Em Tới Là Để Ôm Anh

Chương 67



Tần Nghiên Bắc cúi người để Vân Chức ôm, hô hấp nặng nề, hít thở cực thấp, hai câu này vượt qua thời gian bị đào đi của anh, giống như ảo cảnh xa xỉ nhất trước khi bước vào Hoàng Tuyền Lộ.

Phương Giản không dám thở mạnh, cả người vã mồ hôi lạnh ướt sũng, biết an nguy của Tần Nghiên Bắc đã được an toàn, hắn phất tay bảo đám bác sĩ và hộ lý đi ra ngoài, điệu bỏ tỏ ý bọn họ có ai bị thương thì người của hắn sẽ phụ trách tới cùng, đám người đi rồi, hắn rón ra rốn rén tới gần hai người, nghĩ cách đem cửa sổ phía sau đóng lại.

Bằng không cánh cửa sổ kia vẫn còn đang mở to, hắn vừa nhìn liền cảm thấy run sợ trong lòng.

Cánh tay Tần Nghiên Bắc trước sau vẫn rũ ở bên người, đốt ngón tay nắm thực sự chật, không có ôm người trước mặt vào lòng, nhưng Phương Giản muốn đi qua đóng cửa sổ, tất nhiên sẽ dán tới bên cạnh Vân Chức.

Hắn vừa mới thò lại đây, Tần Nghiên Bắc lại giống như con sói đầy máu bị người khác xâm nhập vào lãnh địa, nâng ánh mắt lên hung hăng nhìn hắn, như bị uy hiếp ôm chặt lấy Vân Chức, đem xúc động khẩn trương muốn ôm cô ép tới càng dùng sức, xương cốt va chạm, nhức mỏi tương dán, nhưng lại lấp đầy chỗ trống trong lòng, không hề buông ra.

Phương Giản suy sụp tinh thần, nhanh chóng đi qua đóng cửa sổ lại rồi thối lui ra khỏi khu vực nguy hiểm, đứng cách xa hơn một chút lại một chút nữa mới cảm thấy rốt cuộc cũng được sống lại.

Hắn thanh thanh giọng nói, nhỏ giọng nhắc nhở, kỳ thật là nói cho Vân Chức nghe: "Nghiên Bắc, cậu mới vừa tiếp thu trị liệu xong, MECT ảnh hưởng tới não, cậu hẳn là biết rõ, nó sẽ ảnh hưởng tới ký ức, hiện tại cậu nhớ kỹ này... Vân Chức muốn chạy trốn khỏi cậu, không có cậu cô ấy sẽ sống tốt hơn, tất cả đều không phải tình huống thật sự, chờ thêm 24 tiếng nữa thì sẽ chậm rãi khôi phục thôi, cậu đừng để bị quấy nhiễu."

Lúc này Vân Chức mới hiểu rõ vì cái gì mà Tần Nghiên Bắc sẽ ngồi trên cửa sổ, mà những người kia lại muốn cản anh lại.

Ở trong lòng anh, tuy rằng chưa từng nói ra khỏi miệng, nhưng trước sau vẫn luôn chôn giấu ý niệm như vậy, không có anh, có lẽ cô sẽ sống tốt hơn.

Lúc ý thức hỗn loạn, dục vọng cầu sinh của anh suy yếu, vì cái này nên mới muốn khiến bản thân biến mất.

Sự bình tĩnh khi một đường chạy tới đây của Vân Chức tại một khắc này rốt cuộc rơi xuống tan tác, cô há miệng cắn lên bên cổ Tần Nghiên Bắc, dùng sức, hẳn là rất đau, Tần Nghiên Bắc lại như luân hãm trong đó, ấn sau cổ cô đè x uống, để cô cắn càng sâu hơn.

Trước đó Vân Chức cũng biết tới phương pháp MECT, mười mấy tiếng ngồi máy bay cũng đem những tư liệu liên quan đọc qua một lần, nghe được tổn thương của anh có thể khôi phục, eo lưng căng chặt của cô mới mềm xuống.

Vào thời điểm này, người bệnh cần phải được đánh thức.

Vân Chức vỗ về sống lưng Tần Nghiên Bắc, giọng mũi dày đặc nói: "Trốn khỏi anh, đã là chuyện rất lâu trở về trước, Nghiên Bắc, sau đó anh tìm được em, cứu em ra, chúng ta ở Tùy Lương có một căn nhà, mỗi ngày đều ở chung một chỗ."

"Anh là người em thích từ năm mười mấy tuổi, em nhận ra anh, để anh làm bạn trai em."

"Sau đó anh lại để toàn bộ người trong công ty anh đều biết, em là phu nhân tương lai của anh, hiện tại anh cũng không thể không thừa nhận."

Từng mảnh nhỏ ký ức theo lời miêu tả của Vân Chức chen vào trong đầu Tần Nghiên Bắc, huyệt thái dương của anh nhức đau, thấm ra mồ hôi nhuận ướt tóc mai cô.

Vân Chức không có mạnh mẽ nói tiếp, dùng tay lau sạch mồ hôi cho anh, hôn hôn lông mi đang rũ xuống của anh.

Sau khi làm xong trị liệu, còn có một loại thuốc an thần cần phải uống, trước đó Phương Giản nghĩ mọi cách cũng không thành công, đối lại là Vân Chức tới bón cho anh, bất luận là cái gì Tần Nghiên Bắc cũng đều nuốt xuống.

Chỉ là anh vẫn cứ trầm mặc quá độ, cứ như vậy không chớp mắt nhìn chằm chằm Vân Chức, đáy mắt tối tăm thâm trầm, tơ máu dày đặc.

Vân Chức quay đầu lại đỏ mắt hỏi Phương Giản: "Đêm nay chúng ta nhất định phải ở chỗ này sao?"

Phương Giản lắc đầu: "Không cần, Nghiên Bắc cơ bản đã ổn định rồi, quan sát thêm một tiếng nữa, nếu không có phản ứng kịch liệt khác thì có thể trở về, tôi có chuẩn bị một biệt thự nhỏ bên cạnh viện nghiên cứu, đã dọn dẹp rồi, rất sạch sẽ, cái gì cũng có."

Hắn nằm liệt ở trên ghế, như sống sót sau tai nạn mà thở dài: "Thật sự làm tôi sợ muốn chết, tôi không nghĩ tới MECT sẽ khiến Nghiên Bắc có loại phản ứng này, nếu như cô không tới, tôi không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì, nếu Nghiên Bắc xảy ra chuyện gì đó, tôi biết lấy gì đền đây."

Vân Chức một tấc cũng không rời nhìn Tần Nghiên Bắc, tay cái dừng trên đôi mắt anh, muốn vuốt v e để anh ngủ một chú, cô hơi nhớ lại cảm thụ lúc bản thân bị điện giật, tâm liền co thắt đau đớn.

Hôm nay nếu cô mà tới muộn một chút, có khả năng sẽ mất anh.

Vân Chức không thể tưởng tượng, ngực co rút khó chịu, mặc kệ Phương Giản có đang ở đây không, cô đá giày ra, cuộn người ở bên mép giường, đem bản thân rúc vào lòng Tần Nghiên Bắc, nắm chặt quần áo bên hông anh.

Sau một tiếng quan sát, trạng thái của Tần Nghiên Bắc rất ổn định, bởi vì Vân Chức trước sau đều canh giữ ở bên cạnh anh, anh cũng không có biểu hiện quá mức kích động, trừ bỏ không nói lời nào ra thì thoạt nhìn tất cả đều bình thường.

Chờ lúc có thể rời khỏi viện nghiên cứu, Phương Giản mới tìm mọi cách tìm được cơ hội lặng lẽ nói với Vân Chức: "Tôi nói với cô trước, hôm nay Nghiên Bắc chắc chắn là không dễ ứng phó, cô đừng nhìn hiện tại cậu ta có vẻ ổn định, chờ lúc quay lại chỗ ở không biết sẽ thành cái dạng gì đâu. Trong vòng 24 giờ sẽ cực kỳ nguy hiểm, cô xác định... có thể đơn độc ở chung với cậu ta sao?"

Vân Chức nghe ra được thâm ý trong lời nói của Phương Giản, nhẹ giọng trả lời: "Tôi xác định."

Phương Giản sợ cô không rõ, dứt khoát nói thẳng: "Cậu ta có tính công kích, cũng đại biểu cho việc tinh thần của cậu ta đang tăng cao, cậu ta lại cực kỳ xem trọng cô, lần này bức bản thân thành như vậy là bị cô ảnh hưởng, cho nên với trạng thái này, cậu ta đối với cô... sẽ có chút khác trước, có khả năng sẽ bắt nạt cô, không có quá nhiều lý trí đâu."

Vân Chức không có dừng lại, lặp lại lần nữa: "Tôi xác định."

Phương Giản dừng một chút, hỏi: "Vì cái gì, cô còn muốn hủy lễ đính hôn với cậu ta cơ mà? Sáng ngày hôm đó lúc cậu ta nói chuyện này với tôi, tôi liền biết cậu ta xong rồi."

Hắn lấy điện thoại đã được tự do sử dụng của mình ra, ấn mở lịch sử trò chuyện của mình với Tần Nghiên Bắc cho Vân Chức xem, cùng với những bài viết anh đăng trên vòng bạn bè.

"Vợ của tôi yêu tôi đến muốn mạng."

Trong vòng bạn bè, là mười ngón tay đeo nhẫn cưới nắm chặt ở bên nhau.

Mà ngón giữa tay trái của Tần Nghiên Bắc, là nhẫn đính hôn chưa bao giờ tháo xuống.

Vân Chức cúi đầu ngăn chặn chóp mũi chua xót đến trướng đau, khàn giọng nói: "Tôi đổi ý rồi, không hủy nữa, tôi chính là vị hôn thê của anh ấy."

Thanh âm cô rất nhẹ, nói chuyện không liền mạch, âm cuối còn chưa nói xong, cánh tay đã bị nắm chặt, kéo về phía sau, trán cô đụng phải vùng ngực cứng rắn, ngay sau đó eo cô cũng bị giữ chặt.

Phương Giản là nhân lúc Tần Nghiên Bắc đi ký đơn xuất viện mới tới tìm Vân Chức nói mấy câu, mắt thấy đã chạm phải vảy ngược của Diêm Vương, hắn cũng không biết lấy đâu ra tốc độ, nhanh chóng đem thứ vừa mua được trộm nhét vào trong túi áo Vân Chức.

Vân Chức cảm giác được, nhất thời không phân biệt được đó là cái gì thì đã bị Tần Nghiên Bắc cướp mất lực chú ý.

Viện nghiên cứu vốn cung cấp xe lăn, để tránh sau khi người bệnh làm trị liệu xong thì thân thể sẽ suy yếu, nhưng Tần Nghiên Bắc nhìn cũng không nhìn, không nói một lời đem áo khoác bọc Vân Chức kỹ lưỡng, đội mũ sau áo lên che kín đầu cô, lại đem cô bế ngang lên.

Vân Chức đối diện với mặt anh, hiện tại bị mũ che kín, tầm nhìn bị chặn mất một nửa, cô bị hai tay Tần Nghiên Bắc nâng lên, cố định ở trước ngực, sức lực trên tay anh rất mạnh mẽ, tách hai chân cô vòng quanh eo mình.

Hiện tại Vân Chức đối với anh chính là anh thích thì anh cứ làm, vùi đầu che lại mặt, trán đè ở trên vai anh, ngoan ngoãn dùng hai chân tinh tế câu lấy eo anh, theo từng bước chân của anh mà hơi hơi xóc nảy.

Lúc vào trong xe, trừ động tác chiếm hữu mạnh mẽ của Tần Nghiên Bắc ra thì những phản ứng khác vẫn ổn định như cũ, lời nói cực ít, quá mức trầm mặc.

Vân Chức nghiêm túc nghe lời dặn dò của Phương Giản, thanh âm trong tai từ rõ ràng đến hàm hồ, cuối cùng chỉ còn tiếng nhịp đập của trái tim.

Biệt thự không lớn, nhưng rất tinh xảo, cách viện nghiên cứu chưa tới mười phút đi xe, Phương Giản đưa người tới biệt thự xong thì tới khách sạn đối diện ngủ, căn nhà này chỉ để lại cho hai người họ.

Trước khi xuống xe, Vân Chức lý tính nói: "Yên tâm, tôi sẽ giám sát anh ấy chặt chẽ, có bất cứ vấn đề gì thì sẽ liên hệ cho anh ngay."

Đến giờ phút này, Vân Chức cho rằng bản thân vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh, nhưng vài phút sau, cửa lớn biệt thự chậm rãi đóng lại sau lưng cô, đèn phòng khách còn chưa mở, chỉ có ánh trăng và đèn đường chiếu sáng xuyên qua tấm rèm.

Đầu hạ, London không quá nóng, nhiệt độ trong nhà cũng thích hợp, nhưng mà ở trong nháy mắt này, trong không khí giống như bị châm hàng tỉ mồi lửa, cùng một lúc đồng thời châm lửa.

Mũ Vân Chức bị cởi xuống, gương mặt hơi lạnh bị ép nâng lên, cô không kịp nói chuyện, cái hôn hung ác của Tần Nghiên Bắc đã rơi xuống, phệ cắn ngầm chiếm, chiếm cứ môi lưỡi cô.

Bước chân cô hỗn loạn lui về phía sau, sống lưng dựa vào tường, có cái gì đó cộm xương b ướm của cô lên, cô hơi đau rên lên một tiếng, một chút thanh âm yếu ớt đổi lấy cướp đoạt càng nghiêm trọng, nóng bỏng trao đổi, môi lưỡi quấn quanh.

Có bàn tay nóng bỏng lót sau sau người cô, sợ cô bị đau, lại ép cô về phía người mình, như muốn thâm nhập cốt tủy.

Vân Chức không rõ vì sao lại rơi lệ, ở trong bóng tối ngửa đầu, đôi tay vòng lên ôm lấy cổ Tần Nghiên Bắc, cấp bách muốn cho anh một đáp án chính xác.

Cô vẫn như cũ không có cảm giác chân thật.

Giống như người trước mặt chỉ là bóng dáng lúc cô ngủ ở Nam Sơn Viện nhìn thấy.

Cô thậm chí có ảo giác, có phải cô căn bản không hề tới Anh Quốc, anh thật sự muốn không nói một tiếng mà rời khỏi cô, cô liền vãn hồi không kịp nữa.

Nỗi đau rậm rạp đâm sâu ở trong lòng, Vân Chức vứt bỏ những rụt rè trước đó, càng bức thiết ôm lấy anh.

Tần Nghiên Bắc nhẹ nhàng nắm lấy yết hầu cô, đôi môi ướt át tách ra một khoảng, thanh âm anh thấp trầm tiến vào tai cô: "Em theo tới đây, cái gì cũng biết rồi sao?"

Cổ họng Vân Chức cay đắng: "Đúng thế."

Anh cứ như vậy ở trong một mảnh đen nhánh bóp hô hấp của cô, ôn nhu khống chế, ngón tay lại một tấc không buông: "MECT là biện pháp cuối cùng, ngay cả cái này còn không có tác dụng với anh, Chức Chức, anh không tốt lên được, anh chính là một bệnh nhân tâm thần."

Vân Chức một câu cũng không nghe lọt, nắm lấy cổ tay anh: "Tần Nghiên Bắc, em mặc kệ đó là chướng ngại tinh thần hay là chướng ngại tình cảm, đều không sao cả, anh không cần trị liệu bằng những thứ đó, anh có em mà."

"Anh có em là đủ rồi!" Cô đột nhiên không khống chế được cảm xúc, tan tác trong khuỷu tay anh, "Lúc em ở bên cạnh anh, anh rõ ràng cái gì cũng đều rất tốt! Anh sẽ không có nguy hiểm, không có khả năng tự mình hại mình hay tự sát gì hết! Anh tin em..."

Cô ngăn không được run rẩy: "Anh tin em có thể cứu em đi, sau này dừng uống mấy thứ thuốc đó, không cho phép uống nữa, bất luận có cách trị gì mới anh cũng không cần nghĩ tới, em chính là... em chính là bác sĩ của anh, anh để em phụ trách anh nhé."

Nhiệt độ cơ thể tăng cao, mồ hôi tinh mịn thấm ướt tóc mai, nụ hôn bỏng rát lại nửa cưỡng ép áp xuống công hãm, nuốt trôi câu nói kế tiếp của cô.

Cô mê mang cảm thấy môi sưng lên, khóe môi bị cọ xát lại tới vành tai, áo khoác rơi xuống, áo bên trong là khóa kéo, bị ngón tay hung bạo kéo hỏng.

Vân Chức ngẩng mặt, nước mắt s1nh lý theo đuôi mắt chảy xuống.

Tần Nghiên Bắc khàn giọng nói: "Em thích trẻ con..."

"Không thích." Vân Chức túm lấy tóc anh, chém đinh chặt sắt, "Người em thích chỉ có Tần Nghiên Bắc, cho dù bệnh của anh là di truyền, nhưng nguyên nhân chủ yếu chẳng lẽ không phải là do từ nhỏ đã chịu đau khổ quá nhiều hay sao, em không muốn nhân sinh của anh chưa cảm thụ được bao nhiêu ngọt ngào đã bị nỗi sợ mới chiếm cứ, em không cần con, em chỉ muốn anh."

Cô muốn nói trắng ra, muốn đem tất cả tình yêu trong khe rãnh tối tăm của cô mang cho anh thấy.

Ngực quá nóng, khớp hàm khép lại hơi đau đớn giống như có dòng điện xuyên qua sống lưng.

Tần Nghiên Bắc nâng cô lên, tầm nhìn dần dần thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy đôi mắt của nhau, anh nhìn chằm chằm cô nói: "Có thể không chỉ là thích hay không, có thể hay không, lại nhiều một chút."

Tóc dài Vân Chức dính ở bên má, khóc lóc hỏi: "Yêu có đủ không?"

Cô lại nói: "Yêu cả đời này."

Quần áo hỗn độn, có cái gì đó trượt xuống, triều nhiệt càng nhiều bại lộ trong không khí, lông mi hơi ẩm của Vân Chức che lại, nhưng mãnh liệt nóng rực dưới đáy mắt anh quá sáng, quá đau, đâm vào lòng khiến Vân Chức tràn đầy chua xót ngọt ngào.

Thế giới Tần Nghiên Bắc bị chia nhỏ, một nửa là hiện thực, một nửa là ảo giác, Vân Chức yêu anh tới muốn chết vào giờ khắc này, những suy nghĩ sẽ không bị bỏ lại, ăn sâu bén rễ cho rằng được yêu vốn dĩ chỉ là ảo giác lúc dòng điện đi qua người anh, thời điểm ngã xuống khỏi cửa sổ đã là hy vọng xa vời.

Trong thế giới đó, cô là của anh.

Cũng là vọng tưởng của anh.

Đầu đau như muốn nứt ra, thần kinh đều đang ở gút mắc phát ra từng đợt đau nhức, nhưng tâm bị bao lấy, cho dù tiếp theo anh sẽ từ trên cao ngã xuống, vĩnh viễn biến mất khỏi nhân sinh của cô thì trong nháy mắt cũng không khắc chế được sôi trào phấn chấn bừng bừng vì cô, cái gì cũng đều có thể không màng.

Tần Nghiên Bắc nắm lấy túi áo ngoài đang treo ở bên cạnh của Vân Chức, đụng tới cái hộp mà Phương Giản làm như ăn trộm nhét vào túi cô, anh cúi đầu hôn sâu, coi như hấp hối làm càn.

"Vợ, anh muốn em."

"Không muốn dừng lại nữa."

Vân Chức nhắm chặt mắt, túm loạn vạt áo anh, kéo về phía mình.

Trong không khí nóng cháy này, cô tình nguyện bị thiêu đốt thành tro.

Sương mù trong phòng tắm mơ hồ, giọt nước theo cửa kính pha lê chảy xuống, gương ở bên ngoài chỉ có thể chiếu ra bóng dáng mơ hồ.

Vân Chức nắm cánh tay chồng chất vết thương của Tần Nghiên Bắc, là thứ mà lúc cô không biết tạo nên, là minh chứng mỗi lần anh thiếu chút nữa mất cô, cô bị lôi cuốn bởi nhiệt độ cực nóng, không phân biệt rõ trên lông mi là nước hay là nước mắt.

Cô dựa vào pha lê ẩm ướt, giống như hòa tan từ đầu tới chân.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm dần biến mất trong tai cô, cô ướt át hãm sâu vào trong chăn.

Những ý thức còn sót lại đều bị kích động trong lòng ngâm đ ến bủn rủn, chỗ nào của cô cũng nóng, thanh âm đứt quãng khàn khàn, không ngừng chả y nước mắt.

Cũng không phải thật sự khóc, là phản ứng bản năng không thể chịu đựng được, muốn dùng nước mắt để ức chế cái không chịu được đang lan tràn.

Thẳng đến khi thế giới trước mặt mơ hồ lay động thành một mảnh hư ảo hỗn độn, đêm khuya ở một đất nước xa lạ, cô bị anh nổi điên ôm chặt, hoàn toàn chiếm cứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.