Em Thích Tôi, Phải Không?

Chương 31



Cô ngồi xuống tảng đá cạnh Lam Lam, cô cởi chiếc áo khoác để qua một bên, chân cô vừa đụng mặt nước đã bị Lam Lam ngăn lại “cậu làm gì vậy?”

Cô quay đầu trả lời rất tự nhiên “ tắm”

“ở đây?” Lam Lam chỉ xuống dưới mặt nước.

“uhm”cô gật đầu “cậu nghĩ chúng ta sẽ tắm ở đâu?”

“cũng phải, nhưng cậu cẩn thận một chút, đá ở đây đóng rêu hết rồi, rất trơn”

Cô quay đầu đi, lặn xuống nước “ được rồi, mình sẽ cẩn thận”

Cô bơi đi một lúc, sau đó ngồi ngâm mình phía sau tảng đá, ngắm nhìn xung quanh. Phía trên Lam Lam chờ mãi vẫn không thấy cô quay lại, nhìn xung quanh cũng không thấy cô, Lam Lam lo lắng tìm xung quanh “ tiểu Linh, cậu đâu rồi?” không khí trong lành lại thêm đang ở dưới nước, nên cô ngủ thiếp đi, lúc cô mơ mơ màng màng liền chợt chân mà chìm xuống nước, đầu không cẩn thận mà đập vào đá, cô vùng vẫy rồi ngoi lên khỏi mặt nước, không khỏi mà kêu lên một tiếng “ahh”.

“Em không sao chứ?” cô gái đó đến gần đỡ cô dậy

Cô nhẹ gạt tay cô ấy ra “tôi không sao, cảm ơn”

Lam Lam theo tiếng phát ra, đi đến chổ cô “ tiểu Linh”, “cậu làm sao vậy?”

Cô quay qua nhìn Lam Lam “Đầu mình va vào đá, chảy máu rồi” cô sờ sờ trán, chóng tay đứng lên “không sao, chúng ta về thôi”, Lam Lam đi vòng qua đỡ lấy cô, vừa đi vừa lo lắng hỏi “ có thật là không sao không?”

“không sao, bôi ít thuốc là khỏi thôi, chỉ tại đá ở đây trơn quá” cô khập khiễng đi, vừa lên bờ lại nhìn thấy thêm một vết thương “ chân cậu cũng chảy máu rồi..” Lam Lam ngưng lại nhìn cô, thấy ánh mắt có chút suy tư của cô liền không chịu được mà hỏi “có thật là cậu sơ ý ngã không vậy?”

Cô nắm tay Lam Lam, nhẹ gật đầu “chúng ta đi thôi”

Lam Lam nhìn cô, cũng không thể nói thêm. Cô khập khiễng từng bước đi về lều, vừa chuẩn bị đi vào Jack đã đi đến gần cô “Linh, cô sao vậy?, đầu chảy máu rồi”

Cô khó khăn nhìn Jack “ người tôi cũng ướt rồi” rồi nắm vạt áo vũ vũ ra.

“Cô thay đồ trước đi, cẩn thận một chút, tôi đi lấy hộp sơ cứu” Nói rồi Jack bước nhanh về lều, cô cũng không nhìn theo mà đi vào trong thay đồ.

Jack mở balo ra, quăng hết đồ đạc ra ngoài, anh ngồi cạnh bên thấy vậy liền hỏi “ cậu muốn tìm gì?”

“đồ dùng sơ cứu”

Anh mở balo ra lấy hộp sơ cứu đưa cho Jack “ cậu cần làm gì?”

Jack cầm lấy “ Linh bị thương rồi, tôi đi băng lại cho cô ấy” Jack trả lời, rồi nhanh chóng rời khỏi lều. Nghe cô bị thương, anh đã nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy gương mặt tái đi vì mất máu của cô lại thêm động tác vụng về của Jack khiến cô phải nhăn mặt lại vì đau, anh không kìm được mà lên tiếng “ để tôi” rồi cầm lấy hộp sơ cứu trong tay Jack cẩn thận lau vết máu trên đầu cô.

“em làm sao vậy, bị thương đến mức này” Lục Thành lo lắng nhìn cô

Cô tự nhiên bật cười, rồi cuối đầu xuống “ em trượt chân nên ngã thôi, trơn quá đó mà”

Nhìn điệu bộ của cô, ai cũng ngạc nhiên “em..đầu em không sao đó chứ” Hoàng Kỳ kinh hoảng, sờ sờ vào đầu cô.

“thật sự không sao, chỉ hơi đau thôi”

Anh nhìn vào mắt cô, rồi cuối xuống băng bó chân cho cô “ việc sơ ý như vậy đừng để nó xảy ra nữa, em hãy cẩn thận một chút”

“em biết rồi” cô gật đầu

Sau khi băng bó, cô trở về lều nghỉ ngơi, mất một lượng máu không nhỏ, nên đầu óc cô bắt đầu không được tỉnh táo. Cô nhớ lại tình hình lúc nãy, nếu như cô không bám vào tảng đá mà ngoi lên, với lực chảy của dòng nước, có lẽ cô đã mất mạng rồi “cô ta thực sự muốn lấy mạng mình” cô lẩm bẩm, ánh mắt bất lực, rồi tự nhiên không nhịn được mà nhếch miệng cười.

Sau khi anh trở về lều dọn dẹp đồ sơ cứu đã ngay lập tức đi ra ngoài, anh kéo cô gái đó ra xa, khi đến nơi tức khắc đã giận dữ nhìn cô ta “ có phải em đẩy cô ấy không?”

Cô ta nhìn anh vô tội “ em cũng vừa có mặt ở đó cùng lúc với Ngọc Lam , làm sao có thể đẩy em ấy chứ”

Anh kìm giọng xuống, trầm lặng cất tiếng “ tốt nhất là em không làm, Vân Yến đừng nghĩ anh không biết em muốn làm gì, nhưng em hãy bỏ suy nghĩ đó, tiểu Linh là người em không được tổn hại, nếu em tổn thương cô ấy, anh sẽ không bỏ qua cho em, còn nữa sau này anh mong em đừng đến gần cô ấy.” nói rồi anh quay lưng đi, để Yến Phi phía sau đứng nhìn theo với ánh mắt chế giễu.

Khi cô tỉnh lại trời đã sụp tối, cô chống tai dậy bước ra khỏi lều, xung quanh không có ai chỉ có Khánh Quân đang ngồi nhóm lửa gần đó, cô khập khiễng bước lại gần “ mọi người đâu rồi?”

Khánh Quân bỏ cành cây đang cầm xuống, lại gần đỡ cô “ mọi người xuống dưới mua ít đồ dùng rồi, chúng ta ăn tết mà đâu thể không có gì”

“sao anh không đi lại ngồi đây nhóm lửa vậy?”

Sau khi đỡ cô, Khánh Quân quay lại tiếp tục nhóm lửa “ anh không muốn đi chung với mấy người ồn ào đó” Khánh Quân nhìn cô “ nhất là cậu Jack bạn em đấy”

Cô bật cười “ai cũng có thành kiến với cậu ấy”

Khánh Quân nhếch mép cười “với lại anh muốn ở lại canh chừng em, nếu em có cần gì còn có người giúp, chân tay em thế kia di chuyển không được tiện lắm”

“Tốt thế kia” cô lấy một cành cây, khều khều vào đống lửa “vậy anh nhóm lửa làm gì vậy?”

“Ở đây lạnh quá, anh nhóm một chút lửa để ấm lên một chút, với lại trong lều của em cũng hơi lạnh.”

Cô mỉn cười, hơ tay vào hơi lửa “ đừng đối tốt với em như vậy, em không nhận nổi đâu”

“ đối tốt với em là quyền của anh , em nhận hay không anh vẫn sẽ làm”

Cô bật cười, gương mặt xanh xao bỗng có chút ửng hồng.

“sao vậy?”

“đột nhiên cảm thấy anh rất tốt"

Khánh Quân với tay lấy khăn choàng khoác lên cho cô, rồi quay đầu nhìn xuống "giờ em mới nhận ra sao, có muốn đổi ý không?"

Cô nắm lấy khăn choàng kéo vào chặt vào, buồn bã cười , không nói gì lẳng lặng ngồi đó. Khánh Quân không muốn cô khó xử, nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Anh thấy cô im lặng, liền chuyển chủ đề khác “ nói cho anh biết, có phải chuyện lúc chiều, là em thật sự bị ngã không”

“thật sự là vậy” cô gật đầu, tay sờ lên đầu gối “anh nói xem có phải cuối năm nên vận xui của em mới kéo đến?”

Khánh Quân thở dài “phải, vận xui đi hết rồi sao này em cũng sẽ không phải gặp lại nữa”, Khánh Quân không hỏi nữa, cô không nói anh cũng không muốn ép “ đầu em sao rồi, hiện giờ còn đau không?, lúc chiều nhiều người ở đó quá, anh không có cơ hội hỏi”

“Không sao, chỉ là chảy chút máu, đầu hơi tê một chút”

Đúng lúc đó mọi người về đến nơi, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng của Jack và Hoàng Minh cãi nhau, Khánh Quân bật cười “anh cứ luôn muốn hỏi em, có phải Hoàng Minh và Jack có thăm thù gì với nhau không, anh thấy Hoàng Minh có vẻ rất có thành kiến với cậu ấy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.