Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn lên, thấy cả trung tâm thương mại có năm tầng.
Biết đi đâu tìm bây giờ?
Anh thở dài thườn thượt, đành phải tới khu thời trang trước.
Anh đi thang máy lên thẳng tầng bốn.
Sau khi ra ngoài, anh bắt đầu tìm kiếm một vòng quanh tầng bốn.
Đây là khu thời trang dành cho nữ.
Vốn dĩ quần áo trên người Trương Minh Vũ đã rất hấp dẫn ánh nhìn, bây giờ một người đàn ông như anh lại đi dạo ở đây, không khỏi càng bị chú ý tới.
Anh thấy túng túng.
Mình chỉ mặc quần áo rẻ tiền chút thôi mà, có cần phải nhìn như vậy không?
Anh hít một hơi thật sâu, thầm cảm thấy bất lực.
Đến khi quay đầu lại, anh phát hiện khu thời trang dành cho nam ở cách đó không xa.
Nhớ tới thẻ ngân hàng mà Tô Mang đưa cho, anh dứt khoát cất bước đi tới đó, nhưng nội tâm lại giống như đang đưa ra một quyết định gì đó lớn lắm.
Anh đi thẳng vào một cửa hàng quần áo dành cho nam dưới ánh nhìn kỳ quái của mọi người xung quanh.
“Xin chào quý khách, anh muốn…”
Giọng nói nhiệt tình vang lên, nhưng đối phương chưa nói hết câu đã im bặt.
Trương Minh Vũ sững người.
Anh ngẩng đầu lên xem thử, trông thấy một nhân viên bán hàng trang điểm loè loẹt đang đứng ngay đằng trước, khinh thường nhìn anh.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Mua quần áo thôi mà, tức mức này không…
Tuy anh mặc đồ rẻ tiền nhưng đâu có bẩn…
“Anh muốn làm gì?”, nhân viên bán hàng sẵng giọng hỏi, lời nói đầy vẻ khó chịu.
“Mua quần áo…”
Trương Minh Vũ bất lực đáp.
Chẳng lẽ anh còn có thể tới cửa hàng quần áo mua đồ dùng sinh hoạt nữa chắc?
Có lẽ là vì thái độ đối đãi của người nhà họ Lâm nên hiện giờ anh rất căm ghét những kẻ nịnh hót.
“Anh biết đây là nhãn hiệu gì…”
Nhân viên bán hàng muốn nói lại thôi.
Cô ta ngẩng đầu nhìn lên camera giám sát rồi mất kiên nhẫn phất tay: “Xem gì xem đi, xem nhanh lên, đừng có sờ mó lung tung”.
Nói xong, cô ta đi ra chỗ khác, không thèm để ý tới anh.
Trương Minh Vũ cau mày, rất muốn lấy tiền trong thẻ ngân hàng ra đập chết cô ta!
Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhịn lại được.
Dù sao mục đích của anh vẫn là đi tìm Lâm Kiều Hân.
Thời gian gấp rút, thay quần áo quan trọng hơn.
Nếu anh cứ mặc thế này đi tìm Lâm Kiều Hân thì không chỉ mình anh mất mặt, cô cũng sẽ mất mặt.
Nghĩ vậy, anh không do dự nữa, bắt đầu đi dạo trong cửa hàng.
Có rất nhiều loại quần áo đa dạng khác nhau.
Anh không hề am hiểu về quần áo, cảm thấy hoa mắt không biết nên chọn thế nào.
Chẳng mấy chốc lại có một nhân viên bán hàng khác đi tới, dịu dàng hỏi: “Xin hỏi anh có cần tôi giúp gì không?”
Thái độ nhiệt tình lịch sự ấy khiến Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh lật xem quần áo một lát rồi mới cười đáp: “Tôi muốn chọn một bộ vừa người”.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình hỏi thăm: “Anh có yêu cầu gì về kiểu dáng và giá cả không? Tôi có thể chọn giúp anh”.
Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày, trong lòng lại thấy dễ chịu hơn hẳn.
“Tôi không có yêu cầu gì cả, mặc thoải mái là được, phù hợp với tuổi tác của tôi một chút”, anh nhếch môi mỉm cười.
Người ta tươi cười đón tiếp, đương nhiên anh cũng không thể trưng ra bản mặt lạnh lùng được.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu.
Nhân viên phục vụ đon đả nói: “Mời anh đi theo tôi”.
Dứt lời, cô ấy dẫn Trương Minh Vũ đi sâu vào bên trong.
Cô ấy chọn ra hai bộ quần áo.
Anh thấy cũng ổn bèn đi vào phòng thử đồ thay ra.
Anh nhanh chóng thay xong quần áo.
Đến lúc chuẩn bị ra ngoài, anh lại đột nhiên nghe thấy giọng đàn ông ở ngoài vang lên: “Em không vào đây chọn à?”
Ngay sau đó là một giọng nói rất đỗi thân quen: “Không cần, tôi chờ ở đây là được”.
Trương Minh Vũ giật mình.
Bởi vì giọng nói này là của… Lâm Kiều Hân!
Anh trợn tròn hai mắt, cảm xúc trở nên phức tạp.
Nơi đây là cửa hàng quần áo dành cho nam, tại sao cô lại tới?
Nếu là trước kia, có lẽ Trương Minh Vũ sẽ lưỡng lự không biết nên ra ngoài hay không.
Nhưng từ khi gặp lại Tô Mang, anh đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Anh cắn chặt răng bước ra khỏi phòng thử đồ.
Đúng lúc anh vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy một người đàn ông đang đi theo nhân viên bán hàng trang điểm loè loẹt kia đi mất.
Còn Lâm Kiều Hân lại ngồi trên một chiếc ghế ngay gần đó nghỉ ngơi!
Trương Minh Vũ cắn chặt răng, lửa giận trong đầu đã tăng đến mức cực hạn!
Anh bận rộn ở đây để bảo vệ Lâm Kiều Hân, thế còn cô thì sao?
Sắc mặt anh tối sầm xuống.
Lâm Kiều Hân chợt ngẩng đầu, vừa hay đối mặt với ánh mắt âm trầm của anh.
“Trương Minh Vũ? Sao anh lại ở đây?”, cô nhíu chặt mày, nghi hoặc hỏi.
Anh cố nén lửa giận trong lòng, nhẹ giọng đáp: “Tôi tới tìm cô.
Sao cô lại ở đây?”
Lâm Kiều Hân thản nhiên đáp: “Đương nhiên là mua quần áo”.
Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng.
Nhưng đúng lúc ấy, giọng nói của người đàn ông nọ lại vang lên: “Sao thế Kiều Hân? Em gặp được người quen à?”
Lửa giận trong lòng Trương Minh Vũ sắp bùng nổ.
Anh quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc vest, đeo kính gọng vàng đang chậm rãi đi tới.
Trên người đối phương toát lên khí thế cao quý.
Nhưng anh ngạc nhiên phát hiện bên cạnh hắn ta còn có một người phụ nữ đang ôm tay hắn ta.
Trương Minh Vũ biết cô ta, hình như tên là Trương Tuyết Linh, bạn của Lâm Kiều Hân thì phải…
Chuyện này…
Anh đứng hình tại chỗ, một lúc sau mới lấy lại được tinh thần.
Hình như… anh hiểu lầm rồi…
Trương Tuyết Linh nghi ngờ hỏi: “Trương Minh Vũ? Anh làm gì ở đây?”
Anh cũng không ngạc nhiên khi cô ta biết mình, dù sao anh cũng đã nổi tiếng từ lâu rồi.
“Anh chính là Trương Minh Vũ sao?”
Người đàn ông kia lên tiếng hỏi, giọng nói lạnh như băng.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Có thù với mình sao?
Anh nhìn vào đối phương, trông thấy vẻ chán ghét trong ánh mắt của người đàn ông đẹp trai kia.
“Đúng vậy, sao hả?”
Trương Minh Vũ nhíu mày hỏi.
Hắn ta chậm rãi nhếch môi cười khẩy: “Không có gì, tôi thường nghe nói về anh, đúng là trăm nghe không bằng một thấy”.
Trương Minh Vũ không nghe ra được giọng điệu gì từ câu nói của đối phương, nhưng vẫn cứ cảm thấy có gì đó là lạ.
Đối phương giơ tay mỉm cười chào hỏi: “Chào anh, tôi là Vương Tài.
Tôi chỉ có chút tài mọn, hiện đang làm một giám đốc kinh doanh nho nhỏ của bất động sản Đại Phú”.
Trương Minh Vũ chậm rãi đưa tay ra.
Lời giới thiệu này chẳng có chút khiêm tốn gì cả.
Từ từ…
Bất động sản Đại Phú! Không phải là công ty của Trần Đại Phú đấy chứ?
Lại là người của đàn em nhà giàu nhất nữa à?.