Đối phương lúc đi lúc dừng, ánh mắt chung thuỷ nhìn về hướng mình khiến Kiều Thất Tịch lại càng chắc chắn con sư tử này muốn lại gần cậu.
Có lẽ là muốn cậu với nó ngửi mùi lẫn nhau, kể cả những bộ phận đặc biệt.
Động vật chính là như thế đó.
Đến lúc đó khi hai bên đều hài lòng thì sẽ ôm nhau và lăn lộn, cũng có thể coi đây là một nghi thức để sư tử kết thành một liên minh.
Nhưng Kiều Thất Tịch không muốn làm đồng minh với con sư tử này, không phải chỉ vì trong lòng cậu đang nghĩ đến Otis.
Khi con sư tử đến gần, Kiều Thất Tịch còn chưa kịp phản ứng, chợt cậu đã nghe thấy vài tiếng thở dữ dội, khi cậu nhìn qua thì thấy những đứa nhóc hôi hám đang tản ra xung quanh, cong người bước đi chậm rãi, lông mao xù hết cả lên…
Bọn chúng nhăn mũi, trừng mắt gào lên dữ dội đối với con sư tử kia.
Wow, trưởng thành rồi hả?
Lúc trước gặp nguy hiểm chỉ biết nấp dưới bụng của cậu, bây giờ lớn thêm một chút thôi đã dám thò móng vuốt của mình với con sư tử lớn kia rồi.
Kiều Thất Tịch ca ngợi lòng dũng cảm của bọn nó, nhưng thành thật mà nói thì cũng như có sức lực mà không có đầu óc, thế này là quá coi thường kẻ thù rồi đúng không?
Những con sư tử nhỏ bây giờ đang khoác một bộ da giả, dám khiêu khích con sư tử kia thì không thể nghi ngờ là tìm chết.
Để tránh việc đổ máu xảy ra, Kiều Thất Tịch quyết định phớt lờ những hành động lấy lòng của con sư tử kia, cậu lùi lại, hướng về phía lũ nhỏ gầm lên rồi vượt qua người chúng, rời đi.
Nếu bên kia tỏ vẻ không quan tâm đến việc thành lập một liên minh, những con sư tử phong độ sẽ đều chọn từ bỏ, nhưng cũng có những ví dụ đặc biệt điên cuồng, sẽ tiếp tục đi theo đồng minh mà nó thích cho đến khi bên kia chấp nhận sự lấy lòng của mình hoặc phải đánh cho hắn chạy đi.
Loại tình huống này thay đổi từ sư tử này sang sư tử khác.
Jeremy bị từ chối, các nhiếp ảnh gia ở xa cảm thấy tiếc cho hắn, nhưng họ cũng biết mối lo lắng của Alexander. Có lẽ Alexander không phải là không thích Jeremy, chỉ là lo đám sư tử nhỏ không với Jeremy không hợp nhau.
Tình hình hiện tại dường như không đồng ý.
Kể từ khi nhìn thấy Jeremy, những con sư tử con đã thay đổi từ vẻ hiền lành và dễ thương thường thấy, trở thành giương nanh múa vuốt. Tóm lại, chúng tỏ ra vô cùng phản cảm đối với cách tiếp cận của Jeremy.
Như vậy thì không thể thành lập một liên minh nào rồi.
Kẻ bị căm thù và bị làm lơ Jeremy, dường như biết rằng không được chào đón, vì vậy nên đã dừng lại.
“Thật là sai lầm mà…” Đứng ở ngoài xem còn thấy đáng thương
Dưới ống kính, Jeremy vẫn dõi theo Kiều Thất Tịch, người đang tránh hắn như rắn rết, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, giống như không nghĩ tới bản thân lần đầu lấy lòng người khác lại không thành.
Cuối cùng, hắn quyết định tiếp tục đi theo, ý đồ trong lòng rất rõ ràng.
Kiều Thất Tịch đi được một đoạn thì thấy con sư tử kia hình như vẫn đang bám theo, trong lòng không khỏi có chút phiền muộn, anh bạn này hơi bướng bỉnh nhỉ?
Cậu cũng không quan tâm đến điều đó lắm, vì dù sao con sư tử này cũng sẽ không tìm cậu để quánh lộn.
Vấn đề là bên kia sẽ ảnh hưởng đến đám sư tử con của cậu đó. Không nhìn thấy bọn chúng đều căng cả mắt lên, ánh nhìn không bao giờ rời khỏi người con sư tử to lớn kia hay sao.
Kiều Thất Tịch rất bất lực, không thể đánh bại con sư tử đó, cũng không có cách nào tốt hơn để thoát khỏi nó, cậu chỉ có thể nhìn lại vài bước, mở miệng ngoạm lấy phần gáy con sư tử trắng ở trước mặt cậu, đem thằng nhãi to gan lớn mật này trở về.
“Ngaoo …” Sư tử trắng lúc trước còn đang rất hung dữ, lúc bị ngoạm trong mồm thì nháy mắt biến thành một quả bóng, ngoan ngoãn mà rút lại móng vuốt.
Tuy nhiên, ở một góc độ mà Kiều Thất Tịch không thể nhìn thấy, đôi mắt xanh băng giá của nó luôn tỏ ra lạnh lùng thù địch với sư tử đối diện.
Cũng không phải là to gan lớn mật, có lẽ chỉ là đang tức điên lên.
Cũng không đến mức dùng chính cơ thể bé con của mình để thách thức một con sư tử đực vốn đã có thể tự sinh tồn được. Điều này quá trái với bản chất của sư tử con.
Vừa rồi Kiều Thất Tịch đã rất sốc: Chẳng lẽ cách nuôi con của tôi sai hả?
Những đứa trẻ trong đàn đều cứng đầu như nhau, xem ra bình thường ít bị ăn đòn quá rồi.
Những con sư tử con còn lại nhìn thấy Kiều Thất Tịch ném em trai của mình xuống bãi cỏ, sau đó giận dữ gầm lên về phía chúng. Đúng rồi, đây là ngôn ngữ sư tử do Kiều Thất Tịch phát minh ra từ lời của những con gấu. Bất kể những con sư tử con có hiểu được ý của cậu hay không thì cậu vẫn thích cằn nhằn, không nghe cũng phải nghe.
Nghe thấy tiếng gầm này, những con sư tử con không hề sợ hãi chút nào nhưng mặt mũi thì vẫn phải cho, rất phối hợp mà thu lại móng vuốt trở lại cọ lên người Kiều Thất Tịch.
Trừ thằng ba.
Nó canh giữ giữa một con sư tử đực xa lạ và đàn sư tử của nó, lạnh lùng thè lưỡi ra liếm móng.
Cục Bột bị ném trên mặt đất xong thì ngồi dậy và liếm bàn chân của mình một cách chậm rãi.
Có chuyện gì vậy?
Thời kỳ nổi loạn đến à?
Kiều Thất Tịch cũng mặc kệ bọn nó, cuối cùng dường như nhận ra những thói quen không thể bỏ của những đứa trẻ choai choai, vì vậy cậu đã mang Đại Viên Tử rời đi.
Thằng ba với thằng út canh được một lúc thì thằng ba đứng dậy trước, chạy theo không nhanh không chậm, lúc này Cục Bột mới đứng lên đi theo sau các anh.
“Con sư tử trắng này lá gan cũng lớn thật…”
“Không, tôi nhớ lần trước nó bị một con thằn lằn nhỏ đột nhiên lao ra hù nó sợ, nó còn tìm Alexander để làm nũng kia mà.”
“Thằng nhỏ mưu mô tốt đấy.”
Tiếp tục đi ở giữa hàng, Kiều Thất Tịch thỉnh thoảng nhìn lại xem sư tử kia đã rời đi chưa. Nhân tiện xem xét tình hình của Cục Bột, cậu thấy nó đã đi cuối cùng, trên mặt là biểu cảm lạnh lùng khó gần…
Tất nhiên là nó nhìn cậu, có vẻ không nghiêm trọng lắm.
Nó cũng không có tiến tới làm nũng, giống như là kiêng kị con sư tử xa lạ kia, hoặc cũng có thể là tức giận do bị ngã dập mông.
Dựa trên sự hiểu biết của Kiều Thất Tịch về Cục Bột, nó có nghĩ người phía trước mạnh không?
Tình huống này khiến các bậc cha mẹ có chút mâu thuẫn tâm lý, lúc bọn trẻ dính lấy làm nũng sẽ cảm thấy phiền, đứa nhỏ mà trưởng thành một chút, biểu hiện ra sự chững chạc thì Kiều Thất Tịch lại có chút mất mát.
Thực ra lúc nãy khi ngậm Cục Bột, cậu thấy Cục Bột quá nặng, ngậm thế này sẽ rất đau nên cậu nhất thời vội vàng ném nó xuống đất.
Thật là một tai nạn ngoài ý muốn.
Vì một đám ‘con ghẻ kí sinh’ ngăn trở, Jeremy đã không tìm được bước đột phá để đến gần Kiều Thất Tịch, đành kiên nhẫn đi theo một lúc, lúc sau họ gặp một đàn linh dương đầu bò.
Sự bế tắc giữa bảy con sư tử cuối cùng đã mở ra một sự thay đổi vì những con linh dương đầu bò này.
Kiều Thất Tịch thề rằng cậu không phải có chủ đích tìm đến đến linh dương đầu bò đâu, cậu chỉ tìm một hướng không nguy hiểm và lên đường ngẫu nhiên, dự tính ổn định vào ban đêm.
Cậu vô thức nhìn phản ứng của đàn sư tử con, chỉ thấy chúng cuối cùng cũng dành sự chú ý cho linh dương đầu bò, nhưng chúng chỉ nhìn lướt qua một lần, có vẻ như chỉ hơi đói chứ không thật sự đói lắm.
Khi Kiều Thất Tịch đang do dự có nên đi săn hay không thì con sư tử lang thang đi theo bọn họ kia lướt qua, hướng về phía đàn linh dương đầu bò, có vẻ như đang đi săn.
A hiểu rồi, Kiều Thất Tịch nghĩ thầm, sau đó pai pai cái người bạn kia.
Cậu như mở cờ trong bụng, lập tức mang theo đám nhỏ rời khỏi chốn thị phi này.
Việc săn bắt của sư tử đòi hỏi cả một quá trình, không phải con sư tử đực nào cũng có tài săn mồi. Có lẽ lúc con sư tử đực này săn được linh dương đầu bò thì gia đình cậu đã cách xa đến ngàn dặm rồi… Uầy, dù gì thì cũng phải mười dặm.
Những con sư tử con dường như đã hiểu được ý định của Kiều Thất Tịch, chúng vội vàng chạy theo, thậm chí còn chạy lon ton trên bãi cỏ, năm cái đuôi nhỏ vểnh lên, dường như rất vui sướng khi đã vứt bỏ được tên “lưu manh” kia.
Sau khi rời khỏi phạm vi mà Jeremy có thể theo dõi, bầu không khí của bầy sư tử con hiển nhiên đã được khôi phục lại như tự nhiên.
Sư tử con tuy rằng không nói được tiếng người, cũng sẽ không ăn mừng với Kiều Thất Tịch, nhưng chúng sẽ hóa thân thành những cục cưng bé nhỏ khi ở với cậu, làm gì còn bộ dạng xù lông dạng cánh như lúc trước.
Đều là mấy cái làm nũng kì lạ mà thôi.
Nhưng hôm nay, Cục Bột đã không tới thân mật với cậu, nó đi cuối cùng.
Sự xuất hiện của sư tử đi lang thang kia dường như khiến nó rất lo âu.
Vốn dĩ Kiều Thất Tịch đang muốn làm một bậc cha mẹ nghiêm khắc, không muốn tiếp tục cưng chiều những tên nhóc đang lớn này, như vậy nhiều khi chiều hư bọn nó, nhưng sau khi tính được hai phút, cậu không nhịn được mà áy náy lương tâm.
Cục Bột không ai quan tâm thật đáng thương, vừa rồi cậu lỡ miệng làm nó té, có muốn an ủi chút không ta?
Kiều Thất Tịch dừng tại chỗ chờ Cục Bột đứng lên, quay đầu xoa xoa đối phương một cái.
“Ngaoo…” Cục Bột đáp lại.
Kiều Thất Tịch thấy cảnh đối phương bước tới đây với đầy phong thái lão đại, quả nhiên nếu sư tử trắng còn sống thì nó sẽ là vua.
Cậu tưởng rằng Cục Bột sẽ thông qua cơ hội hôm nay mà trưởng thành trong một sớm một chiều, Kiều Thất Tịch vẫn thở dài, nhưng tất nhiên là cậu nghĩ nhiều rồi. Cục Bột mặt lạnh trong chốc lát, nhảy dựng lên cọ vào mặt của cậu, sau đó cất bước đi như một chú mèo đi về phía trước.
Ok, Kiều Thất Tịch tuyên bố rằng đám nhóc trong ổ này đã chính thức bước vào thời kỳ trưởng thành.
Người bị bỏ lại gần đàn linh dương đầu bò để chờ cơ hội săn mồi, ban đầu dự định thông qua thể hiện sức lực để thu hút các đồng minh trong tương lai, nhưng không may sau khi hắn săn được linh dương đầu bò, đồng minh mà hắn yêu thích đã trốn thoát mất tiêu.
Jeremy: …
Chắc chắn là tài năng của thế hệ thứ hai ngôi sao, đối với con mồi mà mình ăn không hết, hắn còn mờ mịt thè lưỡi ra liếm hết một miệng máu, giống như không biết đã làm sai đoạn nào.
Theo logic của con người, hắn có điều kiện tốt như vậy còn không ghét bỏ đối phương có con nhỏ, thế mà đối phương lại còn ngứa mắt hắn.
Tất nhiên, con sư tử đơn thuần này không có ý tưởng hẹn hò với những con càng già càng cay, chẳng qua là cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa hắn và Alexander đã được loài người biết đến, ai đó đã nhận ra hắn và tạo tiếng vang.
Thực sự đáng tiếc khi Alexander mất đi một đồng minh xuất sắc như Jeremy chỉ vì nghĩ cho những chú sư tử nhỏ.
Nếu đàn sư tử con sẵn sàng chấp nhận cách tiếp cận của Jeremy, điều đó tương đương với việc được nuôi dưỡng bởi hai con sư tử với tiềm năng vô hạn, vì vậy cơ hội sống sót phải tăng lên gấp đôi.
Nhưng thật đáng tiếc khi đàn sư tử con chỉ có thể chấp nhận sự nuôi dưỡng của Alexander và thể hiện sự phản kháng hoàn toàn trước cách tiếp cận của Jeremy, đặc biệt là sư tử trắng và chú sư tử với tính cách quái gở kia, hai đứa chúng nó cùng nhau xông ra.
Có thể đoán trước được khi lớn lên sẽ là quân chủ lực.
Theo Kiều Thất Tịch, trong những tổ tông trẻ tuổi này, chất lượng tổng thể tốt nhất là thằng hai, còn lại chỉ là một phần, một phần trong nhiều phần.
Sau khi bỏ rơi được Jeremy, bầy linh dương đầu bò cứ lởn vởn trong đầu mỗi con sư tử, vậy nên Kiều Thất Tịch quyết định ăn một bữa no nê trước, sau đó sẽ tìm chỗ nghỉ ngơi.
Người lần đầu tiên sống gần nguồn nước Kiều Thất Tịch, ăn cơm chỗ này phải dành giật từng giây, có khi còn ăn chưa no thì cướp bóc đã tới rồi.
Hơn nữa, bọn cướp này còn thay đổi thủ đoạn, có khi là đàn linh cẩu, có khi là đàn chó hoang và không ít tình huống đụng phải sư tử, đều là thứ bọn họ không chọc nổi.
Khi Kiều Thất Tịch gặp phải tình huống này, cậu chỉ có thể đưa các con đi thật xa.
Sau đó, chú của cậu xuất hiện, thậm chí khi ngủ cũng xuất hiện tình huống này.
Một gia đình sáu người tìm được chỗ nghỉ ngơi nhưng lại bị sư tử tuần tra đuổi đi vào nửa đêm. Chết tiệt, chắc là con sư tử này bị sư tử cái mắng vì xuất tinh sớm, hay là do ăn quá nhiều thịt thối đây?
Ra ngoài để tuần tra giữa đêm, ủa có bệnh hả!
Mặc cho Kiều Thất Tịch chửi bới, cậu chỉ có thể đưa năm anh em trốn thoát qua đêm một cách đáng xấu hổ.
Bọn họ đã quá quen với những việc như vậy gặp từ đầu mùa khô đến nay.
Kiều Thất Tịch cảm thấy rất có lỗi, lúc gần sáng mới có thể tìm được chỗ đặt chân. Cậu thè lưỡi ra, lần lượt liếm hết bọn nhóc loai choai đang sợ hãi này, hy vọng bọn nó có thể quên đi những việc không tốt đã trải qua.
May mắn thay, những chú sư tử con không biết gì, mặc dù rất lo lắng khi bị sư tử đực rượt đuổi nhưng chúng đã nhanh chóng trở lại bình thường sau khi thoát khỏi cơn nguy kịch.
Kiều Thất Tịch sẵn sàng dỗ dành bọn nó, tất nhiên là rất cao hứng.
Buổi tối, à không, bình minh lên còn gối đầu lên nhau ngủ, đầu con sư tử nào cũng muốn gối trên người cậu, bọn nó đặc biệt cố chấp với cái này.
Đằng này Kiều Thất Tịch mỗi lần đểu nằm dưới, thân thể cậu cũng không quá mạnh, hơn nữa trên đầu còn có một con sư tử con.
Vì không thân với thằng ba, Kiều Thất Tịch luôn tìm xem nó ở đâu.
A hiểu rồi, tối nay nó ở sau lưng, chỗ tiếp xúc duy nhất với cơ thể của cậu, là cái đuôi…
Tư thế ngủ của Cục Bột hôm nay khá hoang dã và phóng túng, phần bụng trắng như tuyết của nó gần như đè lên mặt Kiều Thất Tịch. Kể từ khi cậu nhặt bọn chúng đã bắt đầu thè lưỡi liếm, dần dần cũng quen, thỉnh thoảng Kiều Thất Tịch có cơ hội sẽ thè lưỡi ra liếm khắp nơi.
Đêm nay Cục Bột cứ như vậy mà hoang dã đến tận cửa, Kiều Thất Tịch vốn không có suy nghĩ lung tung nên tranh thủ lúc này liếm, thấy bụng Cục Bột không mềm như khi còn bé, còn hơi cứng nữa kìa.
Trong lúc liếm lông, Cục Bột từ trên nhìn xuống, đôi mắt xanh thăm thẳm tuyệt đẹp nhìn cậu như muốn nói: Đã liếm đủ chưa?
Đôi mắt của Kiều Thất Tịch giao nhau với Cục Bột, xấu hổ quá.
Nhưng tất cả những điều này dường như chỉ là bổ não điên khùng của cậu, còn Cục Bột chỉ thay đổi tư thế ngủ thôi.
Bởi vì mất gần hết ngày để trốn, sau khi bọn họ đã ngủ đủ thì bụng tất cả mọi người đều đã đói meo rồi.
Người vẫn còn muốn ngủ nướng là Kiều Thất Tịch thở dài, khi nào mấy đứa nhóc mới lớn lên vậy?
Cậu thật nhớ cái quãng thời gian một tháng kia.
Tuy hiu quạnh trống vắng và lạnh lẽo, nhưng mà cá mặn*.
*Chưa rõ nghĩa lắm mình tra sau nhé.
Một chiếc lá rơi liền biết thế giới đang mùa thu. Tất nhiên câu này sai, các mùa ở bán cầu Bắc và Nam bị đảo ngược. Bây giờ ở Bán cầu Nam đang là mùa thu.
Cây cỏ từ từ ngả sang màu vàng, đồng cỏ mang một dáng vẻ quen thuộc.
Nếu nói là gặp xui xẻo thì xem ra thú ăn cỏ còn khốn khổ hơn một chút, vì thức ăn của chúng đang giảm mạnh.
Ngay cả những loài động vật ăn thịt cũng khốn khổ vì thức ăn của bọn chúng đang càng ngày càng gầy.
Không có hơi ẩm của mưa, mọi thứ trông khô ráo, những con sư tử uể oải bước đi dưới ánh mặt trời phải thè lưỡi để tản nhiệt.
Điều này càng làm chắc chắn thêm ý tưởng làm đảo lộn múi giờ Kiều Thất Tịch.
Nhất định là ngày mai!
Nhưng nghĩ đến những chỗ tốt, lúc này thời gian đám sư tử đều đang nghỉ ngơi, cho dù sư tử đi tuần tra cũng mở một mắt nhắm mắt lại, có thể bỏ qua sẽ không động tới.
Rất tốt.
Những con hươu cao cổ trời sinh có ưu thế đang ăn vài chiếc lá trên tán cây, vẻ đẹp trên thân bọn chúng hấp dẫn đám sư tử.
Giống như là nhìn thấy gái đẹp trên đường phố vậy.
Một vài chú sư tử con thậm chí còn quay lại nhìn Kiều Thất Tịch, ý định xúi giục cái gì thì khỏi phải nói.
Kiều Thất Tịch không thèm đoái hoài đến bọn nó, ăn hươu cao cổ á hả??! Mấy đứa không quan tâm đến ba sao!
Đừng lo, chắc là con hươu cao cổ sẽ xông lên giết ba rồi các con đều trở thành trẻ mồ côi mà chết thôi!
Sau khi phát hiện ra rằng Kiều Thất Tịch không có kế hoạch đi săn, mấy con mèo lớn tuổi vị thành niên đang ham ăn kia liếm miệng rồi quên mất, mặc dù chúng rất miễn cưỡng phải từ bỏ, nhưng khi nào chúng lớn lên thì chúng sẽ tự mình làm điều đó.
Rốt cuộc cũng đến nơi gần nguồn nước, xung quanh có rất nhiều động vật, không mất nhiều thời gian để họ gặp một đàn trâu châu Phi.
Đôi mắt của đám sư tử con sáng lên: Ăn khum?
Kiều Thất Tịch: Ăn cái đầu các con…
Sau khi rời khỏi đàn trâu, chúng trông thất vọng, đôi tai cụp xuống vì tức giận đi về phía trước.
Có phải tất cả con đực vị thành niên đều nghĩ giống nhau rằng bọn nó có thể chiến đấu bất khả chiến bại toàn vũ trụ không?
Có thể nhìn nhận bản thân một cách đáng tin cậy hơn không thế?
Món ăn ngày hôm nay vẫn là linh dương đầu bò, thịt nhiều và tương đối dễ săn, là sự lựa chọn tốt nhất cho những gia đình nghèo nàn về sức chiến đấu.
Không phải Kiều Thất Tịch không muốn làm khẩu phần ăn của bọn trẻ phong phú hơn mà là sức lực của cậu không cho phép.
Mới hai tháng trước, một con linh dương đầu bò năm trăm cân nhà bọn họ còn có thể ăn hai bữa.
Bây giờ ăn xong rồi mà cả đám thùng cơm kia còn liếm mồm chưa thoả mãn.
Kiều Thất Tịch không khỏi cảm thấy rất biết ơn khi một vài nhóc thối tranh cướp đồ ăn chỉ giành giật giữa anh em với nhau, không ai dám động vào một phần của ba mình.
Không, cả thằng cả và Cục Bột đều thích gan của linh dương đầu bò, mỗi đứa đều cắn không hề muốn thả.
Hai con sư tử phát ra những tiếng gầm gừ trong cổ họng, đe dọa đối phương buông ra.
Kiều Thất Tịch thật khâm phục, cái gan này ít nhất cũng hai ba cân, chia nhau ăn không được à?
Cậu há to miệng, chia lá gan làm đôi, không thiên vị ai, nhưng mà hai con sư tử giống như đều không hài lòng lắm.
Có mà ăn còn không vui nữa, sao không lên trời luôn đi?
Thằng cả, thằng út: Bọn con đều muốn được thiên vị trắng trợn mà.
Kiều Thất Tịch: Ba nghĩ là hai đứa đều muốn một trận đòn trắng trợn tơi bời thì có.
Nhưng nói thật là thằng cả ăn khoẻ hơn thật, không biết có đánh được hay không, nhưng mà tham ăn là sự thật.
Con kền kền đứng trên cây đợi quá lâu không thấy gì còn sót lại, không khỏi vỗ cánh bay gần lại.
Nó đứng phía sau lưng thằng cả còn chưa kịp ăn lá gan, tuy rằng không hài lòng lắm nhưng dù sao nó cũng thích ăn mà, không cho phép tên trộm này đến ngấp nghé thức ăn của mình.
Không ai ngờ rằng thằng cả lại quay lại hành hung con kền kền, lần này đặc biệt dữ tợn, như không dám nổi giận liền tìm người khác trút giận.
Cổ của con kền kền bị thằng cả cắn đứt, nó nằm chết trân trên mặt đất, không thể vỗ cánh được nữa.
Kiều Thất Tịch nín thở không thể tin được đây là Đại Viên Tử ngu ngốc đáng yêu…
Nhưng nghĩ đi, đám nhóc lông xù cũng đã lớn rồi, giờ muốn giương nanh múa vuốt thế nào cũng được.
Dường như chỉ có bản thân Kiều Thất Tịch là ngạc nhiên trước cảnh tượng này, những con sư tử con còn lại không phản ứng gì và tiếp tục ăn thức ăn của mình.
Cục Bột cuối cùng cũng ăn hết nửa lá gan kia, sau đó quay lại ăn tiếp.
Sau 20 phút đồng hồ, cuối cùng bọn họ để lại xương cốt cho con kền kền, lè lưỡi liếm miệng rồi nghênh ngang rời đi.
Ăn no xong mệt rã rời không chỉ áp dụng cho con người mà sư tử cũng vậy.
Mặt trời khiến chúng lười vận động, thậm chí đến đuôi còn lười cử động.
Tìm được một bóng râm mát thì chỉ muốn nằm xuống và nghỉ ngơi.
Nhưng bọn nó lớn rồi nên muốn tập luyện kỹ năng tay với cậu một chút, dù sao cũng đã trưởng thành, mấy cái kỹ năng chiến đấu còn chưa học tốt.
Cái này cũng là bởi vì Kiều Thất Tịch bình thường quá bận rộn, hơn nữa bọn trẻ lớn quá nhanh, cậu còn chưa hồi phục, mấy cục lông nhỏ liền biến thành mấy cục lông lớn, nếu không luyện tập thì sẽ không còn thời gian đâu.
Vậy đầu tiên nên tìm ai luyện trước đây?
Kiều Thất Tịch đã không chọn, cậu tuỳ tiện bắt một đứa đang liếm móng vuốt bên người, đối phương bị cậu bắt thuận thế bổ nhào về phía trước, sau đó nằm trên mặt đất, lộ ra phần bụng, bộ dạng như muốn làm thịt thế nào cũng được.
Kết quả này nói sao đây? Kiều Thất Tịch cũng không ngạc nhiên, bởi vì thằng tư vốn dĩ đã rất lười.
Cậu buông tha cho thằng tư, quay người lao tới con còn lại là thằng cả vừa cắn con kền kền lúc nãy, đối phương bên kia mở mắt ngoáy đuôi rất vui vẻ, cứ như tưởng rằng Kiều Thất Tịch đang chơi đùa với nó.
Mặc kệ đi.
Tinh thần chiến đấu đâu rồi?
Sao bảo là thời kỳ phản nghịch cơ mà? Sao lại còn muốn chơi đùa ở đây hả?!
Quả nhiên sau khi ăn thì mới có thể hung dữ lên mà.
Lo sợ rằng thằng cả sẽ quấn lấy mình để chơi, Kiều Thất Tịch ngay lập tức bỏ nó, sau đó đánh lén về phía lưng thằng hai.
Khi gặp sự tấn công bất ngờ đến từ đối phương thì ít nhất cũng phải chống lại.
Nhưng khi Thừa Phong bị cậu đè ở dưới, có chút ngây thơ nhìn lại Kiều Thất Tịch, ánh mắt như muốn nói: Vậy ra là ba thích chơi cái này hả?
Kiều Thất Tịch: Mẹ nó chứ!
Đây là đứa bé mà cậu đặt nhiều kỳ vọng nhất!
Tốt xấu gì cũng phải phản kháng chứ?!
Thằng hai cũng có phản kháng mà, chỉ là rũ lông mày xuống, bất luận bị bắt nạt ra sao, toàn thân nó đều viết: Ba muốn sao cũng được.
Hai bên giằng co mất một lúc, thôi được rồi, được rồi.
Kiều Thất Tịch nảy ra suy nghĩ ngoài ý muốn, ánh mắt đảo qua hai đứa bé còn lại một lượt, thằng ba chứng kiến chuỗi hành động vừa rồi của cậu nên dường như có chút cảnh giác với cậu.
Móng vuốt trên chân đều lộ ra cả đất.
Kiều Thất Tịch dám thề rằng nếu cậu dám vồ qua, móng vuốt thằng ba nhất định sẽ loé ra.
Kiều Thất Tịch di chuyển, nhưng cậu không định vồ vập thằng ba, mà là Cục Bột, đứa trẻ mà cậu…ít hy vọng nhất, giải quyết xong thì sẽ đến thằng ba sau.
Cục Bột choáng váng, nó vừa ở bên xem náo nhiệt, liền phát hiện Kiều Thất Tịch lao về phía mình, nó vô thức mà tránh né, rồi tấn công ngược lại.
Kiều Thất Tịch chỉ chuẩn bị cho một đòn, nhưng cậu không nghĩ còn có đòn tiếp theo, vì vậy mặt cậu vừa lúc bị Cục Bột vồ tới.
Mặc dù trọng lượng của đối thủ không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho cậu, nhưng trong tình huống bất ngờ vẫn làm cho cậu ngã ra.
Lúc lưng chạm đất, Kiều Thất Tịch cả người chấn động, ánh mắt nhìn Cục Bột có chút giật mình kinh ngạc, không tin nhưng đồng thời cũng rất đắc ý.
Tốt lắm, Cục Bột khi lớn lên sẽ không yếu ớt, ngược lại còn có phần hơi dữ dằn.
“——-” Cục Bột một kích đắc thủ, hé răng cắn vào cổ Kiều Thất Tịch.
Răng nanh của nó ngoạm vào cổ Kiều Thất Tịch trong hai giây, sau đó buông miệng ra và liếm lại nơi đã cắn qua.