thì cô đã cầm lấy chậu và đồ vệ sinh cá nhân đi ra bên ngoài.
"..."
Nhìn chằm chằm cánh cửa dại ra ba giây, Kiều Loan thở dài lắc đầu.
Viên Họa buông chậu rửa mặt, "Mới sáng sớm mà bạn đã than thở gì thế"
Kiều Loan: "Chỉ là đột nhiên cảm thấy người nào đó thật lợi hại, làm việc tốt không cần lưu danh."
Viên Họa: "......"
Nhưng mà mặc kệ Viên Họa có dây dưa như thế nào thì Kiều Loan vẫn không nói thêm một chữ.
......
Nhanh chóng rửa mặt chỉ trong mười phút, vốc một vốc nước cuối cùng hắt lên mặt, Đinh Cửu Cửu cong người nhắm mắt ngưng thở.
Thật là kỳ quái mà.
Sao đột nhiên lại mớ thấy chuyện kia... Rõ ràng đã trôi qua nhiều năm như vậy.
Nếu không phải sáng nay đột nhiên mơ về nó thì có lẽ cô cũng đã quên khi còn nhỏ mình đã làm "việc tử tế" này rồi.
Cũng không biết đứa bé kia hiện tại thế nào....
Giọt nước cuối cùng trêи tay rơi xuống, "thời gian thanh tỉnh" kết thúc. Đinh Cửu Cửu thở ra một hơi rồi đứng thẳng dậy.
".....A!"
Đứng trước bồn rửa mặt, chàng trai xỏ tay vào túi quần đứng đó, trêи mặt là nụ cười như có như không khiến cô gái giật mình nhảy dựng.
"Anh.... Sao anh lại ở chỗ này?"
Dường như bị phản ứng của cô gái chọc cười, chàng trai nghiêng mặt đi, đôi môi mỏng cong lên thấp giọng cười.
Ánh mặt trời phất qua mái tóc đen của anh rơi bả vai rộng.
Cười vài giây, anh vòng qua bồn rửa mặt, đi đến trước mặt cô mới dừng lại, ý cười nhuốm đầy ánh mắt.
"Là tôi đi nhầm vào địa bàn của em sao? Lãnh đạo nhỏ?"
Nơi vệ sinh này là của cả toàn nhà, làm gì có chuyện địa bàn hay không địa bàn?
"Không phải, anh dùng đi."
Đinh Cửu Cửu duỗi tay lấy chậu rửa mặt của mình, chỉ là vừa mới sờ đến nó mà chưa kịp cầm lấy đã phải trơ mắt nhìn một bàn tay to gấp đôi tay mình đè lại.
Đinh Cửu Cửu: ".......?"
Nhìn vào mắt cô gái đang ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt lộ ra muôn vàn vô tội mềm mại, Hàn Thời chỉ cảm thấy đầu quả tim như bị sợi lông chim quét qua.
Ánh mắt anh hơi thâm lại rất nhanh áp xuống, chuyển thành sắc cười thực đạm---
"Vừa nãy em đứng đây một lúc, là suy nghĩ gì?"
Vấn đề này khiến Đinh Cửu Cửu nghẹn lại.
Sau khi trầm mặc hai giây, cô gái hơi nhíu mi, "Cái này, vì sao tôi phải nói cho anh...."
Cô còn chưa dứt lời đã thấy tốp năm tốp ba sinh viên đi đến.
Mấy người vốn đang nói chuyện với nhau mà gặp được Đinh Cửu Cửu và Hàn Thời liền đồng thời im lặng, tò mò nhìn họ.
Đinh Cửu Cửu thu hồi ánh mắt, định "tốc chiến tốc thắng", cô ngẩng mặt nhìn chàng trai cao hơn mình gần hai mươi cm.
"Nếu không còn chuyện nào khác thì tôi về phòng đây, 7 giờ sáng nay có họp, hy vọng bạn học Hàn Thời không quên chuyện hôm qua đã đồng ý."
Vừa nói cô vừa cúi đầu nhìn chậu rửa mặt giữa hai người, cô cắn răng dùng lực --- thật đúng là có thể cướp chậu trở về.
Ôm "chiến lợi phẩm", Đinh Cửu Cửu cảm thấy mĩ mãn chuẩn bị quay về phòng.
Quay người đi chưa được hai bước, thanh âm kia lại đuổi theo từ phía sau----
"Vấn đề cuối cùng."
"Hả?"
Đinh Cửu Cửu dừng chân, khó hiểu quay lại nhìn.
Nghênh diện một đôi mắt sâu thẳm nhuốm ý cười.
Đinh Cửu Cửu "lộp bộp" trong lòng, sinh ra dự cảm không tốt.
Như là muốn nghiệm chứng trực giác của cô, chàng trai trước mặt rũ mắt khẽ cười, cất giọng lười biếng---
"Tối hôm qua không có tôi bên cạnh, em ngủ có ngon không?"
"Á...."
Vừa vặn có hai sinh viên đi múc nước qua đó nghe được thế bèn khϊế͙p͙ sợ xoay đầu, hoảng sợ nhìn Hàn Thời với ánh mắt đầy phức tạp, rồi lại nhìn Đinh Cửu Cửu.
Đinh Cửu Cửu: "..............."
Mà người khởi xướng mọi chuyện lại tựa như không để ý đến ánh mắt kia, khóe môi ngậm cười nhìn cô gái bên cạnh.
Thời điểm vai hai người ngang nhau, anh cho tay vào túi quần, khẽ cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.
"Tối hôm qua không có em bên cạnh, tôi không ngủ không ngon chút nào, lãnh đạo nhỏ."
"...."
"Cho nên, lúc trước tôi nói lấy thịt báo ân, hay là em lại suy xét một chút, được không?"
"........ Hàn Thời."
Không thể chịu nổi nữa, rốt cuộc không cũng không thể không mở miệng, giọng nói mềm mại được đè thấp mang theo chút ảo não.
Ánh mắt xẹt qua vành tai hồng thấu của cô gái, ánh mắt Hàn Thời hơi trầm xuống, sau đó liếc nhìn nơi khác.
Anh cười nhẹ, đầu lưỡi khẽ ɭϊếʍ hàm trêи, ".... Tôi không vội, cho nên lãnh đạo, em có thể chậm rãi suy xét."
Cô gái đứng tại chỗ hít sâu một hơi, ngăn chặn xúc động muốn ném cái chậu trong tay vào người ai đó, cô quay đầu nhìn thân hình cao lớn kia, mắt hạnh mềm mại có chút phức tạp.
... Những lời cô nói tối qua dường như anh không ảnh hưởng đến anh chút nào.
*
Mười lăm phút sau.
Ngồi vào bàn tròn trong phòng họp, khuôn mặt Kiều Loan đầy vẻ vi diệu nhìn chằm chằm phương hướng nào đó trong chốc lát, sau đó kéo ghế đến gần Viên Họa rồi châu đầu nào nhau nói nhỏ---
"Viên Họa, bạn có cảm thấy không, từ sau khi Cửu Cửu đi rửa mặt về là bắt đầu kỳ quái?"
Viên Họa gật đầu đồng tình, suy nghĩ vài giây rồi đưa ra phán đoán, "Không biết vì sao, mình cảm thấy nhìn bạn ấy tràn ngập khổ đại cừu thâm."
Kiều Loan nghĩ nghĩ, "Thật đúng là như thế... Đây là đi ra ngoài rửa mặt một chuyến mà bị người trùm bao tải sao?"
"..." Viên Họa nhìn Kiều Loan đầy bất đắc dĩ.
Hai người nói thầm trong chốc lát thì nghe tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.
Gõ cửa theo tiết tấu cực có cá tính ----
"Cốc ................ Cốc."
Thoáng dừng vài giây tựa hồ mang theo chút chây lười tùy ý quen thuộc.
Vốn đang đưa lưng về phía cửa văn phòng, Đinh Cửu Cửu đột nhiên cứng người, cô chậm rãi quay đầu nhìn.
Ánh mắt như cất giấu dao nhỏ phóng qua, Kiều Loan khẽ run run, bèn quay đầu nói nhỏ với Viên Họa:
".... Đây là khổ chủ tới à?"
Viên Họa còn chưa kịp trả lời thì cửa phòng họp đã được mở ra.
--
Hiển nhiên người bước vào vẫn là dáng vẻ chây lười của ngày thường, mới vừa rồi gõ cửa chỉ là ý tứ một chút.
Người tới bước đôi chân dài vào cửa, phía sau còn có một cái Tống Soái theo đuôi.
Tống Soái rất quen thuộc chào hỏi Kiều Loan và Viên Họa. Vốn dĩ anh cũng muốn chào hỏi Đinh Cửu Cửu, đáng tiếc lại nhớ tới vị dấm mới ra lò ngày hôm qua khiến anh chỉ có thể tự giác rút tay về.
--- lu dấm đi đầu, anh vẫn là ít chọc đến thì tốt hơn.
Bên cạnh Đinh Cửu Cửu có một chỗ trống, Hàn Thời đi trước liền lập tức bước qua.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau mình, Đinh Cửu Cửu phản ứng cực nhanh, cô duỗi tay đẩy cái ghế bên cạnh một cái, sau đó ngẩng mặt, mắt hạnh cong cong, má lúm đồng tiền nở rộ ---
"Xin lỗi, chỗ này có người ngồi rồi."
Hàn Thời hơi khựng lại, anh rũ mắt nhìn cô như cười như không nói, "Ghế khác không có ai ngồi?"
Đinh Cửu Cửu chưa tiêu hóa xong ý trong câu nói này, nhưng nhìn thấy gần mình nhất cũng chỉ có cái ghế mình đang giữ, bèn gật đầu.
"Ừ, bạn học Hàn Thời ngồi chỗ khác đi thôi."
"Được."
Hàn Thời gật gật đầu, đứng tại chỗ không dịch một li, chỉ đơn giản là duỗi chân dài ra móc lấy một cái ghế bên cạnh, sau đó lạch cạnh kéo tới vị trí bị cô giữ lại.
Đón lấy biểu cảm ngây người của cô gái, chàng trai khẽ mỉm cười, cúi người chống một tay lên bàn, cơ hồ dán sát mặt vào một bên mặt mềm mại của cô---