Em Thả Thính Anh Đi

Chương 35



Edit: Qing Yun

Sáng sớm, nắng vàng chiếu rọi khắp vùng núi.

Thiếu đi ồn áo náo động cùng khói lửa của thành thị, nơi nơi vắng vẻ, chỉ có tiếng chó sủa gà gáy nơi xa xa, khói bếp giăng đầy góc trời, gọi tỉnh không khí tĩnh lặng của buổi sáng.

Tầng bốn của tòa nhà số bốn là dãy phòng có đãi ngộ đặc thù của tổ bốn, mỗi phòng đều của một người, hơn nữa còn tự thêm nhà tắm và phòng vệ sinh.

Khi Hàn Thời đi ra khỏi phòng tắm, thứ đầu tiên anh nghe thấy là tiếng gõ cửa phòng, có ai đó đang gõ cửa phòng anh.

Anh bước vài bước, quay đầu nhìn đồng hồ trêи bàn.

Lúc này, mặt đồng hồ hiển thị 6:10.

Hàn Thời khẽ nhướng mày, nhấc chân dài bước ra.

Kéo cửa, nhìn thấy người bên ngoài thì không khỏi giật mình.

"... Lâm Yến Thanh?"

Giây lát sau, Hàn Thời thấp giọng cười nói: "Thế nào? Tới tìm tôi "báo thù" à?"

Thái độ khinh thường lười này, trong số những người mà Lâm yến Thanh quen biết, ít nhất là kiểu người mà Lâm Yến Thanh sẽ tiếp xúc, tuyệt đối không có người như thế này, thái độ này cũng làm Lâm Yến Thanh nhíu mày theo bản năng.

Chẳng qua nhớ tới mục đích mình đến đây, Lâm Yến Thanh càng nhíu mày hơn, anh bình tĩnh nói: "Hôm qua là do tôi quá xúc động, thật có lỗi. Hôm nay tôi sẽ trở về, trước khi đi tôi nghĩ mình cần nói chuyện nghiêm túc với cậu."

Vốn định trực tiếp đóng cửa, thế nhưng khi nghe anh nói như vậy, Hàn Thời lại dừng động tác trêи tay, nhướng mày hỏi--

"Hôm nay cậu đi?"

"........"

Đôi mắt đen nhánh mà sáng rỡ, hoàn toàn không che dấu tâm trạng vui mừng của chủ nhân nó khi nghe được "tin tức tốt" này.

Ngẫm lại ngày hôm qua, người này thâm trầm như thế nào, bây giờ đối mặt với dáng vẻ ngược lại thế này, Lập Yến Thanh không khỏi nhăn mi.

-

Qủa nhiên như anh nghĩ, biểu hiện khiến lớp người đi trưởng phải cảm thán là kinh tài tuyệt diễm ở hai năm trước không có khả năng chỉ là may mắn... Con trai độc nhất của nhà họ Hàn, nghe đồn là lang thang khó bảo, giờ mới thấy, so với lời đồn thì quả thật khác xa.

Cửu Cửu, bạn thật sự muốn dây dưa với một người như vậy sao...

Lâm Yến Thành cảm thấy lồng ngực bức bối, nhưng trêи mặt lại không lộ ra điều gì.

Anh chỉ gật đầu, "Đúng vậy, nếu không ngại, chúng ta xuống dưới nói chuyện?"

"Được."

Nghe nói người này phải đi, Hàn Thời liền không ngại lãng phí thời gian chút nào, "nhìn theo" đối phương, cho đến khi anh ta đã đi được một đoạn xa.

Vì thế, hai người một trước một sau đi xuống lầu.

Thời gian còn sớm, trong viện yên tĩnh không có bóng người. Nhưng hai người lại không hẹn mà cùng một trước một sau đi ra khỏi cửa lớn, mãi cho đến khi đi ra khỏi nhà số Bốn, xác định không có ai chú ý đến bên này mới thả chậm bước chân.

Hàn Thời đi phía sau dừng bước chân.

"Ở chỗ này đi, có gì muốn nói thì cậu nói đi."

Vì thế Lâm Yến Thanh đi phía trước cũng dừng lại, anh đứng yên, trầm mặc vài giây mới quay người.

"Tôi muốn biết tình cảm của cậu với Cửu Cửu, là nghiêm túc sao?"

Ý cười nơi đáy mắt Hàn Thời chợt chuyển lạnh.

Chẳng qua một lát sau, chút sắc bén nơi đáy mắt ấy lại bị chính anh ép xuống. Hàn Thời cho tay vào túi quần, cúi đầu cười rộ lên, sau khi hãy còn cười một lúc, nhìn thấy Lâm Yến Thanh nhíu chặt chân mày, anh mới ngừng lại.

Nhưng chàng trai vẫn chưa ngước mắt lên, chỉ khẽ ɭϊếʍ hàm trêи, đè nặng ánh mắt nguy hiểm, anh cười cười mở miệng-

"Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã cực kỳ ghét cậu... Cậu biết vì sao không?"

Lâm Yến Thanh cau mày không nói gì.

Hàn Thời cười nhạt một tiếng.

"Bởi vì dáng vẻ vừa rồi của cậu, tôi ghét cậu, hoặc là bất kỳ một ai khác cũng vậy, bày ra dáng vẻ rất quen thân với cô ấy, còn mang cái dáng vẻ đó ra chất vấn tôi- tôi và cô ấy làm cái gì, tình cảm của tôi đối với cô ấy như thế nào, tôi yêu hay không yêu cô ấy... Vấn đề như thế này, tôi cần phải nói cho cậu biết sao?"

Nói đến âm cuối, ý cười trêи mặt Hàn Thời đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại lạnh lẽo.

Môi mỏng khẽ nhúc nhích, ánh mắt sắc lạnh, từng câu từng chữ nhẹ nhàng rơi xuống.

"Cậu dựa vào cái gì?"

"...."

Trực tiếp chất vấn, sắc bén không lối thoát, là kiểu giao tiếp mà Lâm Yến Thanh chưa bao giờ gặp được, thế cho nên anh ngẩn ra vài giây, lúc này ánh mắt mới phức tạp, chợt lấy lại tinh thần-

"Bằng việc tôi coi Cửu Cửu như người thân, mà cô ấy cũng coi tôi như vậy." Lâm Yến Thanh nheo mắt, "Chúng tôi quen biết mười năm, mười năm này, cô ấy đã giống như em gái của tôi- cho nên nếu cậu không nghiêm túc với cô ấy, bằng bất cứ giá nào, tôi nhất định sẽ khiến cậu biến mất khỏi cuộc đời cô ấy."

"........"

Cảm xúc nơi đáy mắt Hàn Thời phập phồng gợn sóng, thật lâu sau, anh mới xoay người.

"Nếu không phải tôi nghiêm túc với cô ấy, vậy chỉ bằng một nắm đấm hôm qua cậu ném về phía tôi - cậu nghĩ cậu còn có thể bình yên vô sự mà đứng ở chỗ này à?"

Vẻ bất ngờ lướt qua khuôn mặt Lâm Yến Thanh rồi lập tức bị sắc mặt âm trầm thay thế, nhưng trong lòng cũng biết đối phương không phải đang nói đùa.



Vị gia chủ nhà họ Hàn kia phiên vân phúc vũ nhiều năm như vậy, người thương yêu nhất không ai khác chính là đứa cháu trai độc nhất trong nhà.... Thậm chí không cần Hàn Thời cáo trạng, chỉ cần anh không ngăn cản bảo vệ mỗi ngày đúng giờ báo lại tình hình ở đây cho người trong nhà thì cũng đủ cho Lâm Yến Thanh nếm chút khổ sở.

Nghĩ như vậy, Lâm Yến Thanh thoáng buông lỏng, nhưng sau đó lại lập tức nhăn mày, "Bên nhà cậu, chỉ sợ vẫn chưa biết mọi chuyện bên này đi?"

Hàn Thời vốn định rời đi, nghe anh hỏi vậy thì dừng lại, vài giây sau, anh cất tiếng cười nhạo, "Nếu hiện tại tôi có thể giấu người trong nhà thì tương lai tôi cũng có thể bảo vệ cô ấy- những chuyện này không cần người khác nhọc lòng-- anh trai của cô ấy cũng không được."

Nói hết những lời này, Hàn Thời đã dùng hết sự nhẫn nại của mình, anh nhíu mi rồi lập tức rời đi.

Sau khi đi xa mấy mét, dường như nhớ tới cái gì, anh ngừng lại, sau đó xoay người-

"Hình như cậu rất kiêu ngạo với việc mình quen cô ấy mười năm?"

Lâm Yến Thanh yên lặng.

Vứt bỏ sắc bén mới vừa rồi, thanh niên trước mặt lại khôi phục dáng vẻ tản mạn như ngày thường, đến nụ cười cũng đều mang theo chút khiêu khích ấu trĩ-

"Mười năm, quả thật rất lâu. Tuy nhiên đáng tiếc, vẫn còn kém tôi hai năm-- cho nên dù so thời gian, cậu vẫn thua tôi."

Nói xong, Hàn Thời không thèm để ý xem Lâm Yến Thanh sẽ phản ứng như thế nào mà xoay người rời đi với tâm tình sung sướиɠ.

Lâm Yến Thanh đứng tại chỗ, có chút kinh ngạc và khó hiểu, nhưng ngẫm lại, anh chỉ có thể lắc đầu.

-

Tuy rằng tiếp xúc không lâu, nhưng theo anh thấy, tính cách Hàn Thời vẫn có phần cực đoan và cố chấp. Trước đây chưa từng nghe đồn, cũng có lẽ...

Cố chấp này chỉ dừng ở trêи người cô gái nào đó.

... Cũng không biết là phúc hay là họa.

*

Vấn đề về dụng cụ vẽ tranh vẫn chưa nhận được thông tin đã tìm được cách giải quyết, cho nên mọi người ở tổ mỹ thuật đều tạm thời trống tiết không đi dạy.

Nhưng ngược lại là Kiều Loan và tổ âm nhạc mà cô phụ trách thì phải chịu cực hơn, mỗi buổi sáng đều phải dạy hai tiết- đặc biệt là việc cần thiết phải dậy sớm để chuẩn bị càng khiến Kiều Loan muốn đau não.

"Cửu Cửu, bạn còn phải đi tiễn Lâm giáo thảo đúng không? Vậy mình và Viên Họa sẽ đến nhà ăn trước."

"Ừ, được." Đinh Cửu Cửu trả lời.

Cửa phòng mới đóng lại trong chốc lát, Đinh Cửu Cửu đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở đầu giường vang lên.

Cô đi qua, cầm điện thoại lên thì thấy là tin nhắn của Lâm Yến Thanh.

"Cửu Cửu, mình đi về trước. Nơi này điều kiện có hạn, bạn nhất định phải chú ý cơ thể..."

Những lời phía sau, Đinh Cửu Cửu không có tâm tư nhìn kỹ, cô lập tức vội vàng cầm di động chạy ra bên ngoài.

Nào ngờ vừa mới mở cửa ra, liền nhìn thấy chàng trai đang đứng dựa vào tường ở ngoài cửa.

".....Hàn Thời, sao anh lại ở chỗ này?"

Đinh Cửu Cửu ngạc nhiên nói. Ngay sau đó cô xua xua tay, "Tôi có chút việc gấp, anh có chuyện gì thì chờ tôi trở lại rồi....."

"Em muốn đi tiễn Lâm Yến Thanh?"

Anh đột nhiên mở miệng.

Vốn đã xoay người, nghe anh nói vậy, Đinh Cửu Cửu không thể không quay lại, "Sao anh lại biết?"

Hàn Thời khẽ hừ một tiếng, "Không cần phải đi tiễn, cậu ta đã đi rồi... Tôi kêu bảo vệ đưa cậu ta rời núi."

Đinh Cửu Cửu ngẩn ra hai giây, trêи mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, "Làm tôi sợ muốn chết. Tôi còn nghĩ hôm qua mới vừa hỏi, chuyến xe sớm nhất cũng không phải giờ này, sao lại rời đi rồi.... Cảm ơn anh, Hàn Thời."

"...."

Hàn Thời hơi nheo mắt, ánh mắt nhìn cô có phần nguy hiểm.

Đinh Cửu Cửu bị anh nhìn chằm chằm đến mức sau lưng như dựng lông tơ, ngay sau đó dở khóc dở cười hỏi: "Tôi cảm ơn anh, sao anh còn tức giận?"

"Hôm qua thì xin lỗi thay cậu ta, hôm nay lại vì cậu ta mà cảm ơn tôi..."

Trầm mặc hai giây, anh quay mặt đi, hơi rũ mắt rồi nói, "...Thôi, dù sao em cũng không quan tâm tôi sẽ có cảm giác gì."

Đinh Cửu Cửu: "............"

Rõ ràng lý trí nói mình không làm gì sai, nhưng bị ngữ khí, vẻ mặt và ánh mắt như vậy bao vây, trong lòng cô lại có cảm giác tội lỗi là thế nào?

Đột nhiên nhớ tới tiếng "Gâu" đầy tủi thân ngày hôm qua, Đĩnh Cửu Cửu không thể lạnh lùng nổi, mắt hạnh cong thành hình trăng non, cô chủ động tiến lên, duỗi tay túm lấy áo sơ mi của anh-

"Đi ăn sáng không, Tiểu Hàn tổng?"

"........"

Âm điệu mềm ấm hoàn toàn không giống những người khác, chỉ một giây đã lập tức làm tiêu tan hứng thú biểu diễn mới nổi lên của Hàn Thời, anh quay đầu lại.

"Đều nghe lãnh đạo nhỏ, không phải tôi là cún con của em sao?"

"......" Nghe anh nói như vậy, mặt Đinh Cửu Cửu lập tức đỏ bừng, cô vội xoay người đi về phía cầu thang, vừa đi vừa nói--

"Đừng dùng dáng vẻ đấy với tôi, vô dụng."

"Gâu."

"......."

Đinh Cửu Cửu chợt lảo đảo bước chân, thiếu chút nữa là không đứng vững.



Được rồi, cô thừa nhận không phải vô dụng mà quá hữu dụng.

Hàn Thời thấy chuyển biến tốt liền thu lại, không tiếp tục trêu đùa cô nữ mà an tĩnh đi ở phía sau, đi xuống lầu cùng cô.

Hai người một trước một sau đi vào nhà ăn, lấy khay ăn sau đó đi thẳng đến khu chọn đồ ăn.

Đi tới chưa được bao lâu, Đinh Cửu Cửu đã không khỏi nhăn mi.

-

Lúc trước đi cùng Hàn Thời, cô đã quen với việc bị mọi người nhìn ngó, nhưng dường như buổi sáng hôm nay không giống mọi ngày... Những ánh mắt đó, dường như còn có ý tứ khác nữa.

Trêи thực tế, không chỉ Đinh Cửu Cửu phát hiện, Hàn Thời cũng đã thu lại vẻ mặt tươi cười.

Những ánh mắt âm thầm lạc tới phía bọn họ đều run sợ mà thu hồi.

Ngay khi Hàn Thời chuẩn bị tiếp tục theo sau, ở một bàn tròn gần đó, vang lên tiếng người đập bàn.

Theo sát đó là giọng nói đầy tức giận của Kiều Loan--

"Mẹ nó, cô nói lại thử xem!"

Hàn Thời hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Qủa nhiên nhìn thấy Đinh Cửu Cửu cũng dừng bước chân, ánh mắt lo lắng mà khó hiểu, ngay sau đó lập tức đi qua hướng bên kia.

Hàn Thời trầm mặc giây lát rồi cũng cất bước đuổi theo.

Đinh Cửu Cửu đi tới trước bàn, lại thấy Kiều Loan chỉ vào bàn bên cạnh mắng to-

"Phương Yên, chuyện cô nói, mẹ nó hôm qua tôi cũng đã nghe, thế thì sao, cô cảm thấy Đinh Cửu Cửu hiền lành không nói gì nên cô không chịu được đúng không? Cho nên hôm nay cô mang cái mồm thối tới đây là để tìm đánh hay là tìm mắng!?"

Phương Yên đứng lên, khi thấy Đinh Cửu Cửu và Hàn Thời một trước một sau đi tới thì sắc mặt cô ta thay đổi.

Nhưng mà sau khi Kiều Loan tức giận mắng thì mặt cô ta tỏ lên-

"Lời này lại không phải tôi nói... Cô đi hỏi mấy người ở tổ bốn xem- rõ ràng là bọn họ nói!"

Ánh mắt vốn đang lạnh lùng của Đinh Cửu Cửu đột nhiên cứng đờ khi nghe những lời này.

Chẳng lẽ.... Những người ở tổ bốn đó vẫn nhìn ra người trêи giường là cô?

"À, đương sự.... Này không phải đều tới rồi sao." Phương Yên cáu giận liếc nhìn Đinh Cửu Cửu một cái, lại không dám nhìn sang người phía sau lưng cô, "Cô... Cô hỏi thẳng cô ta không phải sẽ biết rõ lời tôi nói có phải thật hay không à!"

Kiều Loan tức giận đến đỏ mặt tía tai, xem tư thế như là hận không thể tiến lên một tay xé tan đối phương.

Phương Yên cứng cổ nhìn về phía Đinh Cửu Cửu --

"Đinh Cửu Cửu! Lần này nếu có nửa điểm là tôi tự biên ra thì tôi sẽ cùng họ với cô!... Cô nói đi, hôm qua có người của tổ bốn nhìn thấy cô ở trong phòng của Hàn Thời, còn... Này chẳng lẽ không phải sự thật à?"

"....."

Đinh Cửu Cửu đau đầu thở dài.

Cô tiến lên nửa bước, vừa muốn nói chuyện thì cảm giác có người nắm lấy cổ tay.

Phương Yên cứng cổ nhìn về phía Đinh Cửu Cửu --

Đinh Cửu Cửu ngẩn ra, quay đầu lại thì thấy anh đã tiến lên phía trước không biết đã đứng ở bên cạnh cô từ khi nào, đồng thời dùng động tác mềm nhẹ nhưng cũng không chấp nhận từ chối.

Giống như là không phát hiện những ánh mắt xung quanh, cũng hoàn toàn không để ý đến bầu không khí bên cạnh, Hàn Thời kéo cái ghế ở bàn của Kiều Loan ra, dắt cô đến đó rồi kéo cô ngồi xuống.

Sau đó anh đứng thẳng dậy, vẫy tay với bảo vệ ở trong góc.

Hai bảo vệ sửng sốt, sau đó bước nhanh tới, đứng bên cạnh hai người.

Hàn Thời chỉ chỉ một người trong đó, nói với cô gái còn ngốc nghếch ngồi đó chưa hiểu gì, "Em muốn ăn gì thì nói với anh ta, anh ta sẽ lấy giúp em."

"................."

Nhà ăn vốn đã an tĩnh, lúc này càng an tĩnh hơn, Đinh Cửu Cửu cũng có chút bất đắc dĩ, vui đùa nói: "Lại không phải tôi không có chân--"

"Lãnh đạo nhỏ, buổi sáng hôm nay, em phải nghe lời tôi."

Hàn Thời trầm giọng cười, ngắt lời cô.

Đinh Cửu Cửu trầm mặc vài giây, gật gật đầu.

"Được, nghe anh."

Ánh mắt Hàn Thời lập tức mềm nhũn.

Tuy nhiên cũng chỉ trong giây lát, ý cười trong mắt anh biến mất không còn một mảnh, cuối cùng chỉ còn lại sự lạnh lùng như có thể đóng băng vạn vật.

Hàn Thời quay người lại.

"Tôi chính là thành viên tổ bốn."

Chàng trai khẽ nâng cằm, mắt đào hoa hơi nheo, mặt mày lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Phương Yên, môi mỏng lại bỗng dưng nở nụ cười--

"Nghe nói lòng hiếu kỳ của cô vẫn luôn rất nặng? Cũng tốt, có gì muốn biết-"

Anh nói giọng trầm trầm, gằn từng chữ một.

"Cứ tới hỏi tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.