Em Thật Ngọt Ngào

Chương 7: Sự dịu dàng



Sau khi chuyện lớn như vậy kết thúc, mọi người đều biết Tống Tuệ Kiều có một người bạn trai vô cùng đẹp trai còn rất dịu dàng. Không còn người nào muốn tỏ tình với cô nữa, cuộc sống của cô ở đại học cũng thoải mái hơn.

Đại học năm hai cũng gần kết thúc, có hôm bạn cùng lớp bất ngờ hỏi cô: “Tống Tuệ Kiều, sao cậu không bao giờ đến chỗ của bạn trai mình vậy? Cậu không sợ cậu ấy bị người khác cướp mất sao? Bạn trai cậu có điều kiện tốt như vậy….”

Đúng vậy, cậu ấy thật tốt.

Sau đó bạn học đó còn nói gì nữa nhưng cô đều không nghe thấy, đầu óc cô lúc này chỉ toàn hình bóng của Tần Lãng. Lời nói của bạn học ban nãy liên tục vang lên trong đầu cô, cậu ấy sẽ bị cướp mất, bị cướp mất….

Bây giờ cô mới ý thức được việc Tần Lãng là người tốt không phải chỉ có một mình cô nhìn thấy, mà người khác cũng nhìn thấy.

Đại học năm ba khai giảng chưa bao lâu đã sắp đến sinh nhật Tần Lãng, bởi vì sắp tới cậu sẽ tham dự một cuộc thi toàn quốc nên phải chăm chỉ luyện tập vẽ tranh, không có thời gian đi tìm cô. Tống Tuệ Kiều cẩn thận chọn quà cho cậu, sau đó mua vé xe nhanh chóng trở về Bắc Kinh để cho cậu một bất ngờ. Quà thì đã chuẩn bị xong, đến lúc mua vé lại phát hiện toàn bộ vé đều đã bán sạch. Lên mạng tra thử cũng không khác là bao, vé máy bay giá rẻ đều đã bán hết.

Học phí đại học của Tống Tuệ Kiều là dựa vào học bổng quốc gia, phí sinh hoạt cũng dựa vào học bổng. Cô vừa mua cho Tần Lãng một món quà cũng khá đắt, căn bản là không còn tiền mua vé máy bay. Trong lúc cô đau lòng muốn khóc đến nơi thì cuộc thi âm nhạc toàn quốc dành cho sinh viên lại được tổ chức ở trường của cô. Quy tắc dự thi rất đơn giản, chỉ cần lên đó hát là được. Nếu hát hay bên ban tổ chức sẽ tặng vé máy bay đến Thủ Đô để nghỉ Quốc Khánh.

Đây là cơ hội thật sự hiếm có. Đúng ngày diễn ra cuộc thi, một người hướng nội như cô. Lại bởi vì muốn gặp cậu mà tự tin đứng trên sân khấu, trước mặt tất cả sinh viên trong trường.

Tiếng trống vang lên trong lòng như tiếp thêm dũng khí cho cô gái nhỏ, Tống Tuệ Kiều nhẹ nhàng bước lên sân khấu mà không hề lo lắng. Nhưng đến khi giám khảo mở miệng cô mới bất ngờ trợn tròn mắt, thì ra trước khi biểu diễn còn phải giao lưu.

“Bạn học, em có thể chia sẻ với mọi người lý do em tham dự cuộc thi lần này không?”

“Dạ, là vì…” Mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng, đầu óc cô bắt đầu rối loạn. Chỉ có thể thành thật trả lời: “Em muốn đến Bắc Kinh gặp bạn trai, nhưng em không đủ tiền mua vé máy bay… “

Bên dưới sân khấu lập tức vang lên một tràng cười to, điều đó làm cô nhớ lại quá khứ kinh khủng kia. Nhưng mà giám khảo đã nhanh chóng cứu nguy cho cô, cô ấy mỉm cười vô cùng thân thiện: “Như vậy mới là tình yêu chứ, có gì mà phải ngại đâu. Tôi thấy rất tốt.”

Vì lo lắng mà chân Tống Tuệ Kiều bắt đầu run lên, tay cô cũng run nhưng biên độ nhẹ hơn. Nhưng khi âm nhạc bắt đầu vang lên, cảm giác sợ hãi này bị giai điệu cuốn đi thật xa.

Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cất tiếng hát, vẫn là bài hát quen thuộc đó. 《HERO》 của Mariah Carey.

Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ hát trước mặt bất cứ ai, nhưng giờ phút này trong lòng cô giống như có một loại năng lượng. Là từ khi bắt đầu gặp Tần Lãng thì có loại năng lượng này. Ở những năm tháng tăm tối kia nó giúp cô không ngừng tự nhìn nhận bản thân, vượt qua hết toàn bộ chướng ngại mạnh mẽ vươn lên khỏi mặt đất.

Dáng người của Tống Tuệ Kiều thuộc dạng mỏng manh, mảnh mai. Cho nên không ai ngờ đến việc cô có một giọng hát vô cùng nội lực.

Bởi vì hồi hộp, mà Tống Tuệ Kiều vẫn luôn nhắm mắt. Cũng vì vậy mà cô đã bỏ lỡ khoảnh khắc giám khảo và toàn bộ sinh viên trợn mắt kinh ngạc nhìn mình.

Sau khi hoàn thành bài hát cô thuận lợi nhận được vé máy bay đến Bắc Kinh.

Cô vui đến mức không biết nói gì mới bộc lộ được hết cảm xúc lúc này, mặc kệ máy quay vẫn đang chỉa thẳng vào mình cô nhanh chóng gọi điện cho Tần Lãng: “Tần Lãng, Tần Lãng,…. ngày 11 này em sẽ đến Bắc Kinh thăm anh. Anh nhất định phải ngoan ngoãn ở yên đó chờ em đến nha.”

Trước khi cô nói chuyện còn có chút nức nở vì xúc động khiến cho Tần Lãng ở đầu giây bên kia lo lắng không biết chuyện gì. Cậu vội vàng vứt bút vẻ xuống đất nhanh chóng đứng bật dậy. Sau đó lại nghe cô nói mình ngoan ngoãn ở đó đợi cô đến tìm thì cảm giác lo lắng bấy giờ mới từ từ tiêu tan.

“Được.” Thiếu niên siết chặt điện thoại, dịu dàng cười đáp: “Anh sẽ ngoan ngoãn đợi em đến, sau khi em đến toàn bộ chi phí anh thay em trả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.