Vinh ném chiếc khăn lông trắng trùm lên đầu Mạch Nha, con bé giật mình nhanh chóng kéo chiếc khăn xuống, nhìn thủ phạm bằng con mắt nhiều lòng trắng. Vinh nhàn nhã ngồi xuống sàn, tu một hớp nước rồi nói :
-Nghỉ đi, hôm nay tập thế thôi.
Nghe thấy vậy nó không khỏi cảm thấy vui sướng, ông thầy khó tính này hôm nay cho nó nghỉ tập sớm nha. Chắc lão có chuyện vui nên mới dễ tính như vậy.Nó hớn hở đi lấy đồ chuẩn bị về.
-Tối rảnh không, đi ăn kem với huynh, huynh bao.-Vinh đột ngột đưa ra lời mời làm nó có phần ngạc nhiên.Không phải lão huynh này cho nó nghỉ sớm là để mời nó đi chơi chứ?
Nhưng mà thật lòng phải nói lời xin lỗi với Vinh, nó đã hẹn đi xem phim với Quang rồi. Nó ra vẻ tiếc rẻ nhìn Vinh :
-Muội có hẹn rồi.Lần sau sẽ đi với huynh nha.
Vinh không vui nhìn nó. Hẹn gì mà hẹn, bản thiếu gia tốt bụng mời đi lại còn từ chối. Thật là có phúc không biết hưởng.Lần sau cái con khỉ, cậu đây dỗi cóc thèm mời nữa, cậu đây tự đi một mình. Càng tốt, bớt một miệng ăn, đỡ tốn kém.
…………………………………..
-Nha,có phim này hay lắm nè, chuyển thể từ tiểu thuyết của Cố Mạn đó.-Quang cầm vé phim giơ ra trước mặt nó.
Một con nghiền tiểu thuyết như nó lập tức bị thu hút. Oa,“ Bên nhau trọn đời” , truyện này rất hay nha, chắc phim cũng hay không kém. Mạch Nha hơi bị thích Thâm ca đấy. Nó gật đầu với Quang, rất ưng ý với lựa chọn của anh.
Vinh đứng ở chỗ bán vé, vẫn đang lưỡng lự không biết nên xem phim gì thì nghe thấy cái giọng con vẹt của nó. Quay sang thấy nó đang cùng một tên con trai cười nói vui vẻ, Vinh thấy máu nóng bắt đầu dồn lên não. Cái con nhỏ hư đốn dại trai này, dám bỏ cậu đi xem phim với trai nha. Đại thiếu gia cậu đây vừa đẹp trai, giỏi võ, ga lăng, tốt bụng…thế mà lại bị con nhóc đó từ chối đi theo tên kia. Tên kia tuy bộ dáng cũng khá nhưng làm sao đẹp bằng cậu , sao tốt bằng cậu được,… Con nhỏ này đúng là ngu như heo, đầu heo chính hiệu. Càng nghĩ lại càng điên mà.Vinh tức quá cong đít bỏ về luôn, hết hứng đi chơi,không thèm ở đây xem phim nữa.
Sau khi xem phim xong, Quang kéo nó đi ăn KFC rồi vào công viên chơi. Ngồi trên tàu lượn gió tốc mạnh làm tóc nó bay toán loạn, nó hét lên kinh dị, sợ hãi tột độ. Má ơi,không may rơi từ đây xuống, eo ôi nó không dám tưởng tượng nữa. Khác với nó ,Quang lại rất hưng phấn. Cậu cực kì hứng thú khi chơi những trò chơi cảm giác mạnh. Lúc bước xuống, nó lảo đảo suýt ngã. Mạch Nha thề không bao giờ chơi cái trò kinh khủng này nữa, nó còn muốn sống lâu hơn. Ngồi trên đó cảm giác muốn rớt tim luôn. Ói một trận ,nó không còn hơi sức mà đi chơi nữa, bèn kêu Quang đỡ đi về nhà.
Quang dìu nó đi, áy náy nói:
-Anh xin lỗi, anh không biết em lại sợ như vậy.
Mạch Nha xua tay, nó không trách Quang, ai mà biết tàu lượn đáng sợ thế. Hơn nữa kẻ khởi xướng đòi chơi là nó mà.
Về đến nhà, người nó mệt rã rời, tắm xong liền lăn lên giường, gõ cửa ông thần ngủ. Thiên nhìn đồng hồ, mới có 9 giờ, ngủ quái gì sớm vậy, không học bài à?Không được, con em cậu sao lại hư hỏng như vậy?Yêu đương vào một cái là bỏ bê bài vở, cậu nhất định phải chấn chỉnh ngay. Nghĩ là làm, Thiên xốc chăn dựng nó dậy :
-Nha, dậy mau, không được ngủ.
Nó bực mình, đẩy cái người đáng ghét kia ra, túm lấy cái gối che mặt lại. Thiên giằng cái gối ra quát :
-Tao đếm từ một đến năm mày mà không tỉnh tao đá cho mày lăn ra đường nghe chưa.1…2…3…4…
Nó bật dậy, mệt mỏi nhìn Thiên :
- Đại ca, anh làm ơn làm phước cho em ngủ một tí, em mệt lắm.
-Kệ mày, ngủ sớm cho thành con heo à? Dậy học bài đi, không được lười.
-Mai em được nghỉ, mai em học. Giờ em rất mệt, cả người cứ nhũn ra đây này.
Đi chơi với người yêu? Về nhà mệt đến rụng rời?Tròng mắt Thiên đảo gần chục cái, chẳng có nhẽ hai đứa nó…Thiên nắm tay thành quyền, nghiến răng nghiến lợi nói :
-Mày mau khai ra, tối nay hai đứa chúng mày làm gì? Đi những đâu? Mày dám nói sai, tao bóp cổ mày chết.
What ? Anh hai nó bị điên à? Có phải rảnh quá nên bệnh luôn không? Ngủ không cho người ta ngủ lại còn giận dữ bắt người ta kể chuyện riêng tư cho nghe. Nó đi chơi với Quang là chuyện của riêng nó, ổng điều tra làm chi?Cũng như lão ấy đi chơi với gấu cũng đâu có kể cho nó nghe. Nó hậm hực nói :
-Em làm gì là chuyện của em, mắc mớ gì đến anh?
Nghe cái giọng điệu của nó, Thiên lại càng tức hơn. Chắc chắn hai đứa nó đã làm chuyện không đứng đắn nên mới không dám kể cho lão nghe. Đã vậy cậu nhất định phải tra ra bằng được, nếu thằng đó dám làm gì con bé, cậu sẽ thiến hắn luôn.
-Mày ngoan ngoãn khai hay phải để anh dùng biện pháp mạnh.-Thiên gằn giọng đe dọa.
Nó cau mày, dù không tình nguyện cũng kể cho lão nghe hết mọi việc từ A đến Z không thiếu một chi tiết. Nghe xong, Thiên trừng mắt hỏi lại :
-Mày có nói thật không đấy?Có thêm mắm, muối , mì chính gì không?
Nó giơ ba ngón tay lên :
-Em thề em nói thật. Giờ anh tin chưa.
Thiên gật đầu hài lòng, nhưng cũng dặn dò nó phải biết giữ mình, phải đi sớm về sớm mỗi lần đi chơi. Nó chơi sài gật đến mỏi cổ, thầm nhủ ông anh già lo xa quá. Chúng nó yêu đương trong sáng lắm, Quang lại rất đứng đắn, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Đuổi được ông anh nhiều chuyện về phòng, nó tỉnh ngủ hẳn. Nó thầm rủa tên Thiên ác ôn , phá hủy giấc ngủ ngàn vàng của nó.