Vân Chức phát hiện người nào đó thật sự là có thiên phú dị bẩm, trước kia nhìn cao lãnh ngạo kiều, khẩu thị tâm phi, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho người ta, nhưng một khi đứng đắn nói chuyện yêu đương thì thật giống như mang năng lực trời sinh, dễ như trở bàn tay liền khiến cho người khác mặt đỏ tai hồng, cố tình còn rất khó có thể chống cự lại anh, muốn thực hiện yêu cầu của anh, muốn dung túng anh.
Nhưng vấn đề là, nào có người nào lấy thứ đồ này làm nhẫn chứ!
Trong mắt Vân Chức là tinh quang và ánh đèn, thủy quang lưu luyến chảy xuôi, cô nắm chặt dải lụa kia, cho rằng anh chỉ là đang chọc mình: "Đừng nháo nữa, anh nghiêm túc chút đi, đính hôn là chuyện quan trọng như vậy... Chờ trở về rồi, em lại đi chọn cho anh cặp nhẫn khác, tới lúc đó..."
"Lúc đó là lúc đó..." Đáy mắt chứa ý cười của Tần Nghiên Bắc ẩn xuống, ở trong gió nghiêm túc chăm chú nhìn cô, "Bây giờ anh muốn cái này, anh muốn đem đồ ở trên người em cột vào chỗ này của anh, em đã hứa với anh thì không thể đổi ý nữa, mặc kệ anh rốt cuộc là người không đáng tới mức nào, em đều không thể bỏ mặc anh được."
Trong lòng Vân Chức giống như bị bóp chặt, cô sáp tới đối diện anh, còn chưa kịp thấy rõ cảm xúc chân chính của anh đã bị anh ôm vào trong ngực, để cô và anh cùng hướng ra mặt biển.
Giây tiếp theo, hải đăng phía xa xa đột nhiên sáng lên, ở ngoài biển xa vô ngần đen kịt thắp lên một ánh lửa ấm áp, sau đó là cái thứ hai, thứ ba, đèn hải đăng ở trong màn đêm gào thét dần dần châm lửa, biến thành dải ngân hà trong vực sâu.
Trên biển dường như có thuyền, nhưng chỉ mơ hồ nhìn thấy được hình dáng trong một thoáng pháo hoa bắn lên, rất nhanh, một mảnh ánh sáng rực rỡ nổ tung trên bầu trời đêm, ánh lửa rơi xuống mặt biển tĩnh lặng, không đợi nó biến mất, càng nhiều tiếng nổ vang bùng lên xé rách thế giới tối tăm ảm đạm phía trước.
Giống như một mảnh sao băng che trời.
Có thể nguyện cầu điều ước xa xỉ nhất.
Trước mắt Vân Chức mơ hồ, cô ngửa đầu liều mạng nhìn, chỉ sợ mình bỏ lỡ bất cứ tia sáng nào, môi mím chặt, không dám ước nguyện ra ngoài miệng, sợ quấy nhiễu thần minh, sợ nói ra sẽ dễ dàng mất đi.
Tay cô lặp đi lặp lại lau đi tầng nước mắt đang cản trở tầm nhìn, thẳng đến khi người đàn ông nghiêng người phủ lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên lông mi ướt át của cô.
"Đừng khóc..." Anh dỗ, "Anh muốn em vui vẻ, lừa em đồng ý đeo nhẫn cho anh."
Vân Chức bị anh nói tới nín khóc mỉm cười, cô xoa xoa dải lụa kia, bỗng nhiên cái gì cũng không để ý nữa, nhẫn nào cũng được, xứng hay không xứng cũng được, anh muốn, cô sẽ mang cho anh.
Cô nắm lấy ngón tay Tần Nghiên Bắc, sờ sờ băng gạc trên cổ tay anh, hôn một cái rất nhẹ trên đó, đem dải lụa cẩn thận vòng quanh ngón giữa của anh, ở bên trong sườn thắt thành một cái nút đoan chính.
"Như vậy không được." Tần Nghiên Bắc nhíu mày, "Nút thắt thòng lọng như vậy, chạm vào là rơi rồi, anh muốn thắt thành nút chết, không thể cởi ra được cơ."
Nếu như là Vân Chức trước kia, cô tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, nhưng hiện tại không có gì kiêng kỵ, cái gì cũng dám, cô thắt chặt dải lụa cho anh, nâng lên ngắm nhìn, cảm thấy thái tử gia có chút đáng thương, bàn tay đẹp như vậy, thế mà nhẫn đính hôn cũng quá giản dị rồi, cô vòng hai vòng, nhìn kỹ mới thấy khá ăn khớp với băng gạc trên tay anh, đều là màu trắng.
Chờ đã tới giờ, thời điểm nên xuất phát tới sân bay, Phương Giản lái xe tới đón.
Ngay từ đầu hắn cũng không đi quá xa, phụng mệnh tìm một chỗ ngồi ẩn nấp không chướng mắt để chụp ảnh cho thái tử gia, hắn chụp một lần là mấy trăm tấm ảnh, bản thân cũng vừa lòng muốn chết, bầu không khí tốt như vậy, cảm giác giá trị nhan sắc của couple này đúng là muốn bùng nổ luôn rồi, lúc này vốn dĩ muốn lấy ra khoe với Tần Nghiên Bắc, kết quả liếc mắt một cái liền thấy dải lụa trên ngón tay anh.
Sắc mặt Phương Giản biến đổi, lập tức đẩy cửa nhảy xuống, khẩn trương hỏi: "Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi! Ngón tay cậu bị thương hả? Có nghiêm trọng không? Sao còn cuốn cả băng gạc thế!"
Vân Chức quay mặt đi, yên lặng đỡ trán, càng đau lòng, hết cách rồi, cái dải lụa nơ con bướm kia làm bằng chất ren, vốn dĩ trên đó mang mấy chấm lỗ thủng, màu sắc còn nhạt, nhìn qua đúng là... có chút giống.
Nụ cười bên môi Tần Nghiên Bắc lập tức thu lại, hờ hững trừng mắt nhìn Phương Giản, cười nhạt: "Cậu mù à?"
Mặt Phương Giản đần ra, bởi vì bọn họ đã đứng cách bãi biển một đoạn, nhưng ánh đèn hải đăng vẫn có thể chiếu tới, ánh sáng bốn phía không rõ lắm, hắn càng nhìn càng thấy giống, sốt ruột nói: "Mắt tôi tốt lắm đó, cậu muốn giấu tôi hả, nhanh lên xe đi, để tôi xem một chút xem trên đường đi có cái bệnh viện nào không, nhanh chóng xử lý đừng để bị nhiễm trùng."
Tần Nghiên Bắc cười lạnh, lấy điện thoại của Phương Giản, đem những tấm ảnh hắn vừa mới chụp được gửi hết qua máy mình, sau đó liền xóa tất đi, tiếp đó liền gọi điện thoại cho một chiếc xe khác đang đứng chờ ở bên ngoài, che chở Vân Chức lên xe, không thèm cho Phương Giản một ánh mắt, "rầm" một tiếng đóng sầm cửa xe.
Trên đường tới sân bay, thái tử gia cầm điện thoại đổi đủ loại góc chụp chụp khoảng 10 tấm bàn tay trái của mình, sau đó chọn một tấm đẹp nhất đăng lên vòng bạn bè.
Bắt đầu từ tối hôm qua, những người có thể tồn tại trong danh sách bạn bè WeChat của anh đều đồng loạt nhắn tin tới, trong tối ngoài sáng dò hỏi tình hình đính hôn của anh, có phải là hủy rồi hay không, anh không thèm đếm xỉa tới, hiện tại cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại trả lời rồi.
So với tấm đan xen mười ngón với Vân Chức lần trước, lần này đương nhiên càng chính thức hơn, vợ anh ở bên cạnh nhìn đó, ý nghĩa có thể giống nhau sao.
Tần Nghiên Bắc cố ý không ghi gì cả, không tin tất cả mọi người đều mắt mù như Phương Giản, anh chọn ba cái icon, sóng biển, pháo hoa, và nhẫn, cộng thêm với cái ảnh chụp tay trái, rũ mắt ấn đăng, sau đó úp điện thoại xuống, đầu ngón tay như tùy ý nhẹ nhàng gõ gõ, chờ người khác nhiệt liệt phản hồi.
Vài giây sau, điện thoại anh bắt đầu rung lên, hết đợt này tới đợt khác.
Tần Nghiên Bắc mặt vô biểu tình nâng mi, khắc chế không có mở ra xem, chờ cho nhiều nhiều bình luận một chút rồi đọc những bình luận hâm mộ, ghen tỵ, chúc phúc đó là được, thời gian có hạn, không cần phải lãng phí thời gian vì chuyện này, nhiều lắm thì tùy tiện lướt vài cái dỗ dành bà xã cười là được.
Ba phút sau, tiếng rung còn chưa dừng lại.
Thái tử gia rốt cuộc cũng hạ mình lật màn hình điện thoại lên xem, bủn xỉn nhìn danh sách WeChat, thông báo đã là 99+, một mình Trình Quyết nhắn tới hai mươi cái tin nhắn, cái mới nhất chính là: "Có đi bệnh viện chưa!"
Tần Nghiên Bắc nhíu mày, không kiên nhẫn ấn mở, bên trong là đủ loại dấu chấm than, nhưng không có một câu nào là chúc mừng anh, tất cả đều là hỏi tay anh sao lại bị thương, có phải gặp chuyện gì ngoài ý muốn rồi không, thậm chí còn khuyên anh không nên vì buổi lễ đính hôn bị hủy mà ảnh hưởng tới tâm tình.
Tần Nghiên Bắc nửa híp mắt, hắc đồng lộ ra hàn khí, lướt xuống bên dưới, người bình luận dưới bài viết không ít, ai ai cũng hỏi han về vết thương của anh.
Đốt ngón tay anh căng cứng, ánh mắt dừng ở trên dải lụa âu yếm không bỏ được, chuẩn bị đem đám người này xóa hết đi, bọn họ tồn tại trong vòng bạn bè của anh chẳng có cái ý nghĩa gì hết.
Nhưng trước khi xóa, thái tử gia lại đăng một bình luận: [Có phải tất cả nên tới bệnh viện khám mắt rồi? Chưa từng thấy qua nhẫn đính hôn đặc biệt như vậy?]
Vân Chức trước sau cũng không lên tiếng, cứ ngồi ở bên cạnh an an tĩnh tĩnh nhìn anh, đèn đường quốc lộ cách vài giây lại hiện lên một cái, ánh sáng mờ mờ ảo ảo giống như gợn sóng phập phồng phất qua trên sườn mặt của anh, ngẫu nhiên chiếu sáng mặt mày góc cạnh của anh, ngẫu nhiên lại đem mặt anh ẩn nấp vào trong bóng tối.
Cô nói không rõ cảm xúc kích động ở trong lòng, chua xót ngọt ngào, cuối cùng chỉ còn lại có đau lòng.
Người này thể xác sắt thép, mạnh miệng kiêu ngạo, nhưng lại rất muốn để người khác biết, anh được yêu.
Vân Chức đè lại tay Tần Nghiên Bắc, nhẹ giọng hỏi: "Em thấy Phương Giản có chụp ảnh mà, sao anh không đăng mấy cái đó?"
Khóe môi Tần Nghiên Bắc căng chặt.
Bối cảnh anh phức tạp, lo lắng cô không thích lộ diện công khai ra bên ngoài, anh đã từng làm rất nhiều, treo poster ở công ty, hận không thể đem tên cô gắn vào ở mỗi nơi anh đi tới, nhưng trước nay đều không hoàn toàn công khai cô ra bên ngoài, sợ cô sẽ có gánh nặng ở trong lòng, cảm thấy ở cùng anh rất mệt mỏi.
Cô không hề truy vấn, mở camera điện thoại ra, ấn vào chức ăn tự chụp, giơ lên nhắm tới Tần Nghiên Bắc bên cạnh, đột nhiên quay đầu, hôn xuống khóe môi anh, đồng thời ấn chụp vài lần.
Ảnh chụp đã xong, tim cô đập có chút nhanh, dường như không có việc gì lui về sau, chuẩn bị gửi cho anh, anh lại đột nhiên tiến lên, ôm lấy gáy cô kéo tới, thuận lý thành chương đoạt mất điện thoại của cô, lòng bàn tay đè ở nút quay chụp, lại đối với cô trằn trọc ôm hôn.
Sau lưng Vân Chức là cửa sổ xe lạnh lẽo, phía trước là môi lưỡi nóng rực, bên tai còn có tiếng gió thổi mạnh, thanh âm chụp ảnh vang lên, cô không biết tài xế đằng trước có đang nhìn qua kính chiếu hậu hay không.
Dựa theo tình thiết H văn kinh điển, bước tiếp theo tất nhiên sẽ là kéo tấm ngăn xuống, ẩn nhẫn che miệng mà l@m tình, những quyển sách cô xem đều có cái cảnh s@c tình như thế này.
Tai Vân Chức đỏ rực, Tần Nghiên Bắc m*t đôi môi no đủ của cô, nhẹ nhàng cắn cắn, lúc rời đi, đáy mắt anh có chút tối, ngón tay cọ cọ vệt nước bên khóe miệng cô.
Anh thấp giọng hỏi cô: "Chức Chức, có thể không?"
Bóng đêm bao phủ, ngữ khí càng thêm ái muội.
Trong lòng Vân Chức không tiếng động thét chói tai, khẩn trương siết chặt ghế dựa bên cạnh, nhìn con ngươi Tần Nghiên Bắc gần trong gang tấc, giống như ngã vào hồ sâu.
Xong rồi, sao cô lại có chút dao động thế này, cho dù bị nam sắc mê hoặc thì cô cũng không thể ở đây nhượng bộ vấn đề nguyên tắc của mình được! Không phải là không thể làm trong xe, nhưng không thể làm trong lúc này được!
Cần phải đánh tan những ý niệm nguy hiểm không trong sáng của anh ngay lập tức!
Thanh âm Vân Chức ép tới rất nhỏ, trong mắt thanh nhuận hiện lên ý tứ xin tha: "Chờ về nhà đã, về nhà tùy anh..."
Hầu kết Tần Nghiên Bắc giật giật, dừng một lát liền nói: "Về nhà phải đợi tới ngày mai, bỏ lõ ngày đính hôn mất, anh muốn làm bây giờ cơ."
"Ngày mai thì làm sao, một ngày anh cũng không chờ được hả?" Câu lên án đã lên tới miệng chớp mắt liền im bặt, cô buông tay ra, gương mặt và cổ đều đỏ bừng, cô che giấu nghiêng đầu ho một tiếng, ra vẻ bình tĩnh trả lời: "Được, vậy không đợi nữa, làm đi."
Chờ Tần Nghiên Bắc đỡ cô ngồi thẳng người, xem tấm ảnh chụp trong điện thoại, eo cô mềm nhũn, dựa ở bên cạnh cửa sổ hơi lạnh, ý đồ muốn hạ nhiệt độ cho bản thân.
Aaaa!
H văn hại người!
Tần Nghiên Bắc sao có thể cầm thú đến thế!
Tần Nghiên Bắc đem ảnh chụp chuyển qua điện thoại mình, ngón tay vuốt v e hai lần, vẫn không thể chịu được việc cho người khác xem được ảnh hôn môi quá rõ ràng, anh lại cắt ảnh, ghép với tấm ảnh thân mật bên bờ biển, đem bức ảnh hôn môi đặt ở chính giữa.
Caption viết tóm tắt đơn giản lại rõ nghĩa, nói năng rất có khí phách, thiết lập thái tử gia ngạo kiều vẫn đứng sừng sững không ngã.