Em Thích Tôi, Phải Không?

Chương 21



Anh đặt ly nước sang một bên, mỉm cười nhìn cô " anh chưa từng nghĩ rằng đó là lỗi của em, ngay từ đầu chính anh là người bắt đầu nó, anh không mong điều gì chỉ mong em tha thứ cho anh, tiểu Linh chỉ cần em muốn, sau này anh sẽ không làm phiền em nữa"

" cô nhìn anh, nước mắt tự nhiên rơi xuống, không nói gì cũng không nhúc nhích chỉ im lặng nhìn anh 4 năm dồn nén, bây giời cô có thể khóc thoải mái rồi.

Anh đưa tay chạm vào khuôn mặt cô " đừng khóc, em khóc không đẹp chút nào, anh thích khuôn mặt lúc em cười, lúc đó rất đẹp" anh ôm cô vào lòng, nhẹ cười, tay vỗ nhẹ vào lưng cô.

Hai người cứ như thế, khoảnh khắc đó như ngừng lại, cô cứ như vậy tựa vào vai anh, cho đến khi cô không còn khóc nữa " anh nghĩ ngơi đi, em về đây, Lam Lam đang đợi em "

" Anh đưa em về"

" không cần đâu, cũng đâu xa lắm, em có thể tự về, anh nằm nghĩ đi" cô đứng dậy lấy túi xách bước ra khỏi phòng.

Anh dựa đầu vào thành giường, suy nghĩ về những lời cô nói, điều ì lại có thể khiến cô thay đổi nhanh như vậy. Nhưng đột nhiên anh lại nhẹ cười, chỉ cần cô có thể vui vẻ điều gì cũng không quan trọng nữa. đang mãi suy nghĩ anh bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhìn sang bên cạnh anh nhận ra đó là điện thoại của cô [ lại bỏ quên điện thoại rồi] , cầm máy lên nghe, anh khàn giọng lên tiếng " hello"

" ai vậy?" người ở đầu dây bên kia hỏi.

Anh nhìn lại màn hình, là Lam Lam " Lam Lam là anh "

" anh...? anh Minh Vũ, sao điện thoại ...?" Nghe Lam Lam im lặng, định lên tiếng thì nghe thấy tiếng mở cửa ở bên kia điện thoại, Lam Lam giọng ngạc nhiên " Tiểu Linh, sao cậu..." dường như hiểu ra gì đó liền gian xảo mỉm cười " tiêu Linh điện thoại cậu đâu?"

Cô vừa về, chưa kịp nói gì đã bị tra hỏi " điện thoại thì đương nhiên là ở trong túi mình...." cô lục lục vài lần vẫn không thấy, cô sực nhớ ra " mình để quên rồi"

" cậu để quên, ở đâu đây?" Lam Lam nháy mắt

Cô cốc đầu Lam Lam rồi bước vào phòng tắm" không liên quan đến cậu"

" àhhh" Lam Lam cố ý kéo dài âm cuối, thấy cô vừa đi khuất, Lam Lam quay lại điện thoại ' anh Minh Vũ, em nói anh biết một chuyện đặc biệt, có thứ rất thú vị trong điện thoại tiểu Linh, anh mở ra xem đi, trong mục ghi chú ấy, mật khẩu là sinh nhật của anh, vậy nha bái bai" Lam Lam tắt điện thoại tủm tỉm cười, Lam Lam không biết có người đang đứng cạnh mình " cậu làm gì mà cười man rợ vậy ?" Cô lên tiếng, xém chút dọa Lam Lam té xuống ghế.

" Tiểu...tiểu Linh cậu ra lúc nào vậy?" Lam Lam lắp bắp, cô mà biết chắc chắn sẽ giết chết Lam Lam

" mình mới ra thôi, làm gì mà cười ghê thế kia?"

" có gì đâu", " hì"

" nha đầu", " mình ngủ trước đây" cô leo lên giường, đắp chăn rồi xoay vào trong.

" sao cậu ngủ sớm vậy?này..." Lam Lam cố khều khều, chọc chọc vào người cô, nhưng không hề có động tỉnh, cô ngủ mất rồi, bụng đói lại không muốn ăn, nên cô ngủ trừ.

Anh tắt điện thoại, muốn để sang một bên, nhưng lại muốn xem, dù sao con người ai cũng có một chút tò mò, anh không ngoại lệ. Click vào mục ghi chú, anh thấy rất nhiều ghi chú hiện ra, còn có cả video, anh bấm vào video đầu tiên, lúc này có vẻ là lúc cô mới sang Mỹ, cô đang ở bờ sông, dường như là đang câu cá (" anh lại lấy điện thoại của em, trả đây" giọng nói cô vang lên trong video " em đang có tâm trạng, đừng khiến em bỏ anh ở đây" )

( " em gái thân mến, em xinh đẹp như vậy để anh make video up lên web cho chắc chắn sẽ nổi tiếng")

( " tùy anh" cô ngắn gọn trả lời, rồi quay sang nơi khác, " em ấy, anh mà không bắt em ra đây, chắc em sẽ mọc rong ở trong nhà mất, sao em qua đây mà không đi đâu hết vậy?")

( " em ghét bên ngoài, ghét nơi đông người, thế nên ở nhà là tốt nhất")

Tuy qua video, nhưng anh có thể thấy ánh mắt xa xăm, đượm buồn của cô, ánh mắt chán ghét cái thế giới này, cô nói cô ghét nơi đông người, nhưng khi cô ở đây, chẳng phải lúc nào cô cũng đến những nơi đó sau, chẳng phải cô luôn sợ ở một mình sợ cô đơn sao, chỉ một lời nói dối mà anh cho là không có anh hưởng đã vô tình trở thành nguyên nhân khiến cô thay đổi đến vậy.

Anh click vào mục kế tiếp, không có gì cả, chỉ vỏn vẹn ba từ [em nhớ anh] những mục tiếp theo la vô vàn những ghi chú về cuộc sống của cô mấy năm nay, từng chữ từng chữ in sâu vào mắt anh, thì ra cuộc sống của cô mấy năm qua không dễ dàng chút nào, anh cứ nghĩ cô sống rất tốt, anh cứ nghĩ cô vui vẻ, nhưng sự thật lại chính là ngược lại. Hạnh phúc là tự do của mỗi người, nhưng anh lại lấy đi quyền tư do đó của cô.

Cô nhắm mắt ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã là sáng hôm sau, mò tìm điện thoại, cô mới sực nhớ là mình để quên, nhìn đồng hồ trên tường, hiện giời chỉ mới 5strong5 sáng, cô ngồi dậy thay đồ, rửa mặt rồi ra khỏi phòng [ đã lâu rồi mình không đi dao buổi sang. cũng rất lâu rồi không thấy mặt trời mọc]

Cô đi vài vòng quanh sân trường, sau đó leo lên sân thường trường, ngồi dựa vào vách tường nghĩ mệt, cô nhắm mắt tận hưởng không khí buổi sáng, ánh sáng chiếu vào khe mắt, cô mở mắt ra nhìn, mặt trời đang dần dần ngôi lên, ánh sáng lan khắp nơi, cô leo lên vách tường đưa hai tay lên cao " new day coming, GOOD MORNING" cô hét lên, vẻ ,tặ vui vẻ, miệng nở nụ cười hòa quyện cùng ánh nắng, nhu một bức trạnh đẹp đến hoàn mỹ.

" Good Morning" anh lên tiếng từ đằng sau bước tới.

Cô giật mình quay lại, mất thăng bằng mà ngã ra phía sau.

" cẩn thận" anh chạy tới nắm lấy tay cô kéo lại, cả người cô cũng theo lực mà ngã vào lòng anh " em không sao chứ?"

" không sao...sao anh đi mà không có tiếng động gì vậy " cô nhăn nhó, nhảy ra khỏi thay anh.

" em say sưa quá nên không biết có người thôi" cả ha nhìn nhau mỉm cười

" hai người"

cô và anh cùng quay về hướng phát ra tiếng nói, liền nghe một tiếng "cách"

" Lam Lam" cả hai đồng thanh

Lam Lam cầm máy chụp hình mỉn cười bước tới " cảnh đẹp thế này, nếu chỉ có hai người ngắm thì phí quá, phải không mọi người"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.