Em Thấy Núi Xanh

Chương 16



Quý Thu Trì từ lâu đã cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè, ngay cả với người trong nhà cũng vậy, chỉ đúng kỳ hạn gửi tiền về mà thôi.

Dường như những người xung quanh đều sống khá tốt, chỉ có cô là càng ngày càng tệ.

Đeo túi xách số lượng hạn chế, lái siêu xe những mấy nghìn vạn, quần áo, giày dép, đồ trang sức, tất cả đều là hàng xa xỉ phẩm, đón nhận biết bao ánh mắt hâm mộ của phái nữ, có đôi khi chính bản thân cô cũng cứ tưởng mình sống rất tốt, để rồi quên mất đằng sau lớp vỏ bọc hào nhoáng ấy là sự mục rữa đến tận cùng.

Vào lúc không muốn bị người quen nhận ra nhất lại gặp phải Giang Ngôn, cảm giác còn nhục nhã hơn cả việc bị lột sạch đồ giữa quảng trường đông đúc. Nỗi ê chề, xấu hổ khiến cô không thể ngẩng đầu lên được, không dám đối diện với anh dù chỉ một giây, thậm chí còn muốn bỏ chạy trốn tránh. Nhưng tất cả mọi thứ của hiện tại, đều là do cô tự chọn lấy.

Cô bối rối giật lấy tờ kết quả khám, nhét bừa vào túi xách, “Cậu được điều về thành phố Hải làm việc à? Có dịp thì ăn cơm cùng nhau nhé… Mà thôi, tốt nhất vẫn không gặp thì hơn.”

Cô đeo kính râm, che đi vết thâm tím ở khóe mắt.

“Cậu làm việc đi, tôi đi trước đây.”

“Từ từ đã.”, Giang Ngôn ngăn cô lại, “Vết thương trên mặt cậu là sao thế?”

“Không sao cả, lúc tắm không cẩn thận bị trượt chân ngã thôi.”

Anh mím môi, trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt nghiền ngẫm phức tạp khiến Quý Thu Trì trong phút chốc không nói được gì. Anh là cảnh sát, sao có thể không nhận chuyện bị ngã tím mặt chỉ là một lời nói dối vụng về.

“Giang Ngôn, đừng hỏi nữa…”



Nữ diễn viên bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, không chỉ khiến bộ phim đang quay dở phải tạm dừng, mà những chương trình giải trí và các hợp đồng đại diện ký kết trước đó đều phải hủy. Cô ta là nghệ sĩ mới phất lên, nếu không có được một chân trong các tác phẩm tiếp theo, cho dù có nổi tiếng đến mấy thì cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn. Hiện giờ cô ta xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, ít nhất phải nghỉ ngơi nửa năm, mọi kế hoạch đều bị ảnh hưởng, kéo đến cả đống chuyện phiền toái, điều này khiến Lâm Hạnh Tử vô cùng đau đầu.

“Trước ba giờ chiều nay liên hệ với người phụ trách của tổ biên tập show, tuy tối qua con bé nhập viện đã bị chụp ảnh rồi, tất cả mọi người đều biết, nhưng vẫn cứ gọi cho bên đấy giải thích tình hình, thương lượng thử xem có thể đổi người được hay không.”

“Còn nữa, gửi một bản danh sách những nghệ sĩ đang có lịch hoạt động cho tôi.”, cô đang nói chuyện, giày cao gót nện lộp cộp trên sàn nhà, thì bỗng nhiên ngừng lại.

Trợ lý Trần nhìn theo tầm mắt của Lâm Hạnh Tử.

Khoảng cách quá xa, cô không nghe rõ đôi nam nữ cạnh bồn hoa đang nói gì, chỉ nhìn thấy một người định đi, còn một người thì ngăn lại.

Dì chuyên dọn vệ sinh đẩy xe đi ngang qua, mùi thuốc khử trùng quá nồng, Lâm Hạnh Tử bình tĩnh dời tầm mắt, bâng quơ hỏi một câu, “Cậu còn nhớ mối tình đầu của cậu không?”

Trợ lý Trần sửng sốt mất mấy giây, “… Mối tình đầu làm sao mà quên được, sau bao lâu cũng vẫn không quên.”

“Đại học hay Trung học?”

“Trung học, năm lớp Mười, ngồi cùng bàn với tôi.”, trợ lý Trần sờ mũi, có vẻ ngại ngùng, “Cô ấy học giỏi lắm, lúc đấy trẻ con, cứ cảm thấy cô ấy là người đẹp nhất, tốt nhất trên đời, chẳng phải lo chuyện gia đình, tiền bạc, nhà cửa, thích chỉ đơn giản là thích thôi. Hồi Đại học tôi cũng yêu đương, chia tay xong cũng buồn bã, nhưng vẫn không giống với mối tình đầu.”

Lâm Hạnh Tử gật đầu, “Ừm, đúng là không giống… Về công ty thôi.”

Trợ lý Trần vội vàng đuổi theo, do dự chốc lát rồi hỏi, “Cô cãi nhau với anh Giang à?”

Lâm Hạnh Tử không đáp, liếc sang bên cạnh, gương mặt hiện rõ vẻ hờ hững.

Có một lần, trợ lý Trần nghe tổng giám đốc Lý nói, lúc cô cười lên trông rất ngọt ngào, không hề có lực uy hiếp, cô còn trẻ, cứ như thế lại càng không thị uy được với ai, vì thế sau này cô rất ít khi cười ở công ty. Nhưng cậu ta biết, cô cười tươi trông rất đẹp, lúm đồng xu in rõ, nốt ruồi trên chóp mũi trông càng sinh động hơn, đám nghệ sĩ nữ của công ty đứng trước mặt cô xem ra còn kém hơn mấy phần.

Mà những lúc cô không nói lời nào, trên mặt không có chút biểu cảm, nhìn vào vô cùng xa cách.

Giống như hiện tại.

Cậu ta thức thời ngậm miệng lại, chạy chậm về xe trước để mở cửa cho cô.

Sau khi về đến công ty, Lâm Hạnh Tử gần như mở cuộc họp suốt cả ngày, ngay cả cơm trưa cũng là do nhân viên mua về cho.

Lý Nghiêu nhìn cô lớn lên từ thuở nhỏ, coi cô như con gái ruột, nên hiểu rất rõ tính cách của cô. Chắc chắn hôm nay tâm trạng cô không tốt, dáng vẻ nói chuyện cứng ngắc, lời lẽ không nể nang một ai, ngay cả anh ta cũng phải cứng họng.

“Nghe mẹ con nói, Giang Ngôn về thành phố Hải rồi.”

“…Vầng.”

“Muộn thế này rồi, con về sớm chút đi, việc còn lại để cậu xử lý cho, người bên kia con có quen đâu, cũng chẳng giúp được gì.”

“Con cảm thấy kiếm tiền thú vị.”, cô nghiêm túc nói, “Kiếm tiền có thể làm cho con thoải mái, nói chuyện tình cảm chỉ tổ ảnh hưởng đến tốc độ xuất kiếm của con thôi.”

Lý Nghiêu dở khóc dở cười, “Con mà còn ở đây nữa, cậu sợ là con phải lôi một người trong số họ ra đem đi tế đấy.”

Bị “đuổi” ra khỏi phòng họp, Lâm Hạnh Tử không muốn về nhà. Lâm Tang lại đang đi công tác, không ở thành phố Hải, những người quen khác chỉ có đám bạn nhậu.

Đúng lúc trợ lý Trần cùng mấy người đồng nghiệp vừa nói chuyện vừa đi ra sảnh lớn, trong đó có một người định tổ chức tiệc độc thân trước khi kết hôn, thấy Lâm Hạnh Tử chưa về, cậu ta hỏi thử một câu xem cô có muốn đi hay không.

Quả thật, Lâm Hạnh Tử cần một cuộc vui tới bến để xua đi những suy nghĩ quỷ quái bám trong đầu suốt cả ngày hôm nay.



“Anh Lỗi, ở bên kia có người tìm Lâm đại mĩ nữ.”

“Ai tìm em gái Lâm đấy?”

“Gã mặc áo trắng đứng ở bên trái quầy bar kia kìa, hình như là cảnh sát đấy. Hai năm trước có đứa hít thuốc ở đây, bị cái gã đấy tóm đi thì phải.”

Lúc ấy, vì chuyện này mà phải ngừng kinh doanh mất ba tháng, không muốn nhớ cũng khó, tên Lỗi híp mắt quan sát người đàn ông đứng bên cạnh quầy bar, gương mặt hiện rõ vẻ khinh thường, “Mẹ, thằng cảnh sát nghèo kiết xác.”

Giang Ngôn chỉ biết là Lâm Hạnh Tử ở đây, nhưng không biết là ở phòng nào. Bất chợt, một tên trông như dân lưu manh đi tới, cười nói giả lả, “Cảnh sát Giang phải không? Nghe danh đã lâu. Chẳng lẽ cảnh sát cũng lên bar à, hay là chỗ chúng tôi phạm lỗi gì rồi? Hầu Tử, tắt nhạc đi, cho cảnh sát Giang còn kiểm tra.”

Trong một phòng bao, anh chàng sắp kết hôn uống đến độ ngà ngà thì bắt đầu hồi tưởng lại cuộc tình của mình, còn gọi điện thoại cho bạn gái cũ trong sự khích bác của cả đám đồng nghiệp, dường như đã hoàn toàn quên đi cô vợ sắp cưới của mình. Lâm Hạnh Tử càng xem càng cảm thấy nhạt nhẽo.

Lúc xuống lầu, cô phát hiện ra nhạc ở sảnh chính đã ngừng, bên cạnh quầy bar có một đám người đang bu vào xem trò vui.

“Đến đây mà lại không uống rượu, đùa à.”, tên Lỗi đặt tay lên vai Giang Ngôn, “Tôi biết lương cảnh sát không cao, một tháng được có mấy nghìn, làm ngành các anh đúng là chẳng dễ dàng gì, làm ngày làm đêm cũng chỉ kiếm được có bấy nhiêu, không sao, chỗ chúng tôi rẻ lắm…”

Hắn cố ý làm cho Giang Ngôn khó chịu, giọng nói cực lớn.

Một gã batender mở một chai rượu, rót một cốc, rồi tên Lỗi cầm lấy đưa cho Giang Ngôn, sau lại cố tình nghiêng cốc, toàn bộ chỗ rượu màu nâu vàng đổ thẳng lên chiếc áo sơ mi trắng của Giang Ngôn.

“Ôi trời, xin lỗi nhé, trượt tay… Đệch!”

Bất chợt, một dòng chất lỏng lạnh ngắt chảy từ trên đầu xuống, sắc mặt của hắn thay đổi ngay lập tức.

Rồi một giọng nói dõng dạc vang lên, “Xin lỗi nhé, trượt tay.”

Lâm Hạnh Tử rút khăn giấy, cụp mắt, cẩn thận lau sạch sẽ từng ngón tay một.

Tên Lỗi tức điên tiết, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm, “Cô Lâm à, như thế này là có ý gì?”

“Nhàn quá thôi, thân làm Thượng đế cho anh kiếm tiền, tôi phải thay bố mẹ anh dạy anh cách làm người.”, Lâm Hạnh Tử đi giày cao gót, chiều cao tương đương với hắn, cô khinh miệt đưa mắt nhìn, “Cảnh sát thì làm sao? Anh mà cũng xứng để nói cảnh sát không ra gì à?”

Hắn sực tỉnh, bố của vị đại tiểu thư này là cục trưởng cục cảnh sát, hắn há miệng định giải thích rằng mình không có ý mạo phạm, chỉ muốn dạy cho tên cảnh sát quèn này một bài học mà thôi.

Nhưng Lâm Hạnh Tử không cho hắn cơ hội nói.

“Loại bỏ đi ăn tạp chờ chết như anh, tôi nói cho mà biết, cái thành phố trụy lạc này mà không có những cảnh sát chiến đấu quên mình như anh ấy thì thối nát lâu rồi, số ma túy anh ấy thu giữ được mà đổi thành tiền thì có thể chất kín linh đường nhà anh, lấp kín đường xuống suối vàng của anh mà hẵng còn dư đấy.”

Cô đứng giữa đám người, ánh đèn lập lòe rọi thẳng vào người cô, khiến cô trông kiêu kỳ như một con thiên nga trắng muốt.

“Nếu anh học được cách nói chuyện rồi mà vẫn nhớ đến cơn uất ức vì ngày hôm nay bị tôi chửi cho không ngóc đầu lên nổi, muốn chửi lại, thì đến số 24 đường Angel, nói với bảo vệ là cho gặp tiên nữ xinh đẹp nhất trong đấy, tôi mà rảnh sẽ sẵn lòng nghe anh chửi hai ba câu. Nhưng mà anh cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần mà nghe tôi chửi lại, bởi vì khả năng chửi rủa của người bình thường không đạt được đến trình độ của tôi đâu, mà loại bỏ đi bị phụ nữ hạ đo ván như anh, chắc là cũng không có năng khiếu về khoản này đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.