Em Tới Là Để Ôm Anh

Chương 23: Chương 23




--------------------------------
Văn phòng làm việc của viện thiết kế được thiết kế theo phong cách nghiêm túc đột nhiên lâm vào an tĩnh vi diệu.

Trình Quyết bên kia đã sắp ấn huyệt nhân trung*, hai tai Vân Chức không nghe được quá nhiều thanh âm, chỉ có một chút tiếng tim đập không quá ổn định.
*Hỗ trợ điều trị ngất, chóng mặt (Ấn vào giữa mũi với miệng)
Trong nháy mắt cô còn mơ hồ sinh ra ảo giác, cho rằng người đàn ông sắc mặt như thường này ngậm ống hút của cô có lẽ còn có ý tứ khác với cô.
Bằng không lấy thói quen ở sạch cùng bắt bẻ của anh, không nói tới chuyện cô không biết lượng sức lấy trà sữa mình từng uống đưa cho anh đã rất không tệ rồi, sao có thể...!làm ra loại lựa chọn này.
Hầu kết Tần Nghiên Bắc hoạt động hai cái, giữa môi hơi ướt át, dính lên chút trà sữa cùng với vết son môi nhàn nhạt.

Anh nắm cái ly, bình tĩnh ngước mắt nhìn Vân Chức, không giấu được ghét bỏ: "...!Khó uống như vậy."
Trong lòng Vân Chức tràn đầy thấp thỏm, thấy vết son môi của cô dính ở trên môi của người đàn ông lại càng khẩn trương hơn, nhưng ngay tại thời điểm này liền tiêu tan ngay tức khắc.
Xin lỗi, là cô suy nghĩ quá nhiều, lấy thân phận của Tần Nghiên Bắc, mấy nhóm đại tiểu thư danh viện nhớ thương anh đại khái là một bàn tay còn đếm không hết, người phụ nữ xuất sắc hơn so với cô sao anh lại chưa từng thấy qua được, có điên mới có thể có tâm tư với cô.
Cô thật sự là buồn lo vô cớ, thái tử gia không hề có ý niệm gì khác, chăm sóc cô cũng chỉ là bởi vì anh vốn dĩ mặt lạnh tâm nóng, bằng không lúc trước cũng sẽ không mạo hiểm lao vào đám cháy để cứu cô.
Hôm nay anh chỉ đơn giản là muốn uống trà sữa, nếm thử chút mới mẻ mà thôi.
Bất quá đáng tiếc, xem ra anh không hề hài lòng với nó, cô vẫn không thể dỗ tốt được.
Mới vừa uống thuốc cảm của người ta xong khiến tâm Vân Chức sinh ra áy náy, cô lừa gạt ân nhân, bị bắt tại trận, trà sữa còn khó uống, này phải làm sao đây.
Tần Nghiên Bắc siết cái ly trà sữa đến có chút móp lại, nhẫn nại cảm xúc muốn uống thêm một ngụm nữa, nhìn như không thèm để ý nhướng mày hỏi Vân Chức: "Công viên trò chơi chơi vui không?"
Vân Chức ngơ ngẩn, tạm dừng vài giây giống như được đả thông tư tưởng, đột nhiên ngộ ra ý tứ bao hàm trong những lời này của thái tử gia.
Trong WeChat anh hỏi: [Trà sữa uống ngon không?]
Cô lập tức đi mua, tuy nói khẩu vị không quá hợp, nhưng tốt xấu gì thái tử gia là thật tình muốn thử, cho nên hướng suy nghĩ của cô không sai.
Vậy hiện tại với một câu tương tự như vậy, ý tứ chẳng phải rất rõ ràng rồi hay sao.
Vân Chức đứng thẳng, lập tức tỏ vẻ thành khẩn: "Nghiên Bắc, hôm nay tôi tới công viên trò chơi là để tham gia giao lưu trường học, cái gì cũng chưa có cơ hội xem, chỉ tập trung vẽ tranh thôi, anh có hứng thú với công viên trò chơi sao, nếu gần đây có thời gian thì tôi có thể cùng anh đi giải sầu không?"
Sáng nay Phương Giản gửi tư liệu bệnh của anh tới, cô không kịp xem kĩ, nhưng nhìn qua đại khái hai lần, trong lòng có chút nắm rõ, biết đối với Tần Nghiên Bắc mà nói, ngoài lúc làm việc ra thì cần phải thả lỏng tinh thần xua đi áp lực, sống với anh có sự trái ngược rất lớn, chỗ không hợp lý lại rất có tác dụng đối với trạng thái tinh thần của anh.

Vấn đề tâm lý không phải có thể một lần là xong, tế thủy trường lưu, bản thân cần phải kiên nhẫn từng bước một.
Nếu có thể bắt đầu từ công viên trò chơi, vậy chờ sau này khi cô rời đi rồi, anh ngẫu nhiên nhớ lại hẳn là vẫn sẽ có những ký ức không tệ.
Tần Nghiên Bắc từ lúc xem qua mấy tấm ảnh chụp đó của Trình Quyết, trước sau dưới đáy mắt đều nặng nề u ám rốt cuộc cũng dần dần khôi phục độ ấm, thấp giọng "ừm" một tiếng, như là không thể không nể tình lười nhác đáp lại cô một câu: "Công việc bên này 7 giờ tối mới xong, miễn cưỡng có thể rút ra chút thời gian."
Vân Chức hiểu rõ anh đây là đáp ứng rồi, may mà cô không đoán sai lời nói ngầm của con mèo lớn ngạo kiều này, hai mắt sáng lên: "Được, vậy tới lúc đó anh ăn xong cơm chiều rồi chúng ta gặp nhau ở công viên trò chơi lúc 7 rưỡi nhé."
Môi Tần Nghiên Bắc vừa mới định cong lên đã lập tức áp xuống.
A.
Cô gái này có phải là không biết yêu đương hay không.
Buổi tối chủ động hẹn anh ra hẹn hò, anh không muốn để cô mất mặt trước mặt người khác cho nên đã đồng ý.

Cô thì sao, ngay cả thừa thắng xông lên hẹn anh ra ngoài ăn cơm cũng không biết? Còn bảo tự anh ăn?!
Tần Nghiên Bắc hừ lạnh: "Nói xong chưa? Còn có việc? Đừng nghĩ rằng tự tiện rời khỏi Nam Sơn Viện như vậy là xong, trở về tự mình nghĩ lại đi."
Vân Chức tính tình rất tốt ngoan ngoãn đáp ứng, nghĩ thầm quả nhiên là cô đoán sai rồi.
Thái tử gia sẽ thích cô sao?
Còn không bằng nói ngày mai cô có thể trở thành nhà giàu số một Hoài Thành đi.
Vân Chức ra khỏi viện thiết kế, không biết rằng ở trên cửa sổ tầng sáu, con ngươi đen nhánh của người đàn ông vẫn luôn đặt trên người cô, thẳng đến khi cô ngồi xe biến mất.
Bây giờ là hơn 4 giờ, về Nam Sơn Viện thì quá chậm trễ thời gian, Vân Chức liền đi tới Thanh Đại, hội báo tình huống của hoạt động giao lưu lại cho lãnh đạo phụ trách trong viện nghe.
Lúc đối phương nhắc tới biểu hiện của Giang Thời Nhất, cô hơi do như một chút rồi nói: "Thầy giáo, Giang học trưởng có đủ năng lực để một mình đảm đương công việc, sau này có thể suy xét để chúng em tham gia hoạt động riêng khác nhau không ạ, như vậy cũng coi như tiết kiệm tài nguyên cho viện mình."
Thầy giáo tỏ vẻ sẽ suy xét đề nghị của cô, cô cũng không nhiều lời nữa, tới nhà ăn của trường học ăn cơm xong, sau khi trời dần tối mới tính toán đi tới công viên trò chơi sớm, để tỏ lòng coi trọng.
Lúc cô ăn từng miếng sủi cảo nhân tôm thì hoàn toàn không nghĩ tới rằng, thái tử gia bởi vì bị yêu cầu tự ăn cơm một mình cho nên đã giận dỗi mà lựa chọn dứt khoát không ăn.
Buổi tối mùa đông, nhiệt độ không khí rất thấp, cũng may mà không có gió, xem như khó có được một ngày trời đẹp, cái gọi là "thời tiết cực đoan" cũng không xuất hiện.
Hơn nữa ngày mai chính là cuối tuần, công viên trò chơi vào dịp Nguyên Đán và Tết Âm Lịch cố ý mở cửa cả vào buổi đêm, có các sắc thái tươi sáng của chủ đề đường phố và quầy hàng, buôn bán đến 11 giờ, thời gian này vừa lúc náo nhiệt.
Vân Chức quàng lại khăng choàng cổ, nghiêm túc đứng ở trước cổng lớn, vô số người cười đùa đi tới đi lui bên người cô, cô cũng chưa hề động đậy, chuyên chú nhìn chằm chằm từng chiếc xe dừng ở ven đường, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ Tần Nghiên Bắc, lại chọc cho thái tử gia không vui.
7 giờ 18 phút, cô từ xa xa nhìn thấy con phố đối diện cổng lớn bằng pha lê của tổng viện thiết kế phi hành quốc gia mở ra, có một chiếc xe lăn quen thuộc xuất hiện, bên trên là người đàn ông mặc áo khoác màu đen, cho dù cách nhau một khoảng không ngắn cũng có thể liếc mắt một cái là hấp dẫn ánh mắt.
Vân Chức nhảy lên phất tay với anh, Tần Nghiên Bắc nhàn nhạt nhìn lướt qua bên này, gật đầu một cái ý bảo cô an phận một chút, trợ lý đẩy xe lăn đi qua đoàn người, dọc theo đường đi luôn có người ghé mắt nhìn Tần tiên sinh.

Vân Chức đi nhanh qua vài bước đón lấy, từ trong tay trợ lý tiếp nhận tay nắm xe lăn, cúi người hỏi: "Nghiên Bắc, không phải anh đã xong từ 7 giờ rồi sao, còn chưa ăn cơm?"
Tần Nghiên Bắc cười lạnh.
Cũng hên là cô còn biết hỏi.
Ngữ khí của anh không tốt lắm: "Không ăn, không muốn ăn."
Nội tâm Vân Chức giãy giụa, gần đây không có quán ăn nào cả, quầy ăn vặt ở trong công viên tuy rằng có nhiều, nhưng lại không đảm bảo vệ sinh.
Cuối cùng cô kéo khóa áo lông vũ ra, từ trong ngực móc ra một củ khoai nướng, còn rất nóng, đưa vào trong tay anh: "Vốn dĩ tôi định đói bụng thì sẽ ăn, nhưng mà vẫn nên đưa anh ăn lót dạ trước đi, dạ dày không có gì thì đi chơi sẽ không được vui."
Năm ngón tay của Tần Nghiên Bắc thon dài, giờ phút này lại có vẻ cứng đờ, thiếu chút nữa thất thố bóp nát củ khoai lang trong tay.
...!Chỉ có thế này?!
Anh cực kì kháng nghị liếc Vân Chức, chuẩn bị làm cho đầu óc cô thanh tỉnh một chút, ngoài ý muốn lại thấy được vẻ mặt chân thành của cô, cho nên...!cô là thật sự muốn ăn củ khoai lang này, còn nhịn đau bỏ thứ yêu thích để nhường cho anh.
Được rồi.
Cùng cô nhóc đầu gỗ này hẹn hò, dù sao cũng phải bao dung một chút.
Vân Chức tri kỷ đẩy xe lăn đến đình hóng gió để tránh gió, nghiêm túc giám sát Tần Nghiên Bắc, thậm chí còn nhịn không được mà giúp anh lột vỏ khoai lang, cô cầm cốc nước ấm vừa mới xin được từ trung tâm du khách lúc nãy đứng ở bên cạnh tùy thời nhận mệnh, cứ như vậy tận mắt nhìn thấy thái tử gia lạnh mặt, hai mắt kết băng, cực kỳ không tình nguyện ăn bữa "cơm chiều" này.
Xem anh ăn xong, Vân Chức cuối cùng cũng yên tâm, đẩy anh về phía con đường nhộn nhịp bên trong công viên trò chơi.
Buổi tối có rất nhiều đôi tình nhân trẻ tuổi tới chơi đùa, Tần Nghiên Bắc có vẻ ngoài khí chất như vậy đối với các cô gái thật sự có lực sát thương rất lớn, Vân Chức chỉ đi ra hơn mười mét đã thu hoạch quá nhiều sự vây xem cùng chỉ chỉ trỏ trỏ hưng phấn, cứ đi tiếp như vậy thì không cần chờ vào tới trung tâm, thái tứ gia đã có thể so bì nhân khí với con gấu trúc trong vườn bách thú bên cạnh luôn rồi.
Vừa lúc Vân Chức đi qua quầy hàng bán thú bông nhung mao, trong góc có treo bán khẩu trang, cô thương lượng với Tần Nghiên Bắc: "Người nhìn anh nhiều quá, tôi trang bị cho anh chút được không?"
Dư quang Tần Nghiên Bắc quét qua nhìn cô.
Nhìn văn văn tĩnh tĩnh như vậy thế mà tính chiếm hữu còn rất cao, đi có vài bước đã sợ anh bị người khác nhìn rồi.
Thái tử gia giơ tay, tích chữ như vàng: "Cái kia còn được."
Vân Chức vừa nhìn, là khẩu trang đầu sói uy vũ, đúng là rất đẹp trai.
Cô nghe lời đi mua, vạn vạn không nghĩ tới khẩu trang đó là dành cho thiếu nhi, dưới năm tuổi mới có thể dùng, đành phải đi mua một cái khẩu trang người lớn hình con mèo cũng không tệ mang về, lúc đeo lên cho anh còn thuận tay đưa tới cái gương nhỏ vừa mua, đặt trước mặt thái tử gia, hy vọng anh có thể tiếp thu: "Nhìn nè, đẹp trai quá."
Trong gương, người đàn ông đen mặt, mày sắc bén, mũi cao thẳng, nửa gương mặt dưới là mũi cùng mồm của con mèo, rất có tinh thần lại...
Vân Chức che miệng, không dám nói từ "đáng yêu".

Thái tử gia đẩy gương ra, thanh âm âm lệ xuyên qua khẩu trang truyền tới, uy thế bị hạ thấp đi mấy độ, có vẻ từ trầm êm tai: "Vân Chức, có phải em ngại mạng mình quá dài rồi không."
Vân Chức nhanh chóng thu lại tâm tình, tiếp tục đẩy anh đi về phía trước, đầu ngón tay Tần Nghiên Bắc nắm chặt xe lăn, không có nói nữa, nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Vừa rồi trước quầy hàng, cô sờ sờ mấy con thú bông lông nhung đó, yêu thích hiện rõ trên mặt, thế nhưng lại không hề có chút ý tứ muốn mua, chỉ là thật cẩn thận chạm chạm, người dựa hẳn sang một bên, giống như những con thú bông giá rẻ đó là thứ đồ cô không nên chạm tới vậy.
Càng đi tới gần trung tâm công viên, ánh sáng ban đêm càng chói mắt rực rỡ, Vân Chức nhìn ánh đèn liên miên trên đỉnh đầu, có chút thất thần hỏi: "Nghiên Bắc, trước kia anh có từng tới công viên trò chơi chưa?"
Biểu tình của Tần Nghiên Bắc banh ra: "...!Tôi sẽ tới nơi như thế này sao?"
"Nói cũng đúng, anh hẳn là sẽ tới những nơi tốt hơn..." Gương mặt trắng nõn của Vân Chức dưới ánh đèn mềm ấm lại sạch sẽ, cười tủm tỉm nói với anh, "Tôi cũng chưa từng tới, kém hơn như thế này cũng chưa từng tới."
Cô đi tới trước mặt Tần Nghiên Bắc, cong lưng nhìn anh: "Nếu không hay là chúng ta đi chơi trò gì đi, cái gì cũng được, xe bay trên trời hoặc là vòng xoay mặt trời cũng được?"
Tần Nghiên Bắc muốn nói lại thôi, cuối cùng lại không thể nhịn được mà chất vấn cô: "...!Em cảm thấy tôi tàn như thế này, một mình em có thể mang theo tôi chơi những thứ đó?"
Vân Chức "a" một tiếng, cô thế mà quên mất, Tần Nghiên Bắc còn đang ngồi xe lăn, hai chân không thể động, cô không có cách nào nâng được anh, đành phải đứng dậy nhìn xung quanh.
Tần Nghiên Bắc nhíu mày, có ý gì đây? Vẻ mặt thất vọng đó là muốn nói cái gì? Thất vọng với anh sao?!
Nhưng mà rất nhanh Vân Chức đã duỗi tay ra: "Vòng xoay ngựa gỗ hẳn là được đi! Để tôi đẩy anh lên đó rồi đỡ anh lên ngựa nhé! Có tôi ở bên cạnh đỡ rồi, đảm bảo anh sẽ không rơi xuống được đâu!"
Tần Nghiên Bắc lại lần nữa hoài nghi anh đối với Vân Chức thực sự đã dung túng quá nhiều, để cô không ngừng sinh ra ảo giác muốn làm gì với anh cũng được! Anh đồng ý hẹn hò đã là cực hạn lớn nhất rồi, còn sẽ đi ngồi cái gì mà xoay với chả gỗ? Trước năm anh năm tuổi cũng không có khả năng!
Vân Chức nhón chân nhìn xung quanh vài lần, nhìn thấy vòng xoay ngựa gỗ được chế tác hoàn mỹ, ánh đèn lóa mắt, người lại ít, cảm xúc theo đó tăng vọt túm túm ống tay áo của anh, thanh âm thanh thiển trong gió đêm bị ánh sáng chiếu vào trở nên nhu hòa vô cùng: "Nghiên Bắc, đi thôi."
Tần Nghiên Bắc nhẫn nại, lành lạnh chăm chú nhìn cô: "...!Vậy em còn không nhanh lên."
Năm phút sau, dưới áp bách từ tận trong xương cốt của thái tử gia, Vân Chức thành thành thật thật đẩy xe lăn của anh lên trên vòng xoay, dừng ở cạnh một con ngựa lùn màu trắng, bản thân cưỡi lên con ngựa đó, để anh mặt đầy sương lạnh ngồi bên cạnh.
Âm nhạc vang lên, vòng xoay di chuyển, Vân Chức chưa từng ngồi bao giờ, nhất thời không vững, thân thể trượt một chút, người đàn ông ở bên cạnh chỉ hận không thể phá nát cái sân chơi này nay lại nâng cánh tay lên giữ lấy cô, một tay đỡ ổn cô, lòng bàn tay ngừng ở trên eo cô lại không có động, dưới âm nhạc ầm ĩ nhàn nhạt chất vấn: "Vân Chức, em có thể để ý một chút hay không."
Vân Chức cúi người xuống, ôm lấy cổ con ngựa, tóc dài rũ xuống dưới, nghiêng đầu cười với anh, gương mặt trắng nõn bị ánh sáng chiếu vào nhiễm lên một tầng hồng mỏng nhạt, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Tần Nghiên Bắc trầm mặc chăm chú nhìn cô, vòng xoay thong thả một vòng lại qua một vòng, phong cảnh, ánh đèn, đám đông xung quanh vẫn luôn động, hai mắt anh lại giống như chỉ ngừng lại ở trên người cô, chưa từng dời đi nửa phân.
Thái tử gia phá lệ trả thêm tiền để Vân Chức ngồi thêm ba vòng ở cái trò chơi ấu trĩ nhàm chán này, chờ xuống ngựa gỗ, Vân Chức ra mồ hội bị gió đêm thổi qua, theo bản năng hơi co rúm lại.
Cách đó không xa là chủ đề đường phố, dẫn đầu là tiệm bán thú nhồi bông, so với tiệm ban nãy thì tinh xảo hơn nhiều.

Vân Chức nghe theo Tần Nghiên Bắc phân phó đẩy anh qua đó, không biết anh lại muốn làm gì.
Tần Nghiên Bắc cầm con thỏ lông mao đắt tiền nhất đưa đến cho Vân Chức, lại thuận tay cầm một cái mũ có gắn tai thỏ, miệng lưỡi hung hăng: "Lại đây."
Vân Chức đứng đối diện anh, nghe vậy liền khom lưng tới gần, anh chưa kêu dừng thì chắc là chưa đủ, cô theo bản năng tiếp tục cong người xuống, thẳng đến một góc độ nhất định, hai chân không đủ chống đỡ vững vàng nữa, hai tay theo bản năng duỗi về phía trước, đè lại tay vịn hai bên của xe lăn.
Công viên trò chơi quang ảnh nhiễu loạn, người đàn ông ngồi ở trên xe lăn nâng cằm, cô gái mặc áo lông vũ đang chống hai tay áp về phía anh.
Vân Chức kinh hãi lui về sau, tay Tần Nghiên Bắc đã đưa tới, ấn ở đằng sau cổ cô, thân thể cô chịu lực, không thể không tiếp tục ngả về phía trước, bên môi nhẹ nhàng cọ qua lông mi đen nhánh của anh, hơi thở ấm áp xâm lấn cảm quan của anh.
Trong chớp mắt, hô hấp của Tần Nghiên Bắc không khống chế được đình trệ ở trong ngực.

...!Cô là muốn ở trong trạng thái thanh tỉnh, quang minh chính đại hôn anh sao.
Hầu kết của anh hơi co lại, thong thả áp xuống, đem mũ tai thỏ đội lên đầu Vân Chức, lôi kéo hai cái vạt mũ ở bên tai bóp bóp để cho tai thỏ khẽ động, kéo thấp xuống hơn nữa che đi đôi mắt của cô.
Như vậy, cô sẽ không đến mức lại xấu hổ đi.
Anh ngay cả lý do cũng đã thay cô tìm rồi, nếu thật sự hôn được thì cũng có thể làm bộ là đứng không vững, hoặc là chắn tầm mắt, chỉ do ngoài ý muốn.
Tần Nghiên Bắc nhìn cô trong khoảng cách gần, cởi khẩu trang ra, môi mỏng nhạt màu khô ráo căng chặt, lại bị nhiệt lưu giữa môi cô xâm chiếm, có cái gì đó như vô hình được lôi kéo đến cực hạn, chỉ chờ môi răng nghiền áp thân mật sẽ đứt đoạn.
Mà rất nhanh, cánh tay run rẩy của Vân Chức đã tìm được sức lực, lúc sắp sửa môi chạm môi, cô liền ổn định thân thể dựa về sau, miễn cưỡng đứng thẳng, dây thừng vô hình dây dưa lẫn nhau không chút lưu luyến bị kéo ra, vô thanh vô tức biến mất trong bóng đêm.
Vân Chức đẩy mũ lên cao, ngoài ý muốn thấy Tần Nghiên Bắc đã tự mình chuyển xe lăn đi trước rồi, không có chờ cô, cô vội vàng đuổi theo, không rõ nguyên do hỏi: "Nghiên Bắc, anh mệt sao?"
Tần Nghiên Bắc không nói một lời, Vân Chức nhìn từ bên mặt của anh, anh thế nhưng còn mặt lạnh hơn so với lúc chiều ở viện thiết kế, nôn nóng u ám, lộ ra lệ khí có thể lột da người khác.
Đằng sau có người chạy chậm đuổi theo, không để ý tới không khí căng thẳng ở bên này, giơ bức ảnh duỗi tới trước mặt Tần Nghiên Bắc với Vân Chức, mạnh mẽ đẩy mạnh tiêu thụ: "Tôi ở quầy hàng Polaroid bên kia, vừa rồi bắt gặp được khoảnh khắc đẹp, không nhịn được liền chụp cho hai vị một tấm, hai người nhìn xem, có phải rất đẹp hay không."
Vân Chức tò mò đi nhìn, trên ảnh chụp, người đàn ông mặc áo khoác màu đen, âm trầm lạnh lùng, ánh mắt hơi sâu, ở trước mặt anh là cô gái đội mũ tai thỏ, ngả người xuống, cách anh trong gang tấc, tư thế ái muội.
Tâm cô cả kinh, cuối cùng cũng hiểu Tần Nghiên Bắc tức giận vì cái gì.
Cô lại khinh nhờn thái tử gia, sau này cần phải chú ý đúng mực hơn, cách anh xa một chút, tránh hết khả năng tứ chi có thể vượt rào.
Vân Chức trước tiên là từ chối: "Ngại quá, chúng tôi đang vội, không có hứng thú với cái này."
Ông chủ không thể tin tưởng: "Đẹp như vậy còn không cần? Chỉ 10 tệ thôi, nếu như cô ngại đắt thì cùng lắm là thấy cô đẹp, giảm 20% cho đấy!"
Vân Chức đẩy Tần Nghiên Bắc nhanh chóng rời xa: "Nghiên Bắc, quầy hàng như vậy đều sẽ tùy tiện chụp ảnh cho người ta, lại cầm ảnh chụp tới đòi tiền ác ý, anh đừng để ý là được."
Chờ ra khỏi công viên trò chơi, đến gần bên cạnh xe, Tần Nghiên Bắc trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên mở miệng: "Em về trước đi, tôi có việc phải tới viện thiết kế."
Vân Chức quay đầu nhìn viện thiết kế đã không còn ánh sáng, không dám hỏi nhiều, bán tín bán nghi gật đầu, Tần Nghiên Bắc nhìn theo xe rời đi, mới điều khiển xe lăn thay đổi phương hướng, một lần nữa trở lại khu trò chơi, tìm được quầy hàng chụp ảnh khắp nơi cho người ta kia.
Ông chủ liếc mắt một cái liền nhận ra anh, trên mặt tươi như hoa: "Tiên sinh, ảnh chụp kia tăng giá rồi, hiện tại là 50 tệ."
Tần Nghiên Bắc đè tờ một trăm tệ vào lòng bàn tay ông ta, ông chủ đau đến kêu thảm, anh thấp giọng nói: "Ông dám muốn thì lấy, ảnh chụp đưa tôi."
Cầm ảnh chụp trong tay, anh tạm thời không rời đi, rũ mắt nhìn, lòng bàn tay như có như không mơn trớn gương mặt cô gái tai thỏ.
Bên cạnh có đôi tình nhân tới chụp ảnh, vô ý chú ý tới, thò qua nhiệt tình hỏi: "Oa, ảnh chụp ai vậy, cố ý tìm người mẫu sao, chúng tôi có thể chụp ra được tấm như thế này không?"
Thái tử gia từ trước tới nay mắt cao hơn đỉnh lại khó có khi không mất kiên nhẫn, đem ảnh chụp nâng lên cao, để mặt Vân Chức có thể được ánh đèn chiếu tới.
Anh bình tĩnh trả lời.
"Là bạn gái tôi."
Rồi sau đó còn như chưa thỏa mãn mà nói.
"Đẹp như vậy, người mẫu nào so được.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.