Em Tới Là Để Ôm Anh

Chương 78



Lúc xe chạy tới sân bay quốc tế Hoài Thành thì đã là 1 giờ 40 phút chiều, chỉ còn cách thời gian bay thử có hai mươi phút, Sao Chức Nữ đã thuận lợi thông qua cục hàng không dân dụng cùng những vấn đề liên quan tới cơ cấu trước sau của quốc gia trong ba ngày chỉnh sửa thí nghiệm, hiện tại đã ở sân bay, chờ đợi mệnh lệnh cất cánh chính thức.

Truyền thông khắp nơi đã sớm tới sân bay để chiếm được vị trí quay chụp tốt nhất, bởi vì không thể quấy nhiễu chuyến bay cho nên trừ một số truyền thông đặc thù của quốc gia ra thì những thiết bị quay chụp khác cơ bản đều được tập trung chờ ở trong phòng bay, cách một cửa kính sát đất lớn để lấy cảnh, tiến hành phát sóng trực tiếp tình hình thực tế.

Vân Chức được Tần Nghiên Bắc dắt vào, đi thông đạo chuyên dụng, cô từ xa xa thấy được một đám người đang vây tới bên cửa, xuyên qua khe hở ngẫu nhiên lộ ra nhìn thấy được chân dung của Sao Chức Nữ.

Thân máy bay trắng thuần, chỉ có phần đầu và đuôi có dán logo, cùng với đồ họa ở trên thân máy bay... là một rừng đào lớn.

Đồ án ở trên thân máy, chỉ cần liếc mắt qua một cái thôi là cô đã biết được, nó đã được phục khắc giống hoàn toàn 100% với đồ họa mà cô đã vẽ.

Anh thật sự đã đem bức họa của cô gióng trống khua chiêng gán ở trên phi cơ, thu hút vô số ánh nhìn để mang nó lên trên bầu trời.

Sau khi kiểm chứng thân phận xong, Tần Nghiên Bắc kéo Vân Chức đi qua hành lang, hai bên hành lang là pha lê trong suốt, Vân Chức rốt cuộc cũng có thể nhìn được rõ ràng toàn cảnh của phi cơ, nhịn không được chạy qua ngắm tận mắt, lại quay đầu nhìn chằm chằm Tần Nghiên Bắc trong chốc lát, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng lấp lánh, cảm xúc tăng vọt đến mức nói năng cũng có chút lộn xộn.

"Nghiên Bắc, sao nhìn nó đắt hơn nhiều so với những cái máy bay mà em từng thấy vậy, là em hoa mắt rồi sao?"

"Cái màu trắng ngà này cũng đẹp quá rồi đi, rừng đào em vẽ còn khoa trương hơn em tưởng nữa, bên trái mà rải cánh hoa xuống, nếu như bay lên thì chắc chắn sẽ càng đẹp..."

Cô dần dần lại trở nên khẩn trương, xác nhận với anh.

"Cái đồ án này, phía bên trên phản hồi thế nào vậy, có đủ tư cách không, có thể khiến máy bay của anh giảm điểm trong mắt họ không vậy?"

"Hôm nay anh đưa em tới đây, thật sự không phiền sao? Chờ lát nữa em có nên tránh bọn họ đi không, em không muốn để cho người khác nói anh mang theo người nhà tới..."

Ánh mặt trời ấm áp, xuyên thấu qua pha lê, nhiễm lên lông mi của Vân Chức, ngón tay tinh tế của cô đeo nhẫn, khẩn trương nắm chặt lan can kim loại, giống như thật sự sợ anh sẽ lâm thời thay đổi chủ ý, đưa cô trở về.

Tần Nghiên Bắc cong lưng nhìn thẳng vào cô, cũng không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm không chớp mắt, thẳng đến khi mặt Vân Chức bắt đầu nóng lên, anh mới đột nhiên hôn một cái, giống như tự trách nói: "Là anh làm không tốt, khiến bà xã của anh có loại nghi ngờ như thế này."

Mi mắt Vân Chức run rẩy, đột nhiên dư quang chú ý tới phương hướng đằng kia, bên trong cửa sổ sát đất của phòng chờ bay có không ít người đang điên cuồng vẫy tay về phía bên này.

Cô sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại cái hành lang này cũng không phải nơi kín đáo gì, tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng lúc này một đống lớn thiết bị quay phim chụp ảnh đang hướng về đây, chỉ cần kéo gần tới là có thể nhìn thấy rõ ràng.

Không chỉ là chụp tư liệu sống, đây không chừng còn là hiện trường phát sóng trực tiếp!

Vân Chức bắt lấy cánh tay Tần Nghiên Bắc: "Đi mau thôi, bị chụp tới rồi!"

Tần Nghiên Bắc hoàn toàn không nóng nảy, trở tay nắm lấy tay cô, mang theo ý cười lại lần nữa quang minh chính đại hôn hôn, sau đó mới chưa đã thèm dắt bà xã nhà mình đi vào trong cabin.

Tim Vân Chức đập như muốn nổ tung, lấy điện thoại ra nhanh chóng lướt trang đầu Weibo, không ngoài dự đoán hình ảnh và clip phát sóng trực tiếp vừa rồi đã hiện lên vô số dòng bình luận spam thét chói tai, ngón tay cô giật giật, chọn lấy hai tấm đẹp nhất lặng lẽ lưu về máy.

Bố cục rất đẹp, bên dưới là thân máy bay, cô và anh ở trên hành lang pha lê, hôn môi dưới ánh nắng.

Trước cửa cabin còn có người kiểm chứng thân phận lần hai, lúc Vân Chức đeo thẻ ở trên ngực đi vào thì đã nhìn thấy rất nhiều người ở bên trong, hàng phía trước có vài vị cô chỉ từng thấy qua trên TV, mặt khác đều là những đại lão có uy tín lẫn danh dự trong lĩnh vực hàng không dân dụng, mọi người đều mặc tây trang lịch sự hoặc là chế phục nghiêm túc, chỉ có cô vẫn mặc bộ váy đen từ lúc tham gia lễ trao giải cho tới giờ, nhìn qua có vẻ không đủ lịch sự.

Nhưng chờ cô quay đầu lại mới phát hiện, không chỉ có cô mà Tần Nghiên Bắc cũng ăn mặc không nghiêm túc cho lắm, thậm chí quần áo còn cố tình hợp đôi với cô.

Ở bên ngoài không cảm thấy gì, chờ đi vào trong này rồi, cô mới ý thức được, Tần Nghiên Bắc không tính để cô thay đổi gò ép bản thân để thích ứng với buổi bay thử này.

Vân Chức mới đầu còn có chút chần chừ, không xác định mình có nên đi vào hay không thì Tần Nghiên Bắc đã cùng cô mười ngón đan nhau, cùng nhau mỉm cười đi vào trong đám người, nghiêng người trịnh trọng giới thiệu: "Quán quân trẻ tuổi vừa mới kết thúc thi đấu, họa sĩ tranh sợ dầu nổi tiếng vẽ đồ án cho thân máy bay Sao Chức Nữ, đã được tôi mời tới rồi."

Mọi người trong cabin, bất luận là có thân phận gì thì đều đang vỗ tay.

Vân Chức nắm chặt tay Tần Nghiên Bắc, giữa khe hở ngón tay toàn là mồ hôi vừa nóng vừa tê, có thứ gì đó đang nghẹn ở cổ họng, cô lấy ra tâm thế trước nay chưa từng có, thong dong khéo léo cảm ơn những lời tiếp đón của mọi người xong, nó liền hóa thành ngọt ngào nóng bỏng lưu chuyển bên trong thân thể cô, xỏ xuyên khắp người, tựa hồ nắn thành khung xương cứng cỏi cho cô.

Vĩnh viễn không cần lại tự mình nghi ngờ mình nữa.

Cô có thể ở bất cứ trường hợp nào, ở trước mặt bất cứ kẻ nào đứng ở bên cạnh anh, được anh chiếu rọi không có giới hạn, cũng bám riết không tha dùng ánh sáng của mình chiếu sáng anh.

Tần Nghiên Bắc tiếp tục thong thả ung dung nói: "Cũng là người thân duy nhất của tôi, thanh mai trúc mã mà tôi yêu nhất từ khi còn nhỏ."

Trong không khí rộng mở nhẹ nhàng này, Vân Chức cười nắm chặt tay anh, chờ sau khi ngồi xuống vị trí của mình xong, Tần Nghiên Bắc rũ mắt nhìn cô, đưa tay qua từ từ nói: "Em nắm đau quá, bằng không thì anh còn một đống biệt danh chưa nói ra đâu."

Vân Chức tin lời anh, đem tay anh cầm cẩn thận xoa bóp, anh chậm rãi cong môi, ánh mắt theo sát cô, nghiêng đầu thấp giọng thì thầm: "Ví dụ như..."

"Bạn học Vân Chức mở video gọi ông xã, chọc xong liền chạy, không có can đảm gánh vác hậu quả."

"Hay vị hôn thê nhìn người khác tắm đến thất thần, còn cãi bướng sống chết không thừa nhận."

"Nhớ anh muốn chết mà gặp mặt cũng chỉ ôm một cái, cũng không biết là mình nên công khai ôm hôn..."

Từ tai tới xương quai xanh của Vân Chức đều đỏ hết cả lên, duỗi tay che miệng anh lại.

Anh lại chọc cô nữa rồi!

Thật sự là, không có giới hạn mà.

Vài phút sau, thời gian cất cánh đã vào giây phút đếm ngược, bộ đàm được đưa tới trong tay Tần Nghiên Bắc, truyền tới tiếng cơ trưởng đang chờ khẩu lệnh từ anh, anh nhìn chăm chú vào thời gian đang từng phút trôi đi, nắm ngón tay Vân Chức, vào một khắc đồng hồ chỉ hai giờ, canh rõ ràng lưu loát ngầm ra mệnh lệnh cất cánh.

Máy bay trượt trên đường băng, cất cánh bay lên không, hình dáng Hoài Thành ở trong tầm nhìn dần dần thu nhỏ, ngoài cửa sổ bắt đầu có tầng mây phập phồng.

Biết rõ là vạn vô nhất thất, thế nhưng trong cabin vẫn bộc phát ra tiếng hô, lẫn lộn tiếng nghẹn ngào cùng vui sướng của rất nhiều người, hốc mắt Vân Chức cũng nóng rực, muốn xoay đầu nhanh chóng lau nước mắt đi, Tần Nghiên Bắc đã cúi người lại đây, nhẹ nhàng hôn lấy cô.

Lần này hành trình bay thử là cất cánh từ Hoài Thành hạ cánh xuống Minh Thành, sau một tiếng 50 phút, không hề đến trễ, đúng giờ đáp xuống sân bay.

Lúc máy bay đám xuống sân bay Minh Thành, bên này đã sớm có mấy trăm màn ảnh chờ đợi động tác nhất trí ấn quay chụp, ghi lại thời khắc lịch sử này.

Vân Chức biết trên mạng khẳng định đã hừng hực khí thế rồi, cô không xem điện thoại, chuyên tâm đi theo Tần Nghiên Bắc hoàn thành toàn bộ quá trình nghi thức, lúc kết thúc thì đã là chạng vạng.

Cô nghe nói buổi tối ở Minh Thành có tổ chức Khánh Công Yến* với quy mô lớn, cho rằng Tần Nghiên Bắc chắc là sẽ phải tham gia, nhưng anh lại không tới, hai người đơn độc đi ăn cơm, sau đó anh đưa cô tối khách sạn đã được sắp xếp tốt từ trước.

*Khánh Công Yến: Bữa tiệc khánh thành

Vân Chức vừa vào cửa, nhìn thấy trên giường thêu hai con thiên nga cùng vật dụng được sắp xếp ở trên giường liền đoán được đây không phải chỉ là một cái khách sạn bình thường, tám phần là đã được dặn dò từ trước.

Đặc biệt còn là loại này...

Cô không kịp nghĩ, đáp án đã đưa tới trước mặt, bàn tay nóng bỏng của người đàn ông từ phía sau vòng qua, ôm ở trên eo cô, cúi đầu hỏi: "Chức Chức, không phải đồng ý tổ chức tiệc cho anh sao, tiệc gì đây?"

Vân Chức xoay người trong vòng tay giam cầm của anh, ôm lấy anh ngửa mặt lên, nửa mở tròng mắt ướt át ra, ôn nhu nói: "Hôm nay khen thưởng cho anh, muốn cái gì, ông xã của em đều có thể tự mình lấy."

Xưng hô, ngôn ngữ, thần sắc, tình chiều, đều giống như vượt lửa băng sông cho cùng đòi lấy.

Vân Chức khàn giọng nói, đã không đêm được trước sau mình gọi anh bao nhiêu lần, cái giường mới tinh cũng đã bị làm cho nhăn nhúm, nhưng Tần Nghiên Bắc cũng không có quá mức, kịp thời khắc chế lại, một lần nữa trấn an dỗ cô ngủ.

Vân Chức kỳ thật không buồn ngủ, nhưng bị anh dỗ dành trong chốc lát cũng ngủ một lúc, rất nhanh đã tỉnh lại, eo chân nhức mỏi đã đỡ hơn không ít, trợn mắt ngoài ý muốn nhìn thấy anh đang ăn mặc chỉnh tề ngồi ở mép giường, ở trong bóng tối không chê phiền nhìn cô chăm chú.

Có khả năng là không biết có bao nhiêu buổi tối, anh đã từng an tĩnh như vậy mà chăm chú nhìn cô.

Tần Nghiên Bắc ôm cô lên: "Còn mệt không em?"

Vân Chức lắc đầu.

Anh dụ dỗ hỏi: "Tối nay Sao Chức Nữ sẽ trở về địa điểm xuất phát, thời gian cất cánh cách bây giồ còn có hơn một tiếng, vị hành khách này, muốn đi thể nghiệm không?"

Vân Chức kích động ngồi thẳng, cô còn tưởng rằng muốn trở về địa điểm xuất phát cũng phải đợi tới ngày mai, không nghĩ là ngay trong đêm nay.

Cô nhanh chóng rời giường đi sửa sang lại, lúc này mới phát hiện mình không có gì để thu dọn, Tần Nghiên Bắc đều đã chuẩn bị xong hết cả rồi, anh cầm một cái áo gió dài tới cẳng chân đem cô bọc lấy rồi đi ra khỏi cửa.

Vân Chức nghĩ, lúc về cũng sẽ là đội hình như lúc chiều đi, lúc tới nơi, nhân viên bay hơn nửa đều xuất hiện, nhưng trên thực tế chờ sau khi đăng ký xong, ở trong cabin trừ nhân viên đội bay ra thì đều không có một ai, khoang bay thương gia được đóng lại, nhìn không thấy bên trong có gì, hình như cũng không có ai cả.

Hai người ngồi ở trên khoang phổ thông, cửa khoang liền lập tức đóng lại, bên trong vang lên âm thanh nhắc nhở chuẩn bị cất cánh.

Vân Chức càng tò mò hơn: "Chỉ có chúng ta về thôi sao?"

Tần Nghiên Bắc gật đầu, không có trả lời trực tiếp, chờ sau khi máy bay vững vàng tiến vào tầng mây, anh mới cởi đai an toàn ra, đứng lên, xoa xoa đầu Vân Chức: "Anh đi kiểm tra khoang thương gia một lần nữa, năm phút sau sẽ về."

Vân Chức tự nhiên cũng cho rằng Tần Nghiên Bắc không yên tâm tình huống của máy bay, muốn đi kiểm tra như bình thường, mới đầu cô cũng không nghĩ nhiều, an tâm ngồi tại chỗ, nhìn anh kéo khoanh thương gia ra rồi đóng lại, hình như bên trong có mở đèn, mờ nhạt mang theo chút ánh sáng lập lòe tràn qua khe cửa chưa đóng chặt.

Thẳng đến lúc này, cô vẫn còn đắm chìm trong thế giối không thể tưởng tượng được là mình có thể cùng với anh ngồi trên chiếc máy bay mà anh tạo ra, vẫn không có cử động, chỉ là cứ thế nhìn cánh cửa kia, chờ anh đi ra.

Lúc ý thức được có điểm gì đó không đúng, là khi Vân Chức chờ tới có chút gấp, khoang thương gia lại không nghe được bất cứ thanh âm nào, trỏng lúc vô ý cô xem thời gian thì phát hiện đã qua mười phút rồi.

Anh nói là chỉ mất năm phút, sẽ không vô duyên vô cớ kéo dài, cho dù có chuyện xảy ra thì ở khoảng cách gần như vậy, anh cũng sẽ nói cho cô biết.

Tâm Vân Chức nhấc lên, chờ không nổi nửa, tháo đai an toàn ra, bước nhanh tới trước khoang thương gia gõ gõ, lại gọi hai tiếng, không nghe được tiếng đáp lại, cô lại càng sốt ruột kéo cửa ra.

Ngay sau đó giật mình tại chỗ.

Toàn bộ khoang thương gia, nơi cô nhìn thấy, cùng với phía xa càng sâu càng tối hơn, toàn bộ đều lấp đầy biển hoa trùng điệp đan xen, ở giữa có ánh sáng sáng nhất, ở trên đóa hoa hồng trắng được nâng lên cao nhất, đặt một chiếc nhất kim cương cô chưa từng thấy qua.

Không phải là cái mà trước kia cô tháo xuống không muốn đeo, càng không phải là cái bây giờ cô trận trọng đeo ở trên tay, viên kim cương kia được khắc thành hình giọt nước, hấp thụ ánh sáng từ bốn phương tám hướng, cùng với tầng mây cảnh đêm ngoài cửa sổ không biết là đang đi qua thành phố nào rồi.

Vân Chức nói không nên lời, móng tay ghim thật sâu vào lòng bàn tay, lòng đang không ngừng co rút lại, trừu thành một nắm, lúc nhìn thấy thân hình của người đàn ông đi ra khỏi bóng tối, trong tay tùy ý cầm theo một cành đào nhỏ được gói gọn gàng.

Anh cố ý nói là năm phút.

Chính là đang đợi sau khi cô đợi tới gấp gáp thì có thể tới tìm anh, chủ động kéo cánh cửa này ra.

Trong cửa là quảng đời còn lại của anh.

Thậm chí anh cũng không cần mở miệng nói cái gì hết, cô đã dùng hết sức lực để trả lời.

Cô nguyện ý.

Cô đều nguyện ý.

Tần Nghiên Bắc nhìn cô nối: "Góc độ bay không thể điều chỉnh, dù có cố định một chỗ cũng sẽ có chút lệch, chỉ có thể tận lực khôi phục thành nguyên dạng thế này, những người trên máy bay đều đã được sắp xếp lịch bay khác, chính là vì không muốn bị quấy rầy trong buổi tối hôm nay."

Hầu kết anh trúc trắc đè nặng xuống, bên môi lại mang ý cười: "Chức Chức, bay thử là quốc gia, nhưng trở về địa điểm xuất phát thì chỉ có em."

"Kỳ thật anh... đã không còn gì có thể cho em nữa, có thể cầu xin em, dung túng anh si tâm vọng tưởng lần cuối cùng có được không." Trong mắt anh có ánh sáng, ở trong khoang máy bay hơi xóc nảy nho nhỏ khẽ rung động, "Không chỉ là đính hôn, không chỉ là vị hôn thế, có được không?"

Anh ở trên trời cao, xuyên qua mây mù ngân hà, đầu gối quỳ ở trên bóng đêm: "Vân Chức, anh muốn kết hôn với em."

Kết hôn.

Có nhà.

Sẽ không sợ hãi thế giới hoang vu cô độc này nữa.

Bất luận là bốn mùa ba bữa hằng ngày, hay là sinh tử luân hồi vô căn cứ, chỉ muốn trong tay cô cầm chắc sợi tơ hồng kết nối với linh hồn của anh, buộc chặt không có điểm cuối, khắc thành ấn ký trong cô.

Trên chuyến bay đêm này, anh cả đời vĩnh viễn không ngừng nghỉ, phi tinh đái nguyệt* chạy tới đường về duy nhất của mình.

*Đội sao mang trăng

-------------HOÀN CHÍNH VĂN--------------

Tác giả có lời muốn nói: 

Tới đây là kết thúc rồi ~

Cùng Thái tử gia và Chức Chức cảm ơn mọi người rất nhiều.

Thật sự cảm ơn nhiều, khom lưng, cảm ơn vẫn luôn ở đây với tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.